Mẹ Ngôn nghe xong cười híp mắt nói, "Tiểu Thịnh đã nói cho con biết sao? Mẹ và mợ ba của con đã thương lượng xong rồi, lễ trưởng thành của con sẽ cử hành ở nhà cậu ba con, muốn tổ chức thật lớn, chúng ta sẽ mời các quan chức, quân nhân, thương gia ba giới danh giá này tới tham gia...." Mẹ Ngôn không nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn ảm đạm của Ngôn Nại, tự nhiên nói về sự sắp xếp tỉ mỉ của bà.
Ba Ngôn và Ngôn Diễn cũng lặng lẽ đưa cho Ngôn Nại một cái ánh mắt "Tự cầu may mắn đi".
"Mẹ, sinh nhật của con có thể tổ chức ở nhà mình hay không?" Cô không muốn mời những tiểu thư danh giá mà cô không biết, cô muốn mời bạn bè cùng bạn học của mình, Ngôn Nại lấy dũng khí nói.
Khuôn mặt tươi cười của mẹ Ngôn chợt lạnh lẽo, bà làm sao không biết ý tứ của Ngôn Nại, bà cúi đầu sờ một chút vòng ngọc giá trị sa xỉ trên cổ tay mình, thanh âm không còn dịu dàng, hiền từ như lúc trước, "Mẹ họ Diệp, nhà họ Diệp là của ông ngoại con, cậu, anh họ, chị họ, em họ, bọn họ cũng là người thân của con! Bọn họ và con không quá gần gũi, nhưng từng ấy năm đến nay con liệu có quan tâm nhiều đến họ? Bình thường con có liên lạc với bọn họ sao? Nếu như không phải hằng năm mẹ lôi kéo con trở về nhà họ Diệp hai lần, con sẽ đi sao? Ông ngoại là trưởng bối của con, con chưa bao giờ quan tâm, đừng nói cậu, dì của con hay những người khác."
Mẹ Ngôn khiển trách Ngôn Nại, ánh mắt của bà nhìn về phía ba người bọn họ, con bà không thích nhà họ Diệp, bà rất khổ sở. Nhà họ Ngôn ở trên thương trường, nhà mẹ bà mặc dù không có giúp được gì, nhưng bà đã gả cho Ngôn Húc Dương, hai nhà quan hệ thân thiết, thành tựu hiện nay của nhà họ Ngôn, cũng có quan hệ với nhà họ Diệp, tổng giám đốc Ngôn thị chính là con rể của nhà họ Diệp, thân phận này chính là giấy thông hành.
Ngôn Nại ngậm miệng, đây là thỏa hiệp.
Cuộc sống hàng ngày, mỗi ngày Ngôn Nại đến ba điểm: trường học, công ty và Hào Đình thẳng một đường đi qua, cô đến công ty không hề coi chừng Ngôn Diễn nữa, cũng không giống người lớn chăm sóc trẻ con suốt ngày quản công việc của anh ấy, không hề nói những lời "răn dạy" với anh nữa. Không có Ngôn Nại quản hắn, Ngôn Diễn có chút không quen, hắn cho là em gái giận hắn vì chuyện lần trước, gần đây hắn thu liễm rất nhiều, ở trước mặt Ngôn Nại càng tỏ ra cẩn thận, công việc hắn cũng tự mình giải quyết rất nhiều, hắn muốn thể hiện mình với em gái mà, nhưng lại cảm thấy làm như vậy thật mất mặt.
Ngôn Nại si mê đánh đàn ghi - ta, cô đến tìm Mạnh Châu dạy cô đánh đàn ghi - ta gỗ, cô đánh ghi - ta nhập môn không thấy có nhiều khó khăn, cô sẽ đánh thành thạo, ngón tay linh hoạt cùng phối hợp cô rất nhanh liền học được, cô học đàn cảm thấy rất thích thú. Trong S.Nirvanaqi mỗi người đều có tài nghệ riêng, đồng thời cũng biết mấy loại nhạc cụ, bọn họ có niềm đam mê ca nhạc mãnh liệt, không chỉ bởi vẻ ngoài anh tuấn của bọn họ. Lúc mà người khác không thấy, bọn họ đều rất nỗ lực học tập, khôn ngừng hoàn thiện mình.
Phác Kha thỉnh thoảng sẽ lôi kéo cô, muốn cô khiêu vũ cùng hắn, những động tác khiêu vũ xinh đẹp, xem ra rất khó khăn, cô làm càng thấy khó hơn, đối với Ngôn Nại thực hiện động tác khó là điều không thực hiện được, cô cũng không biết làm sao. Quan hệ của cô và S.niranaqi ngày càng tốt.
Sau khi Thẩm Hoan Tình quay lại giới giải trí, bắt đầu phát hành album mới rồi, công ty giải trí Ngôi Sao vì album này của cô mà chuẩn bị hơn một năm, nhiều trang báo cũng nhắc đến, fan của Thẩm Hoan Tình thì ra rất nhiều, bọn họ thích cô ấy hát, sẽ không bởi vì cô ấy giải nghệ năm năm mà quên cô ấy. Album mới phát hành ngày thứ nhất đã bán được số lượng lớn đĩa.
Hôm nay rất đặc biệt, Ngôn Nại đang suy nghĩ nội dung phát triển của cuốn tiểu thuyết ngôn tình, việc phát hành album ca nhạc của Thẩm Hoan Tình xuất hiện vào
Album của Thẩm Hoan Tình mới bán ra đã mở tiệc chiêu đãi rồi, buổi tối công ty giải trí Ngôi Sao đặc biệt mở tiệc vì cô ấy, các nhân vật quan trong cuốn tiểu thuyết ra sân, thứ nhất là nữ phụ Đàm Tuyết Bạch, cùng Thẩm Hoan Tình diễn màn hai nữ tranh một nam, đàn ông họ tranh đoạt đương nhiên là Dung Quý Hàn. Đàm Tuyết Bạch là con nhà giàu, trình độ học vấn cao, gia thế tốt, lại có bộ dáng xinh đẹp, là bạn từ nhỏ của Dung Quý Hàn, là thanh mai trúc mã. Đàm Tuyết Bạch ở trong tiểu thuyết một lần lại một lần thiết kế Dung Quý Hàn và hãm hại Thẩm Hoan Tình, Dung Quý Hàn đều đánh lui từng bước, thích hắn ta ngay cả cô ta, cuối cùng bởi vì ánh sáng của nữ chính Thẩm Hoan Tình, cô đều đem mình chơi đùa đến chết, đây là gieo gió gặt bão.
Ngôn Nại không nghĩ ra, Đàm Tuyết Bạch trẻ hơn Thẩm Hoan Tình, gia thế tốt hoan Thẩm Hoan Tình, lại lớn lên từ nhỏ với Dung Quý Hàn, tình cảm của cô ấy và Dung Quý Hàn đáng lẽ phải rất sâu đậm, tại sao Dung Quý Hàn lại chọn Thẩm Hoan Tình đây? Do Thẩm Hoan Tình có ánh sáng của nữ chủ? Còn có câu nói kia, mọi việc muốn phát sinh sớm nên diễn ra?
Đàm Tuyết Bạch xuất hiện, Ngôn Nại cảm thấy nữ phụ ác độc đáng yêu cỡ nào, để cho cô ấy và Thẩm Hoan Tình tranh đấu thôi. Tối nay quan hệ của Thẩm Hoan Tình và Dung Quý Hàn sẽ tiến thêm một bước, Đàm Tuyết Bạch thiết kế Dung Quý Hàn, Thẩm Hoan Tình hưởng lợi, sự việc trong tiểu thuyết vốn là phát triển như vậy. Hai người sẽ lên giường, tiếp theo sau khi rời giường, Dung Quý Hàn liền yêu Thẩm Hoan Tình thật sâu, đây là chi tiết quan trọng nhất.
Đến lễ trưởng thành của Ngôn Nại, hôm nay là thứ ba, trường học đi học bình thường, mẹ Ngôn giúp cô xin nghỉ phép với giáo viên, từ sớm đã mang cô đến nhà cậu Diệp Tế Nam, một nhóm thợ trang điểm đang đợi Ngôn Nại, Ngôn Nại hoảng sợ, thợ trang điểm có mấy cách trang điểm cho Ngôn Nại, hắn đang miêu tả với mẹ Ngôn. Mẹ Ngôn không có hỏi ý kiến của Ngôn Nại, trực tiếp quyết định một kiểu trang điểm mà bà rất hài lòng.
Ngôn Nại giống như một tượng gỗ, bị một đám người giày vò, đợi đến khi cô mặc bộ quần áo hoa lệ lên, đã là sáu giờ sau. Cô nhìn thấy trong gương là một công chúa xinh đẹp, những người ở đây đều khen ngợi. Công chúa trong cung cao quý, cao ngạo, cô có người hâm mộ thân phận, phải có địa vị cao thượng, tiền tài phía sau đếm không hết.....Cô lại cảm thấy trang điểm như vậy có chút không thích hợp với mình.
Lễ trưởng thành của cô được tiến hành rất thuận lợi, mẹ Ngôn chọn trang phục cho cô rất phù hợp với bữa tiệc, ở trong một đám phụ nữ danh giá, có vẻ không kém chút nào, một cái liếc mắt, rất dễ dàng có thể thấy cô. Ở trên mặt Ngôn Nại treo nụ cười thích hợp, chu toàn đứng giữa những tiểu thư danh giá đến tham gia tiệc sinh nhật của cô hôm nay, các cô ấy là ai cô cũng không nhận ra, Phương Đình Na không có trong danh sách mời của mẹ Ngôn, trong bữa tiệc cứ như chỉ có một mình cô, rất cô đơn, có như thế thì lúc này cô cũng sẽ không tỏ ra không vui, cô còn lên tinh thần, ứng phó với mấy người khách này.
Cô bất mãn với sự sắp xếp của mẹ Ngôn, nhưng là cô nghe theo. Cô không thích những người khách mới xa lạ này, cô vẫn cười nói rôm rả với các cô ấy, cảm ơn bọn họ, cô trở nên thật dối trá.
Ông cụ Diệp xuất hiện trong bữa tiệc sinh nhật, bữa tiệc trở nên cao trào, các vị khách trong buổi tiệc cũng muốn đi lên nói vài câu với ông cụ, gặp mặt chào hỏi. Ngôn Nại châm chọc nhếch miệng lên, các cô ấy đến tham gia bữa tiệc của cô sao? Sao lại đi tiếp cận ông cụ?
Bữa tiệc tổ chức ngoài trời, phía sau nhà cậu ba có một phòng nghỉ tách biệt, khách mời thường xuyên qua lại trong bữa tiệc, họ tìm kiếm người quen, nét mặt của mỗi người thường xuyên thay đổi, trên mặt mỗi người đều mang mặt nạ, có lẽ họ không thích trường hợp như vậy, nhưng với thân phận của họ, làm cho họ không thể không mang.
Thân phận gì thì làm cái gì chính là chuyện quan trọng, hoàng đế là cao nhất, hắn không có cách nào hành động theo ý mình. Cuộc sống không có tự do thực sự, mọi người đều bị giam cầm ở bên trong nhân gian này.
Trước kia cô được mọi người bao bọc, không biết được thế giới bên ngoài thế nào, cô vui vẻ và hưởng thụ yên bình bọn họ cho cô, con người cuối cùng rồi sẽ lớn lên, luôn phải rời đi tổ ấm để tiếp xúc với bên ngoài. Khi vừa tới nơi này, cô nghĩ dựa vào việc mình biết trước tình tiết trong tiểu thuyết, giúp đỡ anh trai, trợ giúp ba, muốn bọn họ trở thành tất cả của cô, đứng vững không bao giờ ngã, cô cũng không xuyên qua vô ích vui vẻ tiếp tục công việc này. Cô làm đúng không? Hiện trại cô không thể xác định chắc chắn được.
Cô có cảm giác mệt chết đi, cảm giác sau khi mình đi đến thời không này vẫn một mực sống vì người khác, buồn cười nhất chính là ngay cả mơ ước của bản thân mình cô cũng không biết là gì, cuộc đời của cô sẽ ra sao đây?
Sau khi bữa tiệc kết thúc, Ngôn Nại thay bộ lễ phục trên người, một mình rời đi, điều này làm Diệp Gia Thịnh đến tìm cô bị vồ hụt, trong tiệc sinh nhật hắn bận tiếp khách, còn chưa kịp nói với cô câu chúc mừng sinh nhật.
Ngôn Nại bắt taxi, tùy ý nói một địa điểm, sau khi xuống xe, cô vào cửa hàng mua hai chai rượu Tiểu Bạch, độ cồn của rượu cô cũng không coi, trả tiền xong liền xách rượu đi tìm một công viên ngồi học người khác mượn rượu giải sầu.
Cô mở nắp một chai rượu, uống một hớp, cảm giác cổ họng cay nồng kích thích nước mắt cô chảy ra, cô ngồi chồm hổm trên mặt đất mãnh liệt ho khan, khi cảm thấy đỡ hơn, cô mới đứng lên, đem chai rượu ném vào thùng rác, cô không muốn uống thứ đó lần thứ hai nữa.
Một hớp rượu độ cồn cao xuống bụng, đầu óc Ngôn Nại bắt đầu có chút choáng váng rồi, cô ngồi trên ghế dài ven hồ ở công viên, nhìn mặt hồ ngơ ngẩn, sắc trời ngày càng tối, bây giờ không phải là mùa hè, ngày tối sớm hơn.
Ngôn Nại lấy điện thoại di động ra, muốn gọi người đến đón cô, người thứ nhất cô nghĩ đến chính là Clarence, vừa nghĩ tới liền trực tiếp gọi cho anh, trong vô thức cô nói, "Em đang không vui, bây giờ đang ở công viên Lam Thiên Tâm gần bờ hồ, em muốn gặp anh, anh có thể đến đón em không?" Hắn chỉ là trợ lý của ba, cô quấy rầy hắn như vậy, có phải có chút tùy hứng hay không? Bây giờ là thời gian tan tầm, cô có muốn hay không đưa cho Clarence tiền làm thêm giờ?
Sau đó, Ngôn Nại không biết cô ngồi đợi bao lâu, cô cố chấp nhất định phải đợi được anh đến, có thể vì cô uống một ngụm rượu, giờ nó đang phát tác. Cô đợi chút nữa Clarence đến đón mình.
Khi Clarence đến, Ngôn Nại ngồi tựa lưng trên ghế dài nhìn lên trời đầy sao sáng, trong miệng cô còn ngâm nga bài đồng dao, trông rất trẻ con. Hắn đến gần cô, ngửi thấy trên người cô có mùi rượu nồng nặc, đây không phải rượu ở trong bữa tiệc, hắn khẽ nhăn mày rậm.
Ngôn Nại thấy Clarence tới, cô quay đầu lại nhoẻn miệng cười với anh, ngồi dịch sang bên cạnh một chút, nhường anh một chỗ trống trên ghế dài, ý bảo anh ngồi xuống.
Clarence ngồi xuống, hắn đưa một chiếc hộp tinh sảo đến trước mặt Ngôn Nại, "Sinh nhật vui vẻ." Hôm nay là sinh nhật của cô, là trợ lý của ba cô, hắn biết.
Ngôn Nại mừng rỡ nhận quà tặng, "Cảm ơn, em có thể mở nó bây giờ không?"
Clarence gật đầu một cái.
Ngôn Nại vui vẻ bóc vỏ bọc bên ngoại, mở nắp hộp ra, ở dưới ánh đèn đường, cô nhìn thấy bên trong là những chiếc bánh bích quy nhỏ hình hoạt hình, trên bánh bích quy chính là hình của cô, các loại vẻ mặt, hết sức đáng yêu. Mùi thơm của bánh bích quy dụ dỗ khiến cô cảm thấy thật đói, ngày hôm nay cô cơ hồ chưa ăn gì cả, giờ bụng đói kêu vang rồi. Ngôn Nại không để ý tay mình còn chưa rửa, cầm một chiếc bỏ vào miệng, bánh quy xốp giong ngon miệng, hình dáng của bánh bích quy chính là cô, cô ăn một chiếc liền nhẫn nhịn không ăn nữa.
"Cảm thấy thế nào? Ăn ngon không?" Clarence thấy cô ăn một chiếc rồi không ăn nữa, liền hỏi cô.
Ngôn Nại chu chu môi đỏ mọng nói, "Ăn một chiếc sẽ ít đi một chiếc, em không muốn lập tức ăn hết sạch, đây là quà sinh nhật anh tặng em."
Clarence khẽ cười, hắn lấy ra một chiếc bánh trong hộp, đưa tới trước miệng Ngôn Nại, Ngôn Nại dĩ nhiên sẽ không cự tuyệt, ăn hết bánh bích quy trên tay hắn.
"Em thích, về sau anh sẽ thường làm cho em ăn." Clarence nói.
"Bánh bích quy này anh làm sao?" Đôi mắt Ngôn Nại giống như quả cầu thủy tinh đen mắt to càng ngày càng sáng, so với sao trên trời còn sáng hơn, làm cho người ta không mở mắt được.
"Đúng vậy, cố ý làm muốn đưa cho em, Ngôn tổng nói em thích ăn bánh bích quy." Thanh âm của Clarence thật ấm áp, vẻ mặt và ánh mắt ẩn dưới mắt kính khiến Ngôn Nại như cũ không nhìn thấy rõ.
"Tại sao không vui?" Clarence hỏi.
"Em cảm giác em vì người khác mà sống, không phải vì mình, không có ai khi sinh ra đã xác định mục tiêu, em không biết em sống trên đời này có ý nghĩa gì." Ngôn Nại thổ lộ lòng mình, cô hiểu rõ thân phận cùng trách nghiệm hai thứ này, nhưng không nghĩ ra được có ý nghĩa gì.
"Sống vì người khác, đó là bởi vì người đó là người thân của em, em có thể ngoài thời gian dành cho bọn họ thì sống cuộc sống mình mong muốn, không phải chỉ có thể tồn tại một trong hai người. Không ai sinh ra đã định sẵn mục tiêu cho mình, vì vậy em phải tự đi tìm nó. Cuộc sống này là một con đường có rất nhiều ngã ba, không biết đi về đâu không chỉ có một mình em. cuộc sống vô ưu vô lo là thế nào thì anh không thể giải thích cho em được, bởi vì nó không có đáp án, chỉ có thể dựa vào chính bản thân mình tự đi tìm hiểu." Clarence nhẹ giọng nói.
Ngôn Nại nghe, biết cô cố chấp, bởi vì đối với tiệc sinh nhật ngày hôm nay bất mãn, đối với vận mệnh xuyên qua càng bất mãn, đối với việc đã từng có sự yên tâm thoải mái ở những người thân, bạn bè trước kia bảo vệ mình từ nhỏ đến lớn cũng bất mãn, cho nên cô đã để tâm vào những chuyện vớ vẩn rồi. Ngôn Nại suy nghĩ rất nhiều, giờ cô đã mười tám tuổi, trưởng thành rồi.
"Cảm ơn anh! Clarence, về sau anh phải thường xuyên làm bánh bích quy cho em, anh nhận lời rồi, thì không thể đổi ý! Còn nữa, em cũng muốn làm bánh bích quy có hình dáng giống anh." Ngôn Nại cười tươi sáng lạn nói với Clarence.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cô Là Em Gái Của Nam Cặn Bã
Chương 28
Chương 28