- Tôi cũng đồng ý với đề nghị của bí thư.
Việt Phong biết nhất định có biến cố gì đó nhưng y không có lựa chọn. Vương Quốc Hoa đã nói, y phải kiên trì ủng hộ nếu không lời hứa hẹn mà y đưa ra sẽ không còn. Đối với trưởng ban tổ chức cán bộ mà nói việc này sẽ ảnh hưởng lớn đến uy tín của y. Nhưng Việt Phong vẫn có chút bất mãn, sao lại đột nhiên thay đổi như vậy? Đây là không tôn trọng đồng chí khác.
- Tôi xin nói vài câu. Đề nghị của đồng chí Quốc Hoa vừa nãy nói thật là làm tôi có vài suy nghĩ.
Hác Long Quang cũng lên tiếng.
Mẫn Tự Hùng vẫn đang mỉm cười đột nhiên ngồi thẳng dậy, y có chút kinh ngạc há mồm định nói gì đó.
Điều Mẫn Tự Hùng hy vọng nhất rất có thể sẽ xảy ra, nó làm y có chút khẩn trương. Hác Long Quang nếu phản đối hành vi của Vương Quốc Hoa, mình đâu cần phải giả câm giả điếc chứ.
Hác Long Quang nói tiếp.
- Làm thị trưởng thì việc đảm bảo tốt cuộc sống dân chúng địa phương là chức trách của tôi. Việc đảm bảo hoàn cảnh đầu tư tốt đẹp, hoàn cảnh an ninh trật tự tốt đẹp cũng là một phần trong cuộc sống dân sinh. Có một số đồng chí trong chúng ta quen mình ngồi ở trên cao, không nghe không hỏi gì đến nỗi khổ của dân chúng, đồng chí như vậy còn thích hợp tiếp tục đứng trên cương vị lãnh đạo không? Tôi cho rằng không thích hợp.
Hác Long Quang dừng lại nâng chung trà lên nhấp một ngụm. Y thầm nghĩ Vương Quốc Hoa có đột nhiên thay đổi như vậy cũng không ảnh hưởng gì đến thỏa thuận của đôi bên, mình tỏ thái độ sẽ có lợi hơn.
Hác Long Quang mặc dù không nói rõ nhưng đã đưa thái độ ra. Chút hy vọng trong mắt Mẫn Tự Hùng lập tức biến mất thay vào đó là hoảng hốt. Hác Long Quang cũng ngã ư? Không hợp lý …
Trong nhà nước mâu thuẫn giữa người đứng đầu Đảng ủy và chính quyền là tất nhiên, không thể hào giải. Khi thực lực hai bên khác nhau quá nhiều, bên chiếm ưu thế mà chủ động chọn hợp tác thì mâu thuẫn sẽ tạm thời được che dấu, khi thực lực đôi bên có biến hoá thì mâu thuẫn sẽ một lần nữa có khả năng kích phát trở lại.
Tình hình bây giờ là như vậy, khi thực lực mình thua thiệt nhiều, Hác Long Quang đã có lựa chọn sáng suốt.
Hác Long Quang lên tiếng ngoài mang chút giật mình ra thì hoàn toàn ủng hộ đề nghị của Vương Quốc Hoa.
- Tôi đồng ý với đề nghị của Bí thư Vương.
Các thường vụ khác đều đưa ý kiến, ngay cả Mẫn Tự Hùng cũng phải đồng ý.
Đề nghị được thông qua, kết thúc hội nghị văn phòng thị ủy sẽ đưa ra văn bản.
Trong nháy mắt khi cửa phòng mở cửa, Cung Hữu Mẫn vẫn nghĩ mình sẽ thoát thân. Mặc dù y biết phải nhận sai nhưng không vấn đề gì cả. Có trưởng ban tổ chức cán bộ tỉnh ủy gọi điện tới, Cung Hữu Mẫn đủ tự tin mình không thể gặp việc gì, cùng lắm chỉ là phê bình miệng, ghi gì đó vào hồ sơ mà thôi.
Cung Hữu Mẫn rất tự tin, y không cho rằng mình bị xử lý nghiêm. Khi cửa mở ra Cung Hữu Mẫn vẫn có thể cười được nhưng ai ngờ Vương Quốc Hoa là người đầu tiên đi ra lại lạnh lùng nhìn hắn.
Người thứ hai đi ra là Hác Long Quang, y coi Cung Hữu Mẫn đứng ngoài như không khí, cứ thế đi thẳng. Các thường vụ khác cũng coi Cung Hữu Mẫn như không khí. Đợi Từ Diệu Quốc là người cuối cùng đi ra, Cung Hữu Mẫn cảm thấy không ổn vội vàng đi lên một bước nói.
- Trưởng ban thư ký, tôi ..
Từ Diệu Quốc nhìn y nói.
- Vẫn chưa đi y, hội nghị đã có quyết định, đi, anh đến văn phòng tôi nói chuyện.
Nói xong Từ Diệu Quốc chắp tay sau lưng bước đi, Cung Hữu Mẫn đứng đó lảo đảo phải chống tay vào tường. Vương Quốc Hoa lạnh nhạt thì Cung Hữu Mẫn biết lý do, nhưng các thường vụ khác là sao? Ngu cũng biết có chuyện không ổn xảy ra.
Cung Hữu Mẫn nhờ đến Quách Nguyệt Mẫn là y do mình mất chức bí thư huyện ủy sẽ có nhiều thứ lộ ra. Vì thế y mới dùng đến tấm vương bài kia. Theo y nghĩ Vương Quốc Hoa dù có bất mãn đến đâu cũng không ra tay quá tàn nhẫn với mình. Chỉ cần qua cửa này thì chuyện sau đây cứ từ từ tính, tìm cơ hội lén gặp Vương Quốc Hoa rồi đưa quà là xong mà.
Cung Hữu Mẫn không ngờ được Quách Nguyệt Mẫn gọi đến làm cho Vương Quốc Hoa thay đổi kế hoạch. Đây là xúc phạm quyền uy của hắn, Vương Quốc Hoa không thể nào tha thứ được.
Hắn vốn không định làm gì quá đáng với Cung Hữu Mẫn, trưởng ban tổ chức cán bộ tỉnh ủy đã dùng quyền lực đè người. Hắn còn tức cả Cung Hữu Mẫn, tên này nếu ngoan ngoãn nhận lầm trong hội nghị thường vụ, sau đó có lãnh đạo cấp trên gọi điện ám chỉ một chút thì xử lý nhẹ cũng không phải không được.
Nhưng Cung Hữu Mẫn lấy Quách Nguyệt Mẫn ra quá sớm coi như hoàn toàn chọc giận Vương Quốc Hoa.
Vương Quốc Hoa về văn phòng nhìn Việt Phong đi theo sau, hắn sa sầm mặt lại mời đối phương ngồi xuống. Vẻ mặt Việt Phong cũng không được tốt, y muốn Vương Quốc Hoa cho mình lời giải thích.
- Lão Việt, trước khi tôi vào phòng hội nghị thì nhận được điện của trưởng ban Quách.
Vương Quốc Hoa nói xong nhếch miệng cười lạnh. Việt Phong thoáng giật mình, trong mắt hiện ra một tia khác lạ. Tin này vượt quá phạm vi thừa nhận của y. Trưởng ban tổ chức cán bộ tỉnh ủy đủ sức đè bẹp y.
- Lão Việt, nội dung cuộc điện chỉ mình tôi được biết.
Vương Quốc Hoa nói tiếp, lần này Việt Phong thở dài một tiếng rồi lại lộ vẻ khổ sở.
- Bí thư, tôi …
Vương Quốc Hoa cười cười cắt ngang lời đối phương.
- Không cần giải thích, tôi hiểu. Anh coi như không biết gì là xong, chuyện khác đều là của tôi.
Việt Phong thật sự không biết nên nói gì cho tốt, y muốn có câu giải thích lại thành ra như thế này. Vương Quốc Hoa đúng là quá cứng rắn. Trưởng ban tổ chức cán bộ tỉnh ủy gọi tới ám chỉ lại khiến phương án từ ôn hòa sang cứng rắn. Từ đó có thể thấy Vương Quốc Hoa không chấp nhận bị người uy hiếp.
Việt Phong biết nếu mình là bí thư thị ủy có nhận được điện thì dù có căm tức đến mấy cũng phải thỏa hiệp và nhượng bộ. Cách làm của Vương Quốc Hoa nằm ngoài suy đoán của y.
- Cái này, Bí thư Vương, tôi có thể giải thích với trưởng ban Quách một chút…
Việt Phong không biết sao lại nói như vậy, nói xong y muốn sửa cũng không kịp.
- trưởng ban Quách có ơn tri ngộ với tôi, tôi thật lòng không hy vọng hai người có hiểu lầm.
- Cảm ơn, chuyện này tôi đã có tính toán, trước hết chấp hành quyết định của thị ủy đã rồi nói tiếp.
Vương Quốc Hoa đưa đề nghị vẫn là còn để cửa mà lui. Thị ủy gbi chỉ quyết định tạm thời đình chỉ công tác kiểm tra chứ chưa nói là cách chức. Duy nhất có thể khẳng định là hắn đang rất tức giận. Bí thư thị ủy còn chưa làm gì mà trưởng ban tổ chức cán bộ tỉnh ủy đã đè tới với giọng quan tâm, cơn giận này khó mà nuốt trôi được.
Việt Phong cũng hiểu giờ nói nhiều cũng vô ích, còn khiến Vương Quốc Hoa bất mãn. Y định chờ khi Vương Quốc Hoa bình tĩnh lại rồi đứng ra hòa giải.
Ra khỏi văn phòng Vương Quốc Hoa, Việt Phong do dự khá lâu mới cầm máy gọi.
- Trưởng ban Quách, tôi là Tiểu Việt.
Việt Phong rất cung kính nói mặc dù lãnh đạo không ở trước mặt.
Việt Phong cẩn thận báo cáo qua quyết định của thị ủy rồi đầy khôn khéo nói.
- Đồng chí bí thư thị ủy Vương Quốc Hoa vốn định điều Cung Hữu Mẫn sang Hội nghị hiệp thương chính trị nhân dân thị xã làm phó chủ tịch nhưng sự việc ở huyện Thượng Hà có ảnh hưởng quá xấu nên …
Quách Nguyệt Mẫn sao không hiểu ý của Việt Phong cơ chứ. Thị ủy quả thật là lấy việc luận việc, Vương Quốc Hoa không có ý chống đối lại lãnh đạo mà là do thái độ của Cung Hữu Mẫn có vấn đề. Thị ủy còn chưa tổ chức hội nghị mà lãnh đạo cấp trên đã gọi tới, vậy Vương Quốc Hoa để yên được sao?
Đương nhiên cái này phải xem ai làm bí thư thị ủy. Vương Quốc Hoa còn trẻ phản ứng mạnh như vậy là bình thường. Nếu là bí thư thị ủy lão thành một chút thì có thể sẽ uyển chuyển thỏa hiệp. Còn có một điểm đó là thị ủy đưa ra quyết định tạm thời đình chỉ công tác tức là vẫn có đường thay đổi.
Mặc kệ nói như thế nào thì thị ủy thị xã Thiết Châu đã quyết định điều chỉnh bộ máy huyện Thượng Hà, ngay cả trưởng ban tổ chức cán bộ tỉnh ủy cũng không thể thay đổi được.
- Ừ, chuyện này thuộc phạm vi chức quyền của thị ủy, anh nói có phải không?
Quách Nguyệt Mẫn có chút bất mãn thầm nói mình chỉ gọi điện cho tên Vương Quốc Hoa, mà giờ …
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Phù Diêu
Chương 715: Đột nhiên thay đổi
Chương 715: Đột nhiên thay đổi