TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Phù Diêu
Chương 712: Khống chế trong tay

Vương Quốc Hoa theo thói quen dậy sớm ra ngoài vườn đi dạo, hắn về thấy Hà Mai đang quét sân. Cô bé có chút khẩn trương chào hắn.

- Bí thư…

Cô ả định nói lại thôi, Vương Quốc Hoa thấy thế dừng bước cười nói.

- Có gì vậy?

- Bí thư, cái này, Sở tỷ đến, em và …

Hà Mai đỏ mặt không nói được nữa. Vương Quốc Hoa thấy thế hiểu ngay. Hắn nói.

- Lúc tôi một mình ở thị xã đã được hai cô giúp đỡ nhiều, điểm này Sở Sở tỷ tỷ biết rõ. Nếu hai người muốn làm ở đây tiếp thì tôi sẽ nói một câu, còn nếu không muốn làm tiếp thì tôi cũng có thể nói với Sở Sở tỷ bố trí cho hai cô vị trí thích hợp trong cơ quan cô ấy.

- Cảm ơn bí thư, cảm ơn bí thư.

Hà Mai cúi đầu bước đi.

Hai người phụ nữ trên lầu đã dậy, Vương Quốc Hoa vào trong đã thấy hai cô xuống tầng. Sở Sở đang bày đồ ăn, Lưu Linh làm việc ở bếp.

Thấy Vương Quốc Hoa, Sở Sở có chút đắc ý nở nụ cười. Nguyên nhân là tối qua Vương Quốc Hoa phải ngủ ở phòng khách.

Ăn sáng xong Vương Quốc Hoa đứng lên nói.

- Hôm nay ăn ngon.

Vương Quốc Hoa xoay người vào thư phòng, Sở Sở bất ngờ không đi theo giúp hắn mà đứng lại gần Lưu Linh.

- Lát dạy tôi.

Lưu Linh nhìn lại nháy nháy mắt.

- Lúc học đại học tôi dạy bà cũng không chịu học.

Sở Sở bĩu môi nói.

- Lúc ấy toàn dùng mỡ bây giờ dùng dầu, khác nhau mà.

Vương Quốc Hoa ra khỏi thư phong, Sở Sở đuổi theo đưa hắn chiếc áo khoác.

- Đi đường cẩn thận.

Về Sở Sở vểnh mặt đầy tự đắc, Lưu Linh che miệng cười. Sở Sở đi lên ôm cổ Lưu Linh lắc nhẹ.

- Cô bé ngực bự, bà nói chúng ta sao số khổ như vậy?

Tiếu Hải Ba sớm đến chờ trước cửa văn phòng Vương Quốc Hoa. Hôm qua y vừa bận rộn mệt mỏi vừa nằm ngủ mê. Y mơ thấy mình đến văn phòng gặp lãnh đạo, Vương Quốc Hoa lại nói một câu: “Chuyện kia tôi nhầm, anh về đi”

Sau đó Tiếu Hải Ba tỉnh lại thấy mới là 5h sáng nhưng y nằm xuống không ngủ tiếp được nữa đành dậy chạy bộ một vòng và mua đồ ăn sáng luôn.

Vì thế Tiếu Hải Ba đến văn phòng Vương Quốc Hoa khá sớm. Y vốn định đến sớm hơn nhưng sợ người khác thấy sẽ cười mình.

Vương Quốc Hoa không bất ngờ khi thấy Tiếu Hải Ba.

- Anh rể tới.

Thấy Tiết Mỹ Liên đang giám sát việc dọn vệ sinh trong phòng, Vương Quốc Hoa hơi nhấn giọng một chút. Tiết Mỹ Liên hơi ngẩn ra rồi mắt đảo đảo như phát hiện thấy bí mật gì đó.

- Quốc Hoa, ồ, Bí thư Vương…

Tiếu Hải Ba điều chỉnh rất nhanh, Vương Quốc Hoa gật đầu hài lòng.

- Bí thư.

Tiết Mỹ Liên đi lên chào. Gần đây Tiết Mỹ Liên ít xuất hiện trước mặt Vương Quốc Hoa. Vương Quốc Hoa cười nói với Tiết Mỹ Liên.

- Đồng chí Mỹ Liên vất vả rồi.

Một câu khen đơn giản làm Tiết Mỹ Liên vui như hoa.

- Đây là việc phục vụ lãnh đạo.

Vừa nói Tiết Mỹ Liên sai nhân viên dọn vệ sinh rời đi. Vương Quốc Hoa cười nói.

- Đồng chí Mỹ Liên, lúc nào chị kết hôn nhất định phải gửi thiếp cho tôi đó, tôi không đi được thì sẽ phái Thang Tân Hoa đi thay mình.

- Cảm ơn bí thư.

Tiết Mỹ Liên xuống lầu mà cố ưỡn ngực lên. Cô ả mồng 10 sẽ cưới. Bây giờ Bí thư Vương nói sẽ cử thư ký tham gia như vậy Tiết Mỹ Liên có lý do để ưỡn ngực ngẩng cằm ở văn phòng thị ủy này.

Thang Tân Hoa mang trà vào rồi lui ra, Vương Quốc Hoa mời Tiếu Hải Ba ngồi xuống.

- Anh rể ngồi đi, không có người ngoài thì anh gọi tôi Quốc Hoa là được.

Thái độ này của Vương Quốc Hoa làm Tiếu Hải Ba thầm cảm động nhưng cách gọi kia là không thích hợp, điểm này y cũng biết.

- Tôi vẫn nên gọi bí thư, như vậy thấy dễ hơn.

Vương Quốc Hoa cười ha hả:

- Tùy anh vậy.

Tiếu Hải Ba giờ mới yên tâm ngồi xuống. Vương Quốc Hoa nói:

- Tình hình huyện Thượng Hà không quá tốt, điểm này anh biết chưa?

Tiếu Hải Ba ngồi thẳng lưng nói.

- Cái này tôi không quá rõ, tôi mới xuống thị xã chưa lâu.

Vương Quốc Hoa gật đầu nói.

- Lát chủ tịch huyện Phùng Thụy tới đây anh cũng ngồi nghe một chút.

Hắn gọi vọng ra ngoài nói với Thang Tân Hoa:

- Tân Hoa, anh hỏi trưởng ban Việt xem Phùng Thụy đã tới chưa?

Thang Tân Hoa gọi điện ngay rồi đáp lời.

- Bí thư, chủ tịch huyện Phùng Thụy đã đến từ sáng, đang chờ ở bên trưởng ban Việt.

Vương Quốc Hoa gật đầu, Thang Tân Hoa ra không lâu thì Việt Phong đã dẫn Phùng Thụy xuất hiện.

Sau mấy câu khách khí, Vương Quốc Hoa hỏi Phùng Thụy.

- Trưởng ban Việt chắc đã nói qua với anh, tôi không nhắc lại. đây là đồng chí Tiếu Hải Ba, thị ủy muốn điều anh ta đến làm trưởng phòng công an huyện Thượng Hà.

Vương Quốc Hoa vừa nói vừa chuyển sang Việt Phong.

- Đồng chí Việt Phong, anh có gì cần nói không?

Việt Phong lắc đầu nói:

- Điều cần nói tôi đã nói, tôi thấy nên nghe ý kiến của đồng chí Phùng Thụy một chút.

Vương Quốc Hoa rất hài lòng gật đầu.

- Phùng Thụy, anh nói qua tình hình huyện Thượng Hà xem sao.

Phùng Thụy sớm có chuẩn bị nên trả lời được ngay.

- Trước mặt hai vị lãnh đạo tôi không dám giấu diếm. Vấn đề của huyện Thượng Hà rất nghiêm trọng, phương diện này cũng có trách nhiệm của tôi. Lãnh đạo thị ủy tin tưởng tôi để tôi gánh vác trọng trách nhưng tôi không làm tròn nhiệm vụ. Cục diện huyện Thượng Hà cần thay đổi, bộ máy huyện ủy nhất định cần điều chỉnh mạnh nếu không khó đạt hiệu quả. Đóng băng ba thước không phải do một đợt tuyết, vấn đề không phải là ngày một ngày hai hình thành. Ví dụ như bộ máy huyện ủy vậy, đồng chí Cung Hữu Mẫn và đồng chí Hồ Thuận Phong là thông gia. Công ty đứng sau lưng một số phần tử xấu là do Hồ Thuận Phong đứng sau lưng. Còn có trong chín thường vụ huyện ủy thì có bảy người là người địa phương.

Vương Quốc Hoa giơ tay chặn lại, Phùng Thụy dừng ngay.

- Trưởng ban Việt.

Vương Quốc Hoa cười nói, Việt Phong nói:

- kế hoạch điều chỉnh cụ thể còn cần bí thư quyết định.

Vương Quốc Hoa gật đầu nói.

- Được.

Hắn nói tiếp với Phùng Thụy.

- Tình hình anh nói thì thị ủy sẽ cân nhắc, nghiên cứu. Bây giờ tôi giao một nhiệm vụ cho anh là sau khi chính thức được bổ nhiệm, có đồng chí Tiếu Hải Ba phối hợp anh có tin mình sẽ thay đổi được cục diện ở huyện Thượng Hà không?

Phùng Thụy không khỏi giật mình lo lắng, sát khí trong câu nói của Vương Quốc Hoa có kẻ ngu cũng nghe ra được. Chẳng lẽ nói thị ủy không đơn giản chỉ điều chỉnh bộ máy huyện Thượng Hà sao?

- Xin lãnh đạo yên tâm, tôi nhất định hoàn thành nhiệm vụ mà thị ủy giao cho.

Phùng Thụy đứng lên tỏ thái độ. Tiếu Hải Ba cũng kịp thời đứng theo nhưng không nói gì.

Vương Quốc Hoa đưa tay ra hiệu hai người ngồi xuống.

- Hải Ba, anh có thể mang theo ba người đi nhận chức, có thể điều từ Cục công an thị xã hoặc có thể điều từ Thần Châu tới, tôi cho anh ba ngày.

- Vâng.

Tiếu Hải Ba lại một lần nữa đứng lên. Vương Quốc Hoa gật đầu hài lòng nói.

- Trưởng ban Việt ở lại, hai người ra đi.

Văn phòng chỉ còn lại hai người, Vương Quốc Hoa cười nói:

- Trưởng ban Việt, có phải là trong tay Phùng Thụy có tấm bài gì không?

Việt Phong phản ứng rất nhanh, y cười nói:

- Ý của bí thư là sau khi Phùng Thụy nhận chức sẽ được quyền đề cử bí thư đảng ủy chính pháp?

Vương Quốc Hoa gật đầu, Việt Phong thoáng ngây ra, đây là lãnh đạo suy nghĩ cho cấp dưới, khí độ này làm người ta phải phục.

- Như vậy còn chủ tịch huyện?

Phùng Thụy hỏi cái này đương nhiên là có ám chỉ.

Vương Quốc Hoa suy nghĩ một chút mới nói:

- Đồng chí Long Quang có thể có ý gì về việc điều chỉnh huyện Thượng Hà không?

Việt Phong rất khẳng định nói.

- Chắc là không. Cung Hữu Mẫn đi lại gần với chủ tịch Quan, lại có quan hệ khá tốt với phó bí thư Mẫn.

Phân tích một chút làm Việt Phong khá giật mình. Vương Quốc Hoa này xem ra đã có tình báo, hỏi mình chẳng qua chỉ là xác định một chút mà thôi. Y có thể đoán được nếu như Hác Long Quang muốn nắm chức chủ tịch huyện thì liên minh giữa Hác Long Quang và Mẫn Tự Hùng sẽ tan vỡ.

Vấn đề là Hác Long Quang có thể từ chối hấp dẫn này không? Câu trả lời khá là rõ ràng. Nguyên nhân rất đơn giản Vương Quốc Hoa muốn đđiều chỉnh bộ máy huyện Thượng Hà, Hác Long Quang dù muốn phản đối cũng không có tác dụng gì mấy.

- Được rồi vậy Trưởng ban Việt vất vả thêm chút nữa, trao đổi trước với đồng chí Hác Long Quang, phản ánh vấn đề tồn tại ở huyện Thượng Hà. Lát nữa đồng chí Hàn Hạo về tôi sẽ nói chuyện với y, do y đưa ra đề nghị điều chỉnh bộ máy huyện Thượng Hà trong hội nghị.

- Được, tôi cũng nên đi gặp thị trưởng Hác.

Việt Phong đứng dậy, Vương Quốc Hoa cười nói:

- Được, tôi chờ tin của anh.

Bố trí xong tất cả Vương Quốc Hoa tiếp tục xử lý công văn. Hắn vừa ngồi xuống chưa lâu Từ Diệu Quốc lại đến.

- Bí thư, Trưởng ban Việt đi rồi ư?

Từ Diệu Quốc cười nói, Vương Quốc Hoa gật đầu, Từ Diệu Quốc thở dài một tiếng. Thủ đoạn này vốn xuất phát từ đề nghị của y, bây giờ được Vương Quốc Hoa chấp nhận làm Từ Diệu Quốc yên tâm.

Thành viên trong bộ máy thị ủy có mâu thuẫn không phải việc xấu. Mặc dù không thích loại quan chức chỉ đơn thuần vì lợi ích như Hác Long Quang nhưng Vương Quốc Hoa vẫn phải chọn duy trì sự thăng bằng. Mất hạn chế về quyền lực theo Vương Quốc Hoa thấy là đáng sợ nhất, dù mình là người khống chế quyền lực trong tay. Đương nhiên loại thăng bằng này chỉ một mình hắn muốn là không đủ, còn cần Hác Long Quang phối hợp. Vương Quốc Hoa vẫn muốn cho các thành viên trong bộ máy thấy một thái độ đó là chỉ cần là có lợi cho công việc thì chuyện gì mọi người cũng có thể ngồi xuống nói chuyện. Nhưng nếu có ai lấy công việc ra mưu lợi riêng thì Vương Quốc Hoa không ngại đánh cho đối phương bầm dập, biết đau rồi ngồi xuống nói chuyện tiếp.

Vương Quốc Hoa chính là có thái độ này đối với Hác Long Quang. Từ Diệu Quốc đưa ra đề nghị, Vương Quốc Hoa chấp nhận toàn bộ. Hắn làm thế không chỉ là để phân hóa Mẫn Tự Hùng và Hác Long Quang, càng quan trọng là hắn tôn trọng Hác Long Quang – phó bí thư thị ủy kiêm thị trưởng. Cuối cùng Vương Quốc Hoa hy vọng bộ máy thị ủy ở trạng thái thăng bằng. Làm một bí thư thị ủy thì công việc khá quan trọng không phải là giữ ổn định và hài hòa của bộ máy sao?

- Đồng chí Hàn Hạo có tin gì chưa bí thư?

Từ Diệu Quốc ngồi xuống hỏi, Vương Quốc Hoa lắc đầu nói.

- Tạm thời chưa có, chắc là chưa xử lý xong.

- Lão Từ, lấy việc nhà đầu tư bị đánh để làm lý do điều chỉnh bộ máy huyện Thượng Hà, anh cảm thấy các đồng chí chấp nhận không?

Vương Quốc Hoa khá thận trọng ở vấn đề này. Từ Diệu Quốc hơi ngồi thẳng lưng lên nói.

- Ở tình hình hiện nay xây dựng kinh tế áp đảo tất cả, tôi cho rằng lý do này rất đầy đủ. Giám đốc Ngô là nhà đầu tư từ tỉnh Nam Thiên tới thị xã Thiết Châu chúng ta rồi bị đánh ở huyện Thượng Hà, đây không phải thị ủy tự bịa đặt. Hơn nữa ngài ở trên phố cũng thấy mấy chục tên côn đồ cầm vũ khí hành hung người, vấn đề ở huyện Thượng Hà là quá rõ ràng, trong bộ máy thị ủy có ai nói gì được nữa chứ?

Vương Quốc Hoa xua tay chặn lại.

- Tôi không sợ người nói này nói kia, chuyện nói thẳng ra trong hội nghị cũng tốt. Sợ là một ít người không nói thẳng nhưng trong lòng có khúc mắc. Ở vấn đề này bộ máy thị ủy cần phải có cái nhìn nhất trí, như vậy công việc sau đây mới dễ triển khai.

Từ Diệu Quốc cũng tán thành quan điểm này của Vương Quốc Hoa. Nhưng đây dù sao chỉ là hy vọng xa vời. Đương nhiên Từ Diệu Quốc giải thích là Vương Quốc Hoa chưa chắc muốn một ít người phải tâm phục khẩu phục hưng khi Vương Quốc Hoa còn cầm quyền thì anh trong lòng nghĩ có thể nhưng không thể nào gây sự quấy rối, như vậy Vương Quốc Hoa sẽ không bỏ qua. Dù sao ở trong nhà nước lâu như vậy thì trong lòng mọi người cũng hiểu đạo lý này. Có chuyện không đồng ý nhưng chỉ có thể để im đó, nếu muốn đưa chuyện ra thì phải xem bản lĩnh của mình. Người không biết lượng sức sớm muộn cũng bị gió thổi bay.

Thị xã Thiết Châu bây giờ tuy Vương Quốc Hoa không nói là một tay che trời nhưng hắn muốn nắm giữ quyền ở thị ủy là không khó. Nhưng ở tình huống như vậy mà Vương Quốc Hoa vẫn còn tôn trọng người không cùng phía mình, mọi việc đều không làm quá, đều có thể lấy thái độ trao đổi là việc không nhiều người làm được.

Từ Diệu Quốc vừa nhắc tới Hàn Hạo xong, Thang Tân Hoa đã cầm máy điện thoại tiến vào nói:

- Sếp, thị trưởng Hàn gọi tới.

Vương Quốc Hoa cầm máy khách khí nói:

- Thị trưởng Hàn vất vả rồi, chuyện xử lý thế nào rồi?

- Không ra gì, không ra gì.

Hàn Hạo vừa mở miệng đã nói như vậy. Hàn Hạo ban đầu hy vọng chuyện không quá xấu nhưng khi gặp giám đốc Ngô kia, nói chuyện với y rồi tìm người đi kiểm chứng xong khiến Hàn Hạo không dằn được cơn tức giận trong lòng. Chuyện là như thế này, giám đốc Ngô làm bên mảng gia công kim loại nhưng thực tế là làm đồ trang sức. Lần này y đến huyện Thượng Hà là vì nghe nói huyện Thượng Hà có mỏ vàng. giám đốc Ngô không phải muốn khai thác mỏ mà là muốn thu mua vàng với giá vừa phải mà thôi.

Y lặng lẽ dẫn theo hai bảo vệ đến huyện Thượng Hà rồi tới tận xã Vượng Mã. Mục đích ban đầu của y chỉ là xem một chút ai ngờ y tìm người hỏi vài câu lại bị người chú ý. Sau đó y đi một ngày quanh xã Vượng Mã không có thu hoạch gì, không ai thèm để ý tới hắn. Chuyện sau đó đã thành cơn ác mộng. giám đốc Ngô và hai vệ sĩ bị mấy chục người cầm gậy, dao hành hung trên phố huyện.

Thấy đối phương nhiều người như vậy, giám đốc Ngô đành phải báo cảnh sát rồi giơ tay xin tha. Nhưng đối phương không nói gì chỉ lao lên đánh, đánh xong mới nói một câu.

- Cút, huyện Thượng Hà này không phải nơi mày có thể kiếm ăn.

Bị đánh một trận, giám đốc Ngô bị gãy ba xương sườn, hai chân gãy, cả người đều bị thương, nếu không phải hai vệ sĩ cường tráng bị đánh còn có thể cõng giám đốc Ngô chạy thì không chừng giám đốc Ngô đã mất mạng.

- Cảnh sát đâu? giám đốc Ngô không phải báo cảnh sát rồi sao?

Vương Quốc Hoa cũng rất tức giận.

- Đừng nói đến cảnh sát, giám đốc Ngô vào bệnh viện hơn tiếng bọn họ mới tới, sau đó kinh động đến lãnh đạo huyện, kết quả Cung Hữu Mẫn lớn tiếng nói trong bệnh viện là nhất định sẽ nghiêm trị phần tử phạm pháp. Ba ngày đã qua mà không tìm ra manh mối gì, cứ như vậy trôi qua. Còn có người giả làm bác sĩ vào bệnh viện uy hiếp giám đốc Ngô không được nói chuyện này ra. Tôi nếu không tự mình đến thuyết phục giám đốc Ngô thì có lẽ y cũng không nói ra.

Hàn Hạo càng nói càng nhanh, càng nói càng tức.

Vương Quốc Hoa lại càng nghe càng bình tĩnh, lửa giận cũng dần nhạt đi. Bây giờ hắn có tức cũng không giải quyết được vấn đề, ít nhất hắn không thể tỏ ra tức trước mặt Hàn Hạo.

- Đồng chí Hàn Hạo, tôi đã nói qua vụ án này với Cục công an, bọn họ sẽ phái người đưa giám đốc Ngô lên thị xã. Các chuyện khác anh tạm thời không tỏ thái độ vội, về chúng ta nói chuyện.

Vương Quốc Hoa dặn xong dập máy. Hắn thở dài một tiếng mới nói.

- Đây có còn là quốc gia Xã hội chủ nghĩa do nhân dân làm chủ hay không?

Từ Diệu Quốc ở bên không khuyên, y chờ Vương Quốc Hoa tốt hơn mới từ tốn nói.

- Bí thư, nếu đã có quyết định thì chuyện này tạm thời không nên lộ ra là tốt nhất. Xảy ra chuyện này nếu không liên quan đến quan chức nào thì là nực cười. Chúng ta nên dựa theo bố trí ban đầu tiến dần từng bước mới được.

- Không sai, sốt ruột và tức giận chỉ làm hỏng chuyện, cái này tôi biết.

Vương Quốc Hoa vừa nói vừa châm thuốc để từ từ kiềm chế tâm trạng mình, làm mình bình tĩnh thêm.

Chức bí thư thị ủy này đúng là không dễ làm. Vương Quốc Hoa thở dài một tiếng, nắm quyền lực trong tay tuy tốt nhưng phải xem anh dùng nó như thế nào, dùng vào đâu.

không khí đang lạnh đi thì Việt Phong mỉm cười quay về. Vừa thấy Vương Quốc Hoa, Việt Phong đã nói.

- Đồng chí Long Quang nói sẽ suy nghĩ đề nghị của tôi, y muốn tìm lúc thích hợp trao đổi với bí thư.

Vương Quốc Hoa thầm nghĩ tên Hác Long Quang này sau khi bị đả kích nhiều lần đã khôn lên. Hắn cười nói:

- Được, Tân Hoa, anh liên lạc với bên kia một chút, trưa tôi muốn mời thị trưởng Hác dùng cơm.

Bí thư và thị trưởng bí thư mỗi người phụ trách một mảng, thời gian ngồi ăn cơm với nhau là không nhiều. Càng đừng nói hai người vốn không hòa hợp, Hác Long Quang bình thường trốn Vương Quốc Hoa còn không kịp.

Thang Tân Hoa theo lời rời đi, Từ Diệu Quốc cùng Việt Phong nhìn nhau cười và cũng đi. Chuyện coi như đã được xác định, chuyện còn lại không cần bọn họ phải quan tâm.

Tiễn hai người, Vương Quốc Hoa vừa quay đầu lại thì Thang Tân Hoa đã quay về báo cáo.

- Bí thư, trưa nay thị trưởng Hác mời khách, đây là ý của thị trưởng, địa điểm là khách sạn Dương Quang.

Vương Quốc Hoa cười ha hả hỏi.

- Nơi này sao lại gọi thế?

Thang Tân Hoa đáp ngay.

- Đây là sản nghiệp của Lâm Ảnh, mới khai trương được nửa năm, được xưng là khách sạn tốt nhất thị xã hiện nay.

Có phải là tốt nhất hay không Vương Quốc Hoa không quan tâm. Nhưng thật ra người phụ nữ Lâm Ảnh kia thì hắn nghĩ tới lại thấy không thoải mái, hắn không muốn có qua lại gì với người phụ nữ này. Dù sao ả ta có làm gì cũng không ảnh hưởng đến hắn.

Vương Quốc Hoa biết rõ một điểm là tuy Lâm Ảnh bây giờ làm như rất tốt nhưng sớm muộn có ngày xảy ra chuyện, mà sẽ không phải là việc nhỏ. Chẳng qua Lâm Ảnh có gặp chuyện lớn đến đâu cũng chỉ liên quan đến cán bộ cấp tỉnh mà thôi, còn người nhận lợi chính từ ả ta sẽ không dính dáng gì.

Lâm Ảnh nhất định sẽ là quân cờ thí.

Dặn Thang Tân Hoa đi mời Dư Mậu Hoa tới, Vương Quốc Hoa tiếp tục làm việc. Lúc Thang Tân Hoa vào xin chỉ thị hắn cũng không nghe thấy.

- Bí thư, tôi gõ cửa không thấy ngài lên tiếng cho nên….

Thang Tân Hoa trước khi báo cáo cũng phải giải thích.

- Ừ, vừa nãy tôi chú tâm độc tài liệu, việc gì thế?

Thang Tân Hoa nghe vậy mới cười nói:

- Cục trưởng Dư Mậu Hoa đến.

Đọc truyện chữ Full