- Không phải chưa đánh ư?
Hứa Nam Hạ trừng mắt nhìn, Cao Nguyên vội vàng cúi đầu. Sau đó Hứa Nam Hạ lẩm bẩm nói.
- Nhất định phải đảm bảo an toàn cho Vân Vân, bảo Long Nam Sinh nghe theo Vân Vân. Đúng, các đồng chí khác thì thông báo chậm chút. Có người gọi thì bảo tôi đang nghỉ ngơi.
Trầm Diệu Minh dẫn theo mấy chục người gào thét đi tới làm cho chủ cửa hàng sợ hãi trốn ra sau. Tạ Mãn Hòa giơ tay chào Du Vân Vân rồi lớn tiếng nói.
- Trầm Diệu Minh – phân cục Việt Sơn đến phụng mệnh, mời thủ trưởng chỉ thị.
Du Vân Vân dở khóc dở cười, cô sơ sót, trong lòng giận dữ quên đi thân phận phu nhân bí thư tỉnh ủy của mình.
- Ừ, tôi ở đây xem, Quốc Hoa, cháu chỉ huy.
Du Vân Vân bỏ lại một câu rồi ngồi xuống.
Vương Quốc Hoa nói.
- Lão Trầm, anh phái người đưa Du di về nhà.
Du Vân Vân thầm khen Vương Quốc Hoa, cô bảo ở lại xem chỉ là tức nên nói, thật sự ở lại sẽ không hay ho gì. Du Vân Vân lập tức lên xe Trầm Diệu Minh rồi cùng Tiểu Nhạc về trước.
Trước lúc đi, Du Vân Vân dặn Trầm Diệu Minh một câu.
- Mọi việc nghe lời Quốc Hoa.
Du Vân Vân rời đi, Vương Quốc Hoa thành người đương sợ. Trầm Diệu Minh trên đường cũng thầm nghĩ đôi chút, chuyện lần trước có thể nói là phúc trong họa, do thái độ thành khẩn nên mới quen được Vương Quốc Hoa.
- Mang mấy người ăn mặc bình thường theo tôi vào tìm người, người khác chặn ở bên ngoài, chuyện trước khi xong việc thì một người cũng không được ra.
Vương Quốc Hoa ra lệnh, Trầm Diệu Minh lập tức phân phó bên dưới còn bỏ thêm một câu.
- Ai mà chạy thì cởi bỏ cảnh phục cho tôi.
Vương Quốc Hoa dẫn Trầm Diệu Minh cùng bảy tám cảnh sát đi tới. Tên bảo vệ tưởng Vương Quốc Hoa quay lại đánh nhau nên vội vàng đi lên cản.
- Anh em đừng làm bậy, hỏng việc kinh doanh thì chúng tôi không biết ăn nói với giám đốc như thế nào.
Vương Quốc Hoa không nói, hai tên cảnh sát lao tới khống chế đối phương.
- Không được nhúc nhích, cảnh sát phá án.
- Cho anh một cơ hội lập công, mấy thằng kia ở phòng nào, có lai lịch gì?
- Báo cáo cán bộ, bọn họ ở tầng tám, thằng tóc vàng có bố là Hoàng Kiên – người giàu nhất thành phố Việt Châu, hắn tên là Hoàng Cường. Khách sạn này là do nhà hắn mở.
Trầm Diệu Minh ở bên nghe vậy liền núi.
- Nhìn ra rồi, anh là khách thường xuyên ở cục, lần này giỏi đó nhỉ.
- Báo cáo cán bộ, tôi đã nhiều năm không làm lưu manh, hoàn toàn cải tà quy chính.
- Được rồi, lên.
Vương Quốc Hoa dẫn đầu tiến lên.
Ra khỏi thang máy, một đống người đi ra làm nhân viên đi tới hỏi.
- Các vị ở phòng nào.
- Thanh vân thính …
Vương Quốc Hoa nói, nhân viên đáp lời:
- Thì ra là bạn của Hoàng thiếu gia, mời theo tôi.
Vương Quốc Hoa nghênh ngang đi tới trước cửa phòng, nhân viên lễ tân nói:
- Đợi tôi vào thông báo một tiếng.
Vương Quốc Hoa nhếch miệng nhìn phía sau, hai cảnh sát đi lên kẹp đối phương kéo sang bên.
- Mọi người chờ ở cửa một chút.
Vương Quốc Hoa dặn xong đẩy cửa tiến vào, bên trong đang náo nhiệt. Ba thằng thanh niên cùng một người đàn ông trung niên đang ngồi, mỗi người còn có một em bên cạnh, quần áo mấy em khá lộn xộn, có một em còn bị lột sạch.
Đột nhiên có người đẩy cửa tiến vào làm mấy người bên trong giật mình. Hoàng Cường đập bàn nói.
- Không phải không cho người vào ư?
Vừa dứt câu hắn nhận ra là Vương Quốc Hoa.
- Ồ, không phải thằng ranh vừa lái xe sao? Sao, cũng muốn tới uống rượu, chơi gái ư?
Vương Quốc Hoa gật đầu nói.
- Đúng, là tôi.
Vừa nói hắn lại nói thêm.
- Không sai, là bọn nó.
Vương Quốc Hoa nói xong đi ra ngoài.
- Tôi về báo cáo trước, anh đưa người về cục, phục vụ một trận rồi nói tiếp.
Trầm Diệu Minh nghe thấy câu này không khỏi run lên. Vị chủ tịch Vương này ngoài mặt mỉm cười nhưng lại là người độc ác. Vương Quốc Hoa vừa đi, bảy tám cảnh sát đã lao vào.
Bên trong có người kêu lên.
- Bọn mày muốn làm gì.
Sau đó là tiếng đập phá loạn.
Cửa khách sạn càng thêm náo nhiệt, mấy chục cảnh sát vũ trang dưới sự lãnh đạo của Long Nam Sinh phối hợp nhóm cảnh sát tới trước cùng khống chế cục diện. Lúc Vương Quốc Hoa xuống, Long Nam Sinh đã thông qua hỏi được chút tình hình. Hoàng Kiên – người giàu nhất tỉnh Nam Thiên, người này 10 năm trước chẳng qua là công chức sau đó nghỉ việc đi kinh doanh kiếm tiền. chuyện của hắn khá đặc sắc, có đủ lời đồn nói là Hoàng Kiên phát hiện được mỏ vàng.
Long Nam Sinh cũng nghe qua một cách nói đáng tin đôi chút, Hoàng Kiên sau khi theo kinh doanh đã có quan hệ mật thiết với quan chức nhà nước. Theo Long Nam Sinh biết thì Hoàng Kiên có qua lại với thường vụ tỉnh ủy, bí thư thị ủy thành phố Việt Châu. Mười năm trước khi Lâm Củng làm ở thị xã Tam Hải cũng là lúc sự nghiệp của Hoàng Kiên phát triển nhanh nhất. Trước chỉ là công ty mậu dịch xuất khẩu nho nhỏ nhưng hôm nay đã liên tục dính đến nhiều ngành lớn và biến thành tập đoàn Tam hải.
Long Nam Sinh còn nghe nói Lâm Củng có thể lên làm bí thư thị ủy trong đợt cạnh tranh ác liệt cũng là do được Hoàng Kiên ủng hộ mạnh về kinh tế.
Liên quan tới một thường vụ tỉnh ủy, Long Nam Sinh không nhịn được suy nghĩ miên man. Chuyện này là trùng hợp, sau đó có ai lấy làm lý do không? Cách suy nghĩ này là tất yếu, ít nhất theo Long Nam Sinh thấy thì có kết luận lần này biểu hiện tốt hay không sẽ quan hệ lớn đến tiền đồ của mình.
Long Nam Sinh kết luận cũng có căn cứ. Long Nam Sinh sớm biết Lâm Củng rất có khí thế ở thị ủy thành phố Việt Châu, rất khí phách mà không phải cường thế. Loại khí phách này có thể có vấn đề gì khi thành phố Việt Châu ở ngay dưới mắt tỉnh ủy, ủy ban tỉnh không?
Vương Quốc Hoa ra, Long Nam Sinh còn đang cúi đầu suy nghĩ. Nếu không phải có người nhắc thì hắn đã không phát hiện ra Vương Quốc Hoa.
- Chủ tịch Quốc Hoa, xin lỗi tôi thất thần.
Long Nam Sinh nói, Vương Quốc Hoa không quá để ý.
- Khách khí rồi, người chắc bắt được rồi, bảo các đồng chí cảnh sát tiếp, ngoài ra khách sạn này tạm thời niêm phong lại.
Bắt người thì dễ, niêm phong hơi phiền phức. Lẽ ra Long Nam Sinh có quyền lực này nhưng hắn có chút do dự. Vương Quốc Hoa thấy nhưng không nói.
- Niêm phong là ý của bí thư Hứa hay là?
Long Nam Sinh phải muốn cho lãnh đạo biết mình gánh vác mạo hiểm, ngày sau mới có phần thưởng. Dù sao khách sạn Phương Nguyên là khách sạn sang trọng nhất tỉnh thành, niêm phong sẽ tạo thành ảnh hưởng xã hội khó lường.
Vương Quốc Hoa vẫn cười cười không nói mà lấy thuốc ra hút. Chiêu này làm Long Nam Sinh hoảng sợ, hắn lập tức hiểu có chuyện không thể hỏi, Vương Quốc Hoa cũng không thể trả lời.
- Được, tôi đi truyền lệnh.
Long Nam Sinh khá quyết đoán, lập tức có quyết định. Không mạo hiểm sao được lợi?
- Ban ngày ban mặt cầm vũ khí đánh khách mà bảo vệ khách sạn không quản, đây là chuyện gì?
Vương Quốc Hoa cuối cùng lờ mờ nói một câu có chất lượng, Long Nam Sinh nghe càng sợ. Bản chất chuyện này thực tế là mấy thằng thanh niên mất dạy gây chuyện vậy mà bị xác định nghiêm trọng tới mức này.
Thấy Long Nam Sinh không nói, Vương Quốc Hoa nói tiếp.
- Có thể xác định là nghi ngờ thế lực xã hội đen rồi đưa người về từ từ điều tra.
Long Nam Sinh thở dài một tiếng, có nghi ngờ điều tra thì dễ lắm chừng mực, có đường sống. Về phần kết quả cuối cùng thì nghe bên trên. Lúc này Vương Quốc Hoa không phải người phát ngôn của viện trưởng Du sao?
Lúc này đám người Trầm Diệu Minh cũng xuống, bốn người đàn ông bị lấy áo khoác chùm đầu, mấy ả phụ nữ cúi đầu ra theo. Thấy lãnh đạo, Trầm Diệu Minh lập tức đi lên báo cáo.
- Báo cáo, kẻ tình nghi đã bị bắt, trong đó có một người là phó trưởng ban thư ký Liễu Xuyên Sinh – thị ủy Việt Châu.
Không ngờ còn bắt được người như vậy, ngay cả Long Nam Sinh và Vương Quốc Hoa đều không ngờ tới.
- Chính là kẻ ngồi cạnh con ả trần truồng hả?
Vương Quốc Hoa rất tự nhiên hỏi một câu, Long Nam Sinh mắt sáng lên.
- Đưa về rồi nói tiếp.
Trầm Diệu Minh do dự một chút.
- Là đưa tới phân cục hay là đưa lên tỉnh?
Vương Quốc Hoa nhìn thoáng qua Long Nam Sinh, Long Nam Sinh cắn răng nói.
- Đưa về sở, tôi tự mình phụ trách vụ này.
Long Nam Sinh rất quyết đoán, mấy tên kia bị đưa lên xe rời đi, Long Nam Sinh dặn Vương Quốc Hoa vài câu định rời đi thì một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp đi tới.
- Báo cáo giám đốc sở, cô gái này tự nhận là tổng giám đốc khách sạn muốn gặp lãnh đạo.
Đứng trước mặt Long Nam Sinh và Vương Quốc Hoa, người phụ nữ coi như bình tĩnh.
- Hai vị lãnh đạo, tôi là tổng giám đốc Hoàng Nhàn của khách sạn, tôi muốn biết xảy ra chuyện gì?
Nói chuyện cô còn dừng đôi mắt kinh ngạc nhìn Vương Quốc Hoa.
Long Nam Sinh không nói mà nhìn Vương Quốc Hoa.
- Khách sạn Phương Nguyên tình nghi kinh doanh phi pháp, nguyên nhân cụ thể thì cô cũng biết đó.
Vương Quốc Hoa vừa nói vừa xoay người định đi, Hoàng Nhàn xông tới trước một bước.
- Vị lãnh đạo này, tôi coi như có quen biết lãnh đạo thị ủy Việt Châu, các anh ở đơn vị nào?
Vương Quốc Hoa dừng lên xe quay đầu lại nhìn ánh mắt có chút đắc ý của cô ả. Hắn cười lạnh nói:
- Cô uy hiếp tôi? Không sợ nói chuyện với cô thì tôi là Vương Quốc Hoa, bây giờ là chủ tịch quận Hồng Sam – thị xã Giang Đông, chuyện hôm nay do tôi phụ trách.
Long Nam Sinh ở bên thầm than đúng là làm việc cho lãnh đạo có khác. Càng già càng nhát gan, Long Nam Sinh cũng nói một câu:
- Tôi là Long Nam Sinh – Sở công an, vụ án này do tôi phụ trách.
Mặc kệ, đầu tiên dán chữ Hứa lên giữa trán, chỉ cần chuyện làm tốt thì không sợ bí thư Hứa không để ý, sợ chính là lãnh đạo có hài lòng không?
Hai người rời đi, Trầm Diệu Minh còn phải ở lại phụ trách niêm phong khách sạn. Thực ra Trầm Diệu Minh nằm mơ cũng muốn đi cùng đáng tiếc địa vị quá thấp. Hắn có thể dựa vào chủ tịch Vương, còn có thể lộ mặt trước viện trưởng Du đã là chuyện bao người mong chờ.
Hoàng Nhàn ở tại chỗ mặt tái mét, chuyện nghiêm trọng vượt quá dự đoán của cô. Hoàng Nhàn đã nói mình quen với lãnh đạo thị ủy, người ta nói thẳng tên tuổi chức vụ. Đây là tuyệt đối tự tin đẩy mình vào chỗ chết, nói cách khác không xử được lãnh đạo thị ủy thì tôi xử một nhà kinh doanh là quá nhẹ nhàng, lãnh đạo thị ủy cũng không dám nói gì.
Xoay người, Hoàng Nhàn không quản việc khách sạn bị niêm phong, cô vội vàng về văn phòng gọi bảo vệ tới tìm hiểu tình hình.
Đội trưởng bảo vệ bị gọi tới hỏi. Nghe xong, Hoàng Nhàn thầm kêu khổ trong lòng, em trai cô quá hồ đồ, ỷ vào được ông bà, mẹ cưng chiều nên làm xằng làm bậy. Trước đây gây chút loạn có thể bỏ tiền giải quyết, nhưng lần này sợ là tiền không giải quyết được vấn đề.
Hoàng Nhàn vội vàng gọi điện cho Hoàng Kiên, trùng hợp chính là Hoàng Kiên đang đi chơi golf với Lâm Củng rồi cùng ăn cơm.
Hoàng Kiên nghe điện xong dập máy, bí thư thị ủy Lâm Củng đang cười đùa với nữ Mc bên cạnh giống như không chú ý tới bên này. Nhưng Hoàng Kiên vừa dập máy, Lâm Củng đã quay đầu lại:
- Lão Hoàng sao vậy?
- Không có gì, thằng ranh Hoàng Cường gây chuyện bị người Sở công an bắt, khách sạn Phương Nguyên cũng bị niêm phong.
Hoàng Kiên nói giống như không hề lo lắng. Lâm Củng nghe vậy nhíu mày nói.
- Xảy ra chuyện gì? Ai to gan như vậy, bắt người thì bắt, niêm phong khách sạn gì hả? Còn biết pháp luật không?
Lâm Củng có tư cách hỏi câu này, thường vụ tỉnh ủy hỏi về vài hành vi ở nội thành cũng là trong phạm vi quyền lực.
- Tình hình cụ thể thì tôi không biết, đại khái là như thế này ….
Hoàng Kiên nói qua, Lâm Củng mới đầu nghe chỉ cười cười, tay còn cào cào tay cô ả bên cạnh. nhưng cuối cùng nghe thấy tên Vương Quốc Hoa, mặt hắn hơi đổi, tay cũng tự giác bỏ ra.
Hoàng Kiên thấy thế thầm kinh hãi, không ngờ Lâm Củng lại biến sắc.
- Vương Quốc Hoa này là ai?
Hoàng Kiên vốn tưởng chuyện phiền phức nhưng Lâm Củng ra mặt thì không phải không thể giải quyết. Không phải là dùng tiền là xong ư?
- Lão Hoàng, chuyện khá phiền. Vương Quốc Hoa này chưa đầy 30 đã là cấp chính huyện, hơn nữa có người vợ quá nghiêm trọng.
Lâm Củng giải thích một câu như vậy, Hoàng Kiên nghe xong không thể trấn định nữa.
- Bí thư Lâm, tôi chỉ có mình thằng con trai, ngài phải giúp tôi.
Lâm Củng vuốt cằm, ánh mắt rất phức tạp, vẻ mặt không bình thường. Hoàng Kiên không biết Lâm Củng đang nghĩ gì. Thực tế Lâm Củng đang suy nghĩ rất xa, thậm chí nghĩ tới lần này cắt quan hệ với Hoàng Kiên. Vấn đề là Lâm Củng lại phát hiện quan hệ giữa mình và Hoàng Kiên không thể chém hết.
- Tôi tìm người làm trung gian cho anh.
Lâm Củng nói.
Hoàng Kiên run lên, một chủ tịch quận mà một thường vụ tỉnh ủy muốn gặp cũng khó như vậy sao? Gọi điện tới là xong, vấn đề là sao Lâm Củng không muốn gọi cuộc điện này?
- Bí thư Lâm, phó trưởng ban thư ký Liễu lúc ấy cũng ngồi cùng bàn với Hoàng Cường, cũng bị mang đi.
Câu này Hoàng Kiên vẫn chưa nói, bây giờ thả ra làm Lâm Củng biến sắc, tức giận nói:
- Thằng khốn này.
Lâm Củng nổi giận đùng đùng không buồn ăn nữa.
- Anh chờ điện của tôi.
Trong số người lưu lại còn có một người phụ nữ khoảng 30 tuổi. Cô ta vẫn ngồi bên cạnh Hoàng Kiên, bây giờ mới nói một câu.
- Lão Hoàng, Lâm Củng hoảng hốt.
Hoàng Kiên nhắm mắt lại, chuyện sợ sẽ kéo Lâm Củng vào. Sự nghiệp của Hoàng Kiên phát triển nhanh đúng là có quan hệ lớn đối với Lâm Củng. Nếu chuyện này mà kéo về phía Lâm Củng, Hoàng Kiên cũng xong đời.
- Hy vọng không phải như vậy, xem đã.
Hoàng Kiên nói một câu như vậy sau đó lấy máy gọi cho Hoàng Nhàn.
Mỹ nữ Hoàng Nhàn một mực chờ điện thoại, vẻ mặt Hoàng Nhàn ban đầu từ sợ hãi sau thành trắng bệch. Bên kia Hoàng Kiên chỉ nói một câu:
- Khách sạn cứ để niêm phong, con nghỉ ngơi một thời gian, tổn thất thì nhà sẽ bù lại cho con.
Khách sạn Phương Nguyên này đối với Hoàng Nhàn mà nói có ý nghĩa rất lớn, đây là khách sạn do một tay cô tạo dựng lên. Sản nghiệp khác trong nhà nói trắng ra đều thuộc về Hoàng Cường, chỉ có khách sạn này về cô.
Nói tổn thất trong nhà sẽ bù lại nhưng khách sạn bị niêm phong mta thì về sau kinh doanh kiểu gì? Tổn thất này tính như thế nào?
Hoàng Nhàn lặng lẽ dập máy đồng thời nhớ đến vẻ mặt kiêu ngạo của tên Vương Quốc Hoa kia.
Vương Quốc Hoa và Long Nam Sinh về Sở công an, Vương Quốc Hoa không xuống xe mà nói với Long Nam Sinh.
- Chuyện giao cho nhân viên làm, chúng ta đến nhà bí thư Hứa.
Long Nam Sinh dám ra mặt mạo hiểm không phải là vì muốn đi vào mắt bí thư Hứa sao? Chỉ là Long Nam Sinh dù như thế nào cũng không ngờ được hồi báo nhanh như vậy. Theo Long Nam Sinh nghĩ nếu là mình làm người phát ngôn của cục trưởng Du nhất định không thể đưa người khác tới trước mặt lãnh đạo, nhỡ đâu người kia được lãnh đạo tin tưởng thì sao? Cái này cần đề phòng cho nên Long Nam Sinh vừa kích động cũng phải than Vương Quốc Hoa quá quyết đoán.
Du Vân Vân về nhà nấu cơm, không lâu sau Hứa Nam Hạ trở về.
- Quốc Hoa bảo em về?
Du Vân Vân cười nói.
- Vâng, lúc ấy em tức quá nên hồ đồ.
Hứa Nam Hạ gật đầu nói:
- Quốc Hoa được.
- Thằng bé này đúng là rất được, em nấu cơm rồi, chờ Quốc Hoa về rồi cùng ăn.
Đang nói chuyện thì máy điện thoại vang lên.
- Cháu chờ chút.
Cô nói với Hứa Nam Hạ.
- Vương Quốc Hoa dẫn Long Nam Sinh tới, là phó giám đốc thường trực Sở công an, anh có gặp không?
- Gặp một chút cũng được, bên Sở công an cũng cần có người đắc lực chú ý.
Hứa Nam Hạ tỏ thái độ, Du Vân Vân lúc này mới nói.
- Hứa thúc ở nhà đang chờ cháu về rồi ăn, mau đến đi.
Long Nam Sinh đang ngồi cạnh Vương Quốc Hoa nên nghe rõ. Mới đầu còn có chút lo lắng sợ Vương Quốc Hoa không đủ mặt mũi, không ngờ Vương Quốc Hoa lại hỏi “Hứa thúc có nhà không?”
- Bí thư Hứa ở nhà, đợi lát báo cáo thì anh trọng điểm nói về tình nghi có thế lực xã hội đen.
Vương Quốc Hoa dập máy lạnh nhạt nói, Long Nam Sinh không cho rằng Vương Quốc Hoa ác độc, đây là lấy lý do chính đáng. Cảnh sát vũ trang cũng dùng tới thì đúng là cần lý do.
Đến nơi, Du Vân Vân mở cửa cho hắn, cô lấy đôi dép lê bỏ xuống.
- Đây là dành cho cháu, Phỉ Phỉ cố ý dặn đó.
Du Vân Vân cũng quay sang nói với Long Nam Sinh.
- Anh vất vả rồi.
Có dép đi trong nhà dành riêng tại đây, nói ra ai dám tin. Long Nam Sinh có chút chấn động, ánh mắt nhìn về phía Vương Quốc Hoa đã khác trước. Vương Quốc Hoa không phải là thân tín mà là người nhà của Hứa gia.
Đúng là trăm nghe không bằng một thấy.
Hứa Nam Hạ ở phòng khách thấy hai người vào mà vẫn ngồi im, ông chỉ nhìn lên nói.
- Sao lại điều động cả cảnh sát vũ trang? Hồ đồ?
Vương Quốc Hoa không hề lo lắng chỉ cười hì hì nói.
- Hứa thúc, ăn cơm trước đi, hoàng thượng còn không để binh đói mà. Tiểu Quyên, thêm bát đũa.
Hứa Nam Hạ không hề tức vì thái độ của Vương Quốc Hoa, ông chỉ trừng mắt nhìn Vương Quốc Hoa rồi đứng lên nói với Long Nam Sinh.
- Ăn đã, ăn xong rồi nói tiếp.
Long Nam Sinh hơi cúi người cẩn thận nói.
- Cảm ơn bí thư Hứa.
Du Vân Vân đi đến nói.
- Nói đến ăn cơm là tôi lại tức, đi ăn hải sản với Quốc Hoa mà lại gặp chuyện tức.
- Báo cáo bí thư Hứa, mấy tên khả nghi đã bị bắt, tôi cho rằng bọn chúng có liên quan đến thế lực xã hội đen.
Long Nam Sinh vội vàng báo cáo ai ngờ Hứa Nam Hạ ngắt lời.
- Nói bậy, xã hội đen gì? mấy thằng trẻ con hồ đồ mà anh làm ầm lên như vậy sao?
Long Nam Sinh câm như hến.
Du Vân Vân thản nhiên nói.
- Sao không phải xã hội đen, ban ngày ban mặt mà làm loạn như vậy cơ mà.
Hứa Nam Hạ coi như không nghe thấy, ông nhìn Vương Quốc Hoa.
- Quốc Hoa, cháu thấy sao?
Vương Quốc Hoa cười nói.
- Chuyện này chú không cần quản, lát cháu thương lượng với dì.
Hứa Nam Hạ nhíu mày lững thững đi tới bàn ăn.
- Ăn cơm đã.
Cả quá trình ăn cơm Long Nam Sinh vừa hưng phấn vừa thống khổ, ăn mỗi cơm và đồ ăn trước mặt còn đâu không dám gắp món khác. Hứa Nam Hạ thấy vậy nói.
- Từ từ ăn, đừng khẩn trương, ăn xong vào thư phòng.
Hứa Nam Hạ đi, Du Vân Vân cũng bỏ đũa nói.
- Hai người từ từ ăn, tôi đi rót trà cho lão Hứa.
Vội vàng ăn hết bát, Long Nam Sinh đứng lên. Vương Quốc Hoa cười cười chỉ vào thư phòng ng.
- Chuyện hôm nay đừng nhắc một chữ nào, anh nói chuyện công việc của sở đi.
Long Nam Sinh gật đầu cảm ơn từ từ đi tới gõ cửa.
Không lâu sau Du Vân Vân đã về, thấy Vương Quốc Hoa đang ăn, cô nói.
- Quốc Hoa, cháu định thế nào?
Vương Quốc Hoa uống hết bát canh, vỗ vỗ bụng nói.
- Hắn không phải thích đập phá xe ư? Lát cháu cho đập lần nữa để chúng ta xem.
Du Vân Vân tò mò nói.
- Sao?
Vương Quốc Hoa cười nói.
- Xe hắn rất xịn, có giá tầm 2 triệu, con người của cháu không thích người đi xe sang, lát mời thằng kia tự đập xe mình.
Du Vân Vân nghe xong không nhịn được ôm bụng cười.
- Hay, lúc đập nhớ gọi dì đi xem.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Phù Diêu
Chương 460: Đập xe (2)
Chương 460: Đập xe (2)