TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Phù Diêu
Chương 620: Trở lại

Triệu Nham tại sao nhiệt tình mời như vậy, Vương Quốc Hoa không biết. Nhưng hai người cùng phòng ký túc nên hắn phải nể mặt đối phương.

- Được.

Vương Quốc Hoa đáp ứng, Lãnh Phong ở bên cười cười nói xen vào.

- Đi chơi à? Cho tôi một suất?

Mặt Triệu Nham thoáng cái tỏ vẻ khó khăn, Lãnh Phong thấy thế cười nói:

- Tôi biết rồi, hai người đến nơi không đứng đắn.

Lãnh Phong nói với giọng trêu đùa nên không ai bực. Triệu Nham lớn tuổi hơn Vương Quốc Hoa không ít, quan hệ giữa cả hai chỉ coi như là bình thường. Lúc khai giảng Triệu Nham có mời Vương Quốc Hoa đi chơi nhưng sau đó nghe một vài lời đồn về Vương Quốc Hoa nên lòng nhiệt tình giảm đi không ít, chỉ duy trì quan hệ bình thường.

Nhưng hôm qua Triệu Nham nhận được tin làm y rất hoảng sợ. Tên Vương Quốc Hoa này nhìn như bình thường nhưng không ngờ lại lập tức sẽ đến tỉnh Đông Hải làm bí thư thị ủy thị xã Thiết Châu. Cái này nếu không có quan hệ rất cứng thì khó làm được, qua đó có thể thấy tình cảnh của Vương Quốc Hoa không hề khó khăn như mọi người nghĩ. Vì thế do tò mò nên Triệu Nham hỏi nhiều vài câu, lúc này y mới từ chỗ bạn hiểu được Vương Quốc Hoa đã từng làm bí thư thị ủy Ân Châu, bây giờ còn có danh hiệu ủy viên tỉnh ủy tỉnh Nam Thiên. Lúc rời khỏi chức bí thư thị ủy Ân Châu thì chức ủy viên tỉnh ủy vẫn còn, nơi này có huyền bí không nói rõ thành lời.

Triệu Nham cũng là cán bộ từ tỉnh Đông Hải tới, lần này học ở trường Đảng trung ương xong về có lẽ lên chức cấp giám đốc sở. Nhưng so với Vương Quốc Hoa mà nói thì y rõ ràng chậm hơn một bước, càng đừng nói tuổi hai người chênh lệch không ít, y không thể so được với Vương Quốc Hoa.

Triệu Nham thầm hối hận vì bỏ qua cơ hội tạo quan hệ tốt với Vương Quốc Hoa. Vì thế hôm nay y định đền bù một chút. Không ngờ nửa đường Lãnh Phong lại nhảy ra. Cô ả này đúng là không biết ý, đã gần 40 sao còn không hiểu chuyện như vậy? Đàn ông đi chơi, phụ nữ đi theo làm gì chứ?

Vương Quốc Hoa không nghĩ phức tạp như vậy. Lúc học ở trường quan hệ giữa hắn và bạn học khá bình thường. Lãnh Phong này coi như thường xuyên trao đổi vài câu, đây là người khá nhiệt tình với Vương Quốc Hoa.

- Được, nhiều người sẽ náo nhiệt hơn.

Vương Quốc Hoa cười nói với Lãnh Phong, Triệu Nham ngoài mặt không chút thay đổi nhưng trong lòng đã có chút không hài lòng. Vương Quốc Hoa đã nhận lời với Lãnh Phong, hắn cũng không tiện nói thêm gì, chỉ là an bài trước đó phải thay đổi một chút.

Triệu Nham lấy lý do vào toilet mà rời đi. Chờ hắn đi xa, Lãnh Phong mỉm cười nhỏ giọng nói với Vương Quốc Hoa:

- Quốc Hoa, lòng người cách da bụng, làm việc gì cũng phải cẩn thận một chút vẫn hơn.

Vương Quốc Hoa cười cười không nói tiếp, hắn thầm nghĩ lời này có lẽ làm mình sẽ nghi ngờ chính đối phương. Cũng may Lãnh Phong là phụ nữ, nếu là đàn ông Vương Quốc Hoa nhất định sẽ phản cảm. Lãnh Phong có lẽ biết Vương Quốc Hoa nghĩ gì, cô ta cười hì hì nói:

- Cậu hôm nay sẽ có thêm lời mời đó.

Vương Quốc Hoa ừ một tiếng. Vị lớp trưởng Bành Lập Quốc đi tới:

- Vương Quốc Hoa, tối cùng nhau ngồi chứ?

Vương Quốc Hoa là người khá im tiếng ở trong lớp, cũng không có quan hệ mật thiết với các biến hoá. Bành Lập Quốc lại là một phần tử khác tích cực, nhìn qua có quan hệ tốt với tất cả mọi người. Chẳng qua bình thường hắn không nói chuyện mấy với Vương Quốc Hoa, biến hoá hôm nay đúng là quá lạ.

- Xin lỗi tối tôi có hẹn.

Vương Quốc Hoa cười đáp, Bành Lập Quốc nghe xong không tức mà còn cười nói:

- Có phải là cô không Lãnh Phong? Nhìn trúng Vương Quốc Hoa người ta còn trẻ, muốn làm trâu già gặm cỏ non à?

Lãnh Phong nghe không giận, cô cười nói:

- Đúng thế, sao, thủ trưởng quản cả cái này ư?

Bành Lập Quốc cười ha hả đáp:

- Bỏ đi, lần sau sẽ có cơ hội. Tôi không thể phá hỏng việc tốt của Lãnh mỹ nữ rồi.

Vương Quốc Hoa lúc này mới hiểu vì sao vừa nãy Lãnh Phong nói như vậy, hắn có chút buồn bực sao mấy tên này cứ nhằm vào mình vậy? Lạ quá.

Mặc kệ nói như thế nào, Vương Quốc Hoa biết mình cần duy trì bình tĩnh, cái cần đến cuối cùng cũng sẽ tới.

Lãnh Phong thấy vẻ mặt Vương Quốc Hoa rất bình thường, không hề có vẻ đắc ý, cô thầm phục định lực của hắn.

- Quốc Hoa sau này mọi người là đồng nghiệp nhớ giúp đỡ bà chị này đó.

Lãnh Phong cũng là cán bộ từ tỉnh Đông Hải tới, Vương Quốc Hoa biết cô đến từ Ban tổ chức cán bộ tỉnh ủy nhưng không tìm hiểu kỹ.

- Lãnh tỷ, tôi nói thật với chị, tôi bây giờ vẫn không hiểu gì.

Lãnh Phong nghe không quá tin, có ai không biết trước tiền đồ của mình chứ?

- Còn trẻ mà ra vẻ cụ non.

Lãnh Phong cười nói rồi không tiếp tục dây dưa ở vấn đề này. Vương Quốc Hoa đang không biết tương lai của mình là như thế nào nên muốn Lãnh Phong nói rõ, ai ngờ cô ta không nói gì.

Vương Quốc Hoa trẻ nhất ở lớp học, các bạn học không nói chiếu cố hắn nhưng cũng không khi dễ hắn. Nói như thế nào nhỉ, coi Vương Quốc Hoa như không tồn tại. Nó giống như lãnh đạo ở trong cơ quan vậy, có thái độ lạnh nhạt với cấp dưới mà mình không thích. Chiêu này Vương Quốc Hoa cũng biết, cũng đã dùng. Vì thế hắn không quá để ý thái độ của bạn học đối với mình.

Lãnh Phong nói không sai, sau khi Bành Lập Quốc đi, lại thêm mấy bạn học khác tới mời Vương Quốc Hoa đi chơi cùng. Vương Quốc Hoa từ chối hết.

Triệu Nham vừa về chỗ ngồi, không khí phòng hội nghị thoáng cái trở nên náo nhiệt. Mười mấy người đàn ông mặc âu phục đen nhìn quanh với vẻ cảnh giác.

- Có nhân vật lớn muốn tới.

Lãnh Phong thấy thế liền nhỏ giọng nói với Vương Quốc Hoa. Vương Quốc Hoa gật đầu không đáp lời, Triệu Nham thật ra cười nói:

- Lãnh Phong, đừng chỉ nói chuyện với Quốc Hoa.

Lãnh Phong cười cười nhìn Triệu Nham, lúc này một đám lãnh đạo xuất hiện trên đài chủ tịch. Tiếng vỗ tay nhiệt liệt vang lên.

Thủ trưởng vừa đi tới vừa xua tay với các học viên. Kỳ học lần này có tổng cộng gần 200 người nhưng ai cũng nhận ra thủ trưởng là lãnh đạo đảng quốc gia.

Thủ trưởng kiêm chức hiệu trưởng trường Đảng trung ương, bình thường ít khi xuất hiện. Bình thường mấy lớp ngắn hạn này thủ trưởng sẽ không đến.

Thủ trưởng cũng có lời phát biểu, nói xong đi ngay. Vương Quốc Hoa không quá quan tâm chuyện lãnh đạo tới, trong đầu hắn vẫn nghĩ xem mình sẽ đi về đâu. Mọi người biết sao mình lại không biết, điều này làm Vương Quốc Hoa rất khó chịu.

Trên vai đột nhiên bị vỗ, Vương Quốc Hoa quay đầu lại nhìn không ngờ lại là Lý Hưng Quốc, Vương Quốc Hoa càng hoảng hốt, sao vị này lại tới đây.

- Đi theo tôi.

Lý Hưng Quốc nói xong cũng đi ra ngay. Vương Quốc Hoa vội vàng đuổi theo. Lãnh Phong nhìn theo tới khi Vương Quốc Hoa rời đi, mắt cô thoáng hiện ra một tia khác lạ.

- Ai vậy?

Triệu Nham hỏi một câu, trong số gần 200 người ở đây đúng là không mấy ai biết Lý Hưng Quốc.

Vương Quốc Hoa đi theo Lý Hưng Quốc tới trước tòa nhà dành cho lãnh đạo trường, tiến vào một văn phòng, bên trong hình như có người đang nói chuyện. Lý Hưng Quốc quay đầu lại lạnh lùng nói:

- Chờ.

Vương Quốc Hoa đành đứng im chờ, hắn không dám ngồi.

Không lâu sau Lý Hưng Quốc vẫy tay:

- Vào đi.

Vương Quốc Hoa tiến vào, bên trong có hai người, một là thủ trưởng, một là phó hiệu trưởng Bàng.

Hai vị ngồi thấy Vương Quốc Hoa vào, thủ trưởng cười nói:

- Đồng chí Quốc Hoa tới, ngồi đi.

- Bài viết kia tôi đã xem, viết rất tốt, xem ra gần đây cậu học có kết quả.

Thủ trưởng mở miệng nói, Vương Quốc Hoa vô thức định nói một câu khiêm tốn nhưng thủ trưởng đã xua tay nói:

- Ngồi đi, ngồi rồi nói.

- Cảm ơn thủ trưởng quan tâm, tôi …

Vương Quốc Hoa mới nói được nửa, thủ trưởng đã cười nói:

- Không cần nói lời khiêm tốn, tôi thật ra trong lúc nhất thời cao hứng nên gọi cậu tới gặp mà thôi.

Lý Hưng Quốc mở cửa tiến vào nhỏ giọng nói bên tai thủ trưởng. Vương Quốc Hoa thấy thế đứng lên nói:

- Thủ trưởng rất bận rộn, tôi sẽ không làm chậm trễ thời gian của ngài.

Thủ trưởng cười nói với Vương Quốc Hoa:

- Cũng được, hôm nay đến đây thôi, tôi vốn định nói chuyện với cậu một lát.

Lý Hưng Quốc đi đến trước mặt Vương Quốc Hoa rồi nói:

- Đi theo tôi.

Không đầy một phút Vương Quốc Hoa đã ra khỏi chỗ thủ trưởng. Lúc xuống lầu, Lý Hưng Quốc cười nói với Vương Quốc Hoa:

- Cậu rất may mắn.

Vương Quốc Hoa còn chưa kịp nói, Lý Hưng Quốc đã xoay người đi.

….

Ở sân bay lúc sắp chia tay, Vương Quốc Hoa ôm con, Sở Sở dựa sát vào bên. Lần chia tay này Vương Quốc Hoa xuống bắc, Sở Sở về nam. Tuy nói bay chỉ mất nửa ngày là đến bên cạnh nhau nhưng vẫn không bằng ngày nào cũng gặp mà. Sở Sở không khỏi có chút hối hận nhưng ngoài miệng không nói gì.

- Anh làm khó em.

Vương Quốc Hoa thở dài một tiếng, hắn không thể không đứng lên đi vào trong.

Vương Quốc Hoa trở lại theo Sở Sở thấy là việc rất bình thường. Sau này Sở Giang Thu cũng không động tay chân gì vì không phải kẻ thù. Chỉ là Vương Quốc Hoa đến tỉnh Đông Hải thì từ nay về sau coi như hoàn toàn không có khả năng hòa hợp với Sở Giang Thu.

Đọc truyện chữ Full