Editor: Á bì
Trong phòng bệnh yên tĩnh bỗng vang lên hai tiếng gõ cửa, Trình Cốc Tâm yếu ớt trả lời, "Mời vào."diễn.đàn.lê.quý.đôn&á.bì
Đẩy cửa vào chính là Gary, điều này làm cho cô giật mình, "Gary, sao lại là anh?"
"Cô sao rồi, cảm thấy khoẻ hơn chưa?" Bành Lâm đi tới bên giường nhẹ giọng hỏi, mặt mũi vẫn ôn nhu không nói nên lời.
"Tạm được, nhưng làm sao anh biết mà tới đây?" Cô cảm thấy chuyện cô nằm viện anh hẳn là không nên biết mới đúng chứ.diễn.đàn.lê.quý.đôn&á.bì
"Đến thăm cô, hôm qua lúc tôi đi cô vẫn còn chưa tỉnh."
"Hôm qua anh đã tới rồi sao?"
Bành Lâm gật đầu, tự trách nói, "Thật xin lỗi, hại cô mất đi đứa nhỏ."
"Anh hại tôi mất đi đứa nhỏ?" Trình Cốc Tâm nghe xong lời anh nói thì nhíu mày, hình như cô không thể hiểu được logic trong câu nói của anh, "Tôi không hiểu lời anh nói cho lắm."
"Là tôi đã bị mất dấu chiếc xe bắt cóc cô, nên mới không đến kịp để cứu cô." Tâm trạng của anh vẫn cảm thấy rất hối hận giống như trước.
"Cho nên...người tới cứu tôi là anh?" Trình Cốc Tâm kinh ngạc khi phát hiện sự thật này.diễn.đàn.lê.quý.đôn&á.bì
"Nhưng tôi đã chậm một bước." Bây giờ anh vẫn rất hối hận, để cho cô bị tổn thương, nhưng may mắn là mình cũng không tới quá muộn.
Tin tức này làm cho cô chấn động không hề nhỏ, cô vẫn luôn cho rằng người tới cứu cô chính là Đồng Hàn Thành, hơn nữa cô cũng hi vọng đó chính là Đồng Hàn Thành. Nhưng mà, cô cười tự giễu, anh ở quân đội xa kia thì làm sao có thể biết được cô đang gặp nguy hiểm ở đây chứ, bây giờ xem ra những hi vọng của cô quá xa vời và là chuyện không thể.
"Làm sao anh biết được tôi bị bắt cóc?"diễn.đàn.lê.quý.đôn&á.bì
"Hôm qua, tôi ở chỗ gần hầm rượu nhìn thấy cô, vốn định đi lên chào hỏi,nhưng lại nhìn thấy cô bị người ta kéo lên một chiếc xe, sau đó tôi cảm thấy có chút kỳ quái, nên lái xe chạy theo. Nhưng chiếc xe đó càng chạy càng cảm thấy không đúng, gọi điện cho cô thì không có ai nghe, tôi liền cảm thấy không đúng lắm. Nhưng mà chỉ vì tôi một lần ngu ngốc, tôi đã mất dấu cô ở cái giao lộ kia."
"Ừ, vậy sao sau đó anh lại tìm được tôi?"
"Kêu một vài người, đại khái tôi đã đoán ra được người muốn bắt cóc cô." Khi nói anh nói rất đơn giản, nhưng sau khi Trình Cốc Tâm biết được thân phận và địa vị của anh, cũng biết được nó không đơn giản như anh nói. Mặc kệ như thế nào mình cũng đã may mắn thoát hiểm, vẫn nên cảm ơn anh.
"Cảm ơn anh, Gary." Trình Cốc Tâm cố gắng cười nói.
"Không cần cảm ơn đâu, chúng ta là bạn bè mà không phải sao?" Bành Lâm cong môi, cũng nở một nụ cười ấm áp, không hiểu sao làm cho cô cảm thấy rất an tâm.
"Cho nên, anh đã báo cho Đồng Hàn Thành?"
"Ừ lúc đưa cô tới, cô và đứa nhỏ trong bụng đều rất nguy hiểm, có một số quyết định tôi không thể làm thay cô."
Những lo lắng của anh luôn rất thích hợp và toàn diện, có bạn như vậy cũng đã cho cô rất nhiều niềm tin, cô bắt đầu cảm thấy có thể quen biết được anh là may mắn của cô.
"Đúng rồi, tôi đã giúp cô báo án chuyện này."
"Được." Chuyện đã đến nỗi này, Trình Cốc Tâm không thể vì thương hại mà bỏ qua cho Đỗ Tư Tuấn, pháp luật chính là con đường nói chuyện tốt nhất, "Có đủ chứng cứ không?" Bây giờ điều mà cô lo lắng nhất là pháp luật không chế tài được hắn.
"Cô cứ yên tâm, nhân chứng và vật chứng đều có." Bành Lâm cự kỳ tự tin nói cho cô biết.
Đã như vậy thì cô an tâm, nếu có anh giúp, cô tin rằng Đỗ Tư Tuấn sẽ không thoát được sự chế tài của pháp luật.
Nói xong những chuyện này, hai người đều im lặng, hình như cũng chẳng tìm được chuyện gì để nói. Lúc này không khí có chút kỳ lạ, nhưng rất nhanh đã bị tiếng cọt kẹt mở cửa phá vỡ.
Đồng Hàn Thành mới đi vào thì liền nhìn thấy một vị khách không mời mà đến, đang ở trước giường nhìn nhau với vợ mình, cái này làm anh muốn bốc lửa. Mới vừa rồi anh bị Trình Cốc Tâm đuổi đi cảm thấy rất tức giận, anh vì quá giận nên đã rời khỏi phòng bệnh, mới ra khỏi đó thì anh lại cảm thấy buồn cười vì hành động của mình. Nhưng muốn quay lại thì cảm thấy có chút mất mặt, cho nên anh đi ra khỏi bệnh viện mua chút trái cây và canh bổ.
"Đồng Hàn Thành, sao anh lại quay lại?" Đột nhiên có tiếng động nên Bành Lâm và Trình Cốc Tâm cùng quay đầu lại.
"Anh không thể quay lại sao, em sợ anh nhìn thấy cái gì sao?" Anh chẳng thèm liếc Bành Lâm, chỉ nhìn chằm chằm vào Trình Cốc Tâm. Câu nói không lý trí như vậy căn bản không nên phát ra từ miệng anh, nhưng lúc này anh không chịu được khi cô nói những câu đó với mình.
"Anh Đồng, chắc anh hiểu lầm rồi." Bành Lâm dẫn đầu giải thích trước.
Nhiều lần anh không tin tưởng làm cho cô rất thất vọng, cô cũng không muốn giải thích nữa, cô tin thanh giả tự thanh. Cô quay đầu đi nhìn ngoài cửa sổ, nhìn chẳng ra cảm xúc nói, "Tuỳ anh muốn nghĩ như thế nào thì nghĩ."
Sự lạnh nhạt của Trình Cốc Tâm đã tạo thành đả kích rất lớn đối với anh, anh phát hiện dù anh có nổi máu ghen với cô thì cô cũng rất thờ ơ. Có lẽ dù anh có cố gắng cỡ nào, địa vị của anh ở trong lòng cô vẫn không cao hơn, là anh tự đáng giá bản thân anh quá cao.
Lúc này, anh có vẻ rất bất ngờ, như anh là một người không nên xuất hiện trong lúc này. Nhưng Đồng Hàn Thành đang cầm trong tay hai túi lớn, có chút lo lắng nhưng không nhúc nhích.
Bầu không khí trong lúc đó của ba người có vẻ trôi qua khá chậm, cuối cùng vẫn là Bành Lâm không thể không mở miệng nói, "Cốc Tâm, cô nghỉ ngơi cho tốt đi, tôi về trước đây."
"Được, hẹn gặp lại." Trình Cốc Tâm dịu dàng trả lời, thái độ thay đổi rất lớn, làm cho Đồng Hàn Thành cảm thấy rất lạt miệng.
"Ừ hẹn gặp lại. Anh Đồng, hẹn gặp lại sau." Bành Lâm lịch sự nói chào tạm biệt với anh.
Đồng Hàn Thành vẫn đanh mặt, không nhúc nhích, làm cho Bành Lâm có chút không nén được giận, sau đó anh xoay người gật đầu với Trình Cốc Tâm rồi rời khỏi đó. Đến khi thấy bóng dáng anh biến mất sau cánh cửa, lông mày của Đồng Hàn Thành mới giãn ra.
"Sao anh còn chưa đi?" Anh vẫn đứng thẳng ở trước giường bệnh của cô, Trình Cốc Tâm cảm thấy có chút không thoải mái, cô vẫn không muốn nói chuyện với anh.
Lần này anh dứt khoát cầm hoa quả và canh bổ ở trong tay tới trước cái tủ sát giường, bình tĩnh nói, "Chờ mẹ tới rồi anh đi."
"Cái gì? Anh nói cho mẹ anh rồi hả?"
"Không phải mẹ anh mà là mẹ em."
Nhất thời Trình Cốc Tâm không nói được nên lời, tại sao anh có thể tự chủ trương nói với gia đình hai bên chuyện này được chứ, làm như vậy nhất định bọn họ sẽ biết mình bị xảy thai. Mặc dù chuyện này cũng chẳng phải chuyện bí mật khó mở miệng gì, nhưng nếu để người lớn biết thì sẽ không thể nào tránh chút chuyện khác, cô rất ngại phiền toái.
"Ai cho anh nói cho mẹ em biết hả?"
"Bộ sau khi anh đi rồi, để mình em nằm lại một mình mà được sao?" Đồng Hàn Thành càng ngày càng không hiểu được logic của cô, bộ chuyện cô xảy thai không thể cho cô gặp người khác được sao? "Còn nữa, chuyện này anh cũng đã nói cho mẹ anh rồi, ngày mai bà sẽ đến đây thăm em."
Đây quả thật chính là đang quăng cho Trình Cốc Tâm một trái bom hẹn giờ, mẹ Đồng vẫn luôn mong ngóng cô mang thai, nhưng bây giờ đứa nhỏ đã mất, bọn họ sẽ nghĩ như thế nào. Dù là chuyện ngoài ý muốn, nhưng làm sao nói cho bọn họ biết chuyện ngoài ý muốn này đây. Anh đã chọc tức cô thành công, "Anh đã nói với mẹ em thì thôi đi, cần gì phải nói chuyện này cho mẹ anh biết chứ!"
"Vậy thì xin lỗi, anh chưa từng nghĩ tới chuyện sẽ giấu bọn họ. Hơn nữa, cái bệnh viện này do ông ngoại anh quản lý, bây giờ viện trưởng là cậu anh, em cảm thấy có thể giấu mẹ anh sao?" Đồng Hàn Thành chất vấn không lưu tình.
Chuyện này thật sự làm cho cô lực bất tòng tâm, vì sao mọi chuyện lại xảy ra như vậy. Nếu như cô và Đồng Hàn Thành chỉ có quan hệ trên hiệp ước, nếu như bọn họ không có xảy ra quan hệ một lần lại một lần nữa, cô không có yêu anh, thì sẽ không có tình huống như bây giờ. Cô im lặng, không nói nữa, không bao lâu sau nặng nề đi vào giấc ngủ, còn Đồng Hàn Thành thì vẫn im lặng canh giữa trước giường cô.
Trình Cốc Tâm vì đói mà tỉnh dậy, cô trợn mắt nhìn trước mặt, ngửi thấy một mùi thơm nồng đậm.
"Cốc Tâm, con tỉnh rồi hả?" Hà Tố Mẫn nhanh chóng đứng dậy.
"Dạ mẹ." Cô quét mắt nhìn phòng bệnh một vòng, vẫn không phát hiện bóng dáng của Đồng Hàn Thành, "Đồng Hàn Thành đâu mẹ?"
"Hàn Thành à, chờ sau khi mẹ đến thì nó chạy về quân khu rồi."
"Dạ..." Không biết sao lúc Đồng Hàn Thành ở đây thì cô cảm thấy khó chịu, lúc không thấy bóng dáng anh thì cô có chút mất mác.
Hà Tố Mẫn nhìn khuôn mặt nhợt nhạt của cô, bất đắc dĩ thở dài, "Con cái đứa nhỏ này, sao lúc đi đường lại bất cẩn như vậy?"
"Hả?"
"Chính mình mang thai mà cũng không biết." Mẹ Trình an ủi cô, lại giống như đang an ủi chính mình, "Ai, cũng may các con còn trẻ, sẽ có đứa nhỏ nữa thôi."
Hình như Trình Cốc Tâm cũng hiểu được ý sâu xa trong đó, không biết Đồng Hàn Thành có nói cho bọn họ biết nguyên nhân cô xảy thai là bị ném hay không. Quả thật sự thật này không phải là chuyện tốt để nói cho mấy người lớn hai bên biết, cũng sẽ làm cho bọn họ lo hơn, đây cũng chính là nguyên nhân cô muốn giấu bọn họ ngay từ đầu. Chỉ có điều, so với Đồng Hàn Thành thì cô suy nghĩ quá chu đáo.
"Mẹ vốn muốn tới đây vào sáng sớm, nhưng nghĩ muốn nấu cho con vài món bổ nên tới trưa mới tới. Hàn Thành thật sự quá quan tâm cho con, nghe nói lần này ở quân khu chuẩn bị mở ra một đợt diễn tập quy mô lớn, nó nhất định rất bề bộn nhiều việc, nhưng vẫn ở cùng với con cho tới khi mẹ tới." Mẹ Trình đứng dậy tới tủ đầu giường vừa mở hộp giữ nhiệt vừa nói, "Đến đây, đây là canh gà mẹ hầm cho con, ăn vào rất bổ."
Hiện tại mẹ cô đã bị Đồng Hàn Thành lấy lòng, nói ba câu thì hai câu đã nói về anh, cô thật sự không biết anh lấy sức quyến rũ ở đâu ra. Trình Cốc Tâm được Hà Tố Mẫn đỡ dậy, với cái bụng đói thì hoàn toàn không có sức chống cự với tô canh thơm ngát ở trước mặt.
"Sau khi xảy thai thì vẫn điều dưỡng tốt, nếu không điều dưỡng tốt thì ảnh hưởng rất lớn tới sau này." Mẹ Trình tiếp tục dùng lời nói sâu xa giảng dạy cô.
Từ đợt trước Đồng Hàn Thành có khuyên cô, lần này cô đối diện với Hà Tố Mẫn cũng buông lỏng đi chút nhiều, cũng xem bà như là mẹ ruột của mình, cũng đã thoải mái chấp nhận sự yêu thương của bà. Đổi một góc độ khác mà nói, bà cũng là mẹ ruột của cô, bởi vì trên người cô chảy dòng máu của bà, bọn họ có chung một dòng máu.
"Ví dụ như mấy cái bệnh phụ khoa đó, còn ảnh hướng tới sức khoẻ cơ thể của mình, nghiêm trọng nhất đó là có khả năng vô sinh." Hà Tố Mẫn nghiêm túc nói.
"Được rồi, nhưng sao mẹ biết rõ những chuyện này thế?" Vì để tiếp tục câu chuyện, cô tuỳ tiện hỏi ra một câu, ai dè lại hỏi trúng chuyện đau lòng.
Vẻ mặt nghiêm túc hiện lên một chút đau xót, vì con gái vô tâm hỏi tới chuyện này nên làm Hà Tố Mẫn không nhịn được nhớ tới chuyện cũ. Đây chính là chuyện mà ngay cả Trình Cốc Tâm đã qua đời cũng không biết. Bà im lặng hồi lâu, lâu đến mức Trình Cốc Tâm tưởng bà sẽ không trả lời, bà mới chậm rãi mở miệng, "Thật ra...con vốn còn một người anh trai."
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hôn Nhân Cao Một Trượng
Chương 45
Chương 45