Xa xa nhìn lại, hai thiếu niên giục ngựa đi vào học viện Nam Phong.
Ánh trăng thản nhiên rơi xuống, chiếu rọi lên người hai thiếu niên giống như phủ lên người học một tầng ngân sa mỏng manh.
Hoa Bế Nguyệt đi vào trong phòng Tiêu Sâm, vừa rảo bước vào phòng, một cỗ hơi thở màu tùng bách đập vào mặt, cực kì giống mùi trên người của thiếu niên nọ.
Nhớ lại khi người nọ đập vào vai nàng, tay lại chụp lên ngực nàng, đôi gò má của Hoa Bế Nguyệt lại đỏ hồng.
Đã nhiều ngày từ khi chuyện xảy ra, trong lòng nàng cũng có chút mơ hồ, chợt lại nghe thấy người nọ nói, "Phòng này chỉ có mình ta ở, không cần câu nệ."
Nhớ tới tình cảnh của mình, Hoa Bế Nguyệt nhìn khắp bốn phía, phát hiện ra trong phòng chỉ có một cái giường, nghĩ tới chuyện mình phải cùng nam tử này sống chung một phòng, trong lòng nàng cũng có đôi chút khó chịu, sau khi phục hồi tinh thần, nàng lại phát hiện Tiêu Sâm đã rút đi áo ngoài nằm trên ghế tự bao giờ.
Lúc này Tiêu Sâm chỉ mặc một thân áo lót trắng, tóc dài như mây tản ra khắp bờ vai, mềm nhẵn như nước, ánh trăng ôn nhu từ cửa số tiến vào, chảy xuôi vào đôi mắt lạnh nhạt của hắn, làn da trắng nõn dưới ánh trăng trở nên trong suốt, thiếu niên im lặng khiến thần thái của hắn phảng phất như mây bay trên núi tuyết, đôi lông mày lịch sự tao nhã không nói nên lời, lại như một gốc cây Không Linh Mặc Lan ôn nhã nội liễm.
Không ngờ bộ dạng yên lặng của hắn lại tao nhã không nói nên lời như vậy, Hoa Bế Nguyệt không khỏi hơi giật mình.
Tiêu Sâm nhìn nàng, bỗng nhiên hắn nghiêng người chừa lại cho nàng nửa cái giường, khóe miệng nhếch lên, khôi phục lại thái độ bình thường, "Chỗ này chỉ có một cái giường thôi, nếu ngươi mệt thì có thể ngủ bên cạnh ta."
Khóe môi của Hoa Bế Nguyệt gợi lên nụ cười khổ, trong lòng nghĩ vị sư thúc này thật thích làm khó nàng, cự tuyệt, "Không cần, ta ngủ trên bàn."
Nghĩ tới suốt một chặng đường dài, nàng cùng với Lý Ngạn và Lý Tố ở trên một chiếc xe ngựa, suốt bảy ngày bảy đêm bão tuyết; khi hành quân đánh trận nàng cũng từng nữ phẫn nam trang sống chung một trướng với rất nhiều binh sĩ, ăn thịt uống rượu không chút kiêng kị.
Chỉ là cái giường trước mắt nàng rất hẹp, nàng không muốn ngủ cùng vị sư thúc trẻ tuổi này cả đêm như thế!
"Ngươi muốn ngủ trên bàn thật sao?" ánh mắt của Tiêu Sâm mang theo chút châm chọc.
"Ta không thích ngủ cùng nam nhân." giọng điệu của Hoa Bế Nguyệt không có chút khách khí nào.
"Tùy ngươi, bổn thiếu gia cũng không có hứng thú với nam nhân." trên mặt Tiêu Sâm có ý đùa cợt, ánh mắt chợt tối, trên môi là nụ cười lạnh lùng tựa như giận mà không giận, vui mà không vui, trên khuôn mặt tuấn mĩ tuyệt luân lộ ra tia khinh thường, hai tay bắt chéo trước ngực, con ngươi thanh lãnh không hề để ý nàng.
Đêm càng lúc càng sâu, mọi nơi đều chìm vào tĩnh lặng.
Hoa Bế Nguyệt chậm rãi nằm trên bàn, ánh mắt bình tĩnh dừng lại trên khuôn mặt tuấn mĩ của Tiêu Sâm, nghĩ tới truyền thuyết lưu khắp dân gian ba năm sau về kiếm tuyệt.
Nghe nói tính tình hắn kiêu hoành ương ngạnh, kiệt ngạo bất tuân, thật ra lại nhạy bén thiện biến, cơ trí thông minh, nhưng mà cho tới nay nàng chưa hề nhìn ra điểm ấy.
Lại nhớ tới tình hình khi nãy của Tiêu Sâm, nàng không khỏi lắc đầu thở dài.
Ban đêm, Hoa Bế Nguyệt không cởi áo ngoài nằm trên bàn, khó đi vào mộng, vì thế nàng bắt đầu âm thầm vận công.
Hơi thở dần dần hòa vào bóng tối, nhanh chóng tiến vào không gian hư không xa lạ, bốn phía hiện lên khung cảnh kì quái.
Ảo cảnh này bị một loại không khí ngưng trọng bao phủ, chỉ có một mình nàng giống như đang ở không gian vô thủy vô cùng hoang vu, chung quanh chỉ có đầm lầy cùng sương mù mênh mông. Bên trong sương mù dường như xuất hiện một bóng người, không thể nhìn rõ diện mạo. Cảm nhận được tầm mắt của người no dừng trên người nàng, Hoa Bế Nguyệt cảm thấy khẩn trương nôn nóng khó nhịn.
Nàng nhịn không được nói, "Ngươi là người phương nào?"
Người nọ ẩn sau sương mù, thần bí nói, "Ta là nhân gian tiên tri."
Hoa Bế Nguyệt hơi hơi kinh ngạc, "Là tiên tri, tại sao ngươi lại xuất hiện lúc này?"
Người nọ dùng giọng điệu lạnh nhạt nói, "Vận mệnh của Hoa Bế Nguyệt là duyên sinh duyên diệt, như ảo như mộng, người hữu duyên cuối cùng thì cũng là người hữu duyên, bất luận thế nào cũng sẽ gặp được, nên duyên của người chính là duyên của ngươi, nếu muốn tránh cũng uổng công!"
Hoa Bế Nguyệt nghe thế thì lòng lạnh băng, mím môi nói, "Nếu đã như thế, vì sao ta lại trùng sinh? Chẳng lẽ muốn ta lại giẫm lên vết xe đổ sao?"
Người nọ lắc đầu nói, "Cũng không phải, tựa như một quân cờ có thể hạ trong rất nhiều ván cờ khác nhau, các ngươi đều là những quân cờ trên bàn cờ, nhưng các ngươi cũng chính là kì thủ của bàn cờ đó! Vận mệnh nằm trong tay của mình, nhưng đã là duyên thì không thể trốn! Chỉ có thể nhìn ngươi hóa giải duyên này thế nào thôi. Mọi sự vạn vật đều có duyên, nhưng vận mệnh lại nằm trong tay ngươi!"
Lời vừa dứt, bóng dáng người nọ lại ẩn bên trong sương mù, biến mất hoàn toàn.
Nhưng lời nói của người nọ lại luôn lẩn quẩn trong đầu Hoa Bế Nguyệt, trong đầu xẹt qua mười ba năm nàng từng trải qua, không cam lòng đến cực độ từng chút từng chút nhỏ giọt trong lòng nàng, vô tình lại cảm thấy bi ai khó nhịn, nàng dường như chìm sâu vào mộng, đau khổ đến mức không thở nối, hận không thể đề mình chìm mất vào đau khổ.
Nhày mất dường như có cái gì đó chặng ở yết hầu của nàng, loại cảm giác này cực kì thống khổ, muốn sống không được muốn chết không xong!
Giống như băng lạnh tới tận xương, lại giống như lửa đốt nàng thành tro.
"Ư..." cổ họng Hoa Bế Nguyệt nhịn không được phát ra âm thanh rất nhỏ.
Giờ khắc này, không biết nguồn nhiệt lưu từ đâu theo gân mạch của nàng chậm rãi ngưng tụ hơi thở hỗn loạn trong thân thể nàng, tích tụ thành một khối chảy vào đan điền.
Theo nguồn nhiệt kia rót vào đan điền, đau đớn cũng giảm bớt, giấc mộng cũng vì thế mà chấm dứt. Sau khi nàng bình ổn trở lại thì cũng từ từ lâm vào mộng.
Không biết đã ngủ bao lâu, Hoa Bế Nguyệt mở con ngươi thanh lệ, lông mi thật dài tựa như cánh bướm phát hiện bên ngoài đã muốn sáng tỏ, nắng sớm yếu ớt chiếu lên người nàng ánh thành một mảng tái nhợt chói mắt, chỉ có thân mình đơn bạc hơi lạnh, nàng ngưng thần tĩnh khí suy tư về lời nói trong mơ, nàng cảm thấy tương lai cần phải thận trọng.
Mọi chuyện đều có nguyên do, giấc mơ này tất có thâm ý!
Suy nghĩ một chút, nàng lại dời tâm trí về chuyện ở học viện Nam Phong, không biết bây giờ rốt cục đang xảy ra chuyện gì?
Trong lúc bất giác, nàng lại nhớ tới kiếp trước, Bắc Cung Khiếu xưng đế, nàng cũng lui về hậu phương, trở thành một trong những nữ nhân của hắn.
Mặc dù nàng thích đối địch trên chiến trường, lại không thích tranh giành trong hậu cung, cả ngày không làm việc gì nhàn quá đành mời danh sư ở Nam Phong vào cung chỉ dạy cầm kì thi họa.
Nhìn đi nhìn lại nàng cũng có thể coi là một học viên của học viện Nam Phong! Hơn nữa còn biết rất nhiều về nơi này.
Nghe nói tên ban đầu của học viên Nam Phong là thư viện Nam Phong, do một danh sư dức cao vọng trọng thành lập vào năm trăm năm trước, vị danh nho này còn cưới Giang Nam đệ nhất tài nữ.
Nữ nhân này tài hoa hơn người, khi Võ Tắc Thiên còn tại vị, nàng còn mời vị tài nữ này vào luận bàn học nghệ.
Học viện này cũng là nơi đầu tiên thu nhân nữ đệ tử.
Cái gọi là yểu điệu thục nữ quân tử hào cầu chính là như vậy, con mối dòng của các bậc vương tướng đều học ở đây, nhân số còn hơn cả quốc tử giám, có thể nói là nhiều vô số kể! Dần dần tiếng tăm của thư viện Nam Phong cũng lan xa, y thuật, võ nghệ, cầm kì thi họa gì cũng có, thậm chí còn có võ sư chuyên môn truyền thụ võ công. Đệ tử của thư viện văn có thể trị quốc, võ có thể an bang, vì thế thư viện Nam Phong được đổi thành học viện Nam Phong.
Khi Bắc Cung Khiếu xưng đế, Hoa Bế Nguyệt cũng có quen biết vài vị danh sư của học viện, học tốt cầm kì thi họa, đáng tiếc nàng ở trong hậu cung, không thể tiếp tục học nhiều.
Không ngờ sau khi trùng sinh vẫn có thể vào nơi này! Trong lòng nàng không khỏi cảm khái.
Trong đầu không ngừng lưu chuyển, tinh thần dần dần sáng sủa, bỗng nhiên quay đầu, bây giờ nàng mới ý thức ra thiếu niên hồng y trên giường nãy giờ vẫn đang trợn mắt nhìn nàng,thật là dọa người.
Hoa Bế Nguyệt vội vàng ngồi dậy, mày nhướng thật cao, "Ngươi nhìn ta chằm chằm như thế làm gì?"
Tiêu Sâm vẫn nhìn nàng thêm một lát, ánh mắt tựa như băng, hơi nhướng mi nói, "Đêm qua ta không ngủ được!"
Hoa Bế Nguyệt trừng mắt nhìn hắn, hắn không ngủ được thì liên quan gì tới nàng? Ít nhất nàng cũng chưa giành giường với hắn mà.
Tiêu Sâm bắt chéo hai tay, bỗng nhiên nhếch môi, "Đêm qua hơi thở của ngươi rất nặng, nếu không có ta truyện nội lực sợ là ngươi đã nhập ma."
nghe vậy Hoa Bế Nguyệt trừng mắt thật to, nhìn chằm chằm Tiêu Sâm, không ngờ mình suýt nhập ma vì giấc mơ kia.
Càng không ngờ là cỗ khí ấm áp kia lại là nội lực của Tiêu Sâm chuyển cho nàng. Xem ra đêm qua hắn không ngủ được cũng là do nàng, nghĩ tới đây, mặt nàng không nhịn được đỏ lên.
Thiếu niên này biết đỏ mặt? Thần sắc của Tiêu Sâm mang theo ý cười tà nghễ liếc nàng một cái, chậm rãi đứng dậy nói, "Nếu đã ngủ xong rồi, vậy chúng ta đi Tố Tâm đường dùng bữa đi."
Hoa Bế Nguyệt hạ mi, hoi hơi gật đầu, tất nhiên nàng biết Tố Tâm đường là quán ăn của tầng lớp quý tộc trong học viên, với thân phận hiện tại của nàng thì sao có thể vào được, lại nghĩ tới vị sư thúc mà nàng ngàn dặm xa xôi tìm kiếm này, tuy hắn có chút trẻ tuổi, cũng có một chút quý tộc, chiếu cố nàng cũng không mấy tốt, nhưng ít ra cũng coi như "nhân nghĩa".
Sau khi rửa mặt, Hoa Bế Nguyệt cùng Tiêu Sâm đi về hướng Tố Tâm đường, từng hòn đá trên đường cũng vì ánh ban mai mà sáng lên ánh xanh.
Ánh nắng mặt trời xuyên qua kẽ lá khiến những cái lá kia thoạt nhìn như ngọc thạch trong suốt.
Dưới ánh nắng tươi đẹp kia, mặt hồ càng thêm sáng rõ, gió xuân phất qua gột rửa mọi thứ xung quanh, quanh hành làng là từng khóm thược dược đỏ thẳm, đóa hoa mị nhân duỗi thân ra ngoài theo chiều gió, học sinh khắp nơi đều mặc một màu trắng tinh khôi, càng làm nổi bật hồng y Tiêu Sâm cùng giản dị Hoa Bế Nguyệt, nàng thanh tú, hắn ngạo nghễ, vẫn có rất nhiều nữ sinh nhìn hai người đỏ mặt.
Nhưng Hoa Bế Nguyệt vẫn ẩn ẩn cảm nhận một tia bất an, luôn có một loại thấp thỏm trong lòng nàng.
Cảnh trong giấc mơ đêm qua rốt cục là ý gì? Cái nhân duyên mà tiên tri trong mộng nói là gì? Làm sao để hóa giải?
Ánh mắt nàng nhìn sang một bên, sóng mắt không ngừng di chuyển mang theo tia mị hoặc làm người ta hồn xiêu phách lạc.
Ngay giây phút nàng ngoái đầu nhìn lại, tầm mắt nàng xuất hiện một bóng dáng cao lớn tuấn lãng, bóng dáng kia xuất chúng trong đám đông, khuôn mặt tuấn mĩ như yêu nghiệt, mày kiếm thật dài, con ngươi lộ ra tia ngạo nghễ, môi thật mỏng cực kì vô tình.
Nhưng khi nhìn tới gương mặt tuấn tú kia, sắc mặt Hoa Bế Nguyệt không tự chủ mà biến sắc.
Không ngờ... Bắc Cung Khiếu lại ở nơi này!
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thiên Hạ Đệ Nhất Nịnh Thần
Chương 18: Chồng trước
Chương 18: Chồng trước