Sáng hôm sau trời khá âm u giống như sắp mưa. Buổi sáng mùa đông như vậy không thể nghi ngờ là quá đả kích sự hăng hái của người ta.
Lúc Sở Sở tỉnh dậy, Vương Quốc Hoa đã ăn mặc chỉnh tề. Hắn cười hì hì xua tay nói:
- Vẫn sớm, em ngủ tiếp đi, anh đi mua canh gà em thích ăn.
Sở Sở cảm thấy trong lòng mình như được rót mật. Biểu hiện của Vương Quốc Hoa quá tuyệt vời.
Vương Quốc Hoa đúng giờ tới văn phòng. Trước khi hắn tới, mọi người đang nói chuyện sôi nổi. Sắp tết, không khí nghiêm túc thường ngày cũng nhạt đi nhiều. Chủ yếu là chủ nhiệm trẻ tuổi Vương Quốc Hoa mặc dù là người ra tay độc ác nhưng anh nếu không gây phiền phức cho hắn thì Vương Quốc Hoa vẫn là một người rất thân thiện.
Vương Quốc Hoa khác với chánh văn phòng Lâm trước đây hay thích nghiêm mặt với người. Vương Quốc Hoa dần dần được mọi người chấp nhận.
- Mọi người đến sớm thế, đang nói chuyện gì vậy?
Vương Quốc Hoa cười cười xuất hiện trước cửa, mọi người đều đứng lên ân cần chào hỏi.
- Không nói chuyện gì cả, sắp tết rồi mọi người rảnh rỗi nên nói chuyện tùy ý mà thôi.
Lên tiếng là Trang Vân, vị này gần đây biểu hiện rất tích cực, đang dựa vào phía tổ chức.
- Nói chuyện tiếp đi, tôi cũng nghe một chút.
Vương Quốc Hoa thản nhiên nói. Nói chuyện ở trong văn phòng sẽ làm người ta nghe được nhiều điều. Đáng tiếc Vương Quốc Hoa cuối cùng vẫn là chủ nhiệm, hắn ở đây mọi người đâu dám nói gì, chỉ cười cười, mấy lão đồng chí da mặt dày thì còn dám nịnh bợ vài câu.
Dạo một vòng, Vương Quốc Hoa nhìn đồng hồ rồi xuống lầu. Hắn vừa đi, Trang Vân đã vỗ ngực nói:
- Đúng là lạ, chủ nhiệm Vương mặt mày ôn hòa như vậy sao tôi luôn thấy lo lắng hoảng hốt vậy?
Hạ Hào bình thường ít nói chuyện lúc này đột nhiên nói một câu:
- Trang Vân, đây gọi là quan uy đó.
- Lão Hạ nói linh tinh, chủ nhiệm Vương là người thân thiện mà.
Trang Vân có chút lo lắng nhìn mấy thanh niên Mạnh Khiết, thấy mọi người đều cười làm ả yên tâm.
- Ôi, tối qua vợ tôi rất vui, thẻ mua đồ tôi mang về biến thành áo khoác của cô ta.
Thương Chí Hùng cắt lời chuyển việc khác, nói tới việc này mọi người lại hăng hái.
Trang Vân nói:
- Chí Hùng, vợ anh làm ở Sở giao thông hả? Cuối năm nay có lẽ không được tốt thì phải.
Thương Chí Hùng nói:
- Ôi, ai nói không phải chứ? Lòng người hoảng sợ, ngồi chờ tân giám đốc sở tới, nếu không chính là mọi người đều lo lắng. Tôi nghe nói tân giám đốc sở hình như đến từ văn phòng tỉnh ủy chúng ta ra đó.
- Xong rồi, anh là trưởng ban tổ chức cán bộ ngầm hả?
Vương Quốc Hoa vừa lúc đi tới nghe thấy câu này không khỏi có chút giật mình, trong trụ sở tỉnh ủy này đúng là không có gì là bí mật cả.
Mấy chuyện ngoài lề không nói, Vương Quốc Hoa đi vào dặn vài câu rồi chạy tới đô thị. Nửa đường hắn nhận được một cuộc điện thoại. Thấy số máy không quen nhưng Vương Quốc Hoa vẫn đỗ xe sang bên nghe điện.
- Chủ nhiệm Vương, tôi là Cao Dục Thanh, trưa cậu có rảnh không ngồi một lát.
Tên này và giọng nói có chút xa lạ, Vương Quốc Hoa thoáng suy nghĩ một chút mới có phản ứng, đây là phó trưởng ban thư ký Cao.
- Trưởng ban thư ký Cao, cái này không tiện nói, buổi tối đi, tối tôi chắc là rảnh.
Vương Quốc Hoa gần như không có qua lại gì với Trưởng ban thư ký Cao. Hắn không nghĩ ra tại sao đối phương lại gọi điện cho mình.
- Ừ, tối đi.
Trưởng ban thư ký Cao dập máy không dây dưa nữa. Vương Quốc Hoa bên này đúng là khó hiểu, vị Trưởng ban thư ký Cao này có ý gì? Hắn có chút do dự rồi lấy máy gọi điện.
- Cao Quyên Quyên, vừa nãy bố cô gọi điện cho tôi, có tình hình gì vậy?
Một câu nói rất đơn giản cũng rất bình thường, tay Cao Quyên Quyên hơi run lên. Cô ra ngoài mới trả lời.
- Chủ nhiệm, tôi thật sự không biết. Bố tôi hỏi số điện thoại của ngài, tôi tìm Trương Quốc Thắng hỏi, ngài đừng trách Quốc Thắng, là tôi ép hắn cho tôi.
- Ừ, không có việc gì, tôi biết rồi.
Vương Quốc Hoa dập máy, số điện thoại tư nhân này ở trong văn phòng chỉ có Trương Quốc Thắng và Mạnh Khiết biết, xem ra rước đó mình suy nghĩ là chính xác. Trương Quốc Thắng và Cao Quyên Quyên quả thật phải làm ở đơn vị khác mới được.
Xe đến đài truyền hình, ngoài cửa kiểm tra rồi mới cho vào. Trên xe của Vương Quốc Hoa dán thẻ thông hành đặc biệt của tỉnh ủy, nơi không thể đi vào không có mấy. Ả họ Lý ở Ban văn minh thấy Vương Quốc Hoa liền vội vàng đi lên.
- Chủ nhiệm Vương, mọi người đã đến, đang chờ mình anh.
Giọng điệu của ả này không được tự nhiên, vẻ mặt cũng không quá tốt. Đối với việc này Vương Quốc Hoa chỉ cười cười tỏ thái độ, mặt không chút thay đổi gật đầu nhìn đồng hồ nói:
- Không phải nói là 9h30 ư, tôi không đến muộn mà.
- Cái này, chủ nhiệm Tần đến sớm nửa tiếng nên chưa kịp thông báo cho anh.
Gây hấn à? Vương Quốc Hoa nhướng mày rất nhanh khôi phục thái độ bình thường.
- Vậy vào đi.
ả họ Lý có chút đắc ý quay đầu cười cười giống như chiếm lợi về miệng lưỡi vậy. Vương Quốc Hoa đi theo vào trong sảnh, bên trong đang tiến hành thẩm định tiết mục. Vương Quốc Hoa vốn chỉ tới xem cho có, không định gây rối gì nên yên tĩnh tìm một vị trí ngồi cho mình. Ban văn minh không có thành ý, món nợ này Vương Quốc Hoa sẽ tính dần.
Thực ra việc thẩm định mới diễn ra có hơn chục phút, tiết mục thứ hai còn chưa thẩm định xong. Vương Quốc Hoa tùy tiện ngồi ở vị trí cuối, ả họ Lý đã lên báo cáo với chủ nhiệm Tần. chủ nhiệm Tần đứng lên khách khí xoay người gật đầu coi như chào.
Tên này ỷ mình sắp lui nên không coi Vương Quốc Hoa vào đâu. Vương Quốc Hoa thầm nghĩ vậy, trên mặt cũng cười cười đáp lại.
Tiết mục không ngừng chiếu thoáng qua, Vương Quốc Hoa ngồi trong góc có chút thất thần nhứ đến cuộc điện của Trưởng ban thư ký Cao.
Hắn nghĩ mãi không ra vấn đề, thời gian trôi qua rất nhanh, đằng trước có người nói:
- Buổi sáng tới đây, chiều nay tiếp tục.
Chủ nhiệm Tần rất nhanh cùng một người đàn ông trung niên đi tới, y cười nói:
- Chủ nhiệm Vương, đây là giám đốc Triệu – đài truyền hình tỉnh.
Vị giám đốc Triệu này là người đàn ông nho nhã đeo kính, khá gầy. Lúc bắt tay y còn rất khách khí nói:
- Chủ nhiệm Vương, trưa đài mời mọi người dùng cơm, nhất định phải nể mặt đó.
Cả Ban giám sát chỉ có mình Vương Quốc Hoa tới, điểm này chủ nhiệm Tần – Ban văn minh rất hài lòng. Nếu Ban giám sát đến cả đống người thì có ý là khách đoạt chủ. Việc sớm thẩm định thật ra là do chủ nhiệm Tần cố ý làm thế, y thấy mình mất mặt với Vương Quốc Hoa nên muốn đòi lại một chút.
Chủ nhiệm Tần vốn muốn thấy bộ dạng tức giận của Vương Quốc Hoa, không ngờ người ta căn bản không thèm để ý, không hề có chút phản ứng nào cả. chủ nhiệm Tần cảm thấy mình như đấm vào bị bông. Chủ nhiệm Tần không phải người không rộng lượng nên thấy thẩm định buổi sáng xong thì y mới giới thiệu vị giám đốc Triệu kia.
Trước đây Ban văn minh không có việc gì, cả năm mới có đợt lên mặt này, vì thế y đương nhiên không muốn ban ngành khác thò thêm tay vào.
Lúc giám đốc Triệu đưa lời mời, Vương Quốc Hoa rất khách khí uyển chuyển từ chối:
- Xin lỗi giám đốc Triệu, trong cơ quan còn có việc, có cơ hội tôi nhất định mời giám đốc Triệu dùng cơm.
Tên Vương Quốc Hoa này có ý gì? Giám đốc Triệu có chút kinh ngạc, đối phương không nể mặt mình sao? Vấn đề là Vương Quốc Hoa cười rời đi, giám đốc Triệu quay đầu lại phát hiện vẻ mặt chủ nhiệm Tần rất khó chịu. Đây không phải đối phương không cho mình thể diện mà không muốn ngồi cùng bàn với họ Tần.
Giám đốc Triệu cẩn thận suy nghĩ cũng đúng, người ở Ban giám sát còn chưa tới, chủ nhiệm Tần đã nói bắt đầu. Hơn nữa chủ nhiệm Tần còn không chịu giới thiệu Vương Quốc Hoa với mọi người. Vấn đề trong đó giám đốc Triệu không muốn xen vào nên coi như câm điếc.
Vương Quốc Hoa ra ngoài rồi gọi điện bảo Quách Tử Minh đi thay mình. Mặt mũi hay không thì Vương Quốc Hoa hắn không chú ý mấy, dù sao chỉ thoáng gặp qua mà thôi, chờ đối phương chạm vào mình rồi tính một thể.
Trong đầu Vương Quốc Hoa vẫn còn nghĩ đến cuộc điện thoại của trưởng ban thư ký Cao thì lại có người gọi đến cho hắn. Gọi điện đến là Hồ Báo Quốc, vừa mở miệng y đã nói:
- Quốc Hoa, sắp tết rồi, tôi tới chúc tết sớm.
Vương Quốc Hoa chép miệng, tên Hồ Báo Quốc này hơi lớn giọng làm hắn đau màng tai. Xem ra tên này đúng là sốt ruột, chắc là chuyện gần như xong nên mới tìm tới nhà mình.
- Anh chờ chút, mười phút nữa tôi không gọi lại thì anh tìm chỗ nào ngồi cho mát đi.
Vương Quốc Hoa nói xong dập máy. Hắn gọi điện cho Du Vân Vân:
- Dì, Hồ Báo Quốc muốn đến chúc tết ngài, dì có tiện không?
Du Vân Vân nghe vậy cười nói:
- Tên đó lừa cháu rồi. Rõ ràng là chạy về phía Hứa thúc cháu, cháu chờ chút, dì hỏi lão Hứa xem đã.
Đợi một lát, Du Vân Vân nói:
- Đến đi, lão Hứa vừa lúc ở nhà.
Vương Quốc Hoa rất nhanh thông báo cho Hồ Báo Quốc, hai người gặp mặt ở khu nhà tỉnh ủy. Buổi trưa Hứa Nam Hạ rất ít ở nhà, Hồ Báo Quốc coi như may mắn.
Thấy tên này xuống xe còn cầm theo túi to, Vương Quốc Hoa đưa tay chặn lại.
- Đồ đưa tôi, anh cầm vào nhất định bị ăn mắng.
Nói xong Vương Quốc Hoa ném đồ vào xe, vỗ vỗ tay định đi vào.
- Này, tôi cố ý nhờ người mua ở trong núi đó, cậu không thể nuốt thế chứ?
Hồ Báo Quốc rất không hài lòng nói một câu, Vương Quốc Hoa cười ha hả nói:
- Vừa lúc vợ tôi có thai, có thể tẩm bổ một chút.
- Vậy còn được, ít ra còn có đất dụng võ.
Hồ Báo Quốc không nói nữa. Vương Quốc Hoa chặn thứ này nhất định không phải là vì tham, đối phương nhất định biết ý của bí thư Hứa nên đi vào tay không sẽ tốt hơn xách đồ vào.
Ra mở cửa là Hứa Phỉ Phỉ, cô tươi cười hớn hở nói với Vương Quốc Hoa:
- Ca, anh đến, em lấy dép cho anh.
Hứa Phỉ Phỉ ngồi xổm xuống lấy đôi dép đi trong nhà cho Vương Quốc Hoa, Hồ Báo Quốc không khỏi trợn mắt, mẹ nó chứ, đãi ngộ cao vậy. Đến lượt Hồ Báo Quốc cũng chỉ có thể tự mình lấy dép. Vương Quốc Hoa cười cười nói chuyện với Hứa Phỉ Phỉ, hắn chờ Hồ Báo Quốc rồi cùng vào.
Bí thư Hứa đang ở trong phòng khách đọc báo thấy hai người đi vào, ông chỉ ừ một tiếng nói:
- Báo Quốc đến, trong nhà vẫn ổn chứ?
Hồ Báo Quốc nghe vậy thoáng run lên rồi rất nhanh cười nói:
- Tốt, tất cả đều tốt ạ.
- Ngồi đi, đã nhiều năm không gặp Hồ đại ca, mọi người đều bận việc cả.
Hứa Nam Hạ thở dài một tiếng nói, ông thoáng cái kéo gần quan hệ đôi bên lại. Vương Quốc Hoa thấy thế liền cười đi vào nhà bếp. Du Vân Vân đang bận, thấy Vương Quốc Hoa vào, cô chỉ tạp dề nói:
- Trưa cháu rán cá đi, lão Hứa thích đó.
- Vâng.
Vương Quốc Hoa nhanh nhẹn mặc tạp dề. Du Phi Dương mặt mày nhăn nhó đi xuống thấy Vương Quốc Hoa liền cười tươi như hoa, y vội vàng chạy qua phòng khách vào bếp.
- Ông còn có chiêu này à?
Du Phi Dương rất kinh ngạc, Vương Quốc Hoa bình thường toàn là há mồm chờ cơm.
- Phi Dương, nói chuyện như vậy à?
Du Vân Vân trừng mắt nhìn một cái, Du Phi Dương cười ha hả đứng cửa không vào. Hắn quay đầu lại nhìn phòng khách rồi nói với Hứa Phỉ Phỉ đang hỗ trợ dì nấu ăn:
- Phỉ Phỉ, bao giờ khai giảng về trường thì anh đưa em đi.
- Em mới được nghr mà, anh đừng có mà không vui rồi đòi đuổi em đi đó.
Hứa Phỉ Phỉ đốp lại.
Du Phi Dương không dám tiếp tục chọc Hứa Phỉ Phỉ, hắn vội vàng nói:
- Nhìn em nói kìa, anh không phải kiếm được chút tiền nên định đưa em lên Thượng Hải, em thích gì thì anh mua cho em.
Vừa nói hắn nháy nháy mắt với Vương Quốc Hoa, xem ra là có tình hình. Vương Quốc Hoa đưa mắt lại, hai người lúc này mới tính là trao đổi xong. Cuộc nói chuyện ngoài phòng khách rất bình tĩnh, Hứa Nam Hạ chỉ hỏi một chút chuyện trong nhà, Hồ Báo Quốc cẩn thận hồi đáp.
- Bí thư Hứa, hôm nay đến đây tôi muốn báo cáo qua với ngài về việc phát triển kinh tế đồng thời xây dựng tổ chức Đảng cơ sở.
Cuối cùng cũng đợi được cơ hội này, Hồ Báo Quốc thoáng nói một câu như vậy.
- Ồ, vào thư phòng nói chuyện.
Hứa Nam Hạ đứng lên, Hồ Báo Quốc cẩn thận theo vào thư phòng.
Trong nháy mắt khi cửa đóng lại, Hồ Báo Quốc cười hì hì thở dài một tiếng.
- Ông lão hôm nay rất nghiêm túc, có phải là xảy ra chuyện gì không? Dì, dì nói xem.
- Không biết, biết cũng không nói với cháu.
Du Vân Vân tức giận nói một câu, cô đứng lên nói:
- Dì vào thăm Căn Hoa.
Hứa Phỉ Phỉ chờ Du Vân Vân đi mới trừng mắt nhìn Du Phi Dương.
- Anh, anh có ý đồ, dì không quản việc này đâu.
Vương Quốc Hoa ở bên cạnh nghe vậy cười cười không xen miệng vào. Du Phi Dương không thể làm gì khác là chuyển tầm nhìn:
- Quốc Hoa, ông nói một câu đi.
- Cái này tôi cũng không rõ lắm, chắc là có liên quan đến vụ án ở Sở Giang Thu. Nghe nói cán bộ cấp phó giám đốc sở trở nên toàn bộ bị bắt, cấp phòng thì chỉ có hai tên phó trưởng phòng là không bị hy sinh.
Vương Quốc Hoa cũng chỉ là nghe nói, hắn không biết có phải là thật hay không.
Du Phi Dương gật đầu nói:
- Cái này mới đúng, bảo sao ông lão mặt mày khó coi cả ngày, mà trạng thái này còn duy trì nửa tháng nữa chứ.
- Xảy ra chuyện lớn như vậy thì tâm trạng của Hứa thúc sao vui được? Ông đừng có đi chọc vào ổ kiến lửa đó.
Vương Quốc Hoa khuyên một câu, Du Phi Dương cười cười gật đầu. Hứa Phỉ Phỉ đột nhiên nói:
- Ca, chiều đi dạo phố với em được không?
Hứa Phỉ Phỉ có chút thất vọng khi thấy Vương Quốc Hoa do dự, Du Phi Dương vội vàng nháy mắt với Vương Quốc Hoa. Hắn đành nói với Hứa Phỉ Phỉ:
- Chuyện này để qua hai hôm nữa đi, mấy hôm nay anh bận quá. Đúng rồi Phi Dương, lát ông đi theo tôi một chuyến, đài truyền hình muốn kéo tài trợ phải trông cậy vào mấy đại gia như ông rồi.
Hai người quá ăn ý nên gần như kẻ xướng người họa. Vế cuối Vương Quốc Hoa nói như vậy thật ra là do hắn thấy Ruth đi tới.
- Vương, rất vui được thấy anh.
Ruth đi tới thân thiết nói.
Vương Quốc Hoa một bên đấu tranh với con cá đồng thời cười nói:
- Ruth, chiều mượn chồng em một chút, có việc.
- Ồ, vậy dùng xong thì nhớ trả về đó.
Ruth không cảnh giác gì với Vương Quốc Hoa.
- Yên tâm, anh chỉ có hứng thú với ví của chồng em, còn không có hứng thú với bản thân hắn.
Vương Quốc Hoa nghiêm túc nói, Ruth ôm bụng cười.
Bữa trưa bắt đầu, Vương Quốc Hoa ăn rất nhanh, hắn là người bỏ đũa đầu tiên.
- Cháu ăn lo rồi, chú và dì ăn từ từ. phi Dương đi theo tôi một chuyến.
Trước khi Vương Quốc Hoa đi, Hồ Báo Quốc gật đầu cảm kích với Vương Quốc Hoa. Vương Quốc Hoa và Du Phi Dương ra ngoài, lên xe Du Phi Dương mới thở dài một tiếng. Hắn lười biếng dựa ra sau lưng, ngậm điếu thuốc nói:
- Đưa tôi tới biệt thự.
- Phi Dương, Diệp Vũ kia tốt nhất ông đừng qua lại gần quá, ả này không đơn giản, đừng rơi quá sâu.
Vương Quốc Hoa lái xe lơ đãng nói một câu.
Du Phi Dương cười hắc hắc nói:
- Tôi biết ả là tình nhân của Trương Thiên Hào, tôi cũng không có ý muốn giữ ả làm của riêng, chỉ là cùng một chỗ theo nhu cầu mà thôi. Chuyện này tôi và Diệp Vũ đã nói thẳng, ả cũng nói có thể rời khỏi Trương Thiên Hào rồi toàn tâm toàn ý theo tôi.
Vương Quốc Hoa có chút giật mình, Diệp Vũ này đúng là dám nói. Ả càng nói như vậy, Vương Quốc Hoa càng lo lắng. Du Phi Dương này nhất định là vẫn nhớ tới mối tình đầu Giang Thúy Thúy, đàn ông là rất khó quên người phụ nữ đầu tiên. Diệp Vũ có vài phần giống Giang Thúy Thúy, đây là sức hấp dẫn lớn đối với Du Phi Dương.
- Bỏ đi, ông tự thu xếp.
Vương Quốc Hoa cũng biết nói nhiều nữa cũng chỉ phản tác dụng. Du Phi Dương là người rất quyết đoán, chỉ Vương Quốc Hoa nói là hắn nghe được vài câu mà thôi.
- Ừ, tôi biết rồi, ông cứ yên tâm.
Du Phi Dương phất tay, ánh mắt trở nên thất thần.
Đến nơi Du Phi Dương xuống xe. Vương Quốc Hoa thấy Diệp Vũ từ trong chạy ra ôm Du Phi Dương, hắn không khỏi thở dài một tiếng. Là bạn thân nhất của Du Phi Dương, Vương Quốc Hoa lúc này cũng cảm thấy bất đắc dĩ và vô lực.
Việc này không thể cứ quên như vậy, hắn luôn cảm thấy Diệp Vũ có điểm không đúng. Hắn vừa mới quay đầu đi thì lại nhớ đến Hồ Dương.
Hắn đến Cục công an thành phố trực tiếp lên văn phòng Hồ Dương, không ngờ bên trong toàn là người, đây đều là người xếp hàng chờ Hồ Dương.
Vương Quốc Hoa không muốn chờ nên lấy máy điện thoại ra gọi, bên kia nghe, hắn cười nói:
- Cục trưởng Hồ, tôi ở cửa.
Hồ Dương rất nhanh đi ra, hắn vung tay lên nói:
- Tản đi, tản đi, tôi có khách quý, chiều nay không gặp ai cả.
Hồ Dương rất nhiệt tình mời Vương Quốc Hoa vào trong ngồi, chờ thư ký mang trà lên, hắn cười nói:
- Chủ nhiệm Vương nghĩ sao lại tới tìm tôi?
Vương Quốc Hoa cười hắc hắc nói:
- Có chút chuyện riêng, anh có ai giỏi theo dõi không, cho tôi mượn hai người dùng một thời gian.
Hồ Dương nghe vậy nhíu mày nhỏ giọng nói:
- Việc công hay riêng?
- Sao lại nói như vậy?
Ý của Vương Quốc Hoa rất rõ, hắn không muốn cho người khác biết về việc này, kể cả Hồ Dương nếu không cho mượn người thì thôi, hắn tìm biện pháp khác.
- Chuyện công thì đừng nói, bây giờ ở xã hội có một số người làm chuyện điều tra người, chỉ cần có giá tiền thích hợp là bọn họ sẽ đi làm. Hơn nữa dùng những người này có một lợi ích là nếu xảy ra chuyện gì đó cũng không liên quan tới anh.
Hồ Dương cười tủm tỉm giải thích, nhất là đoạn sau còn nhấn mạnh thêm một chút.
- Ồ, thám tử tư.
Vương Quốc Hoa nghĩ một chút, ngành này chắc là đã xuất hiện trên thị trường.
- Không sai, đây là cách nói dễ nghe. Muốn thì tôi có thể giới thiệu một người với Vương Quốc Hoa, đảm bảo có danh dự tuyệt đối an toàn.
Hồ Dương một bên quan sát phản ứng của Vương Quốc Hoa, một bên thầm tính toán. Lai lịch của vị chủ nhiệm Vương – Ban giám sát này, Hồ Dương đã cẩn thận hỏi qua Long Nam Sinh, vì thế hắn còn mất chai rượu chôn nhiều năm. Người trong giang hồ có càng nhiều quy hoạch càng tốt, nhất là người có lai lịch như Vương Quốc Hoa là người ngay cả Long Nam Sinh cũng không quá rõ ràng, làm tốt quan hệ đương nhiên không có chỗ hỏng. Chẳng may ngày nào đó dùng đến nhau thì sao?
- Được, anh liên lạc xong thì bảo hắn gọi điện cho tôi.
Vương Quốc Hoa tỏ thái độ làm Hồ Dương có chút giật mình. Vương Quốc Hoa này đúng là rất cẩn thận, đây là ám chỉ mình đừng hỏi linh tinh, việc này mình không thể xen vào, cũng đừng nổi trí tò mò.
- Được, trong vòng hai ngày hắn nhất định sẽ chủ động liên lạc với anh.
Hồ Dương không nói một câu nào khác, đã giúp thì phải giúp cho đẹp, hơn nữa việc này cũng không khó khăn gì.
Chuyện nói xong Vương Quốc Hoa đứng dậy cáo từ, Hồ Dương tỏ vẻ tối đi ăn với nhau, Vương Quốc Hoa uyển chuyển nói:
- Tối tôi đã hẹn với người, rất xin lỗi.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Phù Diêu
Chương 512: Không yên tâm
Chương 512: Không yên tâm