TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Phù Diêu
Chương 527: Tên lừa gạt

Vương Quốc Hoa về tới thành phố Việt Châu thì đã vào đầu mùa hạ. Thành phố Việt Châu so với huyện Lâm Vượng mà nói hoàn toàn là hai thế giới khác nhau. Ở đây Vương Quốc Hoa biết phải một lần nữa điều chỉnh tâm trạng của mình.

Qua một cửa hàng cắt tóc ven đường, Vương Quốc Hoa bảo lái xe dừng lại xuống xe đi vào. Nhân viên ở cửa cười cười chào:
- Chào mừng quý khách.

Vương Quốc Hoa ngồi lên ghế, thợ cắt tóc đi tới hỏi:
- Tiên sinh định cắt như thế nào?

- Cắt cua.
Vương Quốc Hoa nói rất đơn giản, thợ cười nói:
- Kiểu tóc của anh cắt cua không hợp.

Vương Quốc Hoa không thèm nói, thợ có chút xấu hổ. Đời trước Vương Quốc Hoa đến nơi này không ít nên hiểu rõ thợ cắt tóc rất hy vọng mình có thể nắm giữ tâm trạng của khách.

Mặc dù chỉ là cắt cua nhưng mất gần nửa tiếng mới xong. Vương Quốc Hoa đứng lên chuẩn bị trả tiền thì thợ còn đưa một tấm danh thiếp tới.

Phải nói thái độ phục vụ rất chuyên nghiệp đã đả động Vương Quốc Hoa. Vừa lúc ở nơi này khá gần khu nhà mới, chỉ đi bộ vài phút là tới.

Vương Quốc Hoa là người luôn chú trọng mọi việc dù là nhỏ nhất.

Cắt tóc xong, Vương Quốc Hoa như đổi thành người khác. Xe đến trụ sở tỉnh ủy vừa lúc tới giờ làm việc buổi chiều.

Nhân viên của tổ công tác xóa đói giảm nghèo đã về từ hiệu quả, Vương Quốc Hoa coi như về cuối cùng.

Vừa xuống xe Vương Quốc Hoa đã nghe thấy tiếng gọi đầy vui mừng:
- Chánh văn phòng Vương.

Vương Quốc Hoa tập trung nhìn vào, người gọi là Cao Quyên Quyên, bên cạnh còn có Mạnh Khiết.

- Là hai cô à?
Vương Quốc Hoa nở nụ cười, đi ba tháng Vương Quốc Hoa đúng là không gặp mọi người.

Trụ sở tỉnh ủy xuất hiện một cảnh không quá hài hòa, hai cô gái cùng Vương Quốc Hoa lên lầu, ven đường không ngừng có tiếng ân cần chào hỏi, Vương Quốc Hoa đều dừng bước đáp lại.

Trên đường hai cô gái nói không ngừng, chủ yếu là Cao Quyên Quyên nói, Mạnh Khiết bổ sung. Nội dung trung tâm là trong thời gian chánh văn phòng Vương không ở đây, cuộc sống Ban giám sát không quá tốt. Phó trưởng ban thư ký mới phụ trách quản lý không cho Ban giám sát bao mặt mũi.

Thời gian trước văn phòng tỉnh ủy điều chỉnh khá lớn, Hô Diên Áo Bác thăng quan, Ngôn Lễ Hiếu đi sở Giao thông tỉnh. Tân trưởng ban thư ký tỉnh ủy do trung ương phái xuống thay Hô Diên Áo Bác. Mấy phó trưởng ban thư ký cũng có thay đổi phân công. Phó trưởng ban thư ký Tào đi lên một bước, phó trưởng ban thư ký Tần mới tới phụ trách quản lý Ban giám sát.

- Phó trưởng ban thư ký Tần?
Vương Quốc Hoa đứng lại hỏi một câu, Mạnh Khiết gật đầu nói:
- Trước đó là chủ nhiệm ở ban văn minh.

Vương Quốc Hoa thoáng cái hiểu. Trương Thiên Hào nhận chức phó bí thư Đảng đàn kiêm trưởng ban tổ chức cán bộ nên kiểu gì chẳng dẫn người sang bên văn phòng tỉnh ủy. Chỉ là không ngờ Trương Thiên Hào lại mang tên chủ nhiệm Tần này tới. Tần Nhất Hà vốn có mâu thuẫn với Vương Quốc Hoa.

Bảo sao tâm trạng hai vị này không cao, thấy Vương Quốc Hoa mà cô rất vui vẻ vì mong muốn cuộc sống tốt lại như xưa.

- Chính là phó trưởng ban thư ký Tần này, lão luôn thấy mọi người không vừa mắt, văn bản, báo cáo đưa lên toàn bị sửa lại ném về bắt làm lại. Ngài nói có đáng giận không chứ?
Cao Quyên Quyên bị hại sâu nhất nên muốn kể khổ một phen.

Trên mặt Vương Quốc Hoa vẫn duy trì bình tĩnh nhưng trong lòng có chút khó hiểu. Tần Nhất Hà này là sao chứ, lấy việc công báo thù riêng ư? Vừa đi vừa suy nghĩ, thoáng cái đến văn phòng. Vương Quốc Hoa xuất hiện khiến tất cả mọi người đều thấy. Phó chủ nhiệm Quách Tử Minh rất vui vẻ dùng hai tay bắt tay Vương Quốc Hoa, lắc lắc vài cái nói:
- Chủ nhiệm đã về, tốt quá rồi, trong thời gian này mọi người rất mệt mỏi.

Có thể ép Quách Tử Minh thành như thế nào, Tần Nhất Hà không biết làm gì nữa.

- Ngồi xuống đi, mọi người ngồi nói chuyện, tôi tới báo cáo với trưởng ban thư ký đã.
Vương Quốc Hoa cười cười mời mọi người tìm vị trí ở văn phòng. Hôm nay Vương Quốc Hoa khác hẳn lúc mới đến, hắn đã hoàn toàn tạo được uy tín ở Ban giám sát.

- Chánh văn phòng, lát ngài gặp trưởng ban thư ký thì nhất định phải nói chuyện giúp chúng tôi. Tần Nhất Hà hắn muốn tạo uy tín cũng không thể chỉ lấy Ban giám sát khai đao chứ? Đây không phải là nói rõ chánh văn phòng Vương trẻ tuổi dễ ức hiếp sao?
Nói câu này là Trần Đại Hổ, tên này phân tích khá chính xác. Phó trưởng ban thư ký Tần Nhất Hà mới nhận chức thiêu vài ngọn lửa là bình thường, nhưng không thể chỉ nhìn chằm chằm vào Ban giám sát mà.

Y phân tích khá chuẩn. Tần Nhất Hà chọn Ban giám sát để ra tay cũng có vài nhân tố. Thứ nhất cầm đầu Ban giám sát – Vương Quốc Hoa vốn có mâu thuẫn với Tần Nhất Hà. Thứ hai Vương Quốc Hoa xuống huyện Lâm Vượng xóa đói giảm nghèo, núi không có cọp, không khi dễ Ban giám sát thì khi dễ ai? Hơn nữa Vương Quốc Hoa còn trẻ như vậy đã thành phó chánh văn phòng, điểm này khiếu không ít cơ quan ở tỉnh ủy có cái nhìn. Thứ ba Vương Quốc Hoa còn quá trẻ, Tần Nhất Hà cảm thấy cán bộ trẻ dễ ức hiếp. Trước đây không ở cùng một ngành thì thôi, bây giờ mình là lãnh đạo trực tiếp của hắn, mình không phải muốn nắn bóp thế nào cũng được sao? Điểm thứ ba này Tần Nhất Hà suy nghĩ chủ yếu do quán tính. Tên miệng không râu, làm việc chưa lâu chính là tiêu chí chưa thành thục ở trụ sở.

Đương nhiên còn có nhiều nhân tố, tổng hợp lại là Tần Nhất Hà muốn mượn việc chỉnh Ban giám sát mà dựng uy tín của mình.

Hiểu sơ qua tình hình, Vương Quốc Hoa nhìn đồng hồ rồi đứng lên nói:
- Được rồi, mọi người làm việc đi.

Vương Quốc Hoa đeo túi đến văn phòng trưởng ban thư ký. Hắn gõ cửa, một thanh niên đang cúi đầu làm việc. Đối phương ngẩng đầu nhìn thoáng qua Vương Quốc Hoa rồi đứng lên nói:
- Có việc gì vậy?

Một hành vi như vậy, Vương Quốc Hoa đã có cảm giác tốt với đối phương. Tuổi hai người tương đương, có thể ngồi vào vị trí này đương nhiên là thư ký của tân trưởng ban thư ký tỉnh ủy – Thượng Quan Thiên Phúc. Thư ký của trưởng ban thư ký tỉnh ủy ở trong văn phòng bình thường nếu thấy người lạ mà đứng lên như vậy là không dễ dàng. Đây là một sự tu dưỡng, Vương Quốc Hoa quen thấy thư ký của lãnh đạo ngồi ngay ngắn không động đậy, ngẩng cằm hỏi đối phương. Nhưng cậu thanh niên này lại đứng lên, nở nụ cười lộ hàm răng đẹp làm người ta có cảm giác rất thân thiện.

Cậu thanh niên đứng lên trông cao tương đương Vương Quốc Hoa. Vương Quốc Hoa thầm đánh giá chắc Thượng Quan Thiên Phúc cũng khá cao.
- Chào anh, tôi là Vương Quốc Hoa ở Ban giám sát, tôi vừa từ huyện Lâm Vượng thị xã Bắc Sơn trở về.
Vương Quốc Hoa mỉm cười gật đầu giới thiệu mình.

- Ồ, là chánh văn phòng Vương, chào anh, chào anh, tôi là Lục Duệ, sau này xin mời chiếu cố nhiều hơn.
Thư ký Lục Duệ đi lên chủ động đưa tay ra.

- Thư ký Lục, trưởng ban thư ký bận không?
Vương Quốc Hoa cũng rất khách khí, nhỏ giọng hỏi một câu. Lục Duệ cười nói:
- Dù bận cũng sẽ gặp chánh văn phòng Vương. Hôm qua trưởng ban thư ký còn nhắc đến anh, nói hôm nay chắc anh sẽ về. Mấy đồng chí ở văn phòng chỉ còn thiếu mỗi anh chưa về.

- Vậy phiền thư ký Lục thông báo một tiếng.

- Quá khách khí rồi, anh gọi tôi Tiểu Lục là được. Anh chờ chút.
Lục Duệ mỉm cười xoay người đi vào.

Có thể nói lãnh đạo như thế nào thì thư ký sẽ như vậy. Điểm này mặc dù chưa chắc hoàn toàn đúng nhưng từ trên người của thư ký có thể thấy bóng dáng của lãnh đạo, điểm này không thể nghi ngờ. Tố chất mà Lục Duệ thể hiện ra làm Vương Quốc Hoa cũng có ấn tượng tốt đối với tân trưởng ban thư ký Thượng Quan Thiên Phúc. Cảm thấy đây là lãnh đạo cấp trên không khó ở chung, ít nhất sẽ không vạch lá tìm sâu.

Lục Duệ tiến vào không tới một phút đồng hồ, rất nhanh bên trong có một người đàn ông trung niên mặt không râu đi ra, nhìn qua chỉ khoảng hơn 40 tuổi, có lẽ là do chăm tập luyện. Vương Quốc Hoa thầm nghĩ như vậy. Thượng Quan Thiên Phúc đã cười nói:
- Đồng chí Quốc Hoa, vất vả rồi.
Dương vội vàng tiến lên, chủ động đưa tay ra. Bộ dạng của Thượng Quan Thiên Phúc quả nhiên không khác mấy so với Vương Quốc Hoa đoán, người cao to, không quá khôi ngô, vẻ mặt ôn hòa không mất uy nghiêm. Y đứng ở cửa trong chào Vương Quốc Hoa, đây là vừa thể hiện sự nhiệt tình với cấp dưới cũng không mất đi uy thế của trưởng ban thư ký tỉnh ủy.

- Trưởng ban thư ký, tôi lên báo cáo.
Vương Quốc Hoa đi tới trước, vẻ mặt không mang vẻ nịnh bợ, chỉ là vẻ mặt rất bình thường mang theo nụ cười. Hai tay hắn nắm tay phải Thượng Quan Thiên Phúc nhằm thể hiện sự tôn trọng đối với lãnh đạo.

- Ha ha, ba tháng công tác xóa đói giảm nghèo ở cơ sở, cậu chỉ về một chuyến, ai dám nói cậu không vất vả tôi nhất định không đáp ứng.
Thượng Quan Thiên Phúc mời Vương Quốc Hoa vào cửa, đợi Lục Duệ pha trà xong đi ra ngoài, y mới mở miệng nói:
- Thời gian trước thị ủy Bắc Sơn còn trình một bản báo cáo lên cao độ tán dương tổ công tác xóa đói giảm nghèo của tỉnh ủy đã đứng ở góc độ quan hệ kinh tế huyện Lâm Vượng, phát huy ưu thế tài nguyên của tổ công tác, tạo trụ cột tốt đẹp cho kinh tế huyện Lâm Vượng tăng trưởng nhanh trong mười năm tới. Trong báo cáo còn nói tổ công tác xóa đói giảm nghèo dưới sự lãnh đạo của đồng chí Vương Quốc Hoa đã sửa đổi phương thức công tác bình thường mà là đặt ở việc xây dựng chiến lược phát triển lâu dài cho kinh tế huyện Lâm Vượng, là một bài học sinh động cho các quận, huyện khác của thị xã Bắc Sơn. Thị ủy Bắc Sơn đã đưa ra lời kêu gọi tất cả các quận, huyện đến huyện Lâm Vượng học tập kinh nghiệm, đặt chân ở tài nguyên địa phương, tình hình thực tế mà xây dựng kinh tế tốt. Nói thật công tác xóa đói giảm nghèo có thể tạo được hiệu quả tốt như vậy, hơn nữa được thị ủy Bắc Sơn cao độ khẳng định như vậy, đồng chí Quốc Hoa đã làm tỉnh ủy được vẻ vang.



Thẳng thắn mà nói Vương Quốc Hoa không ngờ Thượng Quan Thiên Phúc vừa lên đã chụp mũ lớn cho mình như vậy, hắn không chuẩn bị tâm lý chút nào. Dù cho Vương Quốc Hoa vẫn rất bình tĩnh nhưng việc này trước đây hắn chưa từng gặp qua.

- Trưởng ban thư ký thật sự là quá khen, tôi chỉ làm công việc trong chức trách của mình, không đáng ngài khích lệ như vậy. Công tác xóa đói giảm nghèo đạt được thành tích chủ yếu là vì được Lãnh đạo tỉnh ủy coi trọng, trưởng ban thư ký lãnh đạo chính xác. Chúng tôi chỉ là chân chạy, làm việc theo chỉ thị mà thôi.
Mấy câu khách xáo này Vương Quốc Hoa nói quá quen thuộc, há mồm là ra, tư tưởng trung tâm phải tập trung vào công lao của lãnh đạo.

- Ha ha, lời này tôi không dám nhận. Lúc tôi nhận chức thì cậu đã xuống cơ sở được một tháng.
Thượng Quan Thiên Phúc nở nụ cười làm người ta khó nắm được suy nghĩ thật của hắn.

Vương Quốc Hoa suy nghĩ thật nhanh, hắn cười nói:
- LỜi này phải xem như thế nào nữa chứ. Công tác xóa đói giảm nghèo chủ yếu do trưởng ban thư ký nắm tổng thể, sau khi ngài nhận chức đã rất tin tưởng vào tổ công tác, các loại ủng hộ không giảm chút nào. Thẳng thắn mà nói từ góc độ của tôi nhìn vấn đề thì sự tín nhiệm của ngài chính là sự ủng hộ lớn nhất đối với tổ công tác. Không có ngài ủng hộ, tổ công tác đâu đạt được thành tích.

Vương Quốc Hoa nói rất có thâm ý. Thượng Quan Thiên Phúc nghe ra và đầy cảm xúc vỗ đùi nói:
- Lời này chỉ là lấy lệ, tôi mới nhận chức không biết tình hình. Có thể làm chỉ là tin tưởng mọi người, hơn nữa ủng hộ tốt về hậu cần. Về phần báo cáo của thị ủy Bắc Sơn, tôi đã trao đổi với đồng chí ở văn phòng Trung ương Đảng. Tin tức đưa lại thì đồng chí kia cho rằng ý tưởng của tổ công tác xóa đói giảm nghèo tỉnh Nam Thiên rất có tính thực tế và ứng dụng, đáng để tuyên truyền.

Nói tới đây trên mặt Thượng Quan Thiên Phúc nở nụ cười. Y có chút hứng thú nhìn phản ứng của Vương Quốc Hoa.

Kết quả này cũng nằm ngoài dự đoán của Vương Quốc Hoa. Thượng Quan Thiên Phúc từ văn phòng Trung ương Đảng xuống, có quan hệ rất rộng, không thể phủ nhận. Vấn đề là Thượng Quan Thiên Phúc muốn được gì khi làm như vậy?

- Trưởng ban thư ký nếu nói như vậy, là người phụ trách tổ công tác xóa đói giảm nghèo, tôi đúng là được lợi rất nhiều. Tôi cũng nên về triệu tập các đồng chí trong tổ họp, họp cả tối cố gắng mai tổng kết báo cáo trình lên ngài. Chẳng qua trưởng ban thư ký, ta có một việc xin chỉ thị.
Vương Quốc Hoa nghiêm túc nói, Thượng Quan Thiên Phúc lập tức ngồi thẳng lên đôi chút:
- Cậu nói đi.

- Thành tích của tổ công tác xóa đói giảm nghèo được lãnh đạo tỉnh ủy khẳng định, tôi hy vọng trong bản báo cáo này do ngài dẫn đầu, hơn nữa lấy danh nghĩa của văn phòng tỉnh ủy trình lên Văn phòng Trung ương.

Trên mặt Thượng Quan Thiên Phúc lộ vẻ suy tư giống như đang do dự gì đó. Thời gian không dài, rất nhanh y rất quyết đoán nói:
- Được, cứ như vậy đi, lấy danh nghĩa văn phòng tỉnh ủy, trên báo cáo viết theo thứ tự Văn phòng tỉnh ủy, tổ công tác xóa đói giảm nghèo tỉnh ủy, thị ủy Bắc Sơn, huyện ủy huyện Lâm Vượng. Cậu thấy như vậy có được không?

Thượng Quan Thiên Phúc trưng cầu ý kiến làm Vương Quốc Hoa có chút bất ngờ. Từ điểm này có thể thấy được tác phong làm việc của một lãnh đạo. Đương nhiên Thượng Quan Thiên Phúc là thường vụ tỉnh ủy, Vương Quốc Hoa không cho rằng y không có cái gọi là khí phách. ở vấn đề này Thượng Quan Thiên Phúc tỏ tư thế như vậy chính là do y nhận chức muộn.

- Trưởng ban thư ký cân nhắc rất chu đáo, tôi không có bất cứ ý kiến gì.
Vương Quốc Hoa cũng rất dứt khoát.

Chuyện chính nói xong, Thượng Quan Thiên Phúc hỏi vài câu về tình hình trong nhà, Vương Quốc Hoa đứng lên nói:
- Cảm ơn trưởng ban thư ký quan tâm, ngài vừa nói như vậy làm tôi cũng muốn về nhà xem một chút.

- Sao, cậu chưa về nhà trước ư?
Thượng Quan Thiên Phúc có chút giật mình sau đó lộ vẻ trách cứ:
- Cậu đó, sao có thể như vậy? Ở ngoài ba tháng, về phải về nhà trước chứ. Mau đi, tôi không giữ lại, lát nữa chúng ta nói chuyện sau, hội nghị tổng kết chậm một hai hôm cũng không sao.

Vương Quốc Hoa cáo từ đi ra, trên đường về vẫn suy nghĩ quanh việc này.

Bên này chờ Vương Quốc Hoa rời đi, Thượng Quan Thiên Phúc cười hỏi Lục Duệ:
- Thế nào?

Lục Duệ mỉm cười nói: "Danh bất hư truyền!"

Thượng Quan Thiên Phúc thở dài một tiếng nói:
- Đúng thế, cậu biết danh tiếng tốt nhất của Vương Quốc Hoa là gì không?

Lục Duệ lộ vẻ chờ mong nói:
- Mời trưởng ban thư ký chỉ bảo.

Thượng Quan Thiên Phúc mỉm cười nói:
- Bố vợ Vương Quốc Hoa là Sở Giang Thu nhưng lại luôn theo sát bí thư Hứa, là tâm phúc trong tâm phúc. Hiếm có. Người có tài năng rất nhiều nhưng có thể có hoàn cảnh phát triển tốt và danh chính ngôn thuận mà rời đi, rồi lại theo sát lão lãnh đạo thì sao có thể không làm người ta không thưởng thức chứ?

- Ngài nói không sai, quả thật là quá hiếm có. Lần này Vương Quốc Hoa đi xuống lại vừa là lúc được đề bạt làm phó chánh văn phòng.
Lục Duệ nói theo giọng điệu của Thượng Quan Thiên Phúc giống như học sinh với thầy giáo chứ không phải cấp dưới và cấp trên.

- Ha ha, sau này qua lại nhiều với Vương Quốc Hoa sẽ có lợi cho cậu.
Thượng Quan Thiên Phúc vừa nói cười cười đứng lên, chắp tay quay về vị trí.

Vương Quốc Hoa về văn phòng bảo Mạnh Khiết thông báo các đồng chí ở tổ công tác xóa đói giảm nghèo mai họp, hơn nữa chuẩn bị họp một chút.

Ra khỏi văn phòng tỉnh ủy, Vương Quốc Hoa gọi điện cho Sở Sở, Sở Sở nhẹ nhàng nói:
- Mệt chết em ông xã, lúc nào về em muốn anh làm thư ký cho em.

Được, xem ra nghề cũ của Vương Quốc Hoa được vợ tán thành.

- Còn có vài ngày nữa, bây giờ em đang làm gì nữa vậy?
Vương Quốc Hoa rất tự nhiên nói, Sở Sở ở bên kia hiểu được hắn đang nói gì. Cô thở dài nói:
- Em còn có thể làm gì chứ. Ở văn phòng, vừa họp xong, bây giờ về cơ bản đều thuận lợi, bụng cũng to rồi. Mỗi ngày đứng trước gương thấy mình xấu chết được. Ôi, không nói, anh mau về đi, em làm việc đã.

Nói xong Sở Sở dập máy ngay, Vương Quốc Hoa nhìn máy thở dài một tiếng. Hắn gọi điện cho Lưu Linh, bên này rất bình thường chẳng qua cô cũng có vẻ bận.
- Anh về rồi à?

- Ừ, anh về rồi, đang trên đường tới Công ty xây dựng số hai.

- Bất công, ôi ai oán khi làm vợ bé phải kể với anh, coi như là bồi thường. Đúng, tối về nhà mới, đã ba tháng rồi, em cũng tìm người chuyên môn kiểm tra.

- Biết rồi, em mua đồ ăn, tối anh xuống bếp thể hiện.
Vương Quốc Hoa cười hì hì trong lòng không hề giận mà còn có chút áy náy nói:
- Xin lỗi, em vất vả rồi.

- Thôi, em bị anh lừa mà. Dập máy đây, em đi mua đồ ăn.

Vương Quốc Hoa đến Công ty xây dựng số hai, đứng ngoài cửa đã nghe thấy Sở Sở đang lớn tiếng nói với giọng đầy khí thế.

- Không được, tuyệt đối không được. Việc này không thể cò kè mặc cả, một người cũng không giữ, xuống cơ sở hết, tiền lương không thay đổi, công trình sớm hoàn thành sẽ có tiền thưởng, vượt quá thời hạn trừ tiền. Cứ như vậy đi, chị ra ngoài đi.

Một người phụ nữ mặt đầy nhăn nhó cúi đầu đi ra thiếu chút nữa va vào Vương Quốc Hoa.

- Xin lỗi.
Thấy là ai tới, người phụ nữ vội vàng xin lỗi. Vương Quốc Hoa cười nói:
- Không sao.

- Tên lừa gạt, ai là tên lừa gạt?
Vương Quốc Hoa rất vô tội nhìn quanh, thuận tay cũng đóng cửa lại. Sở Sở đứng lên cố ưỡn bụng đã tạo thành hình cung rõ ràng dậm chân nói:
- Giả vờ, anh tiếp tục giả vờ đi, còn không mau đến đỡ em. Đúng, không được đóng cửa, người khác sẽ nghĩ như thế nào?

- Phu nhân tôn quý như ngài mong muốn.
Vương Quốc Hoa cười cười đi tới dìu Sở Sở. Sở Sở bụng to nhìn qua rất dịu dàng nhưng có lẽ mệt mỏi. Cô uể oải nói.
- Chờ con anh ra thì mỗi ngày em phải đánh mông nó một trận mới hả giận.

- Hay là em đánh anh đi, anh đảm bảo không chống cự.
Vương Quốc Hoa như người cha tốt bụng, cuối cùng làm vợ giãn mặt ra cùng với động tác khẽ vuốt mặt.

- Anh gầy đi rồi, còn cắt cua nữa chứ, xấu quá, còn xấu hơn em.

Vương Quốc Hoa rời khỏi văn phòng trưởng ban thư ký không lâu, phó trưởng ban thư ký Tần đã tới. Nhìn Lục Duệ, phó trưởng ban thư ký Tần có chút khó chịu nói:
- Vương Quốc Hoa vừa đến đây?
Lục Duệ cười cười đứng lên nói:
- Vâng, vừa đi chưa lâu.

- Hừ.
Phó trưởng ban thư ký Tần xoay người đi làm Lục Duệ có chút lúng túng nói:
- Phó trưởng ban thư ký Tần đi thong thả.

Thượng Quan Thiên Phúc nghe thấy động tĩnh bên ngoài nên hỏi một câu, Lục Duệ nói qua, mặt Thượng Quan Thiên Phúc thoáng sa sầm lại. Y xoay người lại thì Lục Duệ đuổi theo nói:
- Trưởng ban thư ký, phó trưởng ban thư ký Tần có vẻ rất mất hứng.

Thượng Quan Thiên Phúc thản nhiên nói:
- Vương Quốc Hoa lấy thân phận người phụ trách tổ công tác xóa đói giảm nghèo về báo cáo, hắn dựa vào gì mà mất hứng.

Đọc truyện chữ Full