Editor: Dung Cảnh
Beta- er: Hoàng Lão Tà
Ngôn Nại nghe người khác giới thiệu, nói Dung Quý Hàn là cổ đông mới của Ngôn thị thì cô cảm thấy có chút thất bại, người ta đã quang minh chính đại tới Ngôn thị rồi, nếu không có Tô Lan phu nhân, thì hậu quả thật không thể tưởng tượng nổi, có lẽ Ngôn thị đã bị anh ta đổi chủ rồi. Hai bên giằng co không nhân nhượng quá lâu rồi, Ngôn Nại sẽ không vì bắt tay giảng hòa mà lập tức cởi bỏ hết mọi khúc mắc trong lòng được, điều này làm cho cô sinh ra sự phòng bị với Dung Quý Hàn giống như phản xạ có điều kiện.
Mọi người đều ngồi ổn thỏa, cô cười khổ trong lòng, có phải cô quá coi trọng anh ta rồi hay không, vừa nhìn thấy anh ta liền giống như chuột thấy mèo vậy, thần hồn nát thần tính, mà người ta còn chưa làm gì cả. Tình tiết trong truyện ảnh hưởng đến cô quá nhiều, trong lòng cô vẫn có bóng ma, loại trạng thái này rất không tốt, bệnh này cần phải điều trị.
Cảm xúc thoáng qua của Ngôn Nại không qua được mắt của Dung Quý Hàn, anh bình tĩnh ngồi đó, cô sợ anh, mỗi lần nhìn thấy anh đều giả bộ trấn tĩnh. Lúc trước còn thích anh như vậy, trong phút chốc lại sợ anh, anh có chỗ nào khiến cô phải sợ hãi như vậy? Anh nhằm vào nhà họ Ngôn nhưng cũng chỉ ra tay với Ngôn thị, cũng không làm gì cô, anh có chút buồn bực. Hôm nay anh chỉ đơn thuần đến tham gia hội nghị, là một trong những cổ đông của công ty giải trí Ngôn thị, nên cần thiết phải tới dự hội nghị. Hai lần trước Ngôn thị triệu tập hội nghị Hội Đồng Quản trị, anh ta đều phái người tới, lần này lại tự mình đến, anh ta muốn nghe một chút quyết định sách lược mới của cô.
Ngôn Nại đã chuẩn bị rất nhiều cho hội nghị lần này, sau khi cô trở thành tổng giám đốc, đây là quyết định sách lược thứ hai của cô, thứ nhất là việc Ngôn thị tiến quân vào lĩnh vực phim truyền hình, bánh ngọt thơm ngon không lý gì mà không đi phân một miếng, phần lớn phim truyền hình trong nước đều do Đài truyền hình quay, công ty giải trí chỉ quay phim điện ảnh. Thật ra chỉ cần quay được một bộ phim truyền hình tốt, thì Đài truyền hình có bài trừ mấy đi nữa cũng sẽ tiếp nhận. Nói như vậy lĩnh vực điện ảnh và phim truyền hình không giống với thế giới kiếp trước của Ngôn Nại. Gần đây cô xử lý công việc của công ty, cũng quen thuộc với thị trường giải trí, phát hiện ở nước Z phim điện ảnh và truyền hình còn chưa phát triển ra bên ngoài, không tìm thấy một chút bóng dáng nào của tình tiết điện ảnh nước ngoài trong phim của nước Z.
Muốn phát triển Ngôn thị tốt hơn thì ánh mắt cần phải biết nhìn xa hơn nữa. Kết hợp với năng lực hiện có của công ty, chuẩn bị phát triển ra thị trường nước ngoài. Vào lúc những công ty khác còn đang cạnh tranh ở thị trường trong nước, Ngôn thị cần phải đi trước một bước, làm một người mở đường đánh được tiếng vang. Cô không nghĩ sẽ độc chiếm một mình, cho dù muốn thì một mình Ngôn thị cũng chiếm không hết, thị trường điện ảnh quốc tế cũng không dễ dàng thâm nhập như vậy, điều này cần mọi người cùng chung sức mới có thể. Một là phải mang văn hóa của nước Z ra thế giới, hai là đạt được lợi ích lớn trên thị trường quốc tế, thị trường quốc tế rộng lớn hơn rất nhiều so với thị trường trong nước.
“Tổng giám đốc Ngôn, thời điểm nước Z trao đổi văn hóa với bên ngoài, có mang ra một bộ phim kinh điển, nhưng bởi vì sự khác biệt về văn hóa, người nước ngoài xem chẳng qua chỉ thấy mới mẻ, cũng không thể trở thành xu hướng lựa chọn của đông đảo quần chúng, hiệu quả không lớn. Hiện nay điện ảnh của nước ta trên thị trường quốc tế đang ở trạng thái nhập siêu, nếu so sánh với các nước phương Tây có thể xem là yếu kém. Trước kia đã từng thử mang phim điện ảnh qua nước khác, kết quả lại thất bại mà về, lâu dần mọi người chỉ nhìn chằm chằm vào thị trường trong nước.” Một cổ đông cao cấp giải thích, không phải mọi người không thấy được tiềm năng của thị trường nước ngoài, nhưng văn hóa giữa các nước và các vùng miền khác nhau, thái độ của người xem cũng không giống nhau, muốn có đột phá qua nó rất khó.
Những điều ông ta nói đương nhiên Ngôn Nại đều biết, muốn một lần đã nắm bắt được thị trường quốc tế hoàn toàn không có khả năng, phải tiến hành theo chất lượng, “Văn hóa khác biệt là điều tất yếu, thay vì cứ tiếp thu những khác biệt đó, không bằng điều chỉnh tác phẩm, làm cho tác phẩm thích ứng với điều kiện văn hóa của thị trường quốc tế, ví dụ như văn hóa về ngôn ngữ, hứng thú với cái đẹp cùng với giá trị sinh tồn.” Ngôn Nại nói rõ ràng, muốn tuyên truyền văn hóa của quốc gia mình, nhưng cũng phải hiểu những nền văn hóa khác.“Nội dung bộ phim nói về chuyện xưa của nước Z, như vậy mới có thể lấy được sự đồng tình của mọi người trên thế giới.”
Clarence ở bên cạnh ghi chép, bề ngoài Ngôn Nại vẫn có mấy phần khí thế của một người đứng ở trên cao, đây đều là những nội dung hai người đã thảo luận, Anh ta rất tán thành quan niệm của cô, Ngôn thị dưới sự dẫn dắt của cô sẽ tiến lên một đỉnh cao mới. Không nên coi thường một quyết sách, có lúc nó có thể quyết định tương lai của một công ty.
Dung Quý Hàn gật đầu tán thưởng, nếu có thể đi đến bước này, Ngôn thị sẽ chắc canh ta sẽ vùng dậy một lần nữa, sau đó sẽ đứng ở vị thế cao hơn. Ngôn Nại vừa xong hội nghị nội bộ công ty, ngày hôm sau cô được Diệp lão gia gọi đến. Cô bỏ lại hết mọi công việc trong tay, một mình tới nhà họ Diệp.
Ông đã về hưu nên thường ở trong thư phòng viết thư pháp, Ngôn Nại trực tiếp đi vào thư phòng tìm ông. Vào thư phòng, cô nhìn bốn chữ Tề gia trị quốc dưới ngòi bút của ông, hùng hậu mạnh mẽ, nét bút ngang tàng lại giống như nước sông Trường Giang chảy qua eo hẹp, chậm rãi, khí thế mạnh mẽ chảy ra ngàn dặm. Trong lòng cô đánh giá cho ông được 60 điểm, gần đạt đến tiêu chuẩn. Nếu để cô chấp bút viết, cô sẽ không khiêm tốn cho rằng chữ mình viết tốt hơn chữ của ông, ông viết là vì sở thích còn cô là chuyên nghiệp.
“Làm sao?” Diệp Thường Thanh mở miệng hỏi hai chữ.
Trong thư phòng chỉ có hai người là ông và Ngôn Nại, đương nhiên ông đang hỏi cô.
“Tạm được nhưng kết thúc chữ 治/Trị lệch hướng 3h có hơi thiếu lực, hơi nhẹ, chỗ này nên để nét bút kéo dài, hướng lên cao, nét bút chắc chắn, đến nơi đến chốn, đến cuối kiềm hãm lực.” Ông buồn bực nhìn chằm chằm, giọng nói của Ngôn Nại càng lúc càng nhỏ, cuối cùng không nghe thấy âm thanh nữa.
Cô không nói nữa, ông mới dời mắt lên giấy tuyên thành, cẩn thận đánh giá, cảm thấy lời cô nói không sai, càng về sau lực càng yếu, nhưng lời nói thành thật của cô làm cho ông cảm thấy phiền muộn, bốn chữ này đã luyện một thời gian dài.
“Nghe nói muốn phát triển lĩnh vực điện ảnh của nước ta ra nước ngoài, ý nghĩ này không tệ” Ông cụ chuyển đề tài. Ngôn Nại ngẩn ra, cô mới mở cuộc họp nội bộ công ty, ngày hôm sau ông ở trong nhà cũng biết, còn gọi cô tới nói về nội dung cuộc họp. Đây là hội nghị nội bộ sao? Bên người cô có bao nhiêu tai mắt của người khác, còn xâm nhập vào bên trong các cổ đông cao cấp…
“Đúng vậy, đã có phương án, thị trường điện ảnh quốc tế lớn như vậy không thể buông tha dễ dàng được”. Ngôn Nại trả lời. Hội nghị ngày hôm qua đã thông qua quyết sách của cô. Hiện tại đang bắt đầu tìm kịch bản, đạo diễn cô quyết định nội bộ là anh trai Ngôn Diễn của cô, nếu thành công, tên tuổi của anh sẽ nổi tiếng ở nước Z. Lần này sư huynh của anh là Phong Lăng Khiên cũng sẽ tới giúp đỡ, bọn họ đang rất chờ mong lễ kỷ niệm lần thứ 46 của điện ảnh quốc tế NAS vào năm sau.
“Cháu có đảm lược cùng sự quyết đoán hơn so với ba cháu, ông hy vọng cháu có thể làm tốt, đưa điện ảnh của nước Z ra thế giới, truyền bá mạnh văn hóa cùng giá trị truyền thống của nước ta.” Ông nói ông rất coi trọng kế hoạch này của Ngôn Nại, đương nhiên không phải vì ông suy nghĩ cho Ngôn thị, mà nhìn từ góc độ của nước Z. Điện ảnh nước Z cần phát triển ra thế giới, truyền bá văn hóa quốc gia, có thể hấp dẫn sự chú ý của nước ngoài đối với nước Z, trở thành cánh cửa đưa nước Z ra thế giới, mở rộng lực ảnh hưởng của nước Z trên thế giới. “Có chỗ nào cần giúp đỡ, cứ nói với mấy người cậu của cháu.”
Đây là đang nói sẽ có được sự hỗ trợ từ phía quốc gia sao? Hình như ngành điện ảnh không nằm trong hạng mục được Chính phủ nâng đỡ, bởi vì ngành điện ảnh nước Z vẫn chưa phát triển ra nước ngoài, cô có thể được đối xử đặc biệt sao? Sau lưng có nhà họ Diệp ủng hộ, cô có thể mạnh dạn mà làm rồi.
Dung Quý Hàn rất quan tâm đến dự án quay phim điện ảnh lần này, anh ta tò mò không biết lần này cô sẽ dùng kịch bản như thế nào để quay phim đưa ra thị trường nước ngoài.
Ngôn Nại tìm rất nhiều kịch bản nhưng đều không hài lòng, Ngôn Diễn đề nghị thử phim võ thuật xem sao, bởi vì người nước ngoài luôn cảm thấy hứng thú đối với công phu nước Z, bọn họ có thể quay một bộ phim võ thuật, sẽ dùng sắc thái cổ trang để bộ phim lôi cuốn và đặc sắc hơn một chut, hình ảnh như vậy sẽ tạo nên cảm giác mãnh liệt hơn. Ngôn Nại bác bỏ,người xem không hiểu văn hóa của nước Z, chỉ nhìn võ công bay tới bay lui thì được cái gì? Phương Đình Na đề nghị quay một bộ phim tình cảm,Ngôn Nại lắc đầu, muốn đưa ra thị trường quốc tế thì bộ phim phải thật xuất sắc, cô không tìm được sức hút từ kịch bản phim tình cảm.
Cố Tại Kiêu ngồi một bên cắn hạt dưa, góp ý, “Có thể quay một bộ phim ma ở nước Z, hành trình Mao Sơn đi bắt quỷ, nhưng anh ta lại yêu một nữ quỷ. Tình yêu của họ gặp rất nhiều khó khăn,trắc trở, yêu đến chết đi sống lại, như vậy không phải rất cảm động sao? Đạo sĩ bắt quỷ cần phải có võ công, sự đặc sắc của võ thuật, cũng không bị mất đi.”
Như vậy không phải càng phiền phức sao? Sau gáy của Ngôn Nại hiện lên đầy vạch đen, Cô lặng lẽ đứng dậy, chuẩn bị tự mình viết kịch bản, Phong Lăng Khiên vẫn im lặng không nói, trái ngược với bọn họ, cô lại càng tin tưởng ánh mắt của anh ta hơn.
Trong đầu Ngôn Nại đã hình dung được đại khái nội dung của câu chuyện xưa, kiếp trước ở thế giới của cô có nói về chuyện ngày tận thế, lời tiên đoán thần bí của Maya nói rằng thế giới sẽ bị hủy diệt, nhân loại sẽ bị diệt vong. Trong tiểu thuyết xuyên không không đề cập đến chuyện này, Ngôn Nại liền nghĩ ngay đến việc sẽ quay một bộ phim về ngày tận thế, nguyên nhân không phải vì lời tiên đoán mà bởi vì môi trường sinh thái vẫn đang bị phá hủy lâu nay.
Không biết có quay được cảnh thảm họa ngày tận thế hay không, cô nói ra ý tưởng này với Phong Lăng Khiên, anh ta làđạo diễn nên sẽ hiểu rõ về phương diện này hơn cô. Phong Lăng Khiên vừa nghe liền cảm thấy hứng thú, cảm thấy lựa chọn đề tài này cũng không tồi, bộ phim sẽ có hàng loạt thiên tai để nhắc nhở tất cả mọi người trên toàn thế giới hãy chú ý bảo vệ môi trường. Anh ta liền bắt đầu suy nghĩ phương pháp cùng với kĩ xảo điện ảnh.
Về phương diện này Ngôn Nại sẽ không quấy rầy anh, cô cũng nghĩ làm thế nào để thêm một ít yếu tố võ thuật vào kịch bản, tai họa xảy ra trên phạm vi toàn cầu, phim của cô lại quay chủ yếu ở nước Z, nên cô còn muốn đưa văn hóa nước Z vào trong phim.
Chờ đến lúc Ngôn Nại viết xong kịch bản, cô không dám qua loa, cô đưa kịch bản cho chú Nghị, để chú ấy xem qua một chút, bởi vì…bộ phim lần này Ngôn thị hết sức coi trọng, Đào Nghị xem xét rất cẩn thận.
Sau khi Đào Nghị xem kịch bản xong, ông gọi mấy nhà biên kịch chuyên nghiệp lập thành một tổ, đến để sửa những lỗi sai trong kịch bản.
Lúc kịch bản đến tay Ngôn Diễn, anh ta hết sức hưng phấn! Sau khi xem qua, lại cảm thấy hết sức đau khổ! Vì anh ta không nắm được kịch bản bộ phim lần này, may mắn còn có sư huynh, anh ta giao lại vị trí đạo diễn cho Phong Lăng Khiên, còn mình thì lui ra phía sau để học tập.
Nhân vật chính bộ phim này không có gì mới, Ngôn Nại cũng muốn diễn một vai, nên cô phải lấy hết dũng khí. Lần diễn vai Tử Hà Tiên Tử đó, cô đã bị Ngôn Diễn cười nhạo! Lần này, Phong Lăng Khiên đưa ra lời mời cho cô diễn một nhân vật, còn là nhân vật quan trọng nhất trong kịch bản.
Bộ phim có tên là 'Mạt đồ', phần đầu là cảnh con người phá hủy môi trường, thiên tai dần dần kéo tới ... Sau đó ống kính thay đổi một cái, một đô thị lớn phồn hoa hiện ra, mọi người đang sống cuộc sống hạnh phúc, làm những chuyện thường ngày.
Động vật có tính cảnh giác cao hơn rất nhiều so với con người, bọn chúng nhanh chóng cảm nhận được tai họa đang đến gần, bắt đầu chạy loạn khắp nơi. Nhiều nơi trên thế giới xảy ra động đất, cùng một vĩ độ có vùng lại nóng đến tan chảy có vùng lại lạnh cực độ, các quốc gia gần biển còn phải hứng chịu những cơn sóng thần tập kích. Càng ngày càng xảy ra nhiều tai họa hơn, làm cho mọi người chú ý, sau khi các quốc gia kiểm tra, thì phát hiện lục địa đang lún xuống, mực nước lên rất nhanh, cần phải nhanh chóng chuyển lên vùng đất cao hơn.
Nhân vật chính là Thang Kiệt từ nhỏ đã tập võ, ở nước Z là người có võ công rất cao cường. Anh ta và nhóm bạn của mình là Vương Hồ Đào, Hạ Vũ, ba người cùng tới thành phố L nước Z, đây là nơi có địa thế cao hơn mặt nước biển, sau khi các nước đưa ra lời cảnh báo, thì mọi người đều chạy đến thành phố L, tìm kiếm hy vọng sinh tồn. Thang Kiệt và nhóm bạn của anh ta đều đến từ một võ quán, trong người có sự nhiệt huyết, trên đường đi khi gặp những hoàn cảnh không may, bọn họ đều chủ động giúp đỡ. Nhưng không may chính là ngày cuối cùng thảm họa bộc phát, những gì khủng khiếp nhất đều xuất hiện....
Chờ đến lúc Thang Kiệt đến thành phố L, thì chỉ còn lại một nhóm người còn sống sót, anh ta đã trải qua những ngày lạnh lẽo, mệt mỏi khổ sở cùng tranh đoạt thức ăn, chịu nhục nhã, phản bội, sinh ly tử biệt! Cho dù đã trải qua những ngày như vậy, anh ta vẫn tin tưởng trên thế gian này vẫn còn tồn tại tình yêu thương, trên đường đi tuy xảy ra nhiều chuyện tồi tệ nhưng cũng có cảm giác ấm áp!
Ngôn Nại diễn là nhân vật Vương Hồ Đào, bạn đồng hành cùng nhân vật Thang Kiệt, Vương Hồ Đào hồn nhiên tốt bụng cuối cùng lại chết, một lần cô ấy cứu một đứa trẻ trong cơn động đất, bị thương nặng, bởi vì hoàn cảnh ác liệt, bọn họ không có cách nào chữa trị cho cô, cô kéo thân thể bệnh tật đi theo họ. Hạ Vũ sợ bị Vương Hồ Đào liên lụy, đành lựa chọn vứt bỏ bạn bè, lúc Vương Hồ Đào hôn mê, anh ta lấy hết thức ăn cùng đồ dùng mang đi. Cuối cùng Vương Hồ Đào không thể tới thành phố L, cô chết trong lòng Thang Kiệt.
Tai họa qua đi, thành phố chỉ còn lại phế tích, những người còn sống sót bắt đầu xây dựng cuộc sống mới….
Nhân vật Vương Hồ Đào đúng là một thử thách lớn đối với Ngôn Nại, làm cho cô không biết nói gì, Thang Kiệt là do Dung Quý Hàn đóng. Để cho cô và Dung Quý Hàn diễn cùng nhau, thật sự rất áp lực!
Sau khi giao kịch bản 'Mạt đồ' cho chú Nghị, một vài biên kịch cho rằng nên thêm vào một số cảnh tình cảm, vì thế có cảnh Vương Hồ Đào thích Thang Kiệt, trên đường đi bọn họ nảy sinh tình cảm. Nhân vật là do Phong Lăng Khiên chọn, cô không phải là đạo diễn vì vậy không có quyền nói gì, chỉ cảm thấy da đầu tê dại. Nghĩ đến lúc đóng phim cô thích Dung Quý Hàn, cô liền cảm thấy đau răng.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cô Là Em Gái Của Nam Cặn Bã
Chương 59
Chương 59