TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Phù Diêu
Chương 439: Ngày cưới

Về ngày cưới, Vương Quốc Hoa về cơ bản không tính cần đi xem ngày, chủ yếu là xem ý của Sở Sở. Theo ý của hắn thì đầu tiên là đi đăng ký kết hôn rồi nói tiếp. Vương Quốc Hoa không chuẩn bị tâm lý gì làm Sở Giang Thu khá bực bội.

Sở Giang Thu định phát tác nhưng Thủy Trung Lăng ở bên đã kịp thời túm áo ra hiệu.

Đây là việc tốt, Thủy Trung Lăng thầm nghĩ như vậy, nếu Vương Quốc Hoa tính hết rồi thì có hợp ý bên nhà mình không?

- Quốc Hoa, đây là cháu không đúng, hôn nhân là chuyện lớn, sao có thể không có chút suy nghĩ gì được. Như vậy đi, hai đứa đi đăng ký kết hôn trước còn cụ thể làm như thế nào sẽ do dì quyết định.
Thủy Trung Lăng cười cười ôm hết chuyện vào người, Vương Quốc Hoa thấy hơi lạ nhưng không nghĩ ra là ở điểm nào.

- Ý của bố mẹ cháu cũng là nên tổ chức một chút.
Vương Quốc Hoa nói một câu như vậy coi như nói ra tâm tư của bố mẹ mình, Thủy Trung Lăng gật đầu tỏ vẻ giải thích.
- Có thể tổ chức hôn lễ ở cả hai bên.

Vương Quốc Hoa nghe vậy không khỏi có chút buồn bực.

Thủy Trung Lăng cười giải thích:
- Cái này cháu không cần quan tâm, cứ yên tâm làm chú rể là được, chuyện khác có người phụ trách hết.
Lúc này mới coi như làm Vương Quốc Hoa yên tâm.

Vương Quốc Hoa không biết gì về trình tự kết hôn cả vì trước đây hắn đã bao giờ kết hôn đâu.

Vương Quốc Hoa thất thần, Sở Giang Thu nhìn máy điện thoại reo lên vài lần, y có chút buồn bực nói.
- Muộn rồi, ăn trưa.
Mặt Sở Giang Thu hơi tối, Thủy Trung Lăng ho khan một tiếng nói.
- Lão Sở, không vui đừng có trút vào Quốc Hoa. Hai người nói chuyện, em đi nấu cơm.
Sở Giang Thu lúc này mới cười nói với Vương Quốc Hoa.
- Không có việc gì, không phải chú có ý gì với cháu.

Vương Quốc Hoa nói.
- Không có gì ạ.

Sở Giang Thu lúc này mới nói.
- Trận lụt năm trước thị xã Lâm Giang thiếu chút nữa không chống lại được, nếu không có quân đồn trú kịp thời trợ giúp thì cả nửa đông nam sẽ chìm trong biển nước. Nói đê có thể chống đỡ được trận lũ lịch sử trăm năm nhưng kết quả thì sao? Nếu không phải chia lũ kịp thời thì trang thiết bị mấy trăm tỷ Usd ở sân bay Lâm Giang cũng bốc hơi.

Vương Quốc Hoa khá ngạc nhiên khi Sở Giang Thu nói chuyện này với mình. Hắn không muốn dây dưa ở vấn đề này nhưng lại không thể nói sang việc khác, hắn biết Sở Giang Thu nhất định có mục đích gì đó.

- Tổ điều tra liên hợp của Ủy ban kỷ luật Trung ương cùng Ủy ban kỷ luật tỉnh điều tra nửa năm, tốn không ít nhân lực vật lực nhưng kết quả cuối cùng không ngờ là bí thư thị ủy, thị trưởng Lâm Giang mất chức, sau đó không có tiếng nói gì nữa. Đúng là con mẹ nó quá vô nghĩa.
Sở Giang Thu vừa nói vừa tức giận ném máy điện thoại trên bàn đi.

Vương Quốc Hoa quyết định giữ im lặng vì đó là cách tốt nhất.
Sở Giang Thu trừng mắt nói:
- Đừng giả vờ câm điếc, vụ án này nếu không phải vì lũ lụt chưa tàn phá quá nghiêm trọng thì có khi sẽ ảnh hưởng rất xấu. Cả đoạn sông dài vài chục Km mà lại là công trình cặn bã, Hứa Nam Hạ dù có đi vẫn có trách nhiệm không hề nhỏ.

Vương Quốc Hoa nghe ra đôi chút, vụ án này Sở Giang Thu muốn đứng ngoài. Tuy y ra vẻ tức giận nhưng thực tế vụ việc này không quan hệ mấy đến y, không chừng y còn hỗ trợ che lại.

- Cái này cháu không rõ lắm.
Vương Quốc Hoa cúi đầu lẩm bẩm nói, Sở Giang Thu thấy hắn như vậy không nhịn được cười nói:
- Đừng lo lắng, chú chỉ là muốn cháu biết Hứa Nam Hạ không quá quang minh chính đại đâu.
...
Sở Sở ra khỏi sân bay có chút mệt mỏi nhưng khi thấy Vương Quốc Hoa thì mắt cô sáng lên, tinh thần tỉnh táo hẳn lại.

- Bố em tạm thời có việc nên không đến được.
Vương Quốc Hoa đi lên cầm hành lý, Sở Sở nghe xong khẽ cười nói.
- Là em không muốn ông tới.
Vương Quốc Hoa không nghĩ còn có nguyên nhân này. Ừ lúc sáng hắn thấy vẻ mặt Sở Giang Thu có chút khó coi. Vương Quốc Hoa cười ha hả nói.
- Như vậy không hay, dù sao ông cũng là bố em.

- Không nói chuyện này, ông nói hôm kết hôn thì tổ chức nghi thức ở Bắc Kinh, cũng tổ chức một lần ở nhà anh.
Sở Sở vừa nói như vậy, Vương Quốc Hoa vậy mới nhớ tới lời của Thủy Trung Lăng, thì ra vấn đề là ở đây.

Trên đường về Vương Quốc Hoa từ miệng Sở Sở biết được Sở lão rất coi trọng việc này, ngày tốt đã chọn xong, vào 3/3 âm lịch, còn hơn tháng nữa. Vương Quốc Hoa có chút tò mò với ngày này, hình như là ngày lễ gì đó. Sở Sở giải thích qua một chút, Vương Quốc Hoa vậy mới biết một chút. Ông nội Sở Sở lúc đi chiến đấu đã gặp bà nội cô, hai người cùng hồng quân tới Thiểm Bắc, trên đường đi bà chăm sóc nhiều nên ông nội mới còn mạng sống khi bị thương nặng. Lúc cải cách văn hóa bà nội vì bảo vệ ông nội nên bị quân đội đánh, không lâu sau thì mất.

Vương Quốc Hoa vậy mới biết được nguyên nhân mà Sở lão lại chọn ngày 3/3, quê bà nội Sở Sở tổ chức tết này rất to.

Vấn đề chính được xác định, chuyện còn lại đơn giản hơn. Chuyến đi này Sở Sở cùng Vương Quốc Hoa về quận Hồng Sam làm thủ tục, sau đó cô lên Bắc Kinh chuẩn bị hôn lễ. Vương Quốc Hoa phải đi làm nên chuyện chủ yếu do Sở Sở quan tâm.

Hai người trực tiếp về thôn Vương gia, về tới nhà làm bố mẹ hắn rất vui vẻ. Trao đổi một phen kết quả cuối cùng làm Vương Quốc Hoa không nói được gì, hôn lễ không ngờ làm ba lần. Đầu tiên là ở thôn Vương gia, thời gian sớm một chút, sau đó là ở Bắc Kinh, sau đó bày tiệc rượu ở quận Hồng Sam. Đây là ý của Sở Sở, theo ý này thì trọng điểm chính là ở thôn Vương gia.

Tính thời gian về làm xong thủ tục đăng ký kết hôn rồi xin nghỉ kết hôn, hắn không biết được nghỉ bao ngày.

Vương Quốc Hoa gọi điện về nói qua với Trác Quyền, Trác Quyền nghe xong cười nói.
- Cái này thì dễ, cậu cứ làm xong thủ tục, đến lúc ấy xin nghỉ một tháng cũng không sao, việc ở quận về cơ bản đã vào quỹ đạo, không có gì cần quan tâm.

Trác Quyền không có nhiều dã tâm, là người dễ ở chung. Chọn Trác Quyền làm bí thư quận ủy quận Hồng Sam cũng làm Lâm Tĩnh tốn không ít tâm trí.

Tối, hai người sóng vai ngồi trên hành lang ngắm bầu trời. Sở Sở cười nói.
- Lần trước em tới đây trời cũng trong xanh như vậy, lúc ấy em nghĩ tương lai khi về nhà em sẽ tới đây ở, mỗi tối có thể ngắm sao.

Vương Quốc Hoa trêu chọc vài câu làm Sở Sở tức tối đưa chân ra đá nhưng bị hắn cầm chân đặt lên đùi. Vương Quốc Hoa cười nói:
- Bên ngoài trời lạnh sao không đi tất.

Sở Sở nghe vậy không khỏi run lên, cô nhỏ giọng nói.
- Tay anh ấm thật.

Trưởng thôn Vương Hữu Hòa đeo kính lão, tay cầm quyển lịch âm đi tới nhà, hai người nghe thấy hai ông lão đang nói chuyện khá lớn tiếng ở bên dưới.
- Lão Thật, ngày 25/2 là ngày tốt, vừa lúc làm xong ở đây thì hai đứa sẽ lên Bắc Kinh.

Hai người dừng động tác vểnh tai nghe.

- Vậy thì ngày đó đi, Quốc Hoa cho tôi 50 ngàn, tôi dự định dùng hết cho hôn lễ.

- Có chuyện này, bây giờ lợn ở thôn đều còn nhỏ, phải đi tìm lợn ở nơi khác trước, ba con là đủ. Bây giờ mới đầu tháng hai, vẫn kịp.

Hai ông lão không ngừng nói chuyện, hai người trẻ tuổi ngồi bên trên bắt đầu thay đổi tư thế, Vương Quốc Hoa ôm Sở Sở đặt lên đùi, ngắm ánh sao.

Chủ tịch quận muốn kết hôn, Ngô Minh Chi gọi điện bảo trưởng phòng dân chính, kết quả trưởng phòng dân chính tự mang nhân viên đến khách sạn nơi Sở Sở ở.

Cầm tờ giấy đăng ký kết hôn trong tay, Vương Quốc Hoa hơi ngẩn ra, Sở Sở ở bên cười nói:
- Sao vậy anh, hối hận à?

Vương Quốc Hoa lắc đầu nói.
- Chúng ta có phải coi như là vợ chồng chính thức không?
Thực ra Vương Quốc Hoa đang nghĩ mình sống hai đời cuối cùng đã có gia đình thuộc về mình. Vương Quốc Hoa vừa nói vừa hắt hơi. Ở một tòa nhà cách đó không xa, Lưu Linh đang ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ, thật lâu không nói gì.

Đổng Diễm Phương đứng sau lưng Lưu Linh lẩm bẩm nói gì đó, không biết nói gì, có lẽ là tự than oán.

Công việc của ủy ban quận Hồng Sam tạm thời do Diêu Hiểu Hoa chủ trì xử lý. Mã Ngọc Cao vỗ ngực cam đoan tiệc rượu bên quận Hồng Sam do y phụ trách. Vương Quốc Hoa đưa y 20 ngàn coi như chi phí bày tiệc, lúc này mới dẫn Sở Sở trở về thị xã Lưỡng Thủy. Trước khi đi Vương Quốc Hoa lên thị ủy gặp Lâm Tĩnh, Lâm Tĩnh cũng chúc mừng vài câu.

Cặp mắt ghen tị nhìn theo Vương Quốc Hoa và Sở Sở lên xe. Cuối cùng lúc lên xe Sở Sở đột nhiên hỏi Vương Quốc Hoa:
- Nữ thư ký kia là gì mà nhìn anh với ánh mắt khác thế?
Trực giác của phụ nữ quá đáng sợ, Vương Quốc Hoa vội vàng cắt lời.
- Chồng em quá đẹp trai, người gặp người thích, hoa thấy hoa nở.

Ngày 25/2, Vương Lão Thật theo kế hoạch tổ chức 50 bàn tiệc rượu nhưng do quá nhiều người tới nên tăng thêm mười bàn.

Đọc truyện chữ Full