TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Phù Diêu
Chương 666: Thời cơ (3)

Nếu như muốn bận thì bí thư thị ủy không có nhiều thời gian để chi phối. Vương Quốc Hoa trong thời gian này nắm phát triển kinh tế nên bây giờ đã có hiệu quả. Chuyện giờ chuyển sang cho Hàn Hạo, Vương Quốc Hoa coi như có thể buông chuyện này mà quay về làm công việc của bí thư thị ủy.

Tiểu Triệu xin phép, Vương Quốc Hoa bảo Từ Diệu Quốc tìm một lái xe tạm thời cho mình trong ngày. Hôm nay hắn có không ít lịch, sáng tới Cục công an khảo sát, chiều đến cựu cán bộ thăm các lão đồng chí. Sau chuyến đi tới quận Đông Hợp Vương Quốc Hoa cũng chưa đi đâu cả. Vương Quốc Hoa cũng hợp logic tiến hành điều tra các ngành.

Bên phía Cục công an, Dư Mậu Hoa đã sớm dẫn bộ máy lãnh đạo cục ra đầu cổng chờ gần chục phút. Cái này thực tế không cần, xe của Bí thư Vương vừa ra khỏi thị ủy thì Dư Mậu Hoa đã biết, đám cảnh sát giao thông đứng trên đường đâu phải là ngồi đó để chơi.

Cùng đi với Vương Quốc Hoa còn có trưởng ban tuyên giáo thị ủy Ngả Thanh Sơn, trưởng ban thư ký Từ Diệu Quốc. Ngả Thanh Sơn sau cuộc nói chuyện hôm qua liền được xác định đi khảo sát cùng Vương Quốc Hoa. Theo cách nói của Ngả Thanh Sơn là Bí thư Vương đại biểu hiện tượng của thị ủy, đi đến đâu Ban Tuyên giáo nhất định phải theo cùng. Trưởng ban tuyên giáo tự mình đi theo không chỉ là tỏ vẻ coi trọng mà còn có hàm nghĩa khác.

Trụ sở Cục công an được xây dựng từ những năm 80, cục trưởng trước nhìn như thua khá bất ngờ do tên phó cục trưởng liên lụy. Nhưng thật ra tên này bị người bắt được sơ hở là dùng tiền phạt để xây dựng trụ sở mớimình Tiền xây dựng trụ sở mới còn chưa gom góp đủ thì cục trưởng đã bị điều đi, hơn nữa còn bị cảnh cáo.

Chuyện này cũng không phải vấn đề Vương Quốc Hoa cần quan tâm.

Hàn huyên vài câu, Vương Quốc Hoa cùng lãnh đạo Cục công an thị xã vào phòng hội nghị. Theo trình tự bình thường là do Cục công an báo cáo, sau đó bí thư thị ủy đưa ra chỉ thị, sau đó lãnh đạo Cục công an hạ quyết tâm.

Hôm nay Vương Quốc Hoa lại có thái độ khác thường. Sau khi vào phòng hội nghị ngồi xuống, hắn xua tay nói với Dư Mậu Hoa đang định báo cáo.

- Không cần báo cáo, tôi tới không phải là thị sát.

Câu này làm các lãnh đạo Cục công an rất ngạc nhiên, Vương Quốc Hoa nói tiếp.

- Vấn đề an ninh trật tự của nội thành ta mấy năm nay khá đột xuất. ủy ban thị xã vẫn cố gắng cả thiện cục diện này, tôi quan tâm là trước khi bên ủy ban thị xã tiến hành khởi động chính trị cải tạo thôn nội đô thì Cục công an có phải nên có hành động gì không?

Dư Mậu Hoa nói:

- Bí thư, khu thôn nội đô có hoàn cảnh khá phức tạp, số vụ án lớn không nhiều nhưng trộm vặt, đánh nhau lại không ngừng xảy ra, còn có một vài vấn đề khác cũng không thể cấm được. Cục công an vẫn rất coi trọng chỉ là do nhân lực và tài chính khó khăn nên không đạt hiệu quả tốt.

Vương Quốc Hoa nói:

- Không nên nói khó khăn khách quan với tôi, làm công việc thì bao giờ chẳng gặp khó khăn.Có khó khăn là sẽ không làm việc ư? Thị xã Thiết Châu đang gặp cơ hội phát triển tốt, trên vai Cục công an gánh vác trách nhiệm đảm bảo cho cải cách. Vấn đề an ninh trật tự không phải vấn đề nhỏ, nó quan hệ đến hoàn cảnh phát triển kinh tế của thị xã ta có ổn định không? Hôm nay tôi nói trước đó là nếu vấn đề an ninh trật tự xảy ra chuyện thì tôi sẽ kỷ luật người phụ trách.

Lãnh đạo Cục công an nghe Vương Quốc Hoa nói mà cảm nhận rõ dao kiếm trong đó. Vấn đề là hôm nay Bí thư Vương đến thị sát sao bí thư đảng ủy chính pháp không tới? Là không nhận được thông báo hay là không thông báo cho y?

Vương Quốc Hoa ở lại Cục công an không đầy hai tiếng nhưng không quá ngắn, trưa không ở lại ăn cơm mà đi ngay. Tân cục trưởng Dư Mậu Hoa hết giờ về làm, ông bố vợ cũng ở nhà. Dư Mậu Hoa thở dài một tiếng nói.

- Bí thư Vương không biết có cái nhìn với con không nữa?

Lão Quan bưng chén rượu trầm ngâm một chút:

- Chuyện này chắc không phải nhằm vào con, chẳng qua con không thể ngồi mà nhìn, phải chủ động lên. Bí thư Vương nếu có chỉ thị thì con chỉ cần kiên quyết chấp hành là đủ rồi. Có người nếu không nghe lời thì con không phải càng dễ tạo quyền lực sao?

Dư Mậu Hoa nghe cái hiểu ngay, không phải hướng về mình thì còn hướng vào ai chứ? Bên Cục công an luôn do Trịnh Minh nắm quyền. Dư Mậu Hoa làm cục trưởng nhưng từ lúc nhận chức đến giờ vẫn chưa mở được cục diện. Câu nói của Bí thư Vương coi như là cho mình lý do để ra tay. Chẳng lẽ nói Bí thư Vương còn có ý khác sao?

- Tối nay con có phải là nên tới chỗ Bí thư Vương không?

Dư Mậu Hoa chần chừ hỏi, lão Quan thoáng suy nghĩ mới nói:

- Như vậy cũng được, cục diện ở thị xã Thiết Châu bây giờ đã định, con thích hợp tỏ thái độ sẽ có lợi cho vị trí của mình.

Sở Sở ở tỉnh Nam Thiên một thời gian nên ăn nhạt đi, sang bên Đông Hải cô không quá quen. Cũng may cô dẫn bảo mẫu tới nên cũng tiện hơn.

Trưa Vương Quốc Hoa về nhà, đồ ăn đã được dọn sẵn. Nhìn Sở Sở đeo tạp dề, Vương Quốc Hoa có chút giật mình nói.

- Em làm có được không đó?

Vương Quốc Hoa nghi ngờ, Sở Sở liền tỏ vẻ oán giận nhưng cũng biết đây là sự thật. Cô đành bĩu môi nói.

- Em làm việc vặt giúp, Lâm tỷ nấu cơm. Yên tâm, không làm anh đau bụng đâu.

Hai vợ chồng còn chưa bắt đầu ăn cơm, bí thư đảng ủy chính pháp Trịnh Minh đã cười hì hì xuất hiện ở cửa, tay còn cầm hai chai rượu. Hà Mai dẫn đường có chút lo lắng giải thích.

- Lãnh đạo, em …

Vương Quốc Hoa xua tay chặn lại, hắn đứng lên nói:

- Cơn gió nào thổi đồng chí Trịnh Minh tới đây vậy?

Trịnh Minh ngoài mặt mỉm cười nhưng trong lòng lại thầm mắng Vương Quốc Hoa. Sáng hắn làm như vậy, nói tàn nhẫn ở Cục công an đến thế. Sáng nay Vương Quốc Hoa đến Cục công an thị sát mà không thông báo Trịnh Minh, Trịnh Minh đã thấy mùi không đúng rồi.

Trịnh Minh thời gian dài tự đứng riêng một phía mặc dù không muốn đi chuyến này nhưng Vương Quốc Hoa nắm thời cơ quá chuẩn. Mấy hôm trước Trịnh Minh còn trao đổi ý kiến với Việt Phong, vốn định có thu hoạch không ngờ Việt Phong trực tiếp đẩy Vương Quốc Hoa ra trước, Việt Phong còn dẫn vợ đến nhà Vương Quốc Hoa nữa chứ.

Chuyện này đã là khởi nguồn không tốt. Hôm nay Vương Quốc Hoa lại đi thị sát, Trịnh Minh nếu mà không đến nhà Vương Quốc Hoa một chuyến thì đừng nói là hai vị trí phó cục trưởng còn trống, mấy phó cục trưởng khác dựa vào Trịnh Minh có lẽ cũng sẽ bị chỉnh lý, nhẹ thì mất quyền lực, nặng có khi mất chức.

- Ha ha, ngửi mùi thức ăn thơm quá nên tôi tới xin vài chén rượu.

Trịnh Minh nói dối quá chuẩn, Vương Quốc Hoa không thèm để ý điểm này. Hắn không nhìn hai chai rượu Trịnh Minh mang tới mà nói với Sở Sở vừa từ bếp ra.

- Trong giá sách anh có chai rượu, em mang ra hộ anh.

Sở Sở nhìn Trịnh Minh rồi lạnh nhạt nói.

- Có khách đến sao anh không bảo em trước?

Câu nói như oán giận, Vương Quốc Hoa không giải thích mà Trịnh Minh cười đứng dậy nói.

- Là tổng giám đốc Sở phải không? Xin lỗi không mời mà đến, làm phiền rồi.

Vương Quốc Hoa lúc này mới giới thiệu:

- Đây là bí thư đảng ủy chính pháp thị xã – đồng chí Trịnh Minh.

Sở Sở không nói mà lên lầu, cô lúc này tỏ vẻ rất kiêu ngạo.

Trịnh Minh có chút xấu hổ, Vương Quốc Hoa lại thầm khen vợ mình đúng là có ánh mắt.

- Lão Trịnh đừng để ý, tính vợ tôi là vậy, không quá nhiệt tình với người lạ.

Vương Quốc Hoa nói thế Trịnh Minh lại có cách giải thích khác. Y thầm nghĩ vợ tên Vương Quốc Hoa này từ dung mạo đến khí chất đều rất cao. Vẻ kiêu ngạo kia nhất định là có từ bé, là trời sinh.

Trịnh Minh cười khan một tiếng.

- Không có gì, không có gì, là tôi tới mạo muội.

Sở Sở cầm chai Mao đài trông khá cũ, cô bỏ lên bàn nói.

- Rượu đây, hai người từ từ uống, tôi vào bếp làm thêm vài món.

- Tổng giám đốc Sở vất vả.

Trịnh Minh vội vàng khách khí nói một câu, Sở Sở cười một tiếng, vẻ lạnh lùng cũng theo đó mà thay đổi hẳn. Trịnh Minh như vừa từ mùa đông sang mùa xuân, tai nghe được câu gì đó.

Vương Quốc Hoa đưa tay ra cầm chai rượu, Trịnh Minh cũng lấy lại sự chú ý. Y đưa tay ra nói.

- Cái này để tôi, bí thư là lãnh đạo mà.

Vương Quốc Hoa cười cười đưa chai cho Trịnh Minh, Trịnh Minh cầm không lập tức rót mà giơ lên nhìn một lát.

- Rượu năm này mười năm trước tôi đã thấy một lần, bây giờ muốn tìm một chai như vậy đúng là không dễ.

Vương Quốc Hoa thản nhiên nói.

- Vậy ư? Cái này tôi không rõ, rượu là tôi được trưởng bối của Sở Sở cho nên không quá để ý, chỉ tiện tay bày trên giá sách mà thôi.

Trịnh Minh mỉm cười nói.

- Bí thư, xem ra chuyến này tôi đến đúng rồi, có thể uống rượu ngon.

Nói xong y rót hai chén, giơ chén lên nói:

- Bí thư, tôi mời ngài một chén.

Đọc truyện chữ Full