Vẻ mặt Sở Giang Thu từ tươi cười chuyển thành nghiêm túc trang trọng, biến chuyển chỉ vài giây là xong. Vương Quốc Hoa đang cân nhắc lời Sở Giang Thu vừa nói, đây cũng coi như là nhắc nhở hắn.
- Ra ngoài đi một chút, ở đây ồn quá.
Sở Giang Thu vừa nói vừa đứng lên, chắp tay sau lưng đi ra ngoài, trên mặt ngoài vẻ nghiêm túc còn có sự uy kiêm của phó bí thư tỉnh ủy kiêm phó chủ tịch thường trực tỉnh.
Trên đường rất sạch sẽ, hai bên đường trồng nhiều cây xanh, đi bộ cũng khá thoải mái. Vương Quốc Hoa đi sau một bước cảm thấy mình rất khó có thể đoán định Sở Giang Thu.
- Cậu có phải nghĩ đâu là khuôn mặt thật của tôi không? Tôi nói với cậu, đừng nghĩ làm gì, tất cả đều là giả. Tôi muốn có bộ dạng nào thì sẽ là như vậy. Một người quen giấu bộ mặt thật có lẽ chỉ có trong giấc mơ là hiện ra.
Sở Giang Thu đột nhiên dừng lại, thản nhiên nói:
- Bên ngoài đồn thổi về tôi có phải là không có ánh mắt, vô dụng không? Thực ra lúc trước cũng thế, đáng tiếc làm quan nhiều năm khiến thói quen ban đầu đã biến mất. Cậu tuyệt đối không nên xem nhẹ hoàn cảnh có ảnh hưởng đến con người.
Sở Giang Thu quay đầu lại mỉm cười. Vương Quốc Hoa thấy cũng có lý. Thủy Trung Lăng là người phụ nữ kiêu kỳ, ưu tú cả về năng lực và dung mạo nhưng có thể đi theo Sở Giang Thu thì nói rõ sự bất phàm của Sở Giang Thu. Hầu hết mọi người khi nhìn người khác thường phóng đại khuyết điểm của đối phương lên mà ưu điểm lại hạ xuống.
Đạo lý này nếu áp dụng trên người Sở Giang Thu, mặc kệ Sở Giang Thu có ưu thế về xuất thân, mặc kệ hắn có khuyết điểm về tính cách nhưng khi chính thức đối mặt với hắn thì không thể không thừa nhận sự ưu tú của hắn. Lấy ví dụ về các cao thủ khi đánh cờ vây với Lý Xương Hạo, nhiều công ty biết Lý Xương Hạo đi nước cờ như thế nào nhưng khi chính thức đối đầu thì mới có thể thấy được áp lực mình cảm nhận lớn đến như thế nào. Những nước cờ nhìn như bình thường nhưng thường là chiêu có ít khuyết điểm nhất.
Vương Quốc Hoa ý thức được trước đây mình làm việc thường hay thích dùng mưu lược kinh doanh, ai biết ở trong quan trường thì quan trọng nhất là kinh doanh hình tượng cá nhân. Vương Quốc Hoa không tự giác so giữa Hứa Nam Hạ và Sở Giang Thu, hắn không khó đưa ra kết luận. Sở Giang Thu thường có thể làm cho cấp dưới tiếp nhận ý của mình, Hứa Nam Hạ lại giỏi khống chế tình hình.
Ưu khuyết điểm của hai hình thức này khó nói bên nào tốt nào xấu, nhưng nếu muốn Vương Quốc Hoa học ai thì nhất định học Sở Giang Thu. Hứa Nam Hạ dùng uy quyền có thể làm cấp dưới kính sợ nhưng Vương Quốc Hoa biết mình chưa chắc học được tinh túy trong đó.
Vương Quốc Hoa thất thần đứng dưới gốc cây, Sở Giang Thu đứng bên cạnh cười nhìn. Cuối cùng khi có một tia náng chiếu vào mặt thì Vương Quốc Hoa mới lấy lại tinh thần, hắn có chút xấu hổ cười cười với Sở Giang Thu. Sở Giang Thu lắc đầu tỏ vẻ không sao rồi tiếp tục đi tới.
- Tôi đã cẩn thận nghiên cứu kinh nghiệm công tác của cậu ở tỉnh Đại Giang, từ một con nhà nông dân đi tới hôm nay theo cách nói của dì cậu là do cậu quá may mắn. Nhưng tôi lại không cho ràng như vậy, cơ hội luôn dành cho người có chuẩn bị. Rất nhiều chuyện bỏ qua là bỏ qua, xuất thân của một người chỉ có thể chứng minh hắn có nhiều hay ít cơ hội, không có năng lực nắm bắt cơ hội thì dù nhiều cơ hội xuất hiện trước mặt cũng uổng công. Tôi thấy nhiều cậu thanh niên có xuất thân tốt nhưng rất ít người nắm bắt cơ hội và làm ra thành tích được như cậu. Đây là ưu điểm của cậu nhưng cậu cũng có rất nhiều khuyết điểm.
Nói tới đây Sở Giang Thu không ngờ dừng lại cười nói vơi Thủy Trung Lăng đang đi đằng trước. Hắn quay đầu lại nói:
- Hôm nay nói tới đây thôi, khuyết điểm phải do chính mình phát hiện, người khác chỉ ra thì cậu chưa chắc có thể tiếp nhận, nhất là với một thanh niên.
Xe Audi màu đen từ từ dừng bên cạnh, Vương Quốc Hoa đi lên mở cửa xe, Sở Giang Thu trước khi lên xe quay đầu lại nói:
- Sở Sở không còn nhỏ nữa, vài năm nữa là 30 rồi.
Xe rất nhanh biến mát trong tầm mắt. Vương Quốc Hoa cuối cùng tìm được điểm giống nhau giữa hai người Sở Giang Thu và Hứa Nam Hạ, đều là người có suy nghĩ nhảy rất nhanh. Câu nói cuối cùng của Sở Giang Thu làm Vương Quốc Hoa rất choáng váng.
Mỗi người đều có vài thứ không dám đối mặt, mặc dù muốn cố gắng tránh nhưng khi bị hấp dẫn sẽ khó thoát khỏi. Trạng thái ngẩn người của Vương Quốc Hoa kéo dài tới khi có chuông điện thoại gọi tới mới chấm dứt.
- Quốc Hoa, bí thư Hứa bảo cậu rảnh thì tới một chuyến. Đúng, bí thư Hứa chuyển vào căn nhà số 6 – khu nhà tỉnh ủy, cậu đến thì gọi, tôi ra đón.
Cao Nguyên gọi tới với giọng khá thân thiết.
Vương Quốc Hoa hơi do dự một chút nhưng cuối cùng vẫn quyết định sang. Cao Nguyên biết Vương Quốc Hoa đang ở tỉnh không khỏi có chút giật mình nên hỏi hắn đang ở đâu.
Khu nhà tỉnh ủy cách trụ sở tỉnh ủy không xa, gần như là nằm sát cạnh nhau, đây là khu vực có mật độ cây xanh tốt nhất tỉnh thành.
Nếu không có Cao Nguyên chờ ở cửa thì Vương Quốc Hoa đừng mong vào được.
Du Vân Vân đang tưới nước cho mấy chậu hoa, Vương Quốc Hoa lần đầu thấy cô làm như vậy. Thấy Vương Quốc Hoa đỗ xe, Du Vân Vân nở nụ cười vỗ vỗ tay cười nói.
- Sao đến nhanh như vậy? Lên từ tối qua à?
Du Vân Vân luôn làm Vương Quốc Hoa có cảm giác ấm áp, trước mặt Du Vân Vân, Vương Quốc Hoa rất khó nói ra lời giả dối.
- Vâng, cháu bị người kéo lên. Tối qua lần đầu tiên gặp Thủy Trung Lăng, sáng sớm dậy lại gặp Sở Giang Thu.
Vương Quốc Hoa nói thẳng thắn như vậy làm Du Vân Vân không khỏi có chút ngạc nhiên.
- Thủy Trung Lăng không đơn giản, ông bà nội thời dân quốc đều là lưu học sinh bên Mỹ, nam 50 bị ảnh hưởng của họ Tiền nên bỏ cuộc sống tốt đẹp nước ngoài về nước. Đúng, cháu có phải làm cảm thấy Thủy Trung Lăng rất kiêu ngạo không?
Du Vân Vân mời Vương Quốc Hoa vào nhà, vừa đi vừa nói.
- Dì nói đúng, cảm giác đầu tiên chính là như vậy, nhưng sau khi tiếp xúc cảm thấy cũng có cơ sở để kiêu ngạo.
Vương Quốc Hoa nói thật, Du Vân Vân gật đầu tán thành.
- Đúng, không nói là cháu, đám con cái lãnh đạo cao cấp Bắc Kinh cũng chưa chắc lọt vào mắt Thủy Trung Lăng.
Hứa Nam Hạ đang cầm cốc trà inox đi quanh phòng, không biết từ lúc nào mà cốc trà này bắt đầu lưu hành trong nhà nước. Thấy Vương Quốc Hoa xuất hiện ở cửa, Hứa Nam Hạ dừng bước.
- Đến nhanh như vậy à? Tôi tưởng cậu tối mới có thể tới.
Du Vân Vân nói qua lời Vương Quốc Hoa vừa nói, Hứa Nam Hạ gật đầu nói.
- Khó trách, cậu nói mình đã gặp Sở Giang Thu, vậy Sở Giang Thu nói chuyện gì với cậu?
Vương Quốc Hoa hơi điều chỉnh tâm trạng một chút, bình tĩnh kể lại câu chuyện, đương nhiên hắn giấu mấy lời có quan hệ với Sở Sở.
Hứa Nam Hạ nghe xong rất khẳng định nói:
- Sở Giang Thu là người có tài năng, tập đoàn Trung Thiên trong tay y đã đạt thành tích không nhỏ. Đầu tư ở Đông Nam Á thất bại không thể đổ hết trách nhiệm cho y, trong đó có nhiều nhân tố tác động. Có một số việc về sau cậu sẽ biết.
Đánh giá rất khách quan, Vương Quốc Hoa đột nhiên cảm thấy hai người này có điểm chung nữa.
Cao Nguyên đi tới bỏ một tập văn bản xuống, Hứa Nam Hạ gõ gõ túi nói.
- Cậu xem một chút, đây là do bộ thông tin muốn thúc đẩy một hạng mục sản xuất điện thoại di động trong nước, cậu không phải đang muốn xây dựng khu công nghệ cao sao? Tôi định bỏ thứ này ở chỗ cậu.
Vương Quốc Hoa không vội vàng mở túi, hắn thật ra nhớ đến bức tranh hôm qua Thủy Trung Lăng đưa tới nên đứng lên nói.
- Tối qua cháu còn được một thứ, cháu đi cầm một chút.
Hứa Nam Hạ híp mắt nhìn theo Vương Quốc Hoa, Du Vân Vân chớp chớp mắt nhỏ giọng nói.
- Cậu nhóc này đúng là thành thật.
Hứa Nam Hạ như bừng tỉnh, ông hả một tiếng rồi cười cười đầy bất đắc dĩ. Du Vân Vân nói, Hứa Nam Hạ sao không hiểu.
Hứa Nam Hạ cẩn thận suy nghĩ thấy cũng có lý. Mấy năm qua Vương Quốc Hoa mặc dù lên chức không chậm nhưng cũng làm không ít việc, thành tích này đều có tác dụng quan trọng để hắn lên chức. Ngược lại lần trước mình ở trên Bắc Kinh nhận được tin lại có chút do dự.
Vương Quốc Hoa rất nhanh trở về, Vương Quốc Hoa đặt bức tranh lên bàn nói.
- Dì và Hứa thúc xem giúp cháu, cháu đọc không hiểu.
Hứa Nam Hạ nhìn thoáng qua Du Vân Vân, Du Vân Vân nở nụ cười mở bức tranh, một bức chữ rất bình thường. Vương Quốc Hoa thấy mấy chữ trên đó.
- Thiên đạo hạ tế nhi quang minh. Địa đạo ti nhi thượng hành (Trời kia giúp dưới, nên đầy quang minh,Đất kia chốn thấp, phận đành… Đạo Đức Kinh)
Hứa Nam Hạ đọc một lúc mới trầm giọng nói:
- Đúng là cho không ít thể diện.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Phù Diêu
Chương 388: Không muốn lại được (3)
Chương 388: Không muốn lại được (3)