Editor: shizuka nguyễn
Bữa cơm ba người kết thúc, bầu không khí một nửa vui vẻ một nửa kỳ lạ, Đông Phương Du thanh toán xong thì lập tức rời đi, có vẻ rất thức thời.
Lạc U và Diệp Vẫn Thần đi đến bãi đỗ xe, lại vô cùng nhạy bén nghe thấy tiếng tách tách, không đợi Lạc U nói gì, Diệp Vẫn Thần cử động mấy cái đã chộp được tên ký giả đang muốn chạy trốn kia vào trong tay.
"Này, anh, anh muốn làm gì hả, mau thả tôi xuống." Ký giả bị Diệp Vẫn Thần nhấc lên cao, có chút sợ hãi hét to.
Diệp Vẫn Thần một tay túm ký giả, một tay giành lấy cameras, sau đó mới ném tên ký giả kia xuống đất, lãnh khốc nói: "Anh có thể cút rồi đó."
"Anh, anh trả cameras lại cho tôi đi, nếu không, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát đó." Mặc dù ký giả ngã rất đau, nhưng cameras bị người ta lục soát, nên tất nhiên phải lấy về chứ, người trong nghề với anh ta không phải là chưa từng bị bắt được, nhưng người ta nhiều nhất chỉ bị cắt mất mấy tấm ảnh, chứ làm gì có chuyện ngay cả cameras cũng bị cướp mất chớ, đây quả thực chính là cướp ngày rồi đó.
Diệp Vẫn Thần không nói chuyện, bàn tay dùng sức, trong nháy mắt cameras biến thành phế phẩm.
"Anh, anh..." Đồng chí ký giả đau lòng đến nói cũng không nói ra được.
"Cút, nếu không cho anh cũng biến hình luôn đấy!" Giọng nói lạnh lẽo của Diệp Vẫn Thần làm sắc mặt của đồng chí ký giả trở nên trắng bệch, không thèm đoái hoài gì tới cameras nữa, nhấc chân chạy mất.
Lạc U ở một bên nhìn, ánh mắt có chút khác thường, chú chó to xác sau một giây biến thành mãnh thú, chênh lệch lớn như vậy tất nhiên làm cho người ta có chút kinh ngạc.
Ký giả chuồn mất, Diệp Vẫn Thần cũng đã nhận ra ánh mắt khác thường của Lạc U, vẻ mặt lạnh lùng biến mất trong nháy mắt, có chút mất tự nhiên nhìn Lạc U hỏi: "Tại sao lại nhìn anh như thế, anh xử lý như vậy không thích hợp sao?"
Hành vi chụp ảnh của ký giả theo Diệp Vẫn Thần chính là một loại xúc phạm đối với Lạc U, cho dù như thế nào, anh tuyệt đối sẽ không cho phép.
Lạc U đi về phía trước hai bước, đứng ở trước mặt Diệp Vẫn Thần, sờ sờ đầu Diệp Vẫn Thần, nói: "Rất thích hợp, anh làm rất tốt."
Cô đã từng cực kỳ để ý đến chuyện Diệp Vẫn Thần can thiệp vào cuộc sống của cô, cũng không thích anh biểu lộ sự si mê của anh đối với mình, cảm thấy người đàn ông này cũng chỉ là một người hầu nhỏ mà thôi, dựa vào cái gì mà lại tự tiện can thiệp vào cuộc sống của cô chứ! Truyện chỉ đăng tại -editor: shizuka nguyễn
Nhưng bây giờ tất cả rõ ràng đã khác rồi, vậy mà cô lại cảm thấy dáng vẻ người đàn ông này bảo vệ mình thật sự rất tuấn tú, rất bạo lực rất dễ thương đó được không hả!
Diệp Vẫn Thần được khen nên rất vui vẻ, khóe miệng khẽ nhếch lên, chưa tính đến ý cười rõ ràng kia, con người lạnh lùng này, trong nháy mắt trở nên ôn nhu.
Mấy ngày kế tiếp, Lạc U và Diệp Vẫn Thần chỉ làm ổ ở trong nhà trọ không đi ra ngoài, trong lúc Diệp Vẫn Thần được nghỉ, không có chuyện gì để làm, nên bắt đầu học nấu ăn.
Chuyện học nấu ăn này không phải do Diệp Vẫn Thần tâm huyết dâng trào mới học, mà do bị Tiếu Tiêu kích thích, đi theo bên người Lạc U vài ngày, biết hết về mấy người bên cạnh Lạc U, cũng biết về lĩnh vực mà mỗi người bọn họ am hiểu, sau đó chính là chuyện Lạc U khen ngợi Tiếu Tiêu.
Lạc U khen ngợi Tiếu Tiêu, nói Tiếu Tiêu càng ngày càng có dáng vẻ của Sebastian, mà sau lần thứ hai Diệp Vẫn Thần nghe được cái tên Sebastian này, thì không nói không rằng lập tức lên mạng tra tìm một phen, sau đó rốt cuộc biết được rốt cuộc thân phận của Sebastian là gì.
Đối với lần này, Diệp Vẫn Thần bày tỏ rất để ý, anh sẽ không cướp thân phận quản gia với Tiếu Tiêu, nhưng vấn đề là trong anime người ta cuối cùng lại là quản gia ở cùng một chỗ với chủ nhân đó nha, cái này làm Diệp Vẫn Thần có chút không thể không để ý được. Truyện chỉ đăng tại -editor: shizuka nguyễn
Ở trước mặt Lạc U, Diệp Vẫn Thần là một M(*) chính hiệu, anh đã nhận định Lạc U chính là chủ nhân duy nhất trong đời của anh, nên tất nhiên cũng hy vọng được vĩnh viễn ở cùng với chủ nhân, hơn nữa anh vẫn luôn cố gắng yêu cầu mình, hy vọng ở trước mặt Lạc U, mình chính là người ưu tú nhất.
(*) M trong SM: trong anime và manga: S là viết tắt của Sadist có nghĩa là người bạo dâm hay còn gọi là ác dâm (cuồng ngược). Còn M là viết tắt của từ Masochist là người cuồng dâm, thống dâm (cuồng bị ngược).
Cho nên, vì để cho Lạc U khen mình, Diệp Vẫn Thần lập tức cắn răng bắt đầu học nấu cơm!
Lạc U đang đọc sách, bỗng nghe thấy phòng bếp truyền đến âm thanh bịch bịch, thỉnh thoảng còn có âm thanh nói chuyện của Diệp Vẫn Thần và Tiếu Tiêu, Diệp Vẫn Thần muốn học nấu ăn, để vô sự tự thông thì vẫn còn có chút khó khăn, nên đã mời Tiếu Tiêu làm thầy giáo.
"Nồi bát muôi chậu phải chịu tội rồi nhỉ." Không biết lúc nào, Lạc U đã đứng ở cạnh phòng bếp, buồn cười nhìn Diệp Vẫn Thần và Tiếu Tiêu.
Diệp Vẫn Thần một tay cầm một con dao, một tay cầm một cái chậu, không biết là đang làm cái gì, nói chung là có chút kỳ lạ, trên tay và trên người còn dính một vài cọng rau, nhìn qua có chút chật vật, nghe thấy lời của Lạc U, sắc mặt lập tức đỏ lên.
"Ồn ào đến em à, anh sẽ cố gắng làm nhẹ một chút." Diệp Vẫn Thần cảm thấy xấu hổ vì sự ngốc nghếch của mình, cái này còn khó hơn nhiều mấy thứ huấn luyện gì đó trong quân đội. Truyện chỉ đăng tại -editor: shizuka nguyễn
"Không sao đâu, anh cứ tùy ý phát huy đi, lỗ tai của em sẽ phối hợp với anh." Lạc U không thèm để ý nói, học tập gì đó cũng chỉ là một loại giải trí mà thôi, bây giờ có chuyện còn thú vị hơn so với học tập, làm sao cô có thể để ý được chứ.
Diệp Vẫn Thần bày tỏ loại phối hợp này làm cho người ta rất bất đắc dĩ, Lạc U đây là đang nói móc anh đấy à, hay là đang xem chuyện cười của anh đây nhỉ?
Xét thấy năng lực học tập của Diệp Vẫn Thần trên phương diện nấu ăn quá thấp, mãi đến lúc Diệp Vẫn Thần lưu luyến không rời trở về quân đội, anh cũng chưa làm được một bữa cơm cho Lạc U ăn, nhưng Diệp Vẫn Thần lại cực kỳ nghiêm túc bày tỏ, lần gặp mặt tiếp theo, anh nhất định sẽ có tiến bộ.
Buổi tối trước khi Diệp Vẫn Thần đi một ngày, anh lại ngẩn người một lúc lâu trong phòng Lạc U, Lạc U đã buồn ngủ muốn ngủ lắm rồi, mà không thấy người đàn ông này có ý muốn rời đi, chỉ có chút bất đắc dĩ hỏi: "Anh không buồn ngủ à?"
"Buồn ngủ." Buồn ngủ, nhưng không muốn ngủ, vừa nghĩ tới ngày mai phải đi, lần nữa phải rời khỏi Lạc U, Diệp Vẫn Thần lại không có chút xíu buồn ngủ nào nữa.
"Vậy sao còn không đi ngủ đi?" Lạc U luôn cảm thấy đại não của Diệp Vẫn Thần có chút khác với người bình thường, nếu không tại sao lại luôn có thể làm ra một vài chuyện làm cho người ta không nói được lời nào chứ, cái chuyện hơn nửa đêm không ngủ này cũng không phải là một thói quen tốt, cho dù là không muốn, cũng không cần biểu hiện rõ ràng như vậy chứ, làm cô cũng cảm thấy có chút không thoải mái.
Ngày mai người đàn ông này phải rời đi rồi, haiz, không biết lần gặp tiếp theo sẽ là khi nào, hy vọng không nên quá lâu. Truyện chỉ đăng tại -editor: shizuka nguyễn
"Không muốn ngủ." Anh không muốn ngủ, chỉ muốn ở chỗ này nhìn Lạc U thêm mấy lần, khắc ghi lại dáng vẻ tốt đẹp của Lạc U vào trong lòng, để mùi vị nhớ nhung, có thể giảm đi một chút.
Cái loại mùi vị này quá khó chịu, Diệp Vẫn Thần đã từng nếm qua, cho nên không muốn nếm thêm nữa.
Lạc U không nhịn được gõ đầu Diệp Vẫn Thần, người đàn ông này quả nhiên làm cho người ta không nói được lời nào, rõ ràng đây là một chuyện cần phải cô đơn đau lòng, nhưng tại sao bây giờ cô lại cảm thấy như có tin vui vậy chứ.
"Anh không ngủ được nhưng em có thể ngủ được, tùy anh đó." Lạc U nói xong thì lập tức nằm xuống, nhắm mắt lại một bộ buồn ngủ.
Diệp Vẫn Thần cũng không đi, cứ như vậy ngồi ở trên ghế cách đó không xa nhìn cô, như là một người bị bệnh thần kinh vậy đó.
Ngủ ngủ ngủ, sau khi Lạc U nhắm mắt ngủ rồi nhịn năm sáu phút, thật sự là không nhịn nổi nữa phải mở mắt ra, có chút tức giận nói: "Diệp Vẫn Thần, anh không nên quá đáng như vậy nhé."
Chỉ cần là đổi thành người ngoài cứ nhìn chằm chằm cô ngủ như vậy, thì cô nhất định sẽ tống người nọ vào bệnh viện tâm thần!
Diệp Vẫn Thần cúi đầu, trong nháy mắt vẻ mặt trở nên có chút tủi thân, giả bộ đáng thương nói: "Anh chỉ ngồi ở đây nhìn em cũng không được sao, anh thật sự không muốn đi ngủ, anh sẽ không làm cái gì cả, em để anh ở chỗ này có được không, Tiểu U, anh xin em đó có được không hả."
Đây là làm nũng đấy à? Đây thật sự là đang làm nũng đấy à? Lạc U có loại cảm giác hoa mắt chóng mặt! Người đàn ông to xác này thật sự đang làm nũng với mình sao?!
Đối mặt với dáng vẻ đáng thương của Diệp Vẫn Thần, Lạc U lại có loại ảo giác là mình đã làm sai chuyện gì đó, nhưng rõ ràng cô chỉ muốn ngủ thôi mà, chẳng lẽ cái này không đúng sao?
Lạc U có chút tức giận, chỉ là mặc dù buồn bực nhưng cũng không muốn tức giận với Diệp Vẫn Thần, làm sao cô có thể không biết, muốn đuổi Diệp Vẫn Thần đi chẳng qua chỉ là một câu nói mà thôi, người đàn ông này chắc chắn sẽ nghe lời, nhưng mà Lạc U lại cảm thấy mình không đành lòng làm vậy.
"Đi đến ngăn kéo trong tủ lấy cái chăn ra đây." Lạc U chỉ vào tủ quần áo cách đó không xa nói.
"Để làm cái gì vậy?" Diệp Vẫn Thần có chút không rõ nên hỏi.
Lạc U lườm Diệp Vẫn Thần một cái, cực kỳ bá đạo nói: "Bảo anh lấy thì anh cứ lấy đi, làm gì mà nói nhảm nhiều như vậy chứ."
Diệp Vẫn Thần cũng không hỏi thêm nữa, lập tức có động tác, lấy một cái chăn từ trong ngăn kéo ra, đàng hoàng bê đến trước mặt Lạc U.
"Đêm nay anh cứ ngủ trong đây đi, ngủ cho đàng hoàng vào, nếu còn tiếp tục lăn qua lăn lại nữa thì em sẽ bóp chết anh." Lạc U nói xong không chờ Diệp Vẫn Thần phản ứng, đã lập tức tắt đèn ở đầu giường, nhắm mắt lại bắt đầu ngủ!
Diệp Vẫn Thần ngẩn người ra, qua một lúc lâu mới phản ứng lại được, sắc mặt lập tức trở nên ửng đỏ, do dự rồi lại do dự, mới cẩn thận bò lên giường, nằm ở mép giường, vị trí cách Lạc U xa nhất.
Giường rất lớn, cho dù giữa hai người còn có thể nằm thêm hai người nữa, nhưng cho dù như vậy, Diệp Vẫn Thần vẫn có thể đủ cảm nhận được tiếng tim đập khác thường của mình, cảm giác được tiếng thịch thịch thịch, làm đầu óc Diệp Vẫn Thần trở nên trống rỗng, chỉ còn lại một suy nghĩ duy nhất.
Tiểu U đang nằm ở bên người anh, bọn họ nằm trên cùng một chiếc giường, anh có thể ngửi thấy mùi thơm trong trẻo nhưng lạnh lùng trên người Lạc U một cách vô cùng rõ ràng, Diệp Vẫn Thần nghĩ, đây cũng món quà tốt nhất mà Lạc U đưa cho anh, trước khi chia tay với anh.
Ngày thứ hai lúc Diệp Vẫn Thần đi, Lạc U vẫn còn đang ngủ, Diệp Vẫn Thần cũng không cần bất kỳ người nào đi tiễn anh, cứ như vậy lặng yên không tiếng động một mình rời đi, nhưng mà trước khi anh đi, sau khi xoắn xuýt một phen, đã len lén chụp được vẻ mặt lúc ngủ của Lạc U, cẩn thận bảo tồn trong điện thoại di động của mình, bây giờ bọn họ đã nằm trong giai đoạn chấp hành các loại nhiệm vụ, có thể giữ lại máy truyền tin của mình, nhưng mà tất cả các máy truyền tin đều là quân dụng, vừa tinh vi vừa an toàn.
Lúc Lạc U tỉnh lại bên người đã không còn bóng dáng Diệp Vẫn Thần đâu, cô cũng không cảm thấy khó hiểu, Diệp Vẫn Thần chính là một người không thích làm phiền đến cô như vậy, không cần cô đi đón, cũng không muốn cô đưa đi, cô chỉ cần đừng chờ tại chỗ, còn anh sẽ dùng hết tất cả sức lực, cô gắng lần nữa trở lại bên cạnh cô, mặc dù Diệp Vẫn Thần chưa từng nói ra lời nào như vậy, nhưng mà sự thật cũng đã nói cho cô biết như vậy.