Hai ông lão cuối cùng đã đứng lên, một ông lão có chút không phục nói.
- Hôm nay không tính, con tôi tới.
Ông lão đối diện cười nói.
- Ông thua đã lần nào chấp nhận chưa?
Hai ông lão không nhịn được cùng nở nụ cười.
Du Vân Vân lúc này mới đứng lên, cười khanh khách tiến lên nói:
- Thu thúc, chú không thể thôi đấu miệng một câu sao?
Thu thúc mà Du Vân Vân gọi có khuôn mặt rất phúc hậu, mày rậm mắt to, mặt chữ Quốc, miệng cũng lớn. Mặc dù là nghiêm mặt cũng không uy nghiêm. Được Du Vân Vân gọi như vậy, ông lão hớn hở nói:
- Con bé này vẫn bảo vệ bố mình như trước. Được rồi, bỏ qua cho ông ta một lần. Ôi, ai bỏ lão Du sinh được cô con gái ngoan ngoãn.
Vừa nói chuyện Thu lão đầu bạc trắng nhìn Vương Quốc Hoa rồi chép miệng nói.
- Cậu thanh niên này có khuôn mặt rất được, nhìn như đi vào chỗ chết nhưng thực tế lại là tuyệt xứ phùng sinh. Mỗi lần gặp khó khăn đều có phú nhân phù trợ.
Thu lão vừa nói vừa đi lên cẩn thận nói.
- Cậu thanh niên, để tôi xem một chút đi.
Vương Quốc Hoa không nghĩ tới đây còn có người xem tướng, hắn không quá tin việc này nên có chút e ngại cúi đầu. Thu lão cười cười vỗ tay nói.
- Đúng là số đào hoa, lạ quá, sao có thể như vậy?
Thu lão vừa nói vừa nhíu mày, ông không ngừng lắc đầu không tin. Thu lão còn lẩm bẩm một tiếng.
- Không đúng, không đúng, cậu để tôi xem một chút nữa.
- Lão già chết tiệt này, đừng có dọa cháu bé.
Du lão đưa ngón tay lên chỉ vào Thu lão, cười mắng.
- Ở lâu một chỗ với ông thì nói chuyện cũng sẽ chua như ông.
Thu lão coi như không nghe thấy, lấy ra một đồng tiền đưa tới cho Vương Quốc Hoa.
- Cậu thanh niên, tính một quẻ đi, tôi lâu rồi không hề bói quẻ.
Vương Quốc Hoa không biết làm như thế nào đuổi vị Thu lão này nữa. Thu lão cười hì hì rất thân thiện nhưng ở nơi sâm nghiêm này đúng là khác lạ.
- Thu thúc, ngài không làm việc đáng hoàng, chuyện chính không làm lại đi bói quẻ.
Du Vân Vân cười cười đi tới chắn trước mặt Vương Quốc Hoa để giải vây hộ hắn.
- Con bé này biết gì chứ? Đây là nghề mà ông cha ta truyền lại, không nghiên cứu cả đời sẽ không biết gì cả. Cháu không tin chú, lại còn để người khác không tin chú là sao?
Thu lão có chút không cam lòng muốn đi quanh Vương Quốc Hoa mà xem.
- Mau đi đi, mau đi đi, con gái tôi tới nên trưa nay không lo cơm cho ông đâu.
Du lão cười cười đuổi người, Thu lão vung tay lên nói.
- Lão bất tử, lần sau đau đầu, nóng óc đừng tìm tôi.
Vừa nói Thu lão vừa từ từ bước đi.
Du lão bảo hai người ngồi xuống, ông thu vẻ tươi cười lộ khí thế uy nghiêm như núi. Vương Quốc Hoa ngồi đối diện thấy ông như thành người khác hẳn.
- Vân Vân, con đừng xem thường nghề xem bói của lão Thu. Năm đó trước đêm mà bố bị coi là phản cách mạng, lão Thu tìm bố nói đã tính một quẻ cho bố, quẻ rất xấu sợ là gặp đại nạn. Bố không tin, ngày hôm sau bị Hồng vệ binh bắt. Về sau không phải mỗi tối hàng ngày lão Thu đều tới thăm bố thì mạng già này của bố đã sớm không còn. Lão Thu này đã 20 năm chưa tính quẻ rồi.
Du lão vừa nói vẻ mặt cũng nghiêm túc lại như nhớ chuyện xưa. Một lát sau Du lão nhìn Vương Quốc Hoa.
- Cậu nhóc, biết chơi cờ không?
Vương Quốc Hoa ngẩn ra nói:
- Có ạ nhưng không thích đánh, đánh cũng không hay.
- Ồ, vậy không ép, cậu tên gì?
Vương Quốc Hoa báo danh tính, Du lão gật đầu nói.
- Ừ, tôi biết cậu, bài viết trên Nội tham rất hay, rất chính xác. Vân Vân còn đưa cả mấy bài phía sau cho tôi đọc. Tôi thấy viết rất hay và đã chuyển cho lão Đổng ở Viện khoa học xã hội xem.
- Ngài quá khen.
Vương Quốc Hoa rất khiêm tốn nói một câu. Du lão xua tay nói.
- Người trẻ quá khiemo tốn chính là giả dối.
Vương Quốc Hoa gật đầu, ra vẻ chăm chú lắng nghe.
- Tôi thực ra cũng không hiểu gì về kinh tế, năm đó từng chủ chính một phương nhưng đã quá lâu rồi. Nói bài viết của cậu tốt là do lão Đổng nói.
Du lão đang nói chuyện Du Vân Vân đưa tay lấy một bộ dụng cụ đưa tới nói.
- Bố, con dẫn Quốc Hoa đến để xin bố một chữ, bố viết gì cũng được, sau đó ký tên vào là xong.
- Cái này để sau rồi nói. Con lần này về có chuyện gì?
Vẻ mặt Du lão thoáng cái trở nên nghiêm túc, Du Vân Vân cười nói.
- Không có việc gì ạ, chỉ là con lên thăm bố rồi giới thiệu Vương Quốc Hoa với vài người. Quốc Hoa làm chủ tịch một quận ở tỉnh Nam Thiên, đang chuẩn bị thành lập khu công nghệ cao bảo vệ môi trường. Quốc Hoa tuy còn trẻ nhưng giúp Nam Hạ không ít, cháu ngoại của bố - Phỉ Phỉ cũng rất thích cậu ta.
Vương Quốc Hoa nghe không khỏi có chút khẩn trương. Du Vân Vân đây là muốn chụp mũ con rể lên đầu mình. Vừa nãy Du lão rất rõ ràng từ chối cái gọi là xin chữ, Vương Quốc Hoa còn đang vui vẻ, cảm thấy có thể nhanh chóng rời đi. Ai ngờ Du Vân Vân lại nói một câu như vậy. Vương Quốc Hoa không thể nào nói Du Vân Vân nhận vơ, dù sao Du Vân Vân cũng nói đúng sự thật mà. Vương Quốc Hoa không nhận không sao, nhưng không thể phủ nhận việc Hứa Phỉ Phỉ thích hắn. Hơn nữa trong đầu hắn cũng có chút thích nên nói được gì.
Nghe tới Phỉ Phỉ, mặt Du lão hào hoãn hơn nhiều, chẳng qua ông vẫn không chịu chấp nhận.
- Con đừn có gài bố, bố còn không biết con nghĩ gì sao?
Du lão vừa nói vừa liếc nhìn Vương Quốc Hoa, cái liếc này làm Vương Quốc Hoa như ngồi trên đống lửa.
- Bố không viết thì thôi, bố gọi điện cho Hạ lão bảo con có việc tìm ông giúp.
Du Vân Vân cười cười không hề gấp, Du lão trừng mắt nói:
- Con lại định lấy danh nghĩa của bố làm gì?
Du Vân Vân nói.
- Con là người hay gây chuyện sao ạ?
Du lão xua tay nói.
- Không gọi, không gọi, con kiểu gì cũng có ý xấu.
Nói là như vậy nhưng trên mặt không còn vẻ nghiêm khắc nữa.
- Vậy bố viết chữ đi.
Du Vân Vân lại vòng về. Vương Quốc Hoa thấy không thể ở lâu nên đứng lên nói:
- Cháu đi vệ sinh.
Vừa nói Vương Quốc Hoa đi vào trong tìm toilet, ở đây hút thuốc cũng không tiện.
- Cậu nhóc này khá thông minh, nói đi, con đang làm trò quỷ gì thế?
Chờ Vương Quốc Hoa vào trong, Du lão xua tay, ngoài cửa thêm một người đàn ông vẻ mặt bình thường, Du lão lúc này mới đi tới ngồi xuống ghế dài.
- Bố, con là người như thế nào chẳng lẽ bố không hiểu sao? Thật sự Quốc Hoa rất xuất sắc, Sở Giang Thu vì đào cậu ta mà dán cả con gái bảo bối – Sở Sở tới, còn bảo Sở lão viết một bức tranh cho cậu ta. Quốc Hoa do Nam Hạ phát hiện, đề bạt trọng dụng để ngày sau sử dụng. Phỉ Phỉ cũng rất thích cậu ta, bố nói con có thể không quan tâm tới Phỉ Phỉ sao?
Du Vân Vân nói đều là thật nhưng do sắp xếp nên thể hiện ra một vấn đề khác.
Du lão trầm ngâm một lúc mới nói.
- Được rồi, con về trước đi, sau này không có việc gì đừng chạy tới đây, đây không phải nhà, càng đừng nói là con còn mang người ngoài tới, làm như vậy không chừng là hại cậu ta.
Du lão vẫn không đáp ứng nhưng Du Vân Vân biết tâm lý của lão già nhà mình nên không nói gì tiếp. Du Vân Vân bảo cảnh vệ đứng cửa gọi Vương Quốc Hoa đi ra rồi chào Du lão, hai người rời đi.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Phù Diêu
Chương 393
Chương 393