TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nữ Thần Thần Kinh Đến Từ Vì Sao
Chương 21

Đưa mắt nhìn con trai đi xa, không thấy được bóng dáng của cậu, Tấn Duệ Dương mới trở lại trong xe, vừa cài dây an toàn vừa nói với Nhuế Tuyết Tình: "Vừa nãy em quá nghiêm túc với con rồi, Tuyết Tình, An Nhiên ở nhà chưa bao giờ thân thiết như vậy với ai, hơn nữa còn được nghiêm khắc giáo dục từ nhỏ, cũng chưa từng làm nũng với người, đây là lần đầu tiên."

Theo lý thuyết, người bình thường nghe được lời này, hoặc được sủng ái mà lo sợ, hoặc vui mừng vô cùng, con trai mình tỏ vẻ thân cận đây cũng là điều mà tất cả người phụ nữ đều cầu cũng không được, Tấn Duệ Dương nói xong cũng yên tĩnh chờ Nhuế Tuyết Tình đáp lại, chỉ là khi anh cũng mở cửa sau ra Nhuế Tuyết Tình vẫn im lặng, Tấn Duệ Dương không nhịn được quay đầu lại nhìn cô một cái, vừa chống lại con ngươi sâu thẳm của Nhuế Tuyết Tình, lời Tấn Duệ Dương muốn nói cứ như vậy mà nghẹn ở trong cổ họng, lần đầu cảm thấy rất ấp úng mở miệng: "An Nhiên vẫn còn con nít. . . . . ."

"Sau đó thì sao?" Rốt cuộc Nhuế Tuyết Tình mở miệng, Tấn Duệ Dương lại cảm thấy càng thêm khó giải quyết, lúc trước anh cho rằng Nhuế Tuyết Tình muốn ly hôn, ly hôn không thành sẽ chuyển ra khỏi nhà đối xử lạnh lùng với con trai anh, đây đều là đang tỏ vẻ bất mãn với anh, thật ra thì nói, tỏ vẻ như vậy so với không có căn cứ cố tình gây sự, hiệu quả tốt hơn nhiều, Tấn Duệ Dương chẳng những không tức giận, lúc ấy còn cảm thấy rất vui mừng, bà vợ này của anh, nhiều năm như vậy rốt cuộc đáng tin một lần, biết nên làm cái gì là có tác dụng với anh, hơn nữa còn làm dáng vẻ giống nhau, người không biết quy củ của nhà họ Tấn cũng bị cô cho mê hoặc, cho rằng cô đùa giỡn.

Tấn Duệ Dương không ghét Nhuế Tuyết Tình đùa giỡn anh, chỉ cần khi ra bên ngoài đùa giỡn một cách hợp lý là được, ngược lại anh sợ cô mấy chục năm như một ngày không hề tiến bộ, nếu vợ anh nhất định chỉ có thể ở một vị trí, so với chỉ làm bình hoa bài biện, cô có thể hơi tiến bộ một chút, đối với anh, đối với cả nhà họ Tấn mà nói cũng tốt hơn, không phải sao?

Cho rằng Nhuế Tuyết Tình lạt mềm buộc chặt, thậm chí Tấn Duệ Dương cố ý "phối hợp" với cô đưa con đến bên người cô, là vì nhìn xem kế tiếp cô định đi nước cờ nào, nếu như cô thật sự thông minh có chừng mực, thì nên biết so với anh, người quan trọng với cô hơn hết là An Nhiên, dù sao An Nhiên là con ruột cô, vừa là tương lai của cả nhà họ Tấn.

Chỉ là Tấn Duệ Dương không ngờ rằng, Tấn phu nhân hoàn toàn không phải lạt mềm buộc chặt, từ trong lòng cô đã không muốn có quan hệ gì với anh và với cả An Nhiên nữa rồi, đối với sự chủ động lấy lòng của An Nhiên cô thậm chí tránh còn không kịp! Tỉnh ngộ này làm Tấn Duệ Dương có chút không biết phải làm sao, rốt cuộc là theo ý tưởng lúc trước tiếp tục, hay giống như ý nguyện của Nhuế Tuyết Tình, mọi người nước giếng không phạm nước sông, duy trì quan hệ trên danh nghĩa này là được rồi? Quả thật ai đó rất bình tĩnh, chắc hẳn thật lòng tránh né nhà họ Tấn, sau này Nhuế Tuyết Tình sẽ không còn quan hệ gì đến nhà họ Tấn nữa.

Chỉ là nghĩ như vậy, trong lòng Tấn Duệ Dương cũng không hoàn toàn định làm như vậy, chuyện cho tới bây giờ, đã không phải cô nghĩ như thế nào là có thể như thế đấy nữa rồi, nếu ban đầu phí hết tâm tư dùng An Nhiên uy hiếp gả cho anh, hôm nay nghĩ thoát thân nào có chuyện đơn giản như vậy? Tấn Duệ Dương đã quen nắm tất cả ở trong tay của mình, Nhuế Tuyết Tình thay đổi thoát khỏi dự tính của anh, như vậy thì càng không thể để cho cô rời khỏi tầm mắt của anh được.

Tấn Duệ Dương quyết định xong, vừa lái xe còn vừa không biến sắc thử dò xét Nhuế Tuyết Tình: "Hôm nay Hứa tiểu thư bỗng nhiên xuất hiện làm em rất không vui sao? Xin lỗi anh cũng không biết cô ta sẽ. . . . . ."

"Phòng ăn là anh đặt, vị trí là anh chọn, vị Hứa tiểu thư kia vừa đến đầu tiên nhìn thấy cũng là anh, hơn nữa thân phận các người đặc biệt, xác suất trùng hợp chạm mặt, thật ra thì không tới một phần trắm nhỉ? Nếu như không phải anh cố ý, cũng không phải là cô ta cố ý, vậy chính là tâm tư của hai người tương thông rồi." Nhuế Tuyết Tình nói rất thẳng cô có thói quen nói thẳng, cho nên đối với loại chuyện này của Tấn Duệ Dương rất không thích.

"Sao em có thể nghĩ anh như vậy, Tuyết Tình?" Tuy giọng điệu của Tấn Duệ Dương đang lên án, nhưng thái độ vẫn dịu dàng, "Anh thế nào chẳng lẽ em vẫn không rõ ràng sao? Hứa tiểu thư kia, cũng chỉ là diễn viên trong phim của Tấn thị chúng ta bỏ vốn, vì thế từng có một hai lần tiếp xúc mà thôi, nhưng cũng là tiếp xúc trên công việc, hơn nữa tiệc rượu lần trước em cũng đi theo, rốt cuộc tình huống của anh và cô ta thế nào không phải em rất rõ ràng sao? Chỉ là phóng viên viết lung tung làm người khác hiểu lầm mà thôi."

Nhuế Tuyết Tình thật thấp "ừ" một tiếng, không lên tiếng, không phải bởi vì tin Tấn Duệ Dương giải thích, mà là không có hứng thú tiếp tục đề tài này nữa, trước không nói trong lời nói của Tấn Duệ Dương có ý gì, ngày cả một điều cuối cùng nói"phóng viên viết lung tung" gì đó, lấy thế lực của nhà họ Tấn, nếu không ngầm cho phép phóng viên nào có lá gan lớn như vậy?diiễn~đaàn~leê~quyý~đoôn

Trước kia Tấn Duệ Dương nói chuyện, Nhuế Tuyết Tình miễn cưỡng sẽ tin anh năm phần, hiện tại ngay cả ba phần cũng không có.

Im lặng một lát, Tấn Duệ Dương còn nói: "Hứa tiểu thư kia. . . . . ."

"Dừng lại thôi." Nhuế Tuyết Tình mất hứng: "Hứa tiểu thư với anh như thế nào, cái này không cần cố ý giải thích với tôi, không chỉ là Hứa tiểu thư, coi như sau này vẫn còn có Trương tiểu thư Lý tiểu thư gì đó, cũng mời anh tùy ý, quan hệ ‘vợ chồng’ của chúng ta cũng chỉ là danh tiếng mà thôi, tôi không can thiệp vào chuyện của anh... Anh cũng đừng can thiệp vào chuyện của tôi, hi vọng chúng ta cũng có thể hiểu rõ như vậy."

"‘Em không can thiêp vào chuyện của anh" là chỉ cái gì?"

"Anh có thể tìm Hứa tiểu thư, tôi cũng có thể tìm bạn trai." Nhuế Tuyết Tình nói chuyện đương nhiên, tuy người hành tinh Sedna không đề cập tới chuyện kết hôn, nhưng không có nghĩa là bọn họ không chịu yêu ai, trên thực tế cuộc sống của người hành tinh Sedna còn muôn màu muôn vẻ hơn ở địa cầu, dù chủ nhân lạnh lùng của Nhuế Tuyết Tình, cũng có không ít bạn trai.

Tấn Duệ Dương không ngờ sẽ nghe được đáp án này, nhất thời cũng không phản ứng kịp: "Em nói thật?"

"Chẳng lẽ tôi sẽ mang chuyện như vậy ra nói giỡn?" Nhuế Tuyết Tình cau mày.

Rốt cuộc nụ cười trên mặt Tấn Duệ Dương duy trì không nổi nữa, anh dừng xe lại ven đường, cũng điều chỉnh vẻ mặt, nghiêm túc quay đầu lại nhìn thẳng vào mắt Nhuế Tuyết Tình: "Em làm những chuyện khác, anh đều sẽ không ngăn cản, thậm chí có thể giúp đỡ em bất cứ lúc nào, nói ví dụ như chuyển em ra ngoài sống ở biệt thự, em muốn mở nhà hàng, nhưng em phải hiểu được, bất kỳ dung túng nào cũng có ranh giới cuối cùng, anh không muốn xem em nhất định phải làm được cái gì, nhưng ít ra những chuyện làm ảnh hưởng đến danh tiếng của nhà họ Tấn, đều không cho phép."

"Cuộc sống cá nhân của tôi, ai sẽ biết?"

"Có nhiều người biết đến, dù sao em chính là Tấn phu nhân, một khi làm ra chuyện trái với thân phận của mình, lập tức sẽ bị tất cả mọi người biết được."

"Nếu phiền toái như vậy, còn không bằng ly hôn."

"Ly hôn thì càng không thể nào, Tuyết Tình." Tấn Duệ Dương biết có lẽ Nhuế Tuyết Tình thật sự không hiểu, vì vậy giải thích: "Gia quy nhà họ Tấn, một khi vợ con trai trưởng sinh ra người thừa kế, tuyệt đối không cho phép ly hôn."

"Đây là cái gia quy gì vậy?"

Tấn Duệ Dương mỉm cười cùng với vẻ mặt âm trầm của Nhuế Tuyết Tình tạo nên sự chênh lệch rõ rệt, anh cũng không lại cẩn thận giải thích một chút, chỉ nói: "Tuyệt đối không thể không tuân theo gia quy."

"Nhàm chán!" Vẻ mặt Nhuế Tuyết Tình lạnh lùng.

Tấn Duệ Dương chỉ cong khóe miệng, lái xe, anh tin tưởng Nhuế Tuyết Tình có thể hiểu ý tứ của anh nói vừa rồi.

Bởi vì đã đạt thành một hiệp nghị "hòa bình hữu nghị", Tấn Duệ Dương biểu hiện cũng rất hào phóng, mang Nhuế Tuyết Tình đi xem cửa hàng, anh đề nghị: "Đội lắp đặt thiết bị có thể dùng công ty mình, anh sẽ bảo trợ lý Lâm sắp xếp nhà thiết kế thích hợp cho em, về phần thông báo tuyển dụng kia, nếu em không muốn xử lý, anh cũng có thể sắp xếp người tới phụ trách."

Nhân tài trong công ty Tấn Duệ Dương còn nhiều, nói lời nói dĩ nhiên rất thoải mái, một câu nói là được, hơn nữa anh nghĩ là lần đầu tiên vợ mình học làm ăn, trước đó chắc chắn việc này sẽ bị bôi đen, có người giúp một tay tốt hơn bất cứ điều gì khác.

Nhuế Tuyết Tình cũng có ý tưởng đó, cô mới đến, vốn cũng không biết rõ những chuyện này, ít nhất phải có người biết ở bên cạnh cô chỉ điểm một chút, vì vậy gật đầu nói: "Được, anh gọi tới đây những người có thể giúp đỡ tôi đi."

"Chỉ là một chút chuyện nhỏ vặt vãnh, không cần thiết tự làm tất cả mọi việc." Nhuế Tuyết Tình mở nhà hàng, ở trong mắt của Tấn Duệ Dương cũng chỉ là chuyện nhỏ giết thời gian mà thôi, có thể chân chính mở tiếp còn chưa nhất định.

Sự thật chứng minh, cuối cùng nhà hàng của Nhuế Tuyết Tình vẫn không mở thành công, nguyên nhân là đến từ chính áp lực của mẹ chồng.

Bà Tấn và chồng đi nghỉ phép châu Âu suốt cả một tháng, đợt du lịch tiếp theo, chủ yếu là đi thăm em gái ruột lấy chồng ở xa bờ bên kia Đại Dương, sau khi bà Tấn nghỉ phép về nước phát hiện cháu nội nhớ nhung lâu nay không ở nhà, khá là tức không nhịn nổi, dĩ nhiên bà sẽ không tự trách con trai của mình nhiều chuyện, mẹ chồng con dâu đều là kẻ thù, bà Tấn vẫn chưa tìm hiểu tình hình đã đẩy tất cả trách nhiệm lên trên người Nhuế Tuyết Tình, cho rằng Nhuế Tuyết Tình hai mặt, trước kia cũng may, tuy không đủ thông minh nhưng ít nhất còn tự biết rõ, không tiếp cận bà và cháu ngoan của bà, thực ra chính là cố ý biểu hiện vẻ mặt mơ hồ kia của cô, để bà lơ là, thừa dịp lúc bà không ở nhà cướp cháu của bà đi!

Không thể trách bà Tấn mơ mộng quá nhiều, kể từ khi chồng của bà nhường lại chức vụ cho con trai, nên bà Tấn cũng không cần ngày nào cũng ra khỏi cửa đi xã giao, lập tức nhàn rỗi, rất nhanh bà Tấn tìm được chuyện có thể làm, bởi vì con trai bà sinh cho bà một thằng cháu vô cùng quý báu! Tấn An Nhiên ra đời mang đến cho cuộc sống của bà Tấn một loại hạnh phúc mới, ngậm kẹo đùa cháu là chuyện mà mỗi người già đều tha thiết mơ ước, lại nói Tấn An Nhiên cũng do một tay bà Tấn nuôi nấng, từ bi bô tập nói đến trở thành thằng nhóc nhanh nhẹn như bây giờ, bà Tấn tốn hao tinh lực, cho nên bà Tấn rất cưng chiều đứa cháu nội duy nhất là Tấn An Nhiên, đương nhiên không cần nghĩ cũng biết, nếu như không phải lần đi du lịch này Tấn An Nhiên phải đến trường không thể đi cùng, bà Tấn cũng không chịu chia lìa lâu như vậy với cháu ngoan đâu.

Đọc truyện chữ Full