TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Phù Diêu
Chương 720: Vậy mới “hợp lý”

- Bí thư Vương, xin dừng bước.

Hoắc Hướng Đông rất nhanh hiểu một điều là đối phương có vẻ không phải nhằm vào mình nếu không sẽ không đi dứt khoát như vậy. Chẳng qua y cũng không thể nhìn Âu Dương cứ như vậy bị mang đi.

- Viện trưởng Hoắc có gì cần chỉ giáo?

Vương Quốc Hoa dừng lại nói. Hoắc Hướng Đông không thèm để ý đến vẻ mặt Vương Quốc Hoa, nếu lúc này Vương Quốc Hoa mà còn ra vẻ ôn hào thì y mới không yên tâm.

- Bệnh viện có một người như vậy tôi thay mặt bệnh viện cảm ơn Bí thư Vương đã thay bệnh viện bắt được. như vậy đi, nếu được thì mời bí thư giao người cho bệnh viện xử lý.

Hoắc Hướng Đông ra vẻ căm tức nói.

- Tôi muốn biết bệnh viện định xử lý như thế nào?

Vương Quốc Hoa hỏi tới.

- Cái này, ngài có ý gì?

Hoắc Hướng Đông hỏi lại, Vương Quốc Hoa nói:

- Ý của tôi? Ha ha, người này nếu là cấp dưới của tôi thì sẽ bị đuổi việc.

- Lão Hà, trà nguội rồi sao không đổi chén khác. Trà này kém quá, anh đến văn phòng tôi lấy trà Bích loa xuân đi.

Hoắc Hướng Đông không trả lời ngay mà dặn yy. Vương Quốc Hoa nháy mắt với Dư Mậu Hoa, tên này cũng biết ý lui ra.

Văn phòng chỉ còn lại hai người, Hoắc Hướng Đông giờ mới cười nói:

- Bí thư Vương, mọi việc đều có thể thương lượng mà, ngài ngồi xuống chúng ta từ từ nói.

Vương Quốc Hoa bình tĩnh ngồi xuống chờ. Hoắc Hướng Đông làm lãnh đạo nhiều năm sao không hiểu bộ dạng của Vương Quốc Hoa. Y thoáng trầm ngâm một chút nói:

- Bí thư Vương, chuyện hôm nay chắc là hiểu lầm.

Vương Quốc Hoa cười cười xua tay chặn lại:

- Tôi thấy không phải là hiểu lầm.

Hoắc Hướng Đông ngẩn ra, mình đã đưa bậc thang mà đối phương không chịu xuống ư. Chẳng lẽ phán đoán của mình là sai? Y đang do dự thì Vương Quốc Hoa nói tiếp.

- Viện trưởng Hoắc, hôm nay ở bệnh viện này tôi nghe thấy chuyện người ta không thể hài lòng. Tôi nói ra như vậy mong anh không nên hiểu lầm. Tôi cũng không có ý can thiệp vào hoạt động bình thường của bệnh viện.

- Ồ, có gì không hài lòng mời Bí thư Vương phê bình, chúng tôi sẽ sửa đổi.

Hoắc Hướng Đông nghe ra ý trong lời nói của đối phương. Chẳng lẽ tên Vương Quốc Hoa này có ý đồ gì? Chỉ là y không nghĩ ra mục đích của đối phương.

- Chuyện hôm nay là như thế này …

Vương Quốc Hoa nói qua chuyện rồi nhấn mạnh.

- Bệnh viện là nơi gì mà sao thấy chết không cứu?

Hoắc Hướng Đông thở dài một tiếng.

- Bí thư Vương, bệnh viện cũng có khó xử của mình, mời ngài thông cảm.

- Tôi có thể hiểu, cái này không thể hoàn toàn trách bệnh viện. Nhưng ở tình huống hôm nay tại sao không thể châm chước xử lý. Bệnh viện hoàn toàn có thể đưa ra một quy định để nhằm vào tình hình đặc thù cơ mà.

Vương Quốc Hoa không nhắc lại chuyện của Âu Dương, cũng không hô đánh hô giết.

Hoắc Hướng Đông có thể từ chối, Vương Quốc Hoa cũng không thể làm gì y, cùng lắm là cho tên Âu Dương kia vào trại chịu chút đau khổ mà thôi. Nhưng nói đi cũng nói lại, Vương Quốc Hoa là bí thư thị ủy thị xã Thiết Châu, chuyện hôm nay không có một câu trả lời thuyết phục thì sau này bệnh viện này còn muốn yên ổn không? Sợ là vài ngày sẽ gặp phiền phức.

Vương Quốc Hoa mà biết Hoắc Hướng Đông nói như vậy nhất định sẽ khóc thành tiếng. Đối phương đúng là đoán khá chuẩn. Vương Quốc Hoa đang thương lượng với Hoắc Hướng Đông, nếu đối phương không đồng ý thì hắn cũng không làm gì được đối phương. Tuy nhiên bệnh viện này muốn làm ăn tốt cũng khó khăn.

- Bí thư Vương, ngài xem như thế này có được không. Do thị ủy dẫ đầu triệu tập lãnh đạo mấy bệnh viện lại họp. Lãnh đạo thị ủy sẽ đưa ra ý kiến về tình huống như hôm nay, mấy bệnh viện đưa ra thống nhất chung rồi về sau cố gắng tránh việc này xảy ra.

Hoắc Hướng Đông suy nghĩ một lát mới nói. Y không phải không nghe theo mà chuyện này cần mọi người cùng làm mới được.

Vương Quốc Hoa thầm nghĩ tên Hoắc Hướng Đông này đúng là biết làm quan.

- Đề nghị này được, cứ như vậy đi. Anh đợi thông báo của thị ủy. Về chuyện của tên Âu Dương kia thì giao cho bệnh viện tự xử lý.

Vương Quốc Hoa vừa nói vừa đứng lên. Hoắc Hướng Đông cũng không giữ hắn lại làm gì, y rất khách khí đưa đối phương ra cổng bệnh viện.

Vương Quốc Hoa lên xe Dư Mậu Hoa. Máy điện thoại của hắn lại vang lên, nhìn số hắn không định tiếp nhưng cuối cùng vẫn nghe điện.

- Ừ, là tôi.

Vương Quốc Hoa khách khí nói, Hạ Tuyết Thuần bên kia nhỏ giọng nói:

- Tối Vương ca có rảnh không?

- Sao vậy?

Vương Quốc Hoa không muốn dây dưa với các cô nhưng nghĩ đến quan hệ giữa Thải Thanh và Lục Vĩnh Hạo nên đành nhịn.

- Là như thế này, thủ tục của Thải Thanh tỷ đã làm xong, chắc đến chiều sẽ tiến hành. Ý của chị ấy là muốn mời ngài dùng cơm để cảm ơn.

Hạ Tuyết Thuần cẩn thận lấy Thải Thanh ra làm lý do.

- Tối chắc không được, trưa mai đi. Đúng rồi, lát tôi bảo thư ký liên lạc với cô, cứ như vậy đi.

Thời gian đặt vào ban trưa cũng là có lý do. Hạ Tuyết Thuần hiểu được, cô dập máy rồi bất đắc dĩ quay đầu lại nói.

- Hắn nhận lời nhưng là vào trưa mai.

Thải Thanh cười khổ nói:

- Trưa? Vậy thì trưa.

- Trưa thi sao chứ? Chúng ta có thể tự nấu ăn mà.

Hạ Ngữ Băng xen miệng vào nói.

Hoắc Hướng Đông không nghĩ kết quả cuối cùng lại là như thế này. Vương Quốc Hoa không vì phát tiết cơn giận nên làm khó mà lại đưa đề nghị đó. Tiễn Vương Quốc Hoa đi, Hoắc Hướng Đông về có chút xấu hổ. Không phải giác ngộ của y cao mà vì Vương Quốc Hoa nhìn như khó qua lại nhưng lại dễ nói chuyện, nó làm Hoắc Hướng Đông có cái nhìn khác.

Yy đi theo kịp thời nhắc.

- Viện trưởng, chuyện của trưởng khoa Âu Dương thì cũng nên có kết quả xử lý thích hợp.

Khách quan mà nói đây không phải bỏ đá xuống giếng mà là suy nghĩ cho lãnh đạo.

Hoắc Hướng Đông đứng lên nói.

- Ồ, anh nói cụ thể một chút.

Yy cung cấp một tin khá quan trọng đó là lúc ở sảnh Hạ Ngữ Băng đã đứng ra nhận làm bạn gái của Vương Quốc Hoa.

- Hạ Ngữ Băng ư?

Hoắc Hướng Đông đi chậm lại. Âu Dương là người như thế nào thì Hoắc Hướng Đông biết rõ cho nên không khó đưa ra kết luận. Bảo sao tên kia đi chọc vào Vương Quốc Hoa, người phụ nữ của bí thư thị ủy mà mày cũng dám nghĩ đến sao?

Có chuyện này thì việc mới trở thành “hợp lý”. Hoắc Hướng Đông lẩm bẩm một tiếng rồi chuyển sang nói với yy.

- Về tổ chức hội nghị Đảng ủy, anh đề cập việc này. Tạm thời đình chỉ công tác của Âu Dương, không thể để yên như vậy được.

….

Vương Quốc Hoa vừa về đến nhà khách Việt Phong đã chờ ở đây. Y đang nói chuyện với Sở Sở. Cả trưa bận rộn Vương Quốc Hoa chưa kịp ăn cơm. Việt Phong thấy hắn về liền đi lên chào.

- Bí thư, chiều tôi đến huyện Thượng Hà, ngài có gì cần dặn không?

Việt Phong đến xin chỉ thị. Chiều y tới huyện Thượng Hà tuyên bố quyết định của thị ủy về việc tạm thời đình chỉ công tác của Cung Hữu Mẫn và Hồ Thuận Phong, đồng thời tuyên bố Phùng Thụy nhận chức quyền bí thư huyện ủy.

- Không có gì cần dặn cả, chủ yếu là xem đồng chí Phùng Thụy có thể ổn định cục diện hay không?

Vương Quốc Hoa vừa nói vừa rửa tay, Sở Sở cười hỏi.

- Anh ăn cơm chưa?

Vương Quốc Hoa lắc đầu, Việt Phong biết ý nói.

- Bí thư nghỉ ngơi, tôi về.

- Chờ chút, anh mang theo Tiếu Hải Ba ở Cục công an, bên trên có áp lực nên cần phải nhanh chóng có kết quả.

- Tôi nhớ.

Tiễn Việt Phong, Vương Quốc Hoa ăn tạm bát mì rồi vào thư phòng. Huyện Thượng Hà khiến hắn gặp áp lực không nhỏ.

Thang Tân Hoa rất nhanh đã chuẩn bị xong một nơi phù hợp. Chuyện lãnh đạo dặn thì y chỉ cần làm tốt là được, còn làm như thế nào thì không cần tỏ công lao làm gì.

Gọi điện hỏi ý kiến Vương Quốc Hoa xong, Thang Tân Hoa lập tức liên lạc với Hạ Tuyết Thuần. Hẹn địa điểm, Thang Tân Hoa đợi ở cửa tiểu khu thấy một xe BMW đi tới, ba mỹ nữ xinh đẹp từ trên xe xuống.

- Là Hạ tiểu thư phải không?

Lên hỏi rõ thân phận đối phương, Thang Tân Hoa dẫn ba người lên phòng mở cửa bỏ chìa khóa lại.

- Có gì cần cứ gọi cho tôi, tôi còn có việc không tiếp các vị.

Làm xong việc Thang Tân Hoa cáo từ rời đi, y bắt taxi tới nên cũng bắt về. Chiều y đến đón Vương Quốc Hoa kết quả bí thư nói mệt muốn ở nhà.

Thang Tân Hoa đến văn phòng làm việc, Từ Diệu Quốc lại đến nhà. Y đưa chìa khóa cho Vương Quốc Hoa.

- Bí thư, biệt thự lần trước nếu không cần sửa lại thì có thể vào ở ngay.

- Bao tiền?

Vương Quốc Hoa thuận miệng nói, Từ Diệu Quốc chần chờ một lát mới nói.

- Ngài dù đưa thì y cũng không dám nhận.

Đọc truyện chữ Full