Du Vân Vân nở nụ cười không phủ nhận cũng không đồng ý lời Vương Quốc Hoa nói, chỉ nhìn lướt qua mà thôi.
- Về đi, có lẽ Hứa thúc của cháu đã về.
Du Vân Vân cuối cùng đã thu hồi ánh mắt, lững thững bước đi.
Hứa Nam Hạ trông khá vui vẻ, thấy Du Vân Vân và Vương Quốc Hoa đi vào, ông nở nụ cười vẫy vẫy.
- Quốc Hoa, ngồi xuống nói chuyện.
Hai vợ chồng thoáng nhìn nhau, Du Vân Vân thuận thế ngồi xuống phân phó Cao Nguyên chuẩn bị cơm. Hứa Nam Hạ khẽ nhíu mày nhưng rất nhanh bình thường lại.
- Chuyện văn phòng công vụ cháu chuẩn bị thế nào rồi.
Vương Quốc Hoa nói.
- Chuyện này cháu giao cho phó chủ tịch thường trực quận Diêu Hiểu Hoa phụ trách, hôm nay cháu cũng dẫn hắn tới đây.
Hứa Nam Hạ có chút kinh ngạc cười nói với Cao Nguyên.
- Sao tôi không thấy?
Cao Nguyên nói.
- Trưởng ban thư ký Ngôn bố trí y chờ ở phòng trực ban.
Hứa Nam Hạ gật đầu nói.
- Để y vào.
Nói xong, Hứa Nam Hạ nhìn Vương Quốc Hoa.
- Sao, có hài lòng không?
Vương Quốc Hoa cười nói.
- Cảm ơn Hứa thúc.
- Không cần khách khí, cậu làm tốt ở dưới thì tôi rất vui. Chẳng qua có chút chuyện cậu cần chú ý. Cậu mặc dù độc thân nhưng hay bị người lên án, chuyện này ít là tốt hơn. Phi Dương không thích theo chính trị, tôi coi cậu như con cháu, hy vọng không phụ kỳ vọng của tôi.
Vương Quốc Hoa thoáng cái lộ vẻ nghiêm túc, Hứa Nam Hạ nói nhất định là giấu gì đó.
Vương Quốc Hoa không nói, Hứa Nam Hạ cũng không vội vàng bắt hắn tỏ thái độ. Ông nói sang việc khác.
- Hôm nay trong hội nghị bí thư thị ủy tỉnh ủy đã thông qua việc thành lập văn phòng công vụ. Quốc Hoa, thật lòng mà nói tôi rất cảm ơn cậu đã đưa ra ý tưởng này. Tình hình tỉnh Nam Thiên phức tạp hơn cậu có thể nghĩ nhiều, có điểm vào này nên giúp tôi không ít.
Hứa Nam Hạ sao lại nói như vậy? Vương Quốc Hoa không khỏi giật mình. Hắn không hiểu nổi. Hứa Nam Hạ có lẽ sớm đoán được Vương Quốc Hoa sẽ phản ứng như vậy, trên mặt không lộ vẻ gì khác lạ. Lúc này Cao Nguyên xuất hiện ngoài cửa, hơi khom người nói.
- Bí thư.
Hứa Nam Hạ ngẩng đầu nói.
- Bảo bọn họ vào đây, nói chuyện xong thì ăn cơm.
Không lâu sau Ngôn Lễ Hiếu dẫn Diêu Hiểu Hoa xuất hiện ở cửa.
Vương Quốc Hoa lắc đầu bỏ suy nghĩ miên man trong đầu đi, hắn đứng lên nói:
- Đây là đồng chí Diêu Hiểu Hoa phụ trách chuẩn bị văn phòng công vụ.
Diêu Hiểu Hoa vươn hai tay ra trước, đầy kích động nói.
- Bí thư Hứa.
Hứa Nam Hạ đứng lên khẽ chạm tay thể hiện uy nghiêm của bí thư tỉnh ủy rồi nói.
- Đồng chí Diêu Hiểu Hoa, ngồi đi.
Trước khi báo cáo, Diêu Hiểu Hoa có chút khẩn trương nhìn Vương Quốc Hoa, thấy đối phương gật đầu, hắn mới yên lòng.
Du Vân Vân vẫn ngồi bên lúc này đứng dậy nói.
- Mọi người nói chuyện.
Vừa nói cô vừa nhìn Vương Quốc Hoa.
Vương Quốc Hoa nhạy cảm nhận ra cái nhìn này, hắn không khỏi có cảm giác như mình rơi vào bẫy gì đó.
Quá trình báo cáo rất thuận lợi, Diêu Hiểu Hoa xem ra chuẩn bị rất đầy đủ. Diêu Hiểu Hoa nói chuyện chi tiết, không có khuyết điểm, chỉ là những bước chuẩn bị của mình như thế nào.
Nửa tiếng sau Diêu Hiểu Hoa báo cáo xong, Hứa Nam Hạ nở nụ cười:
- Được, công việc làm rất tốt.
- Chủ yếu do chủ tịch quận lãnh đạo đắc lực, công việc cụ thể cũng do các đồng chí bên dưới làm cẩn thận.
Hứa Nam Hạ nghe xong cười ha hả nói.
- Đồng chí Diêu Hiểu Hoa, điểm này anh cần phải theo học Quốc Hoa, là công lao của mình thì là của mình, không nên đẩy vào đầu người khác. Quốc Hoa trước đó đã nói chuyện này do anh làm. Được rồi, ở lại dùng cơm.
Lúc báo cáo Diêu Hiểu Hoa còn bình tĩnh, tự nhiên nhưng lên bàn ăn lại câu nệ, chỉ nhìn chằm chằm vào bát cơm trước mặt. so sánh với hắn, Vương Quốc Hoa không hề khách khí ăn rất ngon.
Sau khi ăn xong Vương Quốc Hoa bị giữ lại nói chuyện với hai vợ chồng Hứa Nam Hạ một lúc. Vương Quốc Hoa đang chuẩn bị đứng lên thì Hứa Nam Hạ đột nhiên hỏi.
- Lần gặp trước cậu gặp một nhân viên phục vụ ở đây bị tai nạn xe, có chuyện này không?
- Vâng, có chuyện này, chính là quản lý tòa nhà phía đông – Tiểu Đổng. Cháu tới mấy lần đều do cô ấy tiếp đón. Tên gây tai nạn quá kiêu căng, cháu không nhịn được nên đứng ra.
Vương Quốc Hoa không hề do dự giải thích. Hứa Nam Hạ nghe xong nhíu mày nói.
- Việc xem ra không đơn giản như vậy, nhiều cán bộ bây giờ không chú ý giáo dục con cái.
Đề tài này Vương Quốc Hoa không tiện góp lời, nếu là bạn bè bình thường thì có thể mắng vài câu nhưng trước mặt bí thư tỉnh ủy lại khác.
Ra ngoài Vương Quốc Hoa thầm may mắn, Hứa Nam Hạ không nhìn chằm chằm vào vấn đề tác phong sống của mình, ông chỉ nhắc nhở hắn mà thôi.
- Em thấy sao?
Hứa Nam Hạ nằm trên giường nhìn Du Vân Vân thay váy ngủ.
- Chắc không vấn đề gì, chủ yếu là Phỉ Phỉ có thể khống chế được tim của hắn không?
Du Vân Vân không tự tin mấy lầm Hứa Nam Hạ nhíu mày nói.
- Đúng, đó là một vấn đề. Em cảm thấy Hứa Kiếp thì sao?
Du Vân Vân cười cười đưa tay đánh vào ngực Hứa Nam Hạ.
- Nghĩ đâu thế. Con bé đó còn không bằng Phỉ Phỉ.
Hứa Nam Hạ thở dài một tiếng.
- Hậu đại hai nhà Hứa Du đúng là không ai được cả. Hứa gia còn đỡ, Du gia một khi mất quyền lực che chở thì không biết có bao người nhớ tới.
Du Vân Vân nhướng mày cười lạnh nói.
- Anh nói với em điều này vô ích, em có quan hệ gì với trong nhà, anh không phải không biết mà.
Du Vân Vân ngồi xuống ôm vai Hứa Nam Hạ, lay lay.
- Em đừng nói như vậy, thực ra em cũng muốn gần gũi với người nhà. Em cũng quan tâm Khánh Dương nhưng không nói mà thôi. Chẳng qua tìm cơ hội em nên khuyên một câu, đừng đi lại gần với người Lệ gia.
….
Ba ngày sau hội nghị đảng chính thị xã Giang Đông diễn ra nhắn nhủ chính sách tinh thần của tỉnh ủy về việc thành lập văn phòng công vụ. Vương Quốc Hoa và Miêu Vân Đông lên thị ủy họp. Sau khi hội nghị kết thúc Vương Quốc Hoa vào báo cáo với Lâm Tĩnh.
- Cậu nói gì?
Lâm Tĩnh vội vàng kêu lên. Tỉnh ủy vừa chuyển chỉ thị xuống, Vương Quốc Hoa đã báo cáo mai quận Hồng Sam sẽ khai trương văn phòng công vụ, hơn nữa bí thư tỉnh ủy Hứa sẽ tham gia nghi thức.
Lâm Tĩnh sa sầm mặt gần mười phút mới tan đi.
- Bên thị trưởng Dương thì cậu nói như thế nào?
Lâm Tĩnh rất bất mãn nói. Đáng tiếc cô không có biện pháp gì với Vương Quốc Hoa.
- Bên thị trưởng Dương còn phải nhờ bí thư đi nói, chuyện này trên thị xã chỉ mình ngài biết.
Lâm Tĩnh ngẩn ra:
- Ý của cậu là Miêu Vân Đông cũng không biết.
Vương Quốc Hoa gật đầu nói.
- Ừ, tôi định sau khi về sẽ nói chuyện với hắn.
Lâm Tĩnh cười cười nhìn Vương Quốc Hoa.
- Cậu giỏi. Cậu đây là không coi lãnh đạo vào đâu.
- Ngài cảm thấy tôi không phải như vậy là được.
Vương Quốc Hoa đốp lại, Lâm Tĩnh hừ lạnh một tiếng nói:
- Tôi nhắc cậu một câu đồng chí Vương Quốc Hoa, cậu là cán bộ do thị ủy quản lý.
Lâm Tĩnh rất khó chịu việc Vương Quốc Hoa lướt qua quận ủy, thị ủy trực tiếp làm việc mà bí thư tỉnh ủy Hứa giao cho. Đương nhiên Lâm Tĩnh biết tỉnh ủy, ủy ban tỉnh vừa phát văn bản, quận Hồng Sam đã khởi công thì còn gì để nói.
Mười phút sau Dương Quốc Minh đến văn phòng Lâm Tĩnh, lại qua mười phút Dương Quốc Minh mặt tái mét đi ra. Về văn phòng Dương Quốc Minh đầy tức giận lớn tiếng nói với Miêu Vân Đông đang chờ ở đó.
- Anh làm bí thư quận ủy kiểu gì vậy hả?
Miêu Vân Đông đầy tức giận nhưng nghe Dương Quốc Minh nói xong thì mặt hắn chuyển sang xám xanh lại.
Trong thời gian này Miêu Vân Đông không vui vẻ gì. Mấy miếng thịt béo bị người cắn mất, uy tín mất sạch. Không ngờ Vương Quốc Hoa làm chuyện lớn như vậy còn giấu mình.
Cầm máy, Miêu Vân Đông gọi ngay trước mặt Dương Quốc Minh.
- Vương Quốc Hoa, trong mắt anh còn coi tôi là bí thư quận ủy không? Còn có tổ chức không? Chuyện lớn như vậy sao trước đó không báo cáo?
Miêu Vân Đông hét lên không tạo được kết quả gì. Bên kia Vương Quốc Hoa bình tĩnh nói.
- Đồng chí Miêu Vân Đông, anh lúc ấy không ở quận ủy thì tôi sao có thể báo cáo.
Vừa nói hắn dập máy, tiếng tút tút làm người ta điên lên nhưng Miêu Vân Đông không dám gọi lại.
- Phế vật, ngoài mò tiền thì mày biết làm gì.
Dương Quốc Minh oán thầm trong lòng. Hắn do dự một chút lấy một phong thư trong ngăn bàn ném lên bàn.
- Anh xem đi.
Miêu Vân Đông thấy ánh mắt khuyến khích của Dương Quốc Minh, hắn mở phong thư lấy một tập ảnh ra. Bên trong toàn là Vương Quốc Hoa, chụp đủ góc độ. Trong đó giá trị nhất là bức ảnh Vương Quốc Hoa hôn Lưu Linh khi hắn đi làm.
- Cái này có tác dụng mẹ gì, hắn chưa kết hôn.
Dương Quốc Minh cười lạnh nói:
- Bảo sao anh không làm gì được hắn.
Sau trưa trong căn hộ Mạnh Vũ Vi thuê. Mạnh Vũ Vi như một con cá chết từ từ rơi xuống. Ngồi trên sàn thở hổn hển, Mạnh Vũ Vi không hề che cảnh tượng giữa hai chân, mệt mỏi nhìn người đàn ông đang hút thuốc ở đối diện.
- Chiêu này của anh quá tàn nhẫn. Quận ủy, thị ủy cũng không nói một câu. Em nhắc anh, Dương Quốc Minh là con rắn độc, hắn nhất định không không dễ dàng buông tha anh.
Mạnh Vũ Vi vừa nói đứng lên đi tới trước mặt Vương Quốc Hoa, đoạt điếu thuốc châm.
Sau quan hệ trên người xuất hiện tầng mồ hôi mờ nhạt, Vương Quốc Hoa hung hăng dụi tàn thuốc cười lạnh nói.
- Anh sớm muộn cũng “không đội trời chung” với bọn họ, cái này không cần quan tâm. Em giúp anh chú ý Lâm Tĩnh miễn ả ta phá hỏng chuyện của anh.
- Người ta chỉ có thể làm như vậy, còn có tác dụng gì khác chứ.
Mạnh Vũ Vi cười cười đầy đắc ý.
- Anh cũng đừng có quá đáng quá, Lâm Tĩnh dù sao cũng là bí thư thị ủy.
Vương Quốc Hoa nói.
- Lúc Lâm Tĩnh để Thạch Vân Thanh gây chuyện thì có nghĩ tới cảm nhận của anh không?
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Phù Diêu
Chương 380
Chương 380