Việc này nhìn qua Từ Cường Phi đã biết không phải việc tốt, điểm này y có thể khẳng định. Nếu Vương Quốc Hoa tới quận Từ Sơn khảo sát thì theo lý thuyết văn phòng thị ủy sẽ thông báo xuống, quận Từ Sơn cũng chuẩn bị tiếp đón được. Trên đời không có nhiều việc mặc thường phục vi hành, trên Tv hay có nhưng anh đừng có coi là thật.
Nghĩ mãi không ra nguyên nhân, Từ Cường Phi không suy nghĩ nữa. Vừa ra ngoài vừa gọi điện. Thư ký rất nhanh hỏi được địa điểm câu lạc bộ suối nước nóng kia. Còn đang trên đường Từ Cường Phi đã nhận được mấy cuộc điện. Từ Cường Phi nổi tiếng điềm tĩnh lúc này đã không nhịn được mắng to:
- Con mẹ nó chứ, thằng chó này.
Tức giận chửi bới cũng không giải quyết được vấn đề. Từ Cường Phi không thể làm gì khác hơn là dục lái xe đi nhanh một chút. Từ Dũng lấy danh nghĩa của y mà kéo mấy cơ quan chức năng đến làm khó dễ câu lạc bộ kia vừa vặn bị Vương Quốc Hoa gặp phải. Chuyện đen đủi như vậy mà cũng có thể gặp đều là do thằng ranh này.
Nên giải thích với Vương Quốc Hoa như thế nào?
Từ Cường Phi có chút đau đầu, rõ ràng Vương Quốc Hoa không có ý giét người thấy máu, nếu không sẽ không gọi mình sang đó. Đáng tiếc Từ Cường Phi trước đây đi theo Nguyên Chấn Thiên, có quan hệ khá tốt với Trịnh Kiệt. Đây không phải nói Từ Cường Phi không muốn dựa vào Vương Quốc Hoa, chủ yếu là do tình hình chưa rõ ràng.
Vương Quốc Hoa mới đến rất mạnh, Từ Cường Phi có con đường tin tức của mình, cũng biết Vương Quốc Hoa gần đây chiếm thượng phong. Dù là muốn dựa vào, Từ Cường Phi cũng phải chọn lúc, hơn nữa bây giờ Vương Quốc Hoa còn chưa làm bí thư thị ủy cơ mà. Chẳng may Nguyên Chấn Thiên tạo được quan hệ ở trên Bắc Kinh, có lãnh đạo lớn hơn nữa làm chỗ dựa trở về tính sổ thì sao?
Rất nhiều bí thư, chủ tịch các quận, huyện ở Ân Châu đều đang có tâm tư như vậy.
Mai Lộng Ảnh mặc váy ngủ trắng tinh cuối cùng đã xuất hiện. Mai Lộng Ảnh trước đây có một tật xấu là thích mặc váy ngủ chạy loạn, phải nói cô mặc đồ ngủ rất quyến rũ, nhất là bộ váy màu trắng càng làm cô trông khá non. Trận mưa gió hôm qua vẫn còn dư âm, Mai Lộng Ảnh cúi đầu mà mặt vẫn còn hơi đỏ, mặt như trứng gà mới bóc, trông cô không thua kém gì Sở Sở và Lưu Linh.
Không biết tại sao Vương Quốc Hoa luôn thích chiếm hữu người phụ nữ có làn da đẹp. Chiếm hữu thực ra là tâm tính không tốt nhưng người đàn ông nào cũng muốn như vậy. Vương Quốc Hoa không cảm thấy mình là một người quân tử.
Lờ mờ nhìn thoáng qua Mai Lộng Ảnh ngồi bên cạnh, Vương Quốc Hoa đưa tay múc bát cháo trắng, gắp một ít đồ ăn vào đĩa cho cô. Mai Lộng Ảnh có chút kinh ngạc nhìn Vương Quốc Hoa đang bóc trứng gà, cô tò mò nói:
- Sao anh biết em thích ăn món này?
Vương Quốc Hoa đặt quả trứng vào đĩa của đối phương, hắn thản nhiên nói:
- Trực giác.
- Trực giác có quỷ.
Mai Lộng Ảnh lẩm bẩm nói.
Chưa ăn sáng xong, Từ Cường Phi đã đến Y nhìn Từ Dũng đang ngồi trong sảnh không khỏi tức giận vung chân đã. Từ Dũng vội vàng né tránh nhỏ giọng nói:
- Chú, cho cháu chút thể diện, về nhà rồi đánh.
- Con mẹ nó chứ, tao bây giờ đánh chết mày, không đợi gì hết.
Từ Cường Phi đuổi theo giơ tay định đánh, Từ Dũng lúc này không dám tránh, chỉ có thể chịu đòn. Y đang nghĩ sẽ ăn đòn thì bên cạnh có tiếng ho khan.
Tay đang giơ lên của Từ Cường Phi dừng lại, y xoay người nhìn Vương Quốc Hoa đang đi tới. Từ Cường Phi bỏ tay cung kính ân cần chào hỏi:
- Bí thư Vương.
Vương Quốc Hoa gật đầu chủ động đưa tay ra.
- Đến rất kịp thời.
Lời có hai nghĩa, Từ Cường Phi chỉ có thể cúi đầu nói:
- Tôi cũng nên tới.
Vương Quốc Hoa quay đầu nhìn Từ Dũng, đưa tay ra:
- Có thuốc không, cho điếu, tôi hút hết rồi.
Từ Dũng còn tưởng mình nghe lầm, luống cuống tay chân lấy thuốc kết quả không cầm vững làm rơi. Y khom lưng định nhặt, Vương Quốc Hoa đã cúi lưng nhặt trước. Từ Dũng vội vàng lấy bật lửa châm, quá trình này Từ Cường Phi nhìn tới trợn mắt há mồm. Xem ra Vương Quốc Hoa hình như không quá chán ghét Từ Dũng, nguyên nhân là sao?
Châm thuốc xong, Vương Quốc Hoa mới nói:
- Tiểu Anh, pha trà.
Vừa nói hắn còn cười cười với Từ Cường Phi:
- Lão Từ, sang bên kia ngồi nói chuyện.
Nói xong Vương Quốc Hoa lững thững đi tới ngồi xuống ghế dành cho khách nghỉ ngơi ở sảnh.
- Anh tên Từ Dũng hả?
Vương Quốc Hoa ngồi xuống, Từ Dũng định ngồi nhưng bị Từ Cường Phi đá nhẹ, lúc này y mới hiểu ý vội vàng đứng thẳng. Vương Quốc Hoa thấy thế mới mở miệng nói.
- Đúng thế thưa Bí thư Vương.
Từ Dũng vội vàng nói, trên trán đã chảy đầy mồ hôi.
- Tiền không bao giờ kiếm đủ, làm ăn nghiêm túc có rấtnhiều, đường ngang ngõ tắt sẽ không được lâu bền, làm không chừng còn liên lụy tới người nhà.
Vương Quốc Hoa không nhanh không chậm nói, Từ Dũng có chút lo lắng, sao lại là giáo dục. Hắn đang sững sờ lại bị Từ Cường Phi đã một cái.
- Thằng chó, bí thư đây là cho mày cơ hôi sửa lại, còn không mau cảm ơn bí thư, cam đoan sau này sẽ làm người tốt.
Từ Cường Phi phản ứng rất nhanh, biết chuyện hôm nay coi như qua. Nhưng Vương Quốc Hoa không truy cứu là một chuyện, Từ Cường Phi sau đây sẽ phải trả cái giá không nhỏ. Nếu không nghĩ được như vậy thì chức bí thư quận ủy đừng mong làm nữa, về nhà trồng rau cho anh, cuộc sống tuy vất vả một chút nhưng ít nhất còn có thể bình yên.
- Lão Từ, ngồi xuống nói chuyện. Anh là lão đồng chí, công việc của một bí thư quận ủy khá bận nhưng không thể lơ là việc giáo dục con cháu. Lát nữa bảo Từ Dũng xin lỗi giám đốc nơi này là xong chuyện.
Vương Quốc Hoa nói như vậy, Từ Cường Phi lại càng khẩn trương. Bây giờ nói thế nhưng sau đó hắn tính sổ thì sao?
- Vâng, vâng, đều do tôi quản Từ Dũng không chặt.
Từ Cường Phi chỉ có thể dùng thái độ này để qua việc hôm nay. Vương Quốc Hoa mặt không chút thay đổi gật đầu nói:
- Lão Từ, quận Từ Sơn đứng thứ hai về kinh tế trong toàn thị xã Ân Châu, điểm này thị ủy biết rõ, năng lực công tác của anh là không phải bàn cãi. Ngồi đi, đứng làm gì.
Từ Cường Phi lần này phải ngồi, y vốn định đứng nghe lãnh đạo nói.
Tiểu Anh tự mình bưng trà lên, cô có chút đắc ý nhìn thoáng qua Từ Dũng. Đợi Vương Quốc Hoa nói một câu cảm ơn, cô mới ưỡn cằm bước đi.
Vương Quốc Hoa thấy thế cũng không nói, nâng chung trà nhấp một ngụm. động tác chậm này mang lại áp lực không hề nhỏ đối với Từ Cường Phi, nhất là khi Từ Cường Phi không biết Vương Quốc Hoa đang nghĩ gì.
- Việc kiểm tra an toàn giao thông do thị ủy đưa ra, quận Từ Sơn tiến hành tới đâu rồi?
Vương Quốc Hoa đột nhiên nói sang chuyện khác, Từ Cường Phi mở cặp ra vẻ muốn báo cáo. Vương Quốc Hoa xua tay nói với Từ Dũng:
- Từ Dũng, anh đi xin lỗi giám đốc nơi này, sau này nhất định phải chú ý.
Từ Dũng như được đại xá chạy thật nhanh. Vương Quốc Hoa đợi hắn đi xa, mặt đột nhiên trầm xuống nói:
- Từ Dũng, anh có phải bị bệnh không?
Từ Cường Phi đang chuẩn bị báo cáo bị hỏi thế làm đầu muốn nổ tung lên, mặt tái mét. Vương Quốc Hoa trở mặt quá chuẩn.
- Bí thư Vương, tôi, tôi có nỗi khổ trong lòng, mong ngài nghe tôi giải thích.
Từ Cường Phi phản ứng khá nhanh, tìm giải thích cho mình.
- Được rồi, anh không cần giải thích tôi cũng biết. Anh yên tâm, tôi sẽ không làm khó anh, sau này cứ triển khai công việc bình thường, còn hy vọng anh phối hợp tốt. Tính nhẫn nại của tôi không quá tốt, điểm này chắc anh đã nghe thấy.
Vương Quốc Hoa nói như vậy, Từ Cường Phi càng không thể ngồi yên. Vết máu của Cục công an thị xã vẫn còn ở đó, thị xã truyền loạn lên nói gì mà Bí thư Vương lòng dạ độc ác. Lời đồn mặc dù chưa chắc có thể tin nhưng việc Vương Quốc Hoa nhằm vào Cục công an thì ai cũng biết. Bây giờ Vương Quốc Hoa nói như vậy chính là uy hiếp, Vương Quốc Hoa đuổi Từ Dũng đi coi như là cho Từ Cường Phi mặt mũi.
- Xin Bí thư Vương yên tâm, sau này tôi nhất định nghiêm túc chấp hành chỉ thị tinh thần của thị ủy.
Từ Cường Phi không dám lau mồ hôi trên mặt, mặc dù là như vậy nhưng lúc nói chuyện cũng để lại đường sống. Gì là chỉ thị tinh thần của thị ủy, ở đây còn có người khác sao?
Vương Quốc Hoa cười cười một tiếng thản nhiên nói:
- Con người của tôi không xem người khác nói như thế nào, chỉ nhìn làm như thế nào. Chẳng qua lão Từ, tôi phải nhắc anh một câu, gần đây Ủy ban kỷ luật tỉnh vung đao vừa nhanh vừa sắc. Đồng chí Triệu Lực –- Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật thị xã mới đến là tướng yêu của chủ nhiệm Diệp trên Ủy ban kỷ luật tỉnh đó.
Từ Cường Phi nghe không khỏi khó hiểu, không biết đối phương có ý gì.
- Ha ha sao tôi lại đột nhiên nói chuyện này với anh nhỉ?
Vương Quốc Hoa tự giễu sau đó nói:
- Được rồi, Từ Dũng chắc đã xin lỗi xong, anh đưa hắn về đi, về anh suy nghĩ cho kỹ, trong công việc sau này tôi cũng cần anh phối hợp nhiều.
Từ Cường Phi như đứng trong sương mù, Vương Quốc Hoa nói xong đã đứng lên rời đi. Từ Cường Phi ngồi tại chỗ vô thức đứng dậy muốn nói một câu “Ngài đi thong thả…” hay gi đó nhưng lại không thể nói thành lời, cứ như vậy ngây ngốc nhìn Vương Quốc Hoa rời đi.
Mai Lộng Ảnh và Tiểu Anh trốn ở góc phòng nhìn lén thấy Vương Quốc Hoa đi tới, Mai Lộng Ảnh định đi lại bị Tiểu Anh túm lấy.
- Lần này phải cảm ơn bà, không ngờ bà có thể kéo Bí thư Vương tới đây.
Mai Lộng Ảnh nghe vậy không khỏi nhớ đến một việc nên hỏi:
- trước đây nghe bà nói qua về gia đình, bố bà không phải quan chức nhà nước sao?
Tâm cơ của Tiểu Anh kém đôi chút, cô bĩu môi nói:
- Bố tôi là quan chức gì chứ, một cán bộ cấp phòng mà thôi. Bố Lưu Lập Quân trước đây là chủ tịch quận nhưng đã về hưu rồi.
Vương Quốc Hoa đi vào, Tiểu Anh cười hì hì đẩy Mai Lộng Ảnh không đề phòng vào lòng Vương Quốc Hoa. Vương Quốc Hoa theo bản năng ôm lấy, Tiểu Anh cười vui vẻ nói:
- Hai người nói chuyện, tôi đi.
Mai Lộng Ảnh nằm trong lòng Vương Quốc Hoa hơi né tránh, Vương Quốc Hoa phối hợp bỏ tay.
- Anh sao biết chuyện không giống như Lưu Lập Quân nói?
Mai Lộng Ảnh rất thông minh, việc làm của Vương Quốc Hoa, cô thoáng nhìn là hiểu. Vương Quốc Hoa gật đầu nói:
- Nơi này lớn như vậy, nhà kinh doanh bình thường có thể nắm được sao? Hơn nữa tên Từ Dũng cũng không kém như Lưu Lập Quân nói. Có thể để mấy cơ quan chức năng đến đây thì đâu phải là kẻ lỗ mãng.
- Trong đầu anh toàn âm mưu quỷ kế, ở bên cạnh anh làm người ta thấy không an toàn, không chừng gày nào đó bị anh bán đi còn kiếm tiền giúp anh chứ?
Mai Lộng Ảnh bĩu môi nói rồi xoay người muốn đi.
Nhìn từ phía sau có thể thấy Mai Lộng Ảnh đi không được tự nhiên, đúng là … Vương Quốc Hoa nghĩ đến một vài cảnh tượng nên đuổi theo.
- Không cho vào.
Mai Lộng Ảnh dùng sức giữ cửa không nhiều nên Vương Quốc Hoa nhẹ nhàng chiến thắng. Ừ, trước đây cô có cái tật này, mỗi lần thay quần áo là đuổi Vương Quốc Hoa ra ngoài cửa, bây giờ không thể chiều như vậy. Tật xấu của phụ nữ đều là do đàn ông chiều mà ra. Không biết ai nói câu này nhưng quá chính xác.
Vương Quốc Hoa kiên trì, mặt dày khiến Mai Lộng Ảnh bất đắc dĩ, chẳng qua cô vẫn đưa ra một yêu cầu:
- Xoay người sang chỗ khác.
Lần này Vương Quốc Hoa rất phối hợp làm theo. Mai Lộng Ảnh đứng trước gương có chút chột dạ, tay chân lọn loạn thiếu chút nữa làm mình ngã. Nguyên nhân đầu xỏ chính là bộ đồ lót mới mua.
Nghe tiếng kêu của Mai Lộng Ảnh, Vương Quốc Hoa quay đầu lại thấy một cảnh làm máu hắn muốn trào ra. Mai Lộng Ảnh đang khom người vểnh mông, tay vịn vào gương, ở bắp chân cổ tay đều treo đồ lót màu đen, đây là mặc vào hay cởi ra, là hấp dẫn người sao?
- Có cần anh giúp gì không?
Vương Quốc Hoa lên tiếng làm Mai Lộng Ảnh đang duy trì tư thế như vậy muốn tìm lỗ mà chui xuống, cảm giác xấu hổ bao trùm toàn thân cô.
Cảm giác vừa xấu hổ vừa kích thích này không ngờ tạo thành hưng phấn. Mai Lộng Ảnh hốt hoảng vì phản ứng của mình, sao có thể như vậy? Một luồng khí nóng không thể khống chế từ từ xuất hiện, càng lúc càng rõ ràng.
Mặc dù tối qua vừa có quan hệ nhưng cảnh này vẫn làm Mai Lộng Ảnh rất xấu hổ, thậm chí còn uốt ức, nước mắt thoáng cái chảy ra. Một chiếc khăn đưa tới, Mai Lộng Ảnh kinh ngạc quay đầu lại nhìn với cặp mắt đẫm lệ mê hồn.
- Sớm biết vậy thì đã không vào.
Vương Quốc Hoa nói như vậy, Mai Lộng Ảnh vội vàng quay đầu lại nói:
- Anh xoay người đi.
Tiếng cửa đóng truyền tới, Mai Lộng Ảnh thoáng cứng người. Cô vội vàng thay đồ mở cửa thấy Vương Quốc Hoa đang chắp tay sau lưng hút thuốc.
Lúc Vương Quốc Hoa và Mai Lộng Ảnh ra sảnh, ở bậc thang đã có một đống người đứng đó. Những người này do Từ Cường Phi cầm đầu, chủ tịch quận Nguyên Cao Minh đứng thứ hai.
- Bí thư Vương, ngài đến sao không báo trước một tiếng để quận Từ Sơn chúng tôi chuẩn bị?
Từ Cường Phi cười cười như chưa xảy ra chuyện gì, y là người đầu tiên lên tiếng chào. Mới có nửa tiếng mà đã tập trung được như thế này, xem ra Từ Cường Phi đã hạ quyết tâm.
- Tôi tới chỗ bạn nghỉ một chút, không định làm phiền mọi người, xin lỗi làm mọi người thêm phiền.
Vương Quốc Hoa vui vẻ bắt tay từng người.
- Bí thư có thể tới quận Từ Sơn thị xã là mong đợi của toàn thể cán bộ, Đảng viên quận, ngài xem nếu đã đến thì cũng nên đi thăm các đồng chí chứ?
Từ Cường Phi đi sau Vương Quốc Hoa nửa bước rất biết ý nói một câu.
- Vị này chính là chủ nhiệm Mai đài truyền hình Cctv, chủ nhiệm Mai đến hợp tác với thị xã tổ chức lễ hội văn hóa, nếu không phải do chủ nhiệm Mai dẫn đường thì tôi đã không tìm được tới đây.
Vương Quốc Hoa coi như chính thức giới thiệu Mai Lộng Ảnh, cũng nói cho Từ Cường Phi biết nguyên nhân câu chuyện ở đâu.
Mấy từ chủ nhiệm Mai, Cctv hoàn toàn làm Từ Cường Phi phục, thì ra chuyện có nguyên nhân này. Năm tháng này cctv đại biểu cho việc tốt tới nhà nếu như đến công khai, còn người của Cctv lén tới thì chính là gặp vận đen. Đương nhiên quần chúng nhân dân không biết điều này, cũng không ai dám nói.
Nói tóm lại việc kia mà bị Cctv đâm ra thì Vương Quốc Hoa có lẽ cũng không bảo vệ được Từ Cường Phi.
Mồ hôi lạnh túa ra ướt cả lưng, Từ Cường Phi càng thêm cung kính, cũng thầm than thở Vương Quốc Hoa đúng là người biết điều, xử lý xong còn lưu cho mình đủ thể diện.
- Nhiệt liệt chào mừng lãnh đạo chủ yếu thị ủy đến thị sát công việc quận Từ Sơn.
Một biểu ngữ treo trước trụ sở quận ủy, ủy ban quận. Mấy quận, huyện của thị xã Ân Châu đều được bố trí theo kiểu Đảng ủy, ủy ban nằm trong một khu, hai tấm biển.
Mọi người trong trụ sở đều ra nghênh đón Vương Quốc Hoa tới. Ồ, Vương Quốc Hoa hình như là từ xe của Từ Cường Phi xuống, chi tiết nhỏ này tạo ra vô số phỏng đoán, trình độ phức tạp nằm ngoài dự liệu của mọi người.
Vương Quốc Hoa lên đài, một tràng pháo tay như sấm vang lên chào đón. Phó bí thư thị ủy trẻ tuổi Vương Quốc Hoa tươi cười đầy mặt vừa đi vừa vỗ tay.
Vương Quốc Hoa lên đài phát biểu, vừa mở miệng đã nói:
- Kính thưa các đồng chí, tôi đến đột nhiên làm cho đồng chí Cường Phi và đồng chí Cao Minh thêm phiền.
Câu nói làm bên dưới không khống chế được nở nụ cười. Vương Quốc Hoa còn trẻ khôi hài nên mọi người có thiện cảm. Sau tiếng cười là tiếng vỗ tay. Câu vui đùa do miệng lãnh đạo nói ra chính là biểu hiện của sự dễ gần, không vỗ tay sao được. Nếu không bị lãnh đạo quận nhớ đến là anh thảm.
Bài phải biểu sau đó có thể làm mọi người rất giật mình. Vương Quốc Hoa khá quen thuộc với tình huống của quận Từ Sơn, không cần bản thảo mà vài số liệu há mồm là đọc ra được. Ví dụ như ủy ban quận bỏ ra ba triệu sửa chữa viện dưỡng lão, quận ủy cấp phát tiền thêm cho phòng cựu cán bộ….
Vương Quốc Hoa nói làm một vài lãnh đạo quận có chút khẩn trương. Trí nhớ của Vương Quốc Hoa tốt như vậy thì có thể nhớ công lao của anh, cũng có thể nhớ kỹ vấn đề của anh.
Vương Quốc Hoa nói chuyện hơn tiếng không cần bản thảo, không nói chung chung, mấy câu ừ ừ kéo dài thời gian càng không cần dùng tới.
Vương Quốc Hoa không nói đạo lý này kia mà nói qua một lần thành tích chủ yếu của quận Từ Sơn trong năm, đây không tính gì. Vấn đề là một vài đánh giá khách quan của Vương Quốc Hoa, nó làm mọi người phải dựng đứng lỗ tai lên.
Vương Quốc Hoa còn há mồm đọc ra tên của một vài vị lãnh đạo phòng ban. Phó bí thư thị ủy cơ mà, một cán bộ cấp phòng cũng có thể có tâm trí mà nhớ, đó là vì người này làm ra thành tích.
Vương Quốc Hoa nói, mấy vị lãnh đạo quận ngồi trên đài chủ tịch nghe rất cẩn thận. Vương Quốc Hoa không phải chỉ mỗi khen ngợi, khẳng định, cũng có phê bình một cách khách quan. Nó làm chủ tịch quận Nguyên Cao Minh rất có cảm xúc. Hôm nay Vương Quốc Hoa chủ yếu đều nói đều các sự việc cụ thể.
Tan họp, các lãnh đạo quận đều mặt mày đầy nghiêm túc. Vương Quốc Hoa còn trẻ nhưng không dễ lừa dối. Mấy vị thường vụ quận ủy đến ngồi tọa đàm với Vương Quốc Hoa, Từ Cường Phi nghiêm túc nói:
- Bí thư Vương, có việc tôi muốn kiểm điểm với ngài.
Trước mặt các vị thường vụ, Từ Cường Phi nói làm không khí thoáng cái thay đổi, vẻ mặt ai cũng nghiêm túc. Vương Quốc Hoa cười nói:
- Kiểm điểm ư? Anh nói xem là việc gì.
- Là như thế này, chi phí để sửa chữa viện dưỡng lão do quận có việc khác nên trước mắt tạm thời chỉ có thể phát 1,85 triệu, khoản còn lại chưa phát. Chuyện này do tôi ký tên quyết định nên muốn kiểm điểm với ngài.
Từ Cường Phi nói như vậy, Nguyên Cao Minh không thể ngồi yên:
- Bí thư Vương, việc này tôi có trách nhiệm chính, nếu không phải ..
Vương Quốc Hoa cười cười đưa tây cắt ngang, hắn thản nhiên nói:
- Sự hài hòa của bộ máy quận Từ Sơn là rất tốt, tôi rất vui mừng. Mặc dù tiền chưa phát hết nhưng quận ủy, ủy ban quận có thể nghĩ đến chuyện này, cao độ coi trọng như vậy là hiếm có. Là lãnh đạo chủ yếu của quận Từ Sơn, các vị đang ngồi có thể ủng hộ vấn đề này đã nói rõ bộ máy quận Từ Sơn là đoàn kết, có sức chiến đấu, đặt khó khăn của dân chúng quận trong lòng.
Tiếng vỗ tay vang lên, Từ Cường Phi dẫn đầu vỗ tay. Vương Quốc Hoa ra hiệu mọi người dừng lại rồi nói tiếp:
- Thị ủy rất hài lòng về công việc của quận Từ Sơn, mọi người không nên vì chút vấn đề nhỏ mà có băn khoăn trong lòng.
Sau giờ nghỉ ngắn là giờ ăn trưa. Vương Quốc Hoa khá dứt khoát, ai mời cũng uống. Đương nhiên uống bao nhiêu phải xem người, các thường vụ thì uống cạn chén, mấy vị khác là nửa chén, các cán bộ cấp phòng thì không có tư cách mời Vương Quốc Hoa.
Mặc dù là như vậy tổng số người có tư cách ở hai bộ máy cùng với Hội nghị hiệp thương chính trị nhân dân, Đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc cũng đến hơn 20 người. Vương Quốc Hoa ăn xong bữa cũng uống hết hơn lít rượu.
Hơn lít rượu đổi lấy một truyền thuyết, Bí thư Vương là người thân thiện, yêu dân, tửu lượng tốt, hai lít rượu coi như bình thường
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Phù Diêu
Chương 598: Truyền thuyết (1)
Chương 598: Truyền thuyết (1)