TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Phù Diêu
Chương 402: Khó thể phân biệt

Người của Ủy ban kỷ luật tỉnh xuất hiện ở nhà Vương Quốc Hoa chính là một hòn đá ném vào mặt hồ yên ả, bây giờ cần phải hướng thuyền đi thẳng vào cơn sóng gió hay là vòng đi chỗ khác?

Sự phức tạp của chuyện này vượt quá dự đoán ban đầu của Dương Quốc Minh và Đào Dũng. Rất rõ ràng Đào Dũng đã làm ra lựa chọn, bây giờ Dương Quốc Minh mà mạnh mẽ thông qua chuyện điều tra Vương Quốc Hoa thì chính là một trò cười.

Nguyên nhân của vấn đề chính là do việc chỉnh đốn Khu khai phát. Dương Quốc Minh và Miêu Vân Đông dính dáng quá nhiều lợi ích với các công ty ở Khu khai phát quận Hồng Sam. Vương Quốc Hoa muốn chỉnh đốn công ty ô nhiễm môi trường, các công ty Khu khai phát đương nhiên không thể đáp ứng, muốn đòi lại số tiền, quà trước đó đã đưa cho hai người. Dương Quốc Minh và Miêu Vân Đông không tỏ vẻ một chút là không được. Chẳng may đám công ty kia bị Vương Quốc Hoa ép quá rồi nói mấy lời không lên nói với cấp trên, không chừng bọn họ sẽ bị kéo vào.

Phải nói trước đó Dương Quốc Minh rất cẩn thận, cố ý để Miêu Vân Đông lên tỉnh nói chuyện. Vấn đề là tỉnh đáp lại một câu “Không ngại nhắc nhở một chút” Câu này là thật nhưng người bên dưới khi hiểu ý của lãnh đạo cấp trên thường thêm trọng lượng, vì thế nhắc nhở chuyển thành đẩy vào chỗ chết. Đương nhiên có thể điều tra ra gì đó làm Vương Quốc Hoa không thể xoay người là việc tốt, đám người Dương Quốc Minh cũng tin tưởng có thể điều tra ra vấn đề vì thế mới nói trong hội nghị thường ủy, cũng được thông qua.

Vấn đề là người của Ủy ban kỷ luật tỉnh sao lại xuống. Theo báo cáo của Chu Thần Vũ thì người của Ủy ban kỷ luật tỉnh đến là bảo vệ Vương Quốc Hoa. Người Ủy ban kỷ luật thị xã tới, người của Ủy ban kỷ luật tỉnh đã có mặt ở đó để bảo vệ. Không thể nói Chu Thần Vũ hiểu lầm, chỉ cần nhìn mấy câu nói đầy tức giận của trưởng phòng Cung là đủ làm người ta nghĩ như vậy. Trưởng phòng của Ủy ban kỷ luật tỉnh đó, lại sợ một chủ tịch quận hiểu lầm. Nói ra ngoài có ai tin chứ?

Dương Quốc Minh không dám gọi điện lên tỉnh hỏi một câu, Chu Thần Vũ cũng không dám. Suy nghĩ của lãnh đạo Ủy ban kỷ luật tỉnh như thế nào còn cần nói với chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật thị xã sao?

Hỏi thăm lung tung có khi còn bị mắng.

- Không có chuyện gì khác thì tôi về trước.
Đào Dũng đứng lên di tàn thuốc dưới chân để phát tiết cơn bất mãn trong lòng. Chuyện này do hai người Miêu, Dương gây ra, Đào Dũng ra mặt. Chuyện thành phức tạp hai người kia không nói một câu, đẩy sang cho mình Đào Dũng biểu diễn. Điều này làm Đào Dũng rất khó chịu.

- Lão Đào, đừng gấp, tôi không phải đang suy nghĩ sao?
Dương Quốc Minh vội vàng gọi người lại an ủi vài câu. Nói thật vừa nãy Đào Dũng nghĩ đến thất thần, nếu không sẽ không làm Đào Dũng có suy nghĩ như vậy. Đổi lại câu nói Đào Dũng cũng là cố ý, với trí tuệ chính trị của Dương Quốc Minh thì sẽ không phạm sai lầm như vậy.

- Lần này nếu ngừng công kích thì lần sau sẽ rất khó khăn.
Đào Dũng nói chính là bên Lâm Tĩnh, có chuyện chỉ làm một lần, không thể có lần tiếp theo. Lần này đã là gượng ép mà không tra ra vấn đề, lần sau đừng nhắc tới nữa.

- Lần này tôi sai, hơi gấp một chút, không tiện điều tra thì thôi, xem biến hoá trong thời gian tới đã.
Dương Quốc Minh là người dám nhận trách nhiệm, không đùn đẩy, ít nhất nhận trách nhiệm về miệng lưỡi là được. Đương nhiên cũng là do chuyện này không quá lớn.

Đào Dũng lặng lẽ rời đi, Dương Quốc Minh nhíu mày ngồi trên ghế suy nghĩ. Người hắn vốn không cao, bây giờ chỉ có thể nhìn thấy nửa đầu. Sao người của Ủy ban kỷ luật tỉnh lại đột nhiên tới? Dương Quốc Minh không hiểu. Người Ủy ban kỷ luật tỉnh muốn điều tra Vương Quốc Hoa thì nhất định sẽ tìm tới thị ủy rồi đánh thật nhanh, lặng lẽ tới nhà Vương Quốc Hoa là sao?

Nghĩ không rõ điểm này, Dương Quốc Minh và Đào Dũng đành phải đè xuống.

Sắp hết giờ buổi chiều, Đào Dũng từ văn phòng Lâm Tĩnh ra mà vẻ mặt khá khó coi, chân đi hơi hoảng.

Trong văn phòng Lâm Tĩnh cũng đang rất buồn bực, chuyện phát triển đúng là khó có thể phân biệt được. Buổi sáng Đào Dũng còn thề thốt muốn điều tra Vương Quốc Hoa, chiều tới báo cáo nói qua điều tra Vương Quốc Hoa không có vấn đề gì. Lời này quá giả, nếu không tận tai nghe thì Lâm Tĩnh còn tưởng mình nghe lầm.

- Đây là Ủy ban kỷ luật phá án hay là trò đùa?
Lâm Tĩnh cười lạnh nói như vậy với Đào Dũng, vấn đề là Đào Dũng chủ động nhận sai lầm, tự nhận cân nhắc không chu đáo, nhất thời căm phẫn. mà nguyên nhân căm pahanx là do có vài công ty ở quận Hồng Sam nghi ngờ Vương Quốc Hoa sai khiến Lý Quốc Quang chỉnh đốn Khu khai phát là có mục đích khác.

Lý do quá miễn cưỡng nhưng Đào Dũng nói như vậy, Lâm Tĩnh cũng không có biện pháp gì với hắn, cùng lắm chỉ phê bình vài câu mà thôi. Đào Dũng không dám phản bác, nếu là bình thường thì Lâm Tĩnh sẽ vui vẻ nhưng ở vấn đề này Lâm Tĩnh không thể cười nổi.

Cô khó hiểu là sao chuyện này không thể làm gì được Vương Quốc Hoa mà là không hiểu sao đám người đối phương lại đột nhiên ăn chay. Đã có khí thế hung hãn như vậy không ngờ lại co đầu rụt cổ.

Lâm Tĩnh càng nghĩ càng lo lắng, đối thủ có sức nhẫn nại như vậy không phải là việc tốt đối với Lâm Tĩnh. Còn có một vấn đề khác, nên giải thích với Vương Quốc Hoa như thế nào? Ngu cũng có thể nhìn ra được ở vấn đề này Lâm Tĩnh không có ý kéo dài. Nếu giải thích không tốt thì Vương Quốc Hoa sẽ ghi hận Lâm Tĩnh. Từ phương hướng chung mà nói Lâm Tĩnh không sợ Vương Quốc Hoa hận mình, nhưng từ việc nhỏ mà nói thì Lâm Tĩnh rất lo ở thời khắc quan trọng Vương Quốc Hoa sẽ nói câu gì đó bất lợi về mình với Hứa Nam Hạ. Hơn nữa Vương Quốc Hoa cũng không có gì phải lo lắng, hắn được bí thư tỉnh ủy đề bạt, dù Lâm Tĩnh có nói gì thì Hứa Nam Hạ cũng có biện pháp đáp trả, đơn giản nhất là điều Vương Quốc Hoa lên tỉnh ủy.

Lâm Tĩnh đang đau đầu, Mạnh Vũ Vi vào rót trà nhỏ giọng nói:
- Tĩnh tỷ, hay là chiều em mời Vương Quốc Hoa ăn cơm?

Lâm Tĩnh lộ vẻ nghi ngờ, nhìn Mạnh Vũ Vi một lúc mới cười nói.
- Cũng đúng, em ra mặt nói tiện hơn chị nhiều.
Mạnh Vũ Vi chu miệng giống như rất không thích Vương Quốc Hoa.
- Tên Vương Quốc Hoa này là người biết tiến thoái, nếu không thiếu gì thủ đoạn xử lý hắn. Không được thì chị đề nghị điều hắn lên thị xã làm việc.

Lâm Tĩnh nghe vậy không khỏi nở nụ cười, cô nghĩ cũng đúng. Có bí thư thị ủy nào phải lo lắng một chủ tịch quận chứ? Không thấy đám người Dương Quốc Minh đã vung đao ra rồi phải thu về sao? Vương Quốc Hoa nếu là người có đầu óc thì sẽ không dây dưa ở vấn đề này. Nhưng Lâm Tĩnh không thể không làm gì cả.

Còn một vấn đề rất quan trọng, Mạnh Vũ Vi cũng nhắc Lâm Tĩnh là quận Hồng Sam lúc này không yên ổn. Vương Quốc Hoa muốn duy trì nguyên tắc ở Khu khai phát cũng cần Lâm Tĩnh ủng hộ. Nếu không điều Vương Quốc Hoa lên thị xã làm cục trưởng nào đó thì Dương Quốc Minh nhất định sẽ vui vẻ nhìn thấy, không hề ngăn cản.

- Ừ, chẳng qua em cũng đừng nói thẳng quá.
Lâm Tĩnh dặn, Mạnh Vũ Vi cười nói.
- Em gọi cho hắn, tối có lẽ không có thời gian nghe lệnh của chị.

Lâm Tĩnh xua tay nói.
- Em làm xong việc này là có công lớn.

- Đúng, tìm hiểu rõ tình hình là như thế nào. Chị không tin những kẻ đó đột nhiên lại lương thiện.

Bh quá nhanh, người Ủy ban kỷ luật đến nhanh, đi càng nhanh hơn.

Chuyện nói ra rất đơn giản, Dương Quốc Minh cũng tốt, Lâm Tĩnh cũng được, thậm chí cả Đào Dũng, những người này thật sự quyết tâm muốn thu thập Vương Quốc Hoa cũng không phải không có biện pháp. Vấn đề là cái giá phải trả không hề thấp. Dương Quốc Minh là thị trưởng không thiếu biện pháp làm khó dễ Vương Quốc Hoa. Nhưng vấn đề là Dương Quốc Minh muốn một gậy đánh chết, kết quả không thực hiện được. Vì thế trong thời gian ngắn Dương Quốc Minh không thể làm gì được Vương Quốc Hoa. Nếu làm vậy sẽ khiến hai bên không có đường lui, buộc Dương Quốc Minh phải dùng chiêu độc. Đây cũng là điều hai bên không muốn thấy.

Còn nhìn vấn đề ở góc độ của Vương Quốc Hoa, hắn cũng không có biện pháp làm gì Dương Quốc Minh, càng đừng nói là Lâm Tĩnh. Hắn chỉ là chủ tịch quận, chỉ cần bản thân không vấn đề gì cũng không sợ Lâm Tĩnh cùng Dương Quốc Minh.

Trong phòng khách Lý Quốc Quang cười rất quá mức, không biết thu liễm.

- Sở tỷ vừa gọi điện cho tôi, bảo tôi nhìn anh.
Lý Quốc Quang ngồi xuống nói đầy kiêu ngạo. Vương Quốc Hoa coi như không phát hiện, cúi đầu xem văn bản.

- Chủ tịch quận, người Ủy ban kỷ luật nói gì thế? Tôi muốn báo cáo việc này với Sở tỷ.
Lý Quốc Quang tiếp tục nói, Vương Quốc Hoa không ngẩng đầu lên. Lý Quốc Quang không thèm để ý còn vui vẻ, Vương Quốc Hoa có thể bỏ qua việc mình nói này nói kia cũng là một thái độ.

Lý Quốc Quang không ở lâu, trước khi đi không quên cầm một tút thuốc Gấu mèo.

Đọc truyện chữ Full