Tuyến Thanh Tàng, cái tên này làm người ta nghe phải nghiêm nghị lại.
Vương Quốc Hoa nhìn lại lão Ngũ, ánh mắt cũng thêm vài phần kính trọng. Bất cứ ai đã cống hiến máu và công sức đều đáng để kính trọng.
Thị trấn Trường Kiều cuối cùng đã xuất hiện trong tầm mắt. Bên cạnh chiếc cầu đá không quá dài, một đám quan chức xã đã chờ ở đó. Lưu Bân ngồi xe Poussin đi đầu xuống trước, chào mọi người rồi cả đảm đi tới xe Vương Quốc Hoa.
Vương Quốc Hoa cũng đã xuống xe, không hề giữ khoảng cách của cán bộ tỉnh ủy mà mỉm cười đi về phía trước.
Bí thư đảng ủy xã họ Kiều, một người đàn ông hơn 50 tuổi. Lúc đối mặt với Vương Quốc Hoa, Kiều Sơn không quá câu nệ, y rất nhiệt tình bắt tay nói:
- Cảm ơn lãnh đạo tỉnh ủy đã giúp đỡ Thị trấn Trường Kiều.
Vương Quốc Hoa thấy Tuyết Liên và lão Túy ở phía dưới nhóm cười, hắn đi tới trước. Đôi nam nữ này đứng sóng vai nhau mỉm cười nhìn tới. Vương Quốc Hoa chủ động bắt tay hai người rồi cười nói:
- Sao đứng ở phía sau? Nếu không phải tôi tinh mắt đã không thấy hai người rồi.
Lão Túy cười cười không nói, nhưng thật ra Tuyết Liên lên tiếng:
- chánh văn phòng Vương, lần này anh xuống định ở mấy ngày?
Vương Quốc Hoa giơ ba ngón lên không nói, Tuyết Liên có chút thất vọng thở dài một tiếng:
- Có ba ngày ư?
Lão Túy cười nói:
- chánh văn phòng Vương bận công việc như vậy, có thể ở ba ngày đã là tốt rồi.
Tóc lão Túy đã chuyển từ tóc dài thành cắt cua, khí chất tùy ý trước đó đã có biến hoá không nhỏ, chỉ duy nhất không thay đổi là ánh ắm nhìn Tuyết Liên của hắn.
Ba người nói chuyện, cán bộ xã không dám lên quấy rầy. Nói thêm vài câu, Tuyết Liên nói:
- chánh văn phòng Vương, có chút chuyện tìm anh giúp, anh có thể nhận lời không?
Vương Quốc Hoa cười cười gật đầu nói:
- Tôi sẽ cố hết sức.
Tuyết Liên nói:
- Vậy tôi cảm ơn trước, chúng tôi phải về đã.
Vương Quốc Hoa đưa tay vẫy vẫy lão Túy, hắn chỉ vào xe lam đi sau nói:
- Tôi mang ít đồ cho mấy em học sinh, không nhiều, chỉ là chút tâm ý.
Tuyết Liên và lão Túy cũng không hề khách khí, lên xe rời đi. Lưu Bân và Kiều Sơn đi tới, Kiều Sơn thở dài một tiếng:
- Hai người tốt.
Lưu Bân nói:
- chánh văn phòng Vương, xã đã an bài xong, anh xem có nên đi thu xếp chỗ ở trước không?
Vương Quốc Hoa cười cười gật đầu nói:
- Được, thu xếp trước, mai còn phải phiền mấy đồng chí xã, người ở tổ công tác xóa đói giảm nghèo đều phải xuống thôn, ở trong nhà bà con. Giai đoạn đầu là 15 ngày, sau khi hiểu rõ tình hình thực tế thì mới có thể xác định nên làm hạng mục gì.
Câu này làm cho Kiều Sơn lộ rõ vẻ kinh ngạc. Theo suy nghĩ trước đó của xã thì cán bộ từ tỉnh xuống ở lại xã hai ba ngày rồi lên huyện, sau đó làm một hai hạng mục xuống, hầu hết thời gian cán bộ tỉnh sẽ ở trên huyện.
Không ngờ Vương Quốc Hoa lại an bài như vậy. Kiều Sơn không dám xác định cho nên đưa mắt dò hỏi Lưu Bân.
Lưu Bân nói:
- Cứ làm theo chỉ thị của chánh văn phòng Vương.
Kiều Sơn nhân lúc Vương Quốc Hoa tránh ra, y nhỏ giọng nói:
- Vậy mấy cán bộ này có thể chịu khổ ở trên núi không?
Lưu Bân cười cười rất tự tin nhìn Vương Quốc Hoa:
- Tôi tin chánh văn phòng Vương. Lão Kiều, không chừng đây là cơ hội với Thị trấn Trường Kiều đó. Anh nhất định phải nắm được, chánh văn phòng Vương này không đơn giản.
Ngoài miệng nói như vậy nhưng trong lòng Lưu Bân cũng đang nghĩ đây có phải là cơ hội của huyện Lâm Vượng không?
Xã không có khách sạn, vốn an bài ở khu tập thể phía sau trụ sở chính quyền xã, Lưu Bân lập tức phủ định ý này. Mùa hè còn đỡ một chút, kê phản, rải chiếu là có thể ngủ được, cùng lắm là bị muỗi đốt một chút mà thôi. Nhưng thời kỳ này miền núi lạnh, tối ngủ gió tạt vào thì ai ngủ được chứ?
Cuối cùng Kiều Sơn đưa ra một phương án giải quyết, 15 nhân viên tiểu tổ chia ra ở trong nhà cán bộ xã. Vương Quốc Hoa biết được nói hắn muốn ở trong trường. Vương Quốc Hoa vào trường ở thực ra là ở văn phòng hiệu trưởng, bên trong có một chiếc giường, phòng được quét dọn sạch sẽ, đều là do mấy em học sinh tự đứng ra phụ trách. Nguyên nhân rất đơn giản, cô giáo Tuyết Liên nói chánh văn phòng Vương là người tốt mang tới không ít đồ ăn ngon, sách vở, bút cho các em học sinh.
Trường tiểu học xã đã được sửa chữa nên có biến hoá không nhỏ. Nhất là thêm một sân bóng nền si măng, hết giờ là đám học sinh có thể mang bóng ra chơi. Ở xa còn có một khu đang xây dựng. lão Túy cùng đi với Vương Quốc Hoa, y tùy ý cười nói:
- Còn ba tháng nữa là mấy em học sinh có thể vào phòng học mới rồi.
Vương Quốc Hoa nhìn tên này, tuổi hai người tương đương, nhìn vẻ hạnh phúc luôn hiện trên mặt hắn, Vương Quốc Hoa không khỏi có chút ghen ghét hâm mộ đối phương. Một người dễ thỏa mãn chính là hạnh phúc, một người dễ dàng thỏa mãn thì càng thêm hạnh phúc.
- Tuyết Liên tìm tôi có việc gì?
Vương Quốc Hoa lấy thuốc ra đưa cho lão Túy một điếu.
- Không có việc gì, ở trường có ba giáo viên chưa được giải quyết vấn đề biên chế. Bằng của bọn họ không cao, chỉ là giáo viên tạm thời, gần đây khó khăn lắm mới được bằng trung cấp thì ngành giáo dục huyện vẫn không giải quyết vấn đề biên chế cho bọn họ, nói là không tốt nghiệp đại học sẽ không vào biên chế.
Lão Túy nói khá hời hợt nhưng trong mắt lộ rõ một tia tức giận.
- Mấy giáo viên đó công tác bao năm rồi?
Vương Quốc Hoa rất tự nhiên nói, lão Túy cười khổ một tiếng.
- Ít nhất đã dạy 12 năm, lâu nhất là 18 năm. Thị trấn Trường Kiều rất nghèo, ở trong núi càng nghèo hơn, tốt nghiệp đại học ở thành phố thì ai dám đến đây chịu khổ làm giáo dục chứ? Mấy giáo viên này vất vả cả đời, có lần tôi nói chuyện với một người trong bọn họ, hỏi ra ngoài làm thuê sẽ kiếm được nhiều tiền hơn là so với đi dạy, sao bọn họ còn kiên trì làm như vậy? Không bằng nhân lúc chưa quá già ra ngoài làm thêu cũng được nhiều tiền hơn. Anh đoán xem bọn họ nói như thế nào?
Vương Quốc Hoa lắc đầu nói:
- Tôi đoán không ra.
Thực ra chuyện như thế này Vương Quốc Hoa đã xem quá nhiều ở trên mạng. Nhưng lúc này Vương Quốc Hoa hy vọng được nghe lão Túy nói, như vậy sẽ thật hơn một chút.
- Nhiều học sinh như vậy, tôi đi thì các em sẽ như thế nào?
Lão Túy thản nhiên nói sau đó thở dài một tiếng.
- Tôi không ngờ lý do lại đơn giản như vậy.
Một câu nói rất đơn giản nhưng rơi vào tai Vương Quốc Hoa lại như tiếng chuông gõ mạnh vào bên tai hắn. Đây không phải là tinh thần cống hiến chó má, đây là một cảm giác trách nhiệm chất phác đến mức tận cùng. Ở thời đại coi trọng vật chất này, cảm giác trách nhiệm chất phác này quá quý giá.
- Tôi nghĩ biện pháp xem sao.
Vương Quốc Hoa mặc dù không đưa ra câu trả lời thuyết phục nhưng lão Túy vẫn cươi rất thoải mái. Có một số người là như vậy, không dễ dàng hứa, nhưng một khi hứa thì nhất định sẽ có kết quả. Lão Túy biết Vương Quốc Hoa là người như vậy.
- Thầy Túy, lại đây đá bóng.
Có em học sinh ở sân bóng gọi giống như không coi lão Túy là giáo viên không thể xâm phạm.
Lão Túy vẫy vẫy tay với bên kia, Vương Quốc Hoa cười nói:
- Đúng, bầu rượu của anh đâu?
Lão Túy cười cười:
- Cai.
Vương Quốc Hoa xắn ống tay áo lên nói:
- Đi, sang đá bóng.
Kỹ thuật đá bóng của Vương Quốc Hoa quá kém, thuộc về loại tích cực chạy trốn cũng khó tạo được tác dụng gì. Nhìn Vương Quốc Hoa đứng ở sân bóng ngây ngô, đám học sinh ở bên không ngừng ôm bụng cười. Mãi tới khi Trần Khải Hoa xuất hiện trên sân, Vương Quốc Hoa mới bỏ qua giấc mơ đá bóng này.
Lấy khăn giấy lau mồ hôi trên mặt, Vương Quốc Hoa đi đến thì Trần Khải Hoa nói:
- chánh văn phòng, đã thu xếp xong, lãnh đạo xã đã bố trí, sáng mai ba người một tổ xuống thôn. chánh văn phòng còn có chỉ thị gì không?
- Mai xuống thôn, thôn nào xa nhất?
Vương Quốc Hoa hỏi, Trần Khải Hoa thoáng do dự một chút mới nói:
- Thôn Hoành Câu, mai tôi dẫn hai người đi.
Vương Quốc Hoa gật đầu.
- Thêm tôi nữa.
Trần Khải Hoa ngẩn ra rồi lặng lẽ gật đầu.
Thời gian nửa tháng có thể làm gì? Câu trả lời là rất nhiều.
Phó chánh văn phòng tỉnh ủy mới nhận chức Vương Quốc Hoa đưa ra câu trả lời là mỗi ngày đều chạy giữa các xã, không ai yêu cầu hắn làm như vậy nhưng hắn thích làm thế.
Nửa tháng sau các thành viên về lại huyện, Vương Quốc Hoa chủ trì tổ chức hội nghị tổng kết.
- Mọi người vất vả rồi.
Vương Quốc Hoa đầu tiên là khom người thật sâu với bọn họ. Trong nửa tháng qua những người này rất kiên trì, mặc kệ xuất phát từ nguyên nhân gì nhưng 45 thành viên đều kiên trì. Bọn họ ở tại xã dấu chân trải rộng mỗi thôn.
Không xuất hiện một người đào ngũ, kết quả này làm Vương Quốc Hoa có chút bất ngờ.
Vương Quốc Hoa khom người chào đổi lấy tiếng vỗ tay nhiệt liệt. Thực tế tất cả mọi người đều hiểu một điểm là mình có thể kiên trì chủ yếu là do thấy Vương Quốc Hoa kiên trì. Vị cán bộ cấp phó giám đốc sở này cũng kiên trì giống mọi người. Không phải mỗi người đều kiên cường như vậy nhưng Vương Quốc Hoa làm tấm gương giống như trong thời chiến có người đầu tiên nhảy ra khỏi chiến hào giơ súng lên hét lớn “xung phong”
- Hội nghị tổng kết hôm nay mọi người là nhân vật chính. Sau nửa tháng khảo sát thực địa, tôi nghĩ mọi người đã có cảm nhận rất trực tiếp. Làm như thế nào để giúp đỡ mọi người thoát khỏi nghèo khó, tôi nghĩ mọi người đều cũng có suy nghĩ. Như vậy đi, bắt đầu từ tiểu tổ thứ nhất, mời đồng chí Trần Khải Hoa.
Vương Quốc Hoa nói xong vỗ tay, Trần Khải Hoa cầm một tập báo cáo dầy đi lên.
Hội nghị lần đầu tiên diễn ra của tổ công tác xóa đói giảm nghèo chỉ kéo dài có mười phút, nhưng hội nghị tổng kết lần này kéo dài cả ngày. Ba tiểu tổ đều căn cứ kết quả khảo sát thực địa mà đưa ra một vài hạng mục xóa đói giảm nghèo, trong đó báo cáo của tổ đầu tiên là đặc sắc nhất.
Trong một cơ hội ngẫu nhiên Trần Khải Hoa ở nhà nông dân thấy trứng gà có vỏ màu xanh nhạt. Mới đầu hắn còn cười đùa nói là trứng vịt nhưng sau đó mới biết đây là trứng loại gà mà người dân trong thôn nuôi. Trần Khải Hoa rất nhanh báo cáo việc này với Vương Quốc Hoa, hơn nữa cũng đưa ra tư tưởng nuôi dưỡng và trồng trọt sản phẩm đặc sản của miền núi.
Tư tưởng này được đưa ra làm Vương Quốc Hoa xem rất hoảng sợ. Không phải nói tính khả thi có vấn đề, mà là Trần Khải Hoa thể hiện rõ ánh mắt chiến lược, tầm nhìn xa. Thị trấn Trường Kiều mà Trần Khải Hoa phụ trách có không ít đồi núi, hơn nữa dân chúng Thị trấn Trường Kiều vẫn kéo dài thói quen nuôi gia súc gia cầm, gà vịt thả đồi, nuôi lợn cũng không dùng thức ăn tăng sản. Một con lợn thường thường đều là nuôi một năm hoặc hơn năm.
Trần Khải Hoa sau khi phát hiện vấn đề này rất nhanh chú ý đến một điểm, cứ tới phiên chợ là có không ít người kinh doanh từ bên ngoài đến Thị trấn Trường Kiều mua trứng gà, lợn con. Căn cứ điều tra thì thịt lợn Thị trấn Trường Kiều bán trên thị xã sẽ đắt hơn 30%, trứng gà đắt hơn 50%. Vấn đề là dân chúng địa phương không biết, bọn họ cũng không có ý thức mở rộng nuôi dưỡng.
Tư tưởng của Trần Khải Hoa chính là do tổ công tác xóa đói giảm nghèo ra mặt giúp đỡ dân chúng địa phương mở rộng quy mô nuôi dưỡng. Sản phẩm sạch này Trần Khải Hoa cho rằng tập trung nhận mua, bán tới thị trường Hongkong, chỉ cần là thực phẩm sạch sẽ nhanh chóng thấy hiệu quả. Chẳng qua theo tính chiến lược lâu dài thì kinh doanh nhiều loại ới là tốt nhất. Vì thế Trần Khải Hoa còn đưa ra một phương án khác đó là trồng cam quất. Trần Khải Hoa cũng nhờ bạn ở đại học nông nghiệp tỉnh tiến hành kiểm tra thời tiết, địa chất của Thị trấn Trường Kiều, cho ra kết luận thích hợp trồng cam quất.
Vì thế một kế hoạch trồng cam quất cùng với nuôi dưỡng gia súc, gia cầm sạch trên quy mô lớn được đưa ra.
Trước đây Vương Quốc Hoa chỉ cảm thấy ngòi bút của Trần Khải Hoa tốt, không ngờ tên này dồn tâm trí vào công việc lại đạt thành tích kinh người như vậy.
Tổ hai và tổ ba cũng không nhàn rỗi, phương án bọn họ đưa ra khá đặc sắc. Thành lập nhà máy sản xuất thức ăn gia súc, nhà máy đồ dùng trong nhà, lợi dụng kiến trúc cổ được bảo tồn tốt mà phát triển khu du lịch về nông thôn, nói tó lại đều là một vài phương án có tính khả thi.
Đây là kết quả làm Vương Quốc Hoa rất giật mình. Trước đó Vương Quốc Hoa tuy đi khắp ba tổ, cũng nghe các tổ báo cáo nhưng khi tổ chức hội nghị tổng kết nhìn mọi người hăng hái lên tiếng, không thấy ai mất đấu chí vì hoàn cảnh gian khổ, Vương Quốc Hoa đúng là bị mọi người đả động.
Không chỉ có Vương Quốc Hoa bị đả động, lãnh đạo ủy ban huyện do Lưu Bân cầm đầu đều bị đả động, nhất là mấy bản báo cáo kia đều là viết bằng tay, mỗi tổ đều là báo cáo dày.
Mất hai ngày sau khi tuyển chọn kỹ càng cuối cùng xác định một kế hoạch triển khai công việc của tổ công tác. Theo như cái nhìn của Lưu Bân mà nói thì bản kế hoạch này rất phong phú, chi tiết, có thể coi như báo cáo của ủy ban để dùng.
Vương Quốc Hoa suốt đêm và tỉnh thành, sáng hôm sau hắn gặp Hô Diên Áo Bác báo cáo qua. Trưởng ban thư ký Hô Diên Áo Bác rất coi trọng báo cáo này, chiều lập tức dẫn Vương Quốc Hoa tìm tới bí thư tỉnh ủy Hứa Nam Hạ, đưa ra kiến nghị.
Từ tài chính tỉnh xuất ra một khoản tiền 30 triệu chuyên dụng để áp dụng kế hoạch xóa đói giảm nghèo trong báo cáo. Hứa Nam Hạ không nói một câu mà chỉ ký tên và phê vài chữ “Nhất định phải giải quyết tốt vấn đề tài chính”
Nói cách khác Vương Quốc Hoa đã tranh thủ được cho huyện Lâm Vượng 30 triệu tiền xóa đói giảm nghèo.
Sau khi báo cáo xong, Hô Diên Áo Bác cùng Vương Quốc Hoa chuẩn bị rời đi thì Hứa Nam Hạ giơ tay chặn Vương Quốc Hoa lại:
- Quốc Hoa ở lại một chút.
Mắt trưởng ban thư ký Hô Diên Áo Bác lóe lên một chút, lúc này là lần cuối cùng hắn bật đèn xanh vì Vương Quốc Hoa. Ban tổ chức cán bộ trung ương đã tìm hắn nói chuyện, vài hôm nữa hắn sẽ sang làm bí thư đảng ủy chính pháp tỉnh.
- Sao? Không có tâm trạng bất mãn chứ?
Hứa Nam Hạ cười cười chỉ chỉ bao thuốc trước mặt.
Vương Quốc Hoa không hề khách khí châm một điếu nhưng lúc ngồi lại khá cung kính.
- Không nói tới tâm trạng mâu thuẫn ạ. Trưởng ban thư ký cân nhắc rất chu đáo. Ba tháng sẽ khiến nhiều chuyện nhạt đi.
Hứa Nam Hạ gật đầu nói:
- Công tác của cháu chủ yếu là ở Ban giám sát, tăng cấp bậc lên nhưng đừng có tranh gì cả thời gian sẽ làm việc này nhạt dần.
Hứa Nam Hạ giải thích như vậy làm Vương Quốc Hoa có chút giật mình, hắn vội vàng cung kính nói:
- Cháu nhất định sẽ làm thật tốt.
- Cái này chú tuyệt đối tự tin. Nói thật tổ công tác xóa đói giảm nghèo làm được như vậy làm chú rất giật mình, vừa mở miệng đã là 30 triệu, cháu đúng là dám đòi đó. Chẳng qua nói đi nói lại, làm việc cần phải có khí thế như vậy.
Hứa Nam Hạ khen một chút, Vương Quốc Hoa nghe xong thở dài nói:
- Lần này đi xuống cháu có thu hoạch không nhỏ.
- Nói một chút xem.
Hứa Nam Hạ cười cười khuyến khích Vương Quốc Hoa. Vương Quốc Hoa cũng không khách khí nói qua những kiến thức mình thu nhận được khi tới huyện Lâm Vượng. Vương Quốc Hoa nói không chỉ là sự khó khăn của huyện Lâm Vượng, trọng điểm là nói trong khó khăn có một ít người kiên trì giúp đỡ trường học như Tuyết Liên, như ba giáo viên tạm thời, như chủ tịch huyện Lưu Bân, đồng thời còn cả một vài hiện tượng còn tồn tại của bộ máy huyện ủy, ủy ban huyện Lâm Vượng.
- Một ít quan chức huyện ủy, ủy ban huyện Lâm Vượng làm không được tốt thậm chí còn phản tác dụng, nó không thể ngân hàng ngờ là trở ngại lớn nhất cho cố gắng thoát khỏi khó khăn của dân chúng huyện Lâm Vượng. Cá nhân cháu định đề nghị với thị ủy Bắc Sơn điều chỉnh bộ máy lãnh đạo huyện Lâm Vượng.
Vương Quốc Hoa tổng kết bằng câu này làm Hứa Nam Hạ lộ vẻ giật mình.
Lát sau Hứa Nam Hạ đứng lên, đi vài bước rồi đột nhiên hỏi:
- Sao cháu lại có kết luận này?
Vương Quốc Hoa không hoảng hốt đón nhận ánh mắt của Hứa Nam Hạ:
- Bởi vì quốc gia chúng ta về bản chất là quan trị xã hội. Quan chức không làm gì thậm chí còn có một vài hiện tượng hủ bại sẽ là sức phá hoại lớn nhất đối với kinh tế địa phương. Đáng buồn cười nhất chính là cách thể hiện năng lực chấp chính của lãnh đạo ủy ban huyện Lâm Vượng chính là có thể kéo được bao tiền cứu trợ về cung cấp cho một số tên quan chức khốn nạn hưởng lạc.
Hứa Nam Hạ thu ánh mắt, từ từ nói:
- Sau tết chú phát hiện tác phong làm việc của cháu có thay đổi không nhỏ, có phải là bị gì làm xúc động không?
Vương Quốc Hoa gật đầu nói chuyện xảy ra hồi trước tết. Hứa Nam Hạ nghe xong không khỏi lộ ra một tia kinh ngạc.
- Thì ra vụ án ở thị xã Lưỡng Thủy là do cháu đứng sau lưng làm loạn. Ừ, để chú nghĩ xem nào, lời về Lãnh Vũ cũng là cháu cố ý nói hả? Bảo sao chú lại thấy Lãnh Vũ trùng hợp ở Bắc Kinh như vậy.
Vương Quốc Hoa đổ mồ hôi, năng lực suy đoán của bí thư Hứa quá mạnh.
Hứa Nam Hạ lại cười ha hả một tiếng nói:
- Vì thế ông bố vợ của cháu có lẽ phải gấp lắm đây.
Lúc Vương Quốc Hoa đổ mồ hôi, Hứa Nam Hạ đã chuyển lời về lại bộ máy lãnh đạo huyện ủy huyện Lâm Vượng. Vấn đề này Hứa Nam Hạ nói thẳng với Vương Quốc Hoa là điều chỉnh quá lớn là không thực tế. Bí thư tỉnh ủy cũng không thể dễ dàng can thiệp vào việc bổ nhiệm suy nghĩ của thị xã Bắc Sơn. Ý của Hứa Nam Hạ là có nhiều vấn đề cản trở ở trong đó. Nói các khác ở tỉnh Nam Thiên này không phải bí thư tỉnh ủy Hứa Nam Hạ muốn làm gì cũng được.
Nhắc chuyện bộ máy huyện Lâm Vượng trước mặt Hứa Nam Hạ, Vương Quốc Hoa cũng không có ý làm quá lớn chuyện, chủ yếu là hắn đã thay đổi hoàn toàn về cái nhìn với chủ tịch huyện Lưu Bân. Lưu Bân không làm gì được ở huyện Lâm Vượng nguyên nhân chủ yếu là do nhiều cản trở, muốn làm việc lại gặp quá nhiều tiếng phản đối. Giống như hầu hết quan chức địa phương đều rất hài lòng với cuộc sống ăn tiền trợ cấp hàng tháng. Bản chất của việc này thực tế là gì? Những người này hình thành một mối dây lợi ích, đầu nhóm chính là bí thư huyện ủy Hạ Nham. Điểm này Vương Quốc Hoa ở huyện Lâm Vượng nửa tháng có thể nhìn ra được.
- Bí thư Hứa, lần này trong các điều chỉnh tổ công tác xóa đói giảm nghèo xuống dưới có một đồng chí tên Trần Khải Hoa làm khá xuất sắc. Tư tưởng công tác xóa đói giảm nghèo của y đặt trên tình hình thực tế của địa phương, trong lần khảo sát thực địa lần này đã thể hiện rõ sự ưu tú của mình. Hơn nữa Trần Khải Hoa có tầm nhìn trống trải, kế hoạch đưa ra có tính chiến lược cao. Cháu đề nghị do Trần Khải Hoa làm chủ tịch huyện, nguyên chủ tịch huyện Lưu Bân làm bí thư huyện ủy.
Vương Quốc Hoa đưa ra một phương án, thực tế là hôm nay Hứa Nam Hạ không giữ Vương Quốc Hoa lại, Vương Quốc Hoa cũng sẽ tìm cơ hội đến nhà nói chuyện với ông, sau đó dẫn tới đề tài này. Công tác xóa đói giảm nghèo là do Hứa Nam Hạ tự tay bắt, Vương Quốc Hoa cảm thấy ở vấn đề này cần phải được Hứa Nam Hạ tán thành.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Phù Diêu
Chương 520: Phong cách biến hoá
Chương 520: Phong cách biến hoá