Editor: shizuka nguyễn
Tuần cuối tháng tám, đoàn làm phim đã quay xong các cảnh quay ở nông thôn, toàn bộ nhân viên của đoàn làm phim cầm một đống chiến lợi phẩm lớn trở về thành phố, rau dưa tươi mới không bị ô nhiễm, vịt ngan ngỗng được chăn nuôi ở trong nhà, hoa quả thiên nhiên tươi mát ngọt lành, ngay cả Lạc U cũng cầm rất nhiều về nhà, còn cố ý đưa một ít về nhà lớn Lạc gia, để các trưởng bối đều được nếm thử.
Thật ra rau rưa thịt cá của Lạc gia cũng đều là đồ đặc biệt được chuyển đến, nhưng đây là tâm ý của Lạc U nên vẫn làm cho các trưởng bối cảm thấy vui vẻ, đến lúc dùng cơm đều ăn thêm nửa bát cơm nữa, nói thầm Lạc U càng ngày càng hiểu chuyện, chỉ là bận rộn quá, thời gian nhìn thấy bóng người càng ngày càng ít, sau này phải bảo cô nếu có thời gian thì nên thường xuyên về nhà.
Lạc U bày tỏ mình sẽ thường xuyên về nhà thăm mọi người, mọi người của Lạc gia, đều người đặt cô ở trên đầu quả tim mà để ý, làm sao có thể không quan tâm được chứ.
Sau khi Lạc U rời khỏi Lạc gia thì lại đi đến Tô gia, thăm ông ngoại và bà ngoại, hai ông bà cũng rất vui vẻ khi Lạc U đến giống thế, trong lúc nói chuyện với nhau, bà ngoại còn đề cập đến chuyện Lạc U muốn vay tiền đầu tư.
"Tiểu U, con có còn muốn đi đầu tư vào điện ảnh nữa không? Trước đây thấy con còn nhỏ sợ con kích động, nhưng bây giờ xem ra, chỉ cần là phim mà con đóng, thì có muốn lỗ vốn cũng khó." Những lời này của bà ngoại xem như là đang cảm khái, bây giờ danh tiếng của Lạc U chính là thứ đảm bảo cho phòng bán vé, rất nhiều người muốn đi đầu tư vào phim mà Lạc U đóng, chỉ là phim mà Lạc U muốn đóng, chỗ nào còn cần người ngoài đến đầu tư chứ.
Mà trong lời này của bà ngoại cũng đồng thời để lộ ra một tầng ý tứ khác, nếu như lúc này Lạc U còn muốn đầu tư vào điện ảnh, thì bà ngoại sẽ cực kỳ ủng hộ.
Cổ Sát là một tổ chức cực kỳ cổ xưa, mà tổ chức cổ xưa như vậy cũng là tổ chức tuân thủ quy củ nhất, trong đó có một quy củ đó là về đối tượng mà thành viên đội thân vệ thuần phục, bọn họ lệ thuộc vào người nào thì sẽ thuần phục người đó, cho dù là người phụ trách của Cổ Sát cũng không thể can thiệp vào, cho nên thành viên đội thân vệ của Lạc U làm những chuyện kia, bà ngoại cũng không biết, mà bà cũng không nghĩ tới, Lạc U lại thông suốt từng phương thức để vơ vét của cải như vậy.
Lạc U bây giờ, thứ không thiếu nhất chính là tiền, nhưng mà rõ ràng Lạc U không có ý tứ muốn nói loại chuyện này cho ông bà ngoại nhà mình.
"Bà ngoại yên tâm, con sẽ cẩn thận đầu tư, nhưng mà gần đây con cũng không có kế hoạch đầu tư vào điện ảnh, với cả bộ phim truyền hình con đang quay hiện tại cũng có chút bận nữa mà." Cẩn thận đầu tư không có nghĩa là không đầu tư, không có kế hoạch đầu tư vào điện ảnh, cũng không có nghĩa là không có kế hoạch đầu tư vào cái khác, Lạc U nói những lời này rất có thâm ý, vừa không có nói dối, lại vừa trả lời bà ngoại câu hỏi.
Hình như bà ngoại có chút thất vọng, nhưng ngẫm lại cũng không có cái gì, thật ra trước đây không lâu bà vẫn luôn bàn bạc với ông ngoại của Lạc U, có phải mình cũng nên đầu tư vào một bộ phim để Lạc U đóng hay không, cái này ngược lại không phải là vì kiếm tiền, mà chỉ là muốn ủng hộ sự nghiệp của cháu gái ngoại nhà mình thôi, nhưng mà tạm thời lại không có cơ hội, chỉ có thể chờ sau này suy nghĩ thêm.
"Như vậy là tốt rồi, nếu như sau này có chuyện gì cần thì cứ đến tìm bà ngoại, chuyện lần trước bà ngoại không đồng ý với con, làm ông ngoại con nhắc đến mấy ngày, bà ngoại còn chờ con tiếp tục gọi điện thoại đến, nhưng con lại không tìm bà ngoại nữa." Bà ngoại rất thích Lạc U, nếu không cũng sẽ không nghĩ bồi dưỡng một cô gái như Lạc U thành người nối nghiệp Cổ Sát, nhưng càng thích bao nhiêu hy vọng càng cao bao nhiêu, thì quản lý và huấn luyện cũng sẽ càng nghiêm khắc bấy nhiêu.
"Dạ, con sẽ." Trong lòng Lạc U cũng có chút cảm khái, lúc cô cần tiền nhất đi tìm bà ngoại, nhưng rõ ràng bà ngoại cho là mình đang chơi đùa ầm ĩ nên không đồng ý, thật ra khi đó Lạc U cũng cảm thấy rất bất đắc dĩ, hành động việc làm của mình không có cách nào giải thích được cho người nhà biết, dù không được ủng hộ thì cô cũng không trách ai cả, chỉ là tâm trạng có chút thất vọng khổ sở mà thôi.
Mà bây giờ, Lạc U đã có vốn liếng nhất định, không nhiều lắm, những đã đạt đến mười con số, ít nhất nếu không có gì ngoài ý muốn, thì Lạc U đã không cần tài chính trong nhà ủng hộ, nhưng khi đối mặt với sự quan tâm và bảo vệ của các trưởng bối, thứ Lạc U có thể nghĩ đến cũng chỉ có một điều, sau này hãy để cô đến bảo vệ những người cô yêu, cô sẽ cố gắng.
Lạc U đi thăm người thân một ngày, lúc trở lại nhà trọ đã hơn tám giờ tối rồi, thím Ngọc mở cửa cho Lạc U, sau đó dùng ánh mắt có chút kỳ lạ nhìn Lạc U.
"Làm sao vậy sao, thím Ngọc?" Sau khi Lạc U khỏe lại, trong nhà trọ chỉ để lại một mình thím Ngọc chăm sóc, hai người chung sống lâu như vậy, cô rất hiểu thím Ngọc, biểu cảm như vậy rõ ràng là có lời muốn nói.
"Thiếu gia Vẫn Thần để cho người ta mang một phần lễ vật tới, cô đến xem đi." Thím Ngọc dẫn Lạc U đi lên sân thượng, sân thượng của nhà trọ được bố trí rất có sức sống, trồng rất nhiều hoa cỏ, thậm chí còn có mấy khu trồng các loại cây cảnh, nhìn qua như một vườn hoa nhỏ, mà lúc này trên một thân cây ở trong hoa viên, lại có thêm một con động vật nhỏ nhìn qua vô cùng tinh xảo.
"Đây là khỉ sủng vật à?" Ánh mắt đầu tiên của Lạc U nhìn thấy ngay con động vật nhỏ có màu vàng kim kia, mặc dù con động vật nhỏ kia nhỏ nhắn xinh xắn chỉ lớn hơn bàn tay một chút, nhưng dáng vẻ linh hoạt tràn trề sức sống kia lại cực kỳ hấp dẫn người khác, tròng mắt nhỏ lớn chừng hạt đậu lại chuyển từng vòng một, như là đang nghĩ đến mưu ma chước quỷ gì đó, cực kỳ dễ thương.
Chỉ nhìn thoáng qua, Lạc U đã thích ngay phần lễ vật này, chỉ là con khỉ nhỏ này là cái giống gì vậy, chắc là khỉ bỏ túi Macaque, màu vàng kim nho nhỏ, đây được coi là động vật cần được bảo vệ đó nha.
"Chắc thế ạ, thiếu gia Vẫn Thần để cho người ta trực tiếp đưa tới, dặn dò một vài việc phải chú ý, cảm thấy nuôi trên này rất tốt, hơn nữa nhìn qua nó rất ngoan, để ở chỗ này cũng không di chuyển gì cả, nhưng mà để phòng vạn nhất nên đã cài một cái dây xích, tiểu thư, cô có nuôi nó không ạ?" Câu hỏi sau cùng kia của thím Ngọc còn có chút chờ mong, mặc dù tuổi tác của thím Ngọc khá cao, nhưng phụ nữ luôn thích những thứ dễ thương, cái này không liên quan gì đến tuổi tác cả.
"Nó có tên không?" Hỏi vấn đề như vậy đã cho thấy Lạc U rõ ràng đã đồng ý để con vật nhỏ bé dễ thương này lại, mặc dù tính cách Lạc U có chút lạnh lùng, nhưng đối với vật nhỏ dễ thương như vậy, thì vẫn không lực miễn dịch.
Lạc U vừa nói vừa từ từ di chuyển đến gần vật nhỏ, vật nhỏ không ngừng nhìn chằm chằm Lạc U, trong ánh mắt hình như còn mang theo một chút tò mò, cảm thấy rất nhân tính hóa, hình như cũng không sợ Lạc U.
"Thiếu gia Vẫn Thần nói là để cô đặt cho nó một cái tên." Thím Ngọc cười rất vui vẻ, rõ ràng rất là hoan nghênh thành viên mới này.
Lạc U suy nghĩ một chút, nhìn một thân lông tơ màu vàng của vật nhỏ, rất là xấu xa nghĩ tới một cái tên.
"Gọi nó là Kim Tệ đi, kim quang lóng lánh rất là chuẩn xác." Cùng lúc khi Lạc U nói chuyện thì cô đã đứng ở trước mắt vật nhỏ, vật nhỏ hơi nghiêng đầu một chút, như thể là đang quan sát Lạc U.
Lạc U vươn tay nhẹ nhàng sờ đầu vật nhỏ, thân thể vật nhỏ nhẹ nhàng run lên một cái, nhưng lại không né tránh, mà còn có chút hưởng thụ cọ cọ ở trong lòng bàn tay Lạc U, một bộ cực kỳ được hời. Truyện chỉ đăng tại.com-editor: shizuka nguyễn
"Vật nhỏ, sau này em gọi là Kim Tệ, thích tên này không? Nếu không thích thì phải nói ra nha." Giọng nói Lạc U mang theo ý cười bắt nạt một con khỉ nhỏ không biết nói chuyện, con khỉ nhỏ ngốc nghếch cũng không giận, ngược lại còn thân mật với Lạc U, hình như là rất thích cảm giác quanh thân Lạc U.
"Thím Ngọc, vật nhỏ đã ăn tối chưa? Bình thường nó ăn cái gì?" Lạc U vừa trêu chọc chú khỉ nhỏ vừa nói, còn nghĩ có nên cởi cái xích này ra hay không, vật nhỏ này nhìn qua vô cùng linh xảo(*), không nên quá chạy loạn mới đúng.
(*) Linh xảo: Linh hoạt + tinh xảo.
"Tôi đã cho nó ăn một chút nước quả và bánh kem, thiếu gia Vẫn Thần nói nó rất thích ăn bánh mì và hoa quả rau rưa, nhưng tôi thấy vật nhỏ còn nhỏ, nên đã cho nó ăn chút bánh kem, nó đều đã uống cạn hết, có vẻ như nó rất thích mấy thứ đó." Thím Ngọc nhìn bé khỉ này thì cảm thấy như mình đang nhìn một đứa bé vậy, vừa thông minh vừa đáng yêu.
"Muốn tắm không? Đã tiêm phòng chưa? Chắc nó là động vật quốc gia bảo vệ nhỉ? Vật nhỏ, nuôi em còn có rất nhiều chuyện phiền toái đó nha." Lạc U dùng đầu ngón tay đặt ở trên đầu chú khỉ, đè lên làm chủ khỉ nhỏ không ngóc đầu lên được, dáng vẻ dễ thương chọc cho Lạc U bật cười.
Chú khỉ nhỏ bày tỏ, thực sự rất bắt nạt khỉ đó ok!
"Đã tiêm phòng rồi ạ, lúc thiếu gia Vẫn Thần để cho người ta đưa tới đã nói, nếu như cô thích giữ nó lại thì cứ việc giữ, sẽ không có phiền toái gì cả đâu." Thím Ngọc tin, cho dù thiếu gia Vẫn Thần không chuẩn bị ổn thỏa việc này, thì đối với tiểu thư mà nói đây không phải là chuyện gì cả, nhưng mà thông qua cái này xem ra thiếu gia Vẫn Thần vẫn còn rất là tri kỷ, vừa tặng quà, vừa xử lý phiền toái nhỏ, không phụ lòng tiểu thư đối xử tốt với cậu ấy như vậy.
Lạc U cũng cảm thấy Diệp Vẫn Thần tri kỷ, không khỏi lộ ra một nụ cười nhợt nhạt, "Tháo cái xích này ra đi, vật nhỏ rất có linh tính, sẽ không bỏ chạy mất đâu, có đúng không hả, vật nhỏ?"
Câu nói sau của Lạc U rõ ràng là nói với chú khỉ nhỏ, cũng không biết chú khỉ nhỏ thật sự có thể nghe hiểu tiếng người, hay chỉ là đúng lúc mà thôi, thế mà lại giật cái móng khỉ nhỏ bé, như là đang vỗ tay vậy đó. Truyện chỉ đăng tại.com-editor: shizuka nguyễn
Thím Ngọc cũng không thích khóa chú khỉ nhỏ lại, rất nhanh đã tháo cái xích ra, chú khỉ nhỏ giật cái chân nhỏ một cái, có vẻ rất vui vẻ, nhưng lại không có chạy đi, mà lại còn nhảy mua một cách sinh động hơn, vòng tới vòng lui ở bên tay của Lạc U.
Khỉ là loại động vật sống theo bầy, thật ra cũng không thích hợp làm sủng vật, nhưng Diệp Vẫn Thần đưa con này đến đã được nuôi trong nhà, anh thuận lợi lấy được nó từ trong tay của trùm buôn thuốc phiện ở trong nhiệm vụ mà anh đảm nhiệm, hơn nữa còn là vật nhỏ vừa sinh ra không lâu, khi nhìn thấy con khỉ thì thứ đầu tiên nghĩ đến chính là Lạc U có thể sẽ thích, cho nên đã nghìn dặm xa xôi thông qua các loại quan hệ để cho người ta đưa tới, anh đã đặt rất nhiều tâm tư ở trong đó.
Buổi tối lần đầu tiên Lạc U tắm rửa cho chú khỉ nhỏ, chú khỉ nhỏ rất ngoan, nhưng hình như có chút sợ nước, Lạc U rất nhanh đã tắm xong, ôm chú khỉ nhỏ sạch sẻ vào phòng ngủ, cái tính yêu sạch sẽ nho nhỏ của Lạc U khi đối mặt với loại động vật moe như chú khỉ nhỏ này hình như đã hoàn toàn biến mất không thấy đâu nữa.
Ngày thứ hai lúc Lạc U đi đến phim trường quay phim còn trực tiếp mang theo chú khỉ nhỏ đi cùng, khỉ vốn không phải là sủng vật nuôi trong nhà, cô không hy vọng nhốt khỉ ở nhà, làm một chủ nhân ưu tú, Lạc U quyết định phải dẫn chú khỉ nhỏ đi trải nghiệm cuộc sống, hơn nữa tiếp xúc với càng nhiruf đồ vật, thì chú khỉ nhỏ sẽ học được càng nhiều, lấy tiềm lực của chú khỉ nhỏ, nhất định sẽ trở nên càng thông minh hơn.
Chú khỉ nhỏ thực sự rất bé, nằm ở trên vai Lạc U như là một vật trang sức vậy đó, lúc đầu cũng không làm cho người bên ngoài chú ý, dù sao lúc mọi người thấy Lạc U thì cũng chỉ có thể thấy một mình Lạc U, nhưng theo một tiếng hô kinh ngạc vang lên, toàn bộ đoàn làm phim lập tức biết đến sự tồn tại của chú khỉ nhỏ, trong nháy mắt chỉ cần là phụ nữ thì sẽ không nhịn được lại gần nhìn rồi trực tiếp kêu moe chết đi được, còn dư lại một nửa kia là đàn ông, cũng đều tò mò đánh giá chú khỉ nhỏ, bị dáng vẻ được hời của chú khỉ nhỏ làm cho vô cùng si mê.
Chú khỉ nhỏ không biết nói, nhưng lại rất biết bán manh, dáng vẻ đôi mắt nhỏ xoay chuyển nhìn bên trái một chút nhìn bên phải một chút rất là dễ thương, nếu như vai Lạc U có động tác gì, chú khỉ nhỏ không đứng vững thì sẽ vịn vào quần áo của Lạc U, dáng vẻ nhỏ bé giả bộ đáng thương càng làm cho mọi người có chút yêu thương. Truyện chỉ đăng tại -editor: shizuka nguyễn
Chúc mọi người một ngày vui vẻ!
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Sống Lại Làm Vợ Yêu Vô Địch
Chương 103: Chú khỉ Kim Tệ đáng yêu (1)
Chương 103: Chú khỉ Kim Tệ đáng yêu (1)