Vu Á Lệ không dám thân thiết ngồi bên cạnh lãnh đạo như trước mà ngoan ngoãn ngồi ở ghế trên. Vương Quốc Hoa chờ cô ả lên xe mới nói.
- Chỉ đường một chút, tối đến ăn cơm ở nhà cô, nếm thử tay nghề của cô.
Vu Á Lệ ngẩn ra không có phản ứng, Vương Quốc Hoa thấy thế có chút khó chịu nói;
- Sao, không tiện ư, vậy thôi, đến khách sạn.
- Tiện, tiện, nhà tôi cách đây không xa, ở ngay khu tập thể quận ủy.
Nói xong Vu Á Lệ đột nhiên đưa tay ôm mặt khóc, ban đầu là nhỏ sau thành lớn. Cũng may Nghiêm Giai Ngọc đã lái xe lên đường vì thế không ai thấy Vu Á Lệ đang khóc trong xe.
Vương Quốc Hoa rất kiên nhẫn chờ Vu Á Lệ khóc, Nghiêm Giai Ngọc biết ý lái xe đến dừng ở một góc vắng vẻ, cô cũng thuận tay đưa cho Vu Á Lệ một chiếc khăn. Nghiêm Giai Ngọc quay đầu lại nhìn thoáng qua Vương Quốc Hoa, cô thầm thở dài một tiếng. “Tiểu hồ ly này hôm nay đã thành lão hồ ly.
Vu Á Lệ khóc tầm mười phút là dừng. Cô cầm khăn tay lau mặt đồng thời cung kính nói:
- Bí thư Vương, tôi xin lỗi làm ngài mất mặt.
Vương Quốc Hoa xua tay nói.
- Bây giờ nói cái này cũng vô nghĩa, sau này trong công việc cô chú ý phương thức, phương pháp một chút, đây coi như là một bài học.
Chồng Vu Á Lệ – Tào Lâm Phong là hiệu trưởng trường cấp bâ huyện. Y trước làm ở cục Giáo dục thị xã nhưng sau đó Vu Á Lệ nhận chức ở quận Đông Hợp liền bỏ công việc trên thị xã mà điều về theo. Chuyện ban ngày Tào Lâm Phong còn chưa biết, cũng không ai nói với y. Y dạy học xong về nhà nấu cơm thì hàng xóm bên cạnh nói một tin với y, nói Vu Á Lệ bị uy hiếp, nếu không phải bí thư thị ủy kịp thời tới thuyết phục đối tượng thì lần này rất phiền phức. Lời nói không có gì nhưng giọng điệu tên hàng xóm có chút hả hê giống như Vu Á Lệ sẽ gặp vân đen ngay được.
Tình cảm giữa Tào Lâm Phong và Vu Á Lệ rất tốt, Vu Á Lệ sinh cho y một cậu con trai bây giờ đang ở với bà nội. Nghe chuyện Tào Lâm Phong rất lo lắng, y vội vàng bỏ việc xuống lầu chuẩn bị chạy tới quận ủy không ngờ vừa xuống lầu đã thấy Vu Á Lệ từ một chiếc xe đi ra, đồng thời còn ân cần mở cửa sau xe.
Tào Lâm Phong biết tính cách của vợ nên nhìn cảnh này là biết nhất định có lãnh đạo thị xã trên xe. Làm chồng một nữ cán bộ, Tào Lâm Phong biết rõ Vu Á Lệ đi được đến ngày hôm nay là không dễ dàng gì. Vì thế y thường xuyên ở nhà, lo việc nhà đồng thời cũng rất ủng hộ vợ. Từ ý này mà nói thì Tào Lâm Phong là một người đàn ông khá rộng lượng.
- Lão Tào, mau lại đây, bí thư thị ủy đến nhà ăn cơm, anh ra chợ mua thêm đồ ăn đi.
Vu Á Lệ nói như ra lệnh. Tào Lâm Phong vội vàng tiến lên chào.
- Bí thư Vương.
Vương Quốc Hoa cười cười bắt tay đối phương, người này không quá hoảng hốt khi gặp mình. Càng là người như vậy, Vương Quốc Hoa càng nhiệt tình hơn.
- Hiệu trưởng Tào, anh nhất định phải ủng hộ công việc của đồng chí Á Lệ. Công việc của quận Đông Hợp đáng được khẳng định, ở đây cũng có công lao của hiệu trưởng Tào, tôi thay mặt thị ủy cảm ơn anh.
Vu Á Lệ ở bên khiêm tốn nói.
- Bí thư, tôi không làm tốt công việc, ngài phê bình tôi còn không kịp nữa là.
Vương Quốc Hoa cười nói:
- Ai có thể cam đoan công việc không mắc sai lầm trong công việc chứ? Biết sai và sửa chính là đồng chí tốt.
Vương Quốc Hoa nói khá lớn tiếng như sợ người đi qua không nghe thấy.
Tào Lâm Phong tỏ vẻ muốn đi siêu thị, Vương Quốc Hoa xua tay nói:
- Không cần phiền như vậy, chúng tôi không uống rượu, có chút đồ ăn là được. Tối tôi còn phải về thị xã, ăn gì đó qua qua là đủ.
Vu Á Lệ nói.
- Vậy sao được? Ngài là khách quý mà vợ chồng chúng tôi muốn mời cũng không được, sao có thể không tiếp đón chu đáo chứ?
Vương Quốc Hoa nói:
- Nói như vậy thì tôi phải phê bình chị, làm nhiều đồ ăn cho lãng phí à. Cứ như vậy đi.
Vương Quốc Hoa đã kiên trì như vậy, Vu Á Lệ không thể làm gì khác hơn là thôi. Vợ chồng mời Bí thư Vương lên lầu. Sau khi mang trà lên, Vu Á Lệ đeo tạp dề tự mình xuống bếp, Tào Lâm Phong ngồi nói chuyện với Vương Quốc Hoa và Nghiêm Giai Ngọc. Tào Lâm Phong tốt nghiệp khoa sử ở trường đại học, hai người nói chuyện vài câu Vương Quốc Hoa nhìn thấy một bức tranh chữ trên tường liền đọc:
- Trầm chu trắc bạn thiên phàm quá, bệnh thụ tiền đầu vạn mộc xuân. (thuyền chìm cạnh bờ ngàn buồm qua, ưu tư trước đầu cỏ xuân tươi)
Đọc xong hắn cười nói:
- Bức chữ này được, chữ đẹp, nội dung cũng hay.
Vừa lúc Vu Á Lệ thức ăn đi ra nghe vậy nói:
- Bức này là năm đó hắn đưa cho tôi. Sản nghiệp của tôi khi đó không quá thuận lợi nên chuẩn bị tìm người nào đó lấy. Kết quả lão Tào thừa dịp mà vào, bức tranh chữ này khiến hắn tán được tôi.
Vu Á Lệ nói cũng coi như có hiệu quả kéo gần quan hệ đôi bên. Không phải người đặc biệt quen biết thì ai có thể đi nói cái này chứ? Vương Quốc Hoa vào lúc này đến nhà chính là tỏ thái độ. Vu Á Lệ cũng biết nên tuyệt đối đi theo Vương Quốc Hoa.
Tào Lâm Phong đương nhiên rõ ý của vợ. Y rất phối hợp cười nói.
- Lúc trước tôi chỉ là dạy môn lịch sử ở trường nên viết mấy chữ này. Chẳng qua chữ tuy tốt nhưng cũng cần có người biết thưởng thức mà.
- Được rồi, mọi người nói chuyện, tôi đi làm đồ ăn.
Vu Á Lệ nhìn chồng rồi xoay người vào bếp.
Vương Quốc Hoa nói.
- Hiệu trưởng Tào trước là giáo viên dạy môn lịch sử ư? Nói đến giáo viên lịch sử, tôi nhớ đến lúc học cấp ba có một giáo viên trẻ tuổi tên Dương Chí Minh đến nói cuộc chiến tranh Giáp Ngọ, thầy Dương nhắc đến phim Giáp Ngọ phong vân và nói trong phim và lịch sử chân thật khác hẳn nhau. hiện tượng Lưu Bộ Thiềm trong phim đó là do biên kịch phát minh. Lúc ấy tôi còn nhỏ không quá hiểu lời này chỉ là thấy vị giáo viên này rất thú vị nên nhớ kỹ.
Vương Quốc Hoa nói, Tào Lâm Phong không nhịn được cười.
- Lịch sử càng là những năm gần đây càng không đáng tin. Vị giáo viên Dương kia đúng là thú vị, nhà phát minh lịch sử trước đây có, bây giờ có, tương lai cũng sẽ có.
Vương Quốc Hoa nghe xong cười ha hả, Tào Lâm Phong nói với giọng điệu châm chọc làm Vương Quốc Hoa nhớ đến trên mạng.
- Thời gian sẽ làm nhiều nhà phát minh không có chỗ trốn.
Vương Quốc Hoa cảm xúc nói một câu, hai người vì thế tìm được đề tài để nói chuyện.
Nói chuyện tiếp, Tào Lâm Phong và Vương Quốc Hoa cũng kéo gần quan hệ đôi chút. Hai người đều là người giỏi nói, cũng có hứng thú với đề tài lịch sử. thậm chí hai người có nhiều quan điểm khá nhất trí, đây có phải là Tào Lâm Phong có ý nịnh lãnh đạo không? Bây giờ tạm thời còn chưa thể nói rõ. Nghiêm Giai Ngọc ngồi bên không có việc cũng xuống bếp giúp Vu Á Lệ.
Ăn tối xong tiễn Vương Quốc Hoa về, hai vợ chồng về nhà đóng cửa lại. Vu Á Lệ thở dài một tiếng:
- Em không có gì để nói về sự đối đãi của Bí thư Vương với em. Em thấy ngày mai xem còn ai dám dùng ánh mắt kia nhìn em chứ?
Tào Lâm Phong nghe xong không khỏi cười nói:
- Loại quan chức như Bí thư Vương bây giờ rất hiếm thấy, tố chất rất cao, nắm chắc lịch sử thời đại, xem ra cũng dành không ít tâm tư tìm hiểu.
Hai vợ chồng có vài điểm không nói nhưng tâm trạng đều vui vẻ.
Vương Quốc Hoa và Nghiêm Giai Ngọc lên tới thị xã đã là tối muộn. Vương Quốc Hoa và Nghiêm Giai Ngọc đi cả ngày mệt nên vừa ngả đầu là ngủ coi như lãng phí một đêm. Đương nhiên đây là cách nói của Nghiêm Giai Ngọc, Vương Quốc Hoa thật ra ngủ rất thoải mái. Nghiêm Giai Ngọc dậy muộn nhận được điện nói sắp bắt đầu đàm phán làm cô đành phải đứng dậy. Lúc sắp chia tay cô gọi điện nói với Vương Quốc Hoa:
- Nhớ lên tỉnh thăm em đó.
Vương Quốc Hoa lúc này nói:
- Em đừng đi gấp, anh cũng lên tỉnh.
Nghiêm Giai Ngọc vui vẻ lái xe tới thị ủy, gặp cô mới biết chiều mai đoàn khảo sát đầu tư tỉnh Nam Thiên sẽ tới sân bay Thần Châu. Vương Quốc Hoa dẫn một đám người lên tỉnh. Nghiêm Giai Ngọc có chút bất mãn nhắn tin.
- Còn tưởng anh chuyên môn cùng em lên tỉnh chứ?
Vương Quốc Hoa nhắn lại.
- Không được oán giận nếu không tối nay mông nở hoa.
Nghiêm Giai Ngọc đáp lại.
- Đến đi, ngập chết anh.
Vương Quốc Hoa nghiêm trang ngồi ngay ngắn ở ghế sau nhưng lại liếc mắt lên nhìn Nghiêm Giai Ngọc.
Lên đến tỉnh, Vương Quốc Hoa đến bái kiến bí thư tỉnh ủy Mã Dược Đông trước. Mã Dược Đông vẫn chưa tan làm, nói Vương Quốc Hoa có thể đến văn phòng. Đến văn phòng Mã Dược Đông, Vương Quốc Hoa rất bất ngờ gặp Mã Vân Hà. Thấy Vương Quốc Hoa, Mã Vân Hà nở nụ cười:
- Đến à, vừa lúc tôi nói chuyện với anh, bên Đức đã liên lạc xong, bọn họ đưa điều kiện không kém. Nói ra đúng là phải cảm ơn anh, không có ý này của anh thì tôi không nắm chắc trên bàn đàm phán.
Đối với Mã Vân Hà, Vương Quốc Hoa luôn có thái độ giữ khoảng cách. Hơn nữa biết Mã Vân Hà còn đang độc thân, hắn càng phải giữ khoảng cách. Loại phụ nữ đã trải qua quan hệ kia thì không chừng lúc nào đó đột nhiên xuất hiện hoa lửa thì sao?
- Vậy ư, tôi đây coi như không uổng phí công lao. Tôi vào báo cáo, gặp lại sau.
Vương Quốc Hoa khách khí nói rồi đi vào.
Mã Vân Hà thật ra rất nhạy cảm nhận ra Vương Quốc Hoa không thích có khoảng cách gần với mình, cô cũng không quá để ý, dù sao thái độ của cô đối với Vương Quốc Hoa cũng là như vậy. Nói không dễ nghe, loại đàn ông như Vương Quốc Hoa không phải thứ mà Mã Vân Hà thích. Quá cường đại, Mã Vân Hà tự nhận mình không khống chế được thì sẽ không có suy nghĩ.
Thấy Vương Quốc Hoa, Mã Dược Đông mỉm cười đứng lên nói:
- Quốc Hoa đến à, ngồi đi. Trong điện thoại cậu nói mai đoàn khảo sát đầu tư nói tỉnh Nam Thiên tới, động tác nhanh thật đó. Xem ra cậu có cơ sở tốt ở nói tỉnh Nam Thiên.
Lãnh đạo khen, Vương Quốc Hoa đương nhiên phải khiêm tốn đáp lại.
- thực ra cũng không có gì, chỉ là làm tốt công việc trong phạm vi chức năng mà thôi.
Mã Dược Đông nói:
- Phạm vi chức năng? Từ này dùng rất được, cán bộ Đảng viên chúng ta có thể làm được như vậy là không đơn giản gì.
Vương Quốc Hoa không tiện trả lời, bí thư tỉnh ủy nói như vậy bao hàm rất rộng.
Mã Dược Đông tựa hồ cũng ý thức được lời này không đúng, y ho khan một tiếng đổi sang việc khác.
- Nói cụ thể một chút, trong điện thoại cậu nói không quá rõ.
Vương Quốc Hoa lấy một bản fax trong cặp ra đưa tới.
- Đây là danh sách thành viên, tổng cộng hơn 200 người, đúng là không ngờ.
Mã Dược Đông có chút kinh ngạc cầm lấy đeo kính và cẩn thận đọc. Lẽ ra y có thể bảo Vương Quốc Hoa báo cáo nhưng tự mình đọc là tỏ thái độ chú trọng. Dù sao chuyện này Vương Quốc Hoa báo cáo với trước y. Vương Quốc Hoa là bí thư đảng ủy, là bí thư nhúng tay vào bên phát triển kinh tế. Vì thế chuyện này đại khái coi như dưới sự quan tâm của bí thư tỉnh ủy, dưới sự cố gắng của thị ủy Thiết Châu mà làm được một việc có ý nghĩa lớn đối với tình hình kinh tế của tỉnh ta, coi như là hạng mục quan trọng trong lĩnh vực kinh tế của tỉnh Đông Hải. Có điều kiện này Mã Dược Đông đương nhiên phải tỏ thái độ làm Vương Quốc Hoa biết mình coi trọng. Không dám cam đoan sau này Vương Quốc Hoa sẽ là một tướng tài dưới trướng Mã Dược Đông nhưng ít nhất không đứng ở đối diện.
Mã Dược Đông cũng nắm bắt rất chuẩn tâm lý của Vương Quốc Hoa, vì thế ở vấn đề chi tiết y khá rộng lượng, rất ủng hộ, không ép Vương Quốc Hoa tỏ thái độ.
Sau khi đọc xong, Mã Dược Đông thở dài nói.
- Khắp nơi đều đang thu hút đầu tư, người khác là đến tận nhà cầu còn không cầu được mấy người. Cậu thì hay rồi, có nhiều người chủ động tới nhà như vậy.
Lời này do chính miệng bí thư tỉnh ủy nói ra có thể nói là đánh giá cao độ. Vương Quốc Hoa lần này không tiện khiêm tốn nếu không sẽ là dối trá. Vì thế Vương Quốc Hoa chỉ mỉm cười đáp lại.
Mã Dược Đông lại nói:
- Cậu muốn tỉnh ủy ủng hộ như thế nào?
Vương Quốc Hoa nói:
- Đầu tiền lãnh đạo ngài làm người phụ trách tổ công tác thu hút đầu tư này, sau đó nếu ngài làm người đứng đầu thì cũng nên ra sức một chút, tốt nhất là ra mặt gặp gỡ. Cuối cùng ..
Mã Dược Đông nghe xong không nhịn được cười thành tiếng, y xua tay chặn lại:
- Dừng lại dừng lại, nói thêm thì thành ra tôi đi tranh công ư. Rõ ràng là công lao của thị ủy thị xã Thiết Châu không nên chụp vào đầu tỉnh ủy. Chức tổ trưởng này tôi không thể nhận, ra mặt gặp thì không vấn đề gì. Ngoài ra tôi sẽ yêu cầu bên thị ủy Thần châu phối hợp một chút. Chuyện này là của Thiết Châu các cậu, đừng có lấy bí thư tỉnh ủy tôi ra làm tay sai.
Thái độ của Mã Dược Đông mà truyền ra ngoài sẽ khiến không ít người giật mình sợ hãi. Bí thư tỉnh ủy không ngờ nói chuyện với giọng điệu ngang hàng bình đẳng với cấp dưới như vậy.
Báo cáo chấm dứt, Vương Quốc Hoa sang bên ủy ban tỉnh báo cáo tiếp. Sau khi Vương Quốc Hoa đi, thư ký tiến vào dọn chén, y cười nói với Mã Dược Đông.
- Sếp, tôi chú ý thấy Vương Quốc Hoa lúc báo cáo với ngài thì thắt lưng rất thẳng, hiếm thấy thật.
Mã Dược Đông suy nghĩ một chút nói:
- Đúng thế, đúng như lời cậu nói.
Mã Dược Đông nói xong là dừng, thư ký cũng không nhắc lại.
Chủ tịch tỉnh Lưu Triệu Minh cũng có thái độ rất nhiệt tình với Vương Quốc Hoa, sau khi ngồi nghe Vương Quốc Hoa báo cáo, y cao độ tán dương thị ủy Thiết Châu trong phương diện phát triển kinh tế không đợi, không ỷ lại mà chủ động xuất kích làm ra thành tựu. cuối cùng y tỏ vẻ Tỉnh Ủy, Ủy ban nhân dân tỉnh sẽ ủng hộ mạnh.
Lúc nói câu này Lưu Triệu Minh cũng thấy ghen tị. Việc này do Mã Dược Đông đưa ra trong hội nghị thường vụ. Vương Quốc Hoa đến chỗ mình báo cáo chẳng qua chỉ là cho có trình tự. Lời hay không cần tiền, thêm vài câu thì vẫn tốt hơn mà.
Lưu Triệu Minh sau mấy lần nếm thử việc chào mời Vương Quốc Hoa thất bại, y cũng không còn suy nghĩ đó, Lưu Triệu Minh bây giờ cần là Vương Quốc Hoa không quấy rối mình là đủ. Nhưng thật ra Hác Long Quang kia ở trên Bắc Kinh mãi chưa về, không biết hạng mục chạy đến đâu rồi. Nếu như hạng mục mấy tỷ có thể bắt được, chủ tịch tỉnh Lưu Triệu Minh sẽ không ngại lên Bắc Kinh. Đương nhiên để Lưu Triệu Minh ra mặt chính là chuyện gần như phải xác định rõ ràng.
Vương Quốc Hoa ra khỏi văn phòng Lưu Triệu Minh chưa lâu thì nhận được điện của Khương Nghĩa Quân. Y nói ở quê bảo hắn mang đồ tới cho Vương Quốc Hoa, bảo Vương Quốc Hoa phái người đến văn phòng lấy. Vương Quốc Hoa cười nói:
- Tôi tới lấy.
Khương Nghĩa Quân cầm điện thoại tự nhủ:
- Không phải là hắn lại ở trên tỉnh đó chứ?
Lần này tới tỉnh Đông Hải Khương Nghĩa Quân quả thật có ý mở một siêu thị ở Thiết Châu, đồng thời y cũng muốn trưng cầu ý kiến của Vương Quốc Hoa.
Không đầy mười phút sau Vương Quốc Hoa tới. Khương Nghĩa Quân cầm quyển sách dày trong tay kinh ngạc nói:
- Ông thật sự ở tỉnh à.
Vương Quốc Hoa gật đầu nói:
- Đúng thế, lên tỉnh làm việc. Ông đọc sách gì thế? Hiếu học như vậy từ khi nào?
Khương Nghĩa Quân giấu sách xuống có chút đắc ý nói.
- Đương nhiên rồi, tôi vẫn chăm học mà.
Vương Quốc Hoa vung chân tới, Khương Nghĩa Quân sớm có đề phòng. Trước đây hai người chơi với nhau đã gặp không ít chuyện này. Tên béo linh hoạt tránh ra rồi thở hổn hển.
- Hừ hừ, biết ngay ông có chiêu này mà.
Vương Quốc Hoa khinh thường nhìn đối phương, cũng nhìn quyển sách.
- Chẹp chẹp, đúng là chăm học. Theo tôi thấy ông học được gì nào? Học được cách dùng thuốc nuôi hàng hay là học cách …
Khương Nghĩa Quân cười hì hì nói:
- Huynh đệ đúng là trung nghề, sách này bên trong tôi vừa ý nhất là Vương Lục Nhi, ông ..
Vương Quốc Hoa vội vàng nói:
- Dừng lại vấn đề học thuật thảo luận sau, đồ ông mang cho tôi đâu?
Khương Nghĩa Quân nói:
- Ở trong xe tải dưới sân, lát tôi tìm người đưa về cho ông.
Vương Quốc Hoa xua tay chặn lại:
- Đợi đã, không phải nói chút đồ sao? Sao lại là xe tải?
Khương Nghĩa Quân chép miệng nói:
- Việc này nói ra cũng dài, chuyến này tôi về nhà, biết ông làm ở tỉnh Đông Hải khá tốt nên mẹ ông chuẩn bị một chút đồ quê nói ông thích ăn. Thực ra cũng không có gì nhiều chỉ là mười mấy con gà rừng, hai con lợn thả rông, ít rau quả.
- Tôi chưa kịp đi thì đám cán bộ huyện gọi tới nói bảo tôi mang đồ cho ông. Ông nói xem, đều là bà con, là lãnh đạo, tôi đâu thể làm mất lòng ai được.
Khương Nghĩa Quân xua tay ra vẻ rất khó chịu.
- Sao, tôi có phải có nhân duyên tốt không? Tôi đi một vòng là về được cả xe hàng, đúng là quá ghen tị với ông.
Y vừa nói vừa đưa một danh sách, bên trên viết ai tặng gì một cách rõ ràng.
Vương Quốc Hoa cầm lên nhìn thấy đúng là nhiều. Tằng Trạch Quang, Hồng Tồn Minh, Cao Cận Giang, Cổ Tuần…. không ít người bảo Khương Nghĩa Quân mang đồ tới.
Chuyện này Vương Quốc Hoa cũng rất bất ngờ, hắn không nghĩ tới. Vương Quốc Hoa hỏi qua tình hình trong nhà, Khương Nghĩa Quân vừa bảo người chuẩn bị rượu và đồ ăn đồng thời cũng nói đến hiện trạng thị xã Lưỡng Thủy. Tằng Trạch Quang bây giờ đã làm thị trưởng, Hồng Tồn Minh là bí thư quận ủy quận Minh kính, thường vụ thị ủy. Cao Cận Giang đến quận Minh Kính làm phó chủ tịch thường trực. Cổ Tuần lên Cục công an làm phó cục trưởng. Thị xã Lưỡng Thủy hôm nay thì Lôi Minh gần tới tuổi, Tằng Trạch Quang rất có khả năng thay thế.
Tằng Trạch Quang có thể lên, Vương Quốc Hoa cũng không bất ngờ. Lúc trước hắn là thư ký của đối phương, bây giờ hai người ngang cấp, cuộc sống biến hoá đúng là khó có thể nói rõ. Vương Quốc Hoa lúc đầu lựa chọn con đường này cũng không nghĩ mình đi thuận lợi đến vậy.
Rượu và thức ăn đưa tới, hai người vừa uống rượu vừa nói chuyện. Lúc nhắc tới Hồ Duyệt, Khương Nghĩa Quân chép miệng vài cái, có chút nuối tiếc nói.
- Con mẹ nó chứ, cô ả này giữ chặt cạp quần, ông đây thử mấy lần mà không có kết quả.
Vương Quốc Hoa rất tự nhiên nghĩ đến Hồ Duyệt có quan hệ kia với Hướng Cảnh Hoa hay không. Vấn đề này Vương Quốc Hoa không muốn biết câu trả lời nên nói sang việc khác.
- Đúng, xuất thân bây giờ của ông chỉ cần chịu bỏ tiền thì đâu thiếu gái, đừng nghĩ đến người ta, tốt xấu cũng là một doanh nhân.
Khương Nghĩa Quân cười hắc hắc nói:
- Như vậy cũng đúng, lần này tới tỉnh Đông Hải, tôi định đến Thiết Châu mở chi nhánh. Sao, mọi người là anh em, ông nhất định phải giúp tôi đó.
Vương Quốc Hoa nói.
- MỞ đi, nhìn trúng khu nào thì tôi phái quản lý thị trường đưa cho ông.
Khương Nghĩa Quân vui vẻ nói:
- Thật chứ?
Vương Quốc Hoa cười lạnh nói.
- Ông nói xem? Có phải là ông nhìn trúng cô gái nào đó, tôi phái cảnh sát đi cướp không?
Khương Nghĩa Quân không hề có ý xấu hổ, y vỗ đùi nói.
- Quốc Hoa, còn nhớ nữ giáo viên Lệ Hoa gì gì đó mà hai chúng ta trèo tường nhìn tắm trộm không? Hai hôm trước tôi gặp, béo có thể nói là không nhận ra.
Hai người đang nói chuyện vui vẻ, máy điện thoại của Vương Quốc Hoa vang lên. Nghiêm Giai Ngọc đầu bên kia tức giận nói:
- Đều tại anh đưa ra ý gì không biết làm em bây giờ rất bị động.
Vương Quốc Hoa nghe vậy cười nói:
- Sao? Đạt thành thỏa thuận sơ bộ rồi chứ?
Nghiêm Giai Ngọc nói:
- Đúng thế, vấn đề kỹ thuật nếu không phải khó khăn thì còn gì là khó khăn.
- Anh đang ngồi với Khương Nghĩa Quân, em tới đây ăn cùng.
Chuyến đi lần này của Vương Quốc Hoa coi như hoàn toàn thuận lợi. Hác Long Quang ở Bắc Kinh cũng nhận được tin tức quan trọng. Một tuần sau tổ điều tra của Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia cuối cùng sẽ xuất phát, trạm đầu tiên không ngờ không phải Thiết Châu mà là một thị xã ở tỉnh khác – một đối thủ cạnh tranh.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Phù Diêu
Chương 662: Mang quà từ nhà tới (1,2)
Chương 662: Mang quà từ nhà tới (1,2)