Mã Ngọc Cao có thể nói là rất tức giận, trông mong Diêu Hiểu Hoa đốp lại không ngờ Diêu Hiểu Hoa không dám nói một câu gì, chuyện cứ thế được quyết định.
Mã Ngọc Cao sau đó cũng hiểu Diêu Hiểu Hoa vốn không thích mình, vì thế sẽ không ra mặt ở chuyện làm giảm quyền lực của chánh văn phòng ủy ban quận. Về nguyên tắc mà nói Mã Ngọc Cao đi lo vấn đề nhà ở cho Vương Quốc Hoa, hắn đi tì Trịnh Quốc thì chuyện sẽ được làm xong ngay. Vấn đề là quyền xét duyệt trong tay Trịnh Quốc, Mã Ngọc Cao thân là chánh văn phòng ủy ban không thể nào làm cho Vương Quốc Hoa chịu uất ức ở việc này mà.
Mã Ngọc Cao gọi điện cho Cao Thăng nói rõ chuyện này, Cao Thăng bền này nói:
- Vậy theo ý của chánh văn phòng Mã chúng ta nên làm gì?
Mã Ngọc Cao suy nghĩ một chút rồi nói
- Hay là xin chỉ thị một chút? Nếu chủ tịch quận có chỉ thị rõ ràng tôi không ngại làm lớn.
Cao Thăng không hiểu mấy chuyện này nên nói.
- Tôi xem đã.
Dập máy, Cao Thăng gọi điện cho Ngô Minh Chỉ. Từ góc độ của Cao Thăng thì thấy thư ký gắn nhiều quan hệ lợi ích với Vương Quốc Hoa thì sẽ càng đáng tin hơn.
Ngô Minh Chỉ nghe vậy, hắn thoáng suy nghĩ một chút mới nói.
- Trịnh Quốc là thường vụ quận ủy, cấp bậc cao hơn Chánh văn phòng Mã. Lúc trước Trịnh Quốc làm việc kia không đơn giản vì mấy căn hộ, chẳng qua chuyện này được hội nghị thường ủy thông qua nên cần cẩn thận một chút. Chẳng qua nói đi cũng nói lại việc này chủ tịch Vương chiếm lý. Diêu Hiểu Hoa không phản bác lại, nhân tố này trước cũng cần tính tới.
Ngô Minh Chỉ nói rất rõ ràng.
Ngô Minh Chỉ đang ám chỉ bên ủy ban quận nên đoàn kết một chút. Diêu Hiểu Hoa không đứng ra, giờ Vương Quốc Hoa đứng ra thì Diêu Hiểu Hoa sẽ nghĩ như thế nào? Đám cấp dưới ở ủy ban sẽ nghĩ như thế nào?
Cao Thăng không phải là người thích làm chủ. Dập máy xong hắn gọi điện cho Vương Quốc Hoa. Vương Quốc Hoa đang lái xe dừng lại nghe xong mới nói:
- Cậu nói với Mã Ngọc Cao, tìm một lý do làm báo cáo, ngoài ra lấy ra một khu đất tự xây nhà. Trong hội nghị thường trực ủy ban sắp tới tôi sẽ đưa ra đề nghị này. Về vấn đề nhà ở của tôi thì bảo Lưu Linh xem gần đó có chỗ nào thích hợp không thì mua một hai căn là được mà.
Cao Thăng nghe xong không nói hai lời gọi điện chuyển lời cho Mã Ngọc Cao. Mã Ngọc Cao nghe xong an bài của Vương Quốc Hoa, hắn không nhịn được vỗ đùi nói.
- Cao, quá cao.
Chiêu này thoạt nhìn đơn giản nhưng lại ẩn giấu vài thứ. Đầu tiên chính quyền ra mặt, anh không phải cướp quyền phân phối nhà ở sao? Tôi xây khu nhà khác, vay tiền một chút là được ngay mà. Như vậy người bên ủy ban không phải cảm thấy đây là ân đức của Vương Quốc Hoa sao? Hơn nữa còn có thể phát tiết được. Vương Quốc Hoa cũng muốn thông qua việc này tát vào mặt quận ủy để xem phản ứng của Miêu Vân Đông.
….
Xe rất nhanh tới tỉnh. Đến địa điểm từ xa xa Vương Quốc Hoa đã thấy Mạnh Vũ Vi đeo kính râm, mặc áo rộng. Hắn lái xe đi tới dừng trước mặt Mạnh Vũ Vi, Vương Quốc Hoa thò đầu ra cười nói:
- Em mặc trông giống nữ đặc nhiệm lắm đó
Mạnh Vũ Vi đỏ mặt, cô vội vàng lên xe.
- Người ta không phải vì anh nên mới mặc như vậy sao? Lâu như vậy không gặp mà đã nói người ta như vậy sao? Nói một hai câu hay một chút là chết sao?
- Em không bao giờ nói lý à, anh khen em đẹp, em nói anh khen đểu là sao?
Mạnh Vũ Vi tò mò nói.
- Em đâu có điếc, em nghe rõ anh nói em như nữ đặc nhiệm mà.
Vương Quốc Hoa cười nói:
- Nữ đặc nhiệm có ai xấu không? Nữ đặc nhiệm trên Tv không phải đều rất đẹp ư?
Mạnh Vũ Vi bị nói làm nở nụ cười. Cô quay đầu lại cười nói:
- Coi như anh có lý.
Vừa nói Mạnh Vũ Vi vừa giơ hai chân tới chỉ chỉ vào đôi chân dài nằm trong đôi tất chân lưới màu đen.
- Nhìn đi, anh thích đó.
Vương Quốc Hoa nhìn lướt qua.
- Đang lái xe đó, em không muốn một xe hai mạng thì đừng gây chuyện.
Mạnh Vũ Vi lập tức thu chân cười hì hì lắc mông. Cô rất hài lòng với sự hấp dẫn của mình.
Đường tốt nên xe đi nhanh hơn. Nhưng đến nội thành Vương Quốc Hoa lại đau đầu, bây giờ là giờ ăn cơm nên khắp nơi đều tắc đường. Bình thường đi chỉ mất mười phút, bây giờ Vương Quốc Hoa đi gần tiếng mới đến được khu nghỉ dưỡng Việt Sơn.
Vương Quốc Hoa bất ngờ chính là chủ nhiệm Ngôn không ngờ chờ ở cửa. Vừa thấy xe Vương Quốc Hoa tới còn đi tới cười cười mở cửa.
- Chủ tịch Vương tắc đường à?
Vương Quốc Hoa cười xuống xe bắt tay:
- Chủ nhiệm Ngôn, sao lại để anh chờ ở đây vậy?
Thấy Vương Quốc Hoa không có ý chủ động giới thiệu Mạnh Vũ Vi, chủ nhiệm Ngôn cũng không để ý.
- Không sao, tôi đã chuẩn bị phòng, ở khu nhà phía đông.
Vừa nói hắn nhét chiếc chìa khóa vào tay Vương Quốc Hoa.
- Có thẻ này thì anh có thể tới đây bất cứ lúc nào.
Vương Quốc Hoa có chút giật mình, việc này có nghĩa hắn sẽ có một phòng chuyên dụng ở đây.
- Chủ nhiệm Ngôn, như vậy có thích hợp không?
Vương Quốc Hoa từ chối, chủ nhiệm Ngôn cười hắc hắc nói:
- Không có gì không thích hợp, bí thư Hứa đã vào khu nhà tỉnh ủy, phòng ở đây không phải cũng giữ cho bí thư Hứa sao? Hơn nữa không có lão đệ giúp thì tôi sao có được ngày hôm nay.
Vương Quốc Hoa có chút khó hiểu, nhưng thấy chủ nhiệm Ngôn đang rất vui vẻ nên không từ chối nữa.
- Vậy tôi cảm ơn. Tôi còn có chút việc.
Chủ nhiệm Ngôn hiểu ý cười cười vẫy tay chào. Xe đi xa xa, chủ nhiệm Ngôn chắp tay sau lưng lên xe. Thư ký ngồi trên quay đầu lại nói:
- Trưởng ban thư ký Ngôn, bây giờ đi đâu?
…
Vương Quốc Hoa tới khu nhà phía đông, quy mô ở đây lớn hơn khu nhà chính một chút. Dừng xe, Vương Quốc Hoa vào trong sảnh vừa vặn gặp được Tiểu Đổng lần trước phục vụ mình.
Tiểu Đổng vốn làm bên trụ sở chính, hôm nay được tạm thời điều sang, chức vụ cũng tăng lên thành quản lý khu nhà vip này. Chủ nhiệm Ngô nhiều lần dặn cô nhất định phải chiêu đãi tốt Vương Quốc Hoa. Nói thật Tiểu Đổng có chút khẩn trương nhưng phàm là lãnh đạo phân phó “chiêu đãi tốt” thì bên trong đều có ý cả.
Làm ở khu nghỉ dưỡng Việt Sơn lâu như vậy, Tiểu Đổng không hiếm thấy việc vịt hóa thiên nga. Nhưng khi thấy mỹ nữ bên cạnh Vương Quốc Hoa, Tiểu Đổng lại có chút thất vọng. Nữ nhân viên phục vụ ở đây bình thường tiếp đón đều là ông già, cô vừa phục vụ Vương Quốc Hoa trẻ tuổi đẹp trai vài ngày đã lên chức. Trong lòng Tiểu Đổng rất chờ mong có gì đó thay đổi chỉ là không ý thức được gì đó mà thôi.
Sau khi dẫn hai người lên phòng, Tiểu Đổng nói:
- Lãnh đạo có gì sai bảo cứ gọi điện thoại.
Trong nháy mắt khi Tiểu Đổng đóng cửa lại lộ ra một tia u oán đã bị Mạnh Vũ Vi túm được.
- Anh có quan hệ gì với cô ta?
Mạnh Vũ Vi cười hì hì ngồi xuống sofa lộ rõ điểm không nên lộ ra dưới váy.
- Quan hệ gì chứ?
Vương Quốc Hoa nghe ra vị ghen tuông trong đó, hắn đúng là oan uổng. Mạnh Vũ Vi thật ra khá vui. Vương Quốc Hoa háo sắc, nữ nhân viên phục vụ kia cũng đẹp chẳng qua Vương Quốc Hoa có thể dẫn mình tới đây lấy phòng ở thì mấy người tạm thời thay mình sẽ không có tính uy hiếp mấy.
Vương Quốc Hoa đứng trước tủ quần áo giơ hai tay lên, hắn không nhịn được quay đầu lại trừng mắt nhìn. Mạnh Vũ Vi không dám dây dưa đứng lên lắc mông cởi áo khoác cho hắn.
- Không thừa nhận thì thôi, em không định lấy anh.
Vương Quốc Hoa dở khóc dở cười. Hắn không có thói quen giải thích nên mới vậy. Hắn cầm máy gọi lễ tân mang cơm lên.
Mạnh Vũ Vi thật lòng không rõ sao mình lại sợ hắn. Chỉ cần hắn sa sầm mặt lại là cô hốt hoảng. Vương Quốc Hoa nằm trên giường gọi điện, Mạnh Vũ Vi khoanh tay đứng bên cạnh nhìn nhưng không dám quấy rầy.
- Thư ký Cao, là tôi, Vương Quốc Hoa, tôi đang ở khu nghỉ dưỡng Việt Sơn.
Vương Quốc Hoa vừa nói vừa đưa tay ra hiệu, Mạnh Vũ Vi nhướng mày ngoan ngoãn bò lên giường quỳ xuống đưa tay bóp vai hắn. Thằng khốn này vẫn bá đạo như trước nhưng Mạnh Vũ Vi lại thấy mình không chống cự lại được.
Mạnh Vũ Vi nghe rõ giọng của Cao Nguyên.
- Quốc Hoa à, tôi đang theo bí thư Hứa lên Bắc Kinh. Ngôn Giang Hoa muốn lên làm phó trưởng ban thư ký tỉnh ủy, khu nghỉ dưỡng Việt Sơn do hắn phụ trách quản lý. Tôi đã nói với hắn là cậu nói giúp hắn.
Vương Quốc Hoa ngẩn ra rồi lập tức cười nói.
- Chào Hứa thúc hộ tôi.
- Được, không có chuyện gì thì tôi dập máy. Bí thư Hứa đi ra rồi.
Trong đầu Mạnh Vũ Vi hiện lên tấm biển khu nghỉ dưỡng Việt Sơn, cả người cô cứng nhắc lại. NHớ đến mấy lời mà Lâm Tĩnh nói, cô không khỏi thầm khiếp sợ. Lúc trước khi Lâm Tĩnh đến gặp bí thư Hứa từng nói “Sao không phải là khu nghỉ dưỡng Việt Sơn”. Mạnh Vũ Vi nghe vậy thuận miệng nói một câu, Lâm Tĩnh cũng đáp: “Nơi ấy có tiền cũng không cho em vào ở”
- Này, nơi này rất khó vào sao?
Mạnh Vũ Vi có chút khẩn trương, cô dán người vào sau lưng Vương Quốc Hoa.
- Nghe nói là hành cung của chủ tịch Mao, bây giờ muốn vào đây ít nhất phải là cấp phó bộ mới đủ tư cách.
Mạnh Vũ Vi nhớ đến ánh mắt hâm mộ của Lâm Tĩnh khi nhắc tới khu nghỉ dưỡng Việt Sơn, trên mặt cô liền nở nụ cười thật ngọt ngào, cô dùng mặt cạ cạ vào mặt Vương Quốc Hoa, nhẹ nhàng nói:
- Không ngờ anh có bản lĩnh như vậy.
Mạnh Vũ Vi hám lợi, Vương Quốc Hoa biết từ lâu nếu không cũng không tức cô. Hắn cười cười vỗ vỗ mặt cô:
- Cái này có đáng gì.
Có tiếng gõ cửa, Mạnh Vũ Vi đi ra mở, Tiểu Đổng tự mình đẩy xe đồ ăn xuất hiện bên ngoài. Mạnh Vũ Vi đứng sang bên nhường đường nhưng trong mắt lộ rõ vẻ thù địch. Cô biết rõ vị trí của mình ở đâu, cô hết sức lấy lòng Vương Quốc Hoa để mong về sau có lúc nào đó được hắn giúp. Cô có dã tâm nhưng không tham.
Hai người ngồi trong phòng khách ăn luôn, Mạnh Vũ Vi ăn rất nhanh, cô đứng lên nói.
- Em tắm trước hay anh, hay là cùng nhau?
- Bốp.
Vương Quốc Hoa vung tay tát mạnh vào mông Mạnh Vũ Vi. Cảm giác khoái cảm ập về, Mạnh Vũ Vi không tự giác khom lưng chống lên lên tường nghe tiếng vải bị xé ra, tim đập mạnh, giữa hai chân không cần bất cứ gì chuẩn bị đã ướt.
- Em đúng là dâm đãng.
…
Kế hoạch không bao giờ nhanh bằng biến hoá.
Mạnh Vũ Vi xin nghỉ nhưng mới sáng ra đã bị tiếng chuông điện thoại đánh thức. Nhìn Vương Quốc Hoa đang nằm ngủ say bên cạnh, cô cẩn thận đứng lên ra ngoài nghe điện.
- Ở đâu thế?
Giọng Lâm Tĩnh khá trầm thấp như tâm trạng không vui, Mạnh Vũ Vi vội vàng nói.
- Em ở trên tỉnh với bạn.
- Vừa lúc, chị đang trên đường lên tỉnh. Trưa chị mời trưởng ban Chu ở khách sạn Quỳnh Hoa, em tới bố trí một chút.
Từ thị xã Giang Đông lên tỉnh mất hơn tiếng, Mạnh Vũ Vi tính qua thời gian rồi cẩn thận nói.
- Có cần em đi cùng không?
- Không cần, mấy người bạn Bắc Kinh tới, quan hệ nhiều năm.
Mạnh Vũ Vi thấy còn sớm nên quyết định nắm chắc thời gian.
Vương Quốc Hoa có chút tức giận vì bị Mạnh Vũ Vi phá giấc ngủ. Tối qua mãi mới ngủ, bây giờ chưa tới 9h sáng mà. Mạnh Vũ Vi vừa hừ hừ, rên rỉ vừa giải thích.
- Bí thư Lâm lên tỉnh, kế hoạch bị hủy.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Phù Diêu
Chương 354: Tiến thối (2)
Chương 354: Tiến thối (2)