TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bia Đỡ Đạn Phản Công
Chương 53: Ỷ Thiên Đồ Long ký (7)

Edit: Vịt
Beta: Sakura

“Này. . . . . .” Trương Vô Kỵ nhìn thấy Chu Chỉ Nhược quay đầu đi thì trong lòng cũng không khỏi có chút chột dạ, hắn không nghĩ tới Minh Giáo trong lời nói của ông ngoại mình cũng có người hút máu như Vi Nhất Tiếu tồn tại, trong lúc nhất thời bị Bách Hợp phản bác không thể nói được ra lời, mặc dù hắn là nhân vật chính nhưng rốt cuộc cũng là sinh trưởng ở trong hoang đảo từ nhỏ, lại ở trong sơn động không tiếp xúc cùng mọi người nhiều năm, vì vậy phương diện gặp gỡ cùng với người khác có chút thiếu sót, còn không tới trình độ điêu luyện , vì vậy tài ăn nói cũng không được tốt lắm, chính bởi vì như thế nên sau khi hắn gặp phải Triệu Mẫn thì khắp nơi đều bị Triệu Mẫn phản bác không nói được câu nào, Bách Hợp đã làm nhiệm vụ mấy lần, mỗi một lần nhận nhiệm vụ trở lại thì tuổi tác đều hơn Trương Vô Kỵ mấy lần, mọi người xung quanh nhìn thấy Trương Vô Kỵ đuối lý, còn có mấy người nghe Bách Hợp nói là người trong Minh Giáo , hơn nữa còn là yêu ma Vi Nhất Tiếu chuyên môn hút máu người thì trong lòng mọi người đều lòng đầy căm phẫn.

Vi Nhất Tiếu đối với Minh Giáo thật sự là trung thành, nhưng hắn đối với những người trong Lục Đại môn phái lại không có thiện cảm gì, không ít lần giết qua các đệ tử trong các đại môn phái, lúc này thân phận bị vạch trần, tự nhiên tất cả mọi người trong khách sạn lúc này đều đứng dậy cầm trường kiếm trên tay, một bộ dạng vô cùng hung ác, những năm gần đây Minh Giáo mặc dù có chống cự lại thát tử mông cổ, nhưng ấn tượng đối với bọn họ nhiều hơn đều là thái độ làm việc cực đoan của Minh Giáo, lấy Tạ Tốn cầm đầu, càng làm cho lòng người vô cùng oán hận.

Ban đầu Minh Giáo từ Ba Tư truyền vào Trung thổ, bởi vì tính cách lối sống cùng với con người có sự khác biệt rất lớn, hơn nữa đối với người trong Minh Giáo mà nói thì phần lớn cũng đều là những người làm theo ý mình, sau khi tiến vào trong Minh Giáo thì tự nhận tất cả mọi người đều là huynh đệ, vì vậy đồng tâm hiệp nghĩa, giống như là đã được tẩy não vậy, trong miệng mặc dù gọi là chính nghĩa, có thể cũng có lúc là muốn làm chuyện tốt, nhưng bởi vì làm việc quá mức độc ác, vì vậy ấn tượng lưu lại trong lòng mọi người cũng hỏng bét.

Huống chi người Trung Nguyên luôn luôn thờ phụng tộc của mình, chắc chắn sẽ nảy sinh dị tâm, đối với Minh Giáo từ Ba Tư đến mà nói, bởi vì nhân tài thu vào không theo một khuôn mẫu nào, bất kể là danh tiếng trong giang hồ có không tốt thì chỉ cần giảng nghĩa khí cũng sẽ được thu nhập vào trong môn giáo, điều này khó tránh khỏi làm cho các đại môn phái ở trung nguyên có cảm giác là tà giáo, nhất là sau này trong Minh Giáo có đám Tạ Tốn cùng với Thanh Dực Bức Vương xong thì càng khiến cho danh tiếng của Minh Giáo bị yêu ma hóa, mọi người đều vô cùng hận bọn hắn.

Ban đầu Tạ Tốn cướp đi Đồ Long Đao cũng đã giết bao nhiêu người, tàn sát không biết bao nhiêu tinh anh của môn phái, các đại môn phái đối với hắn đều hận thấu xương, hận tới cùng cực, đương nhiên cũng hết sức oán hận tất cả những người trong Minh Giáo, lúc này nhìn thấy người bị đả thương là Vi Nhất Tiếu, hơn nữa hắn còn muốn đoạt nữ đệ tử của phái Nga Mi để hút máu, tất cả mọi người cho rằng Bách Hợp muốn giết Vi Nhất Tiếu chính là chuyện thiên kinh địa nghĩa, cũng không có người nào cảm thấy Bách Hợp khinh người quá đáng, ngược lại đối với Trương Vô Kỵ tuổi trẻ đều sinh ra mấy phần bất mãn ở trong lòng.

“Kính xin sư thái hãy nương tay, tạm tha người. . . . . .” Đã tới mức này, cuối cùng Minh Giáo cũng cùng với nghĩa phụ của mình có quan hệ sâu xa, Trương Vô Kỵ cũng thật sự không đành lòng nhìn thấy có người bị giết hại ở trước mặt mình, vì vậy mới kiên trì mở miệng để khuyên một câu.

Bách Hợp nhìn hắn liền cười lạnh, “Ngươi là người nào, cũng có tư cách để giáo huấn ta, Tặc tử của Minh Giáo, người người đều có thể giết, ngươi liên tục ngăn cản chẳng lẽ ngươi cũng cấu kết với Minh Giáo?”

Chu Chỉ Nhược ở một bên nghe thấy rõ ràng, đôi môi giật giật nhưng cũng không có giống như trong nội dung của vở kịch khắp nơi ở trước mặt Diệt Tuyệt mà nói chuyện thay cho Trương Vô Kỵ, cúi đầu xuống xoắn xoắn vạt áo không lên tiếng.

Trương Vô Kỵ thấy bộ dạng này của nàng thì trong lòng cũng có chút thất vọng ,vẫn không khỏi cười khổ: “Tiểu tử chẳng qua là một dã phu sơn, đương nhiên không dám dạy dỗ sư thái, tiểu tử nguyện ý đón ba chưởng của sư thái, nếu có thể tiếp được thì còn xin sư thái bỏ qua cho hắn.” Sự kiện ba chưởng nổi tiếng rốt cục cũng xảy ra, không ngờ thế nhưng lúc này lại xuất hiện trước nhiều như vậy, trong nội dung vở kịch là Diệt Tuyệt cũng có đáp ứng với Trương Vô Kỵ, lúc này Bách Hợp cũng không thể nào không nhận lời, nàng sẽ để cho Trương Vô Kỵ thuận tiện thi ân đối với Minh Giáo cũng gia nhập vào trong Minh Giáo, chẳng qua là đời này Trương Vô Kỵ mơ tưởng còn dễ dàng đoạt được danh tiếng cùng với địa vị như vậy.

Nghĩ như vậy xong thì Bách Hợp thoải mái nhận lời.

Mặc dù không biết tại sao Diệt Tuyệt sư thái là chưởng môn của phái Nga Mi nhưng lại nhận lời đàm phán cùng với một tiểu tử không có phân lượng, nhưng danh tiếng của Diệt Tuyệt hết sức vang dội, mọi người thấy nàng phải xuất chưởng thì trong lòng cũng vô cùng kích động, mấy người vội vàng lùi ra, Thanh Dực Bức Vương cũng cười một tiếng kéo chiếc áo choàng rộng rãi của mình, nhếch miệng lên, có chút oán hận trợn mắt nhìn Diệt Tuyệt một cái mới nói cùng với Trương Vô Kỵ : “Ngươi không cần phải đối chưởng cùng với lão tặc ni này, ngươi cũng không phải là đối thủ của nàng, một cái mạng nát này của ta nếu chết thì cũng đã chết, sẽ không làm liên lụy tới ngươi.”

Đã tới mức này thì Trương Vô Kỵ cũng không có đạo lý buông tha, chỉ nghe được lời này liền cười:

“Tiên sinh xin yên tâm, tiểu tử mặc dù không quan trọng, nhưng cũng hiểu được vài kỹ năng bên ngoài, nghĩ chắc có thể cứu một mạng của tiên sinh.” Hắn vốn nói lời khiêm tốn, nhưng nhân tình thế thái còn chưa hiểu rõ. Lúc này nói tới rốt cuộc cũng làm trò cười cho người khác, những người khá hơn chút trong giang hồ đều không khỏi cười lạnh liếc mắt nhìn thoáng qua về phía hắn. Đinh Mẫn Quân tính tình nóng nảy, mới vừa rồi nàng cười nhạo Ân Ly xong bị Ân Ly trả thù, lúc này trên mặt vô cùng nóng rát, các cô gái vốn đều rất quan tâm tới dung mạo của mình, mặc dù nàng lớn lên không có được tướng mạo xinh đẹp nhưng cũng không thích bị hủy dung, vì vậy lúc này hận Trương Vô Kỵ tới tận xương, nghe thấy lời hắn nói như vậy thì liền the thé giọng nói:

“Ngươi là ai, lại nói khoác không biết ngượng, cho là mình có vài chiêu công phu liền dám khiêu chiến với sư phụ của ta, cũng chỉ là dư nghiệt của ma giáo thôi. . . . . .”

“Ngươi còn nói thêm một câu có tin là sau này ta lẻn vào Nga Mi của ngươi, vẽ hoa lên mặt của ngươi, móc mắt của ngươi ra không?” Vi Nhất Tiếu che ngực, âm trầm nhìn vào Đinh Mẫn Quân: “Võ công của ta tuy không so được với lão tặc ni nhưng đối với khinh công thì để hại ngươi cũng không phải là việc khó. . . . . .”

Bách Hợp cau mày, thấy bộ dạng sợ hãi của Đinh Mẫn Quân thì nói : “Ngươi hôm nay có thể giữ lại được tính mạng rồi thì hãy nói sau.” Lời này nàng vừa thốt ra khỏi miệng thì mọi người đều trầm mặc, người của phái Nga Mi rất đắc ý, có rất nhiều người trong giang hồ cũng thích xem náo nhiệt, trong đầu Trương Vô Kỵ đọc lên khẩu quyết của Cửu Dương Chân Kinh : Người mạnh thì ta mạnh, gió thổi qua núi, người vượt mặc người vượt, trăng sáng chiếu trên sông lớn, người ngoan thì ta ác, ta thu một ngụm chân khí là đủ.

Hắn vẫn giống như trong nội dung vở kịch bị Chu Cửu Chân cùng với phụ thân của nàng là Chu Trường Linh bức vào trong sơn động ở dưới núi Hoa Sơn kia, cũng tìm được nửa cuốn kinh văn mà Bách Hợp còn giữ lại, trùng hợp là hắn vốn cũng từ chỗ của Trương Tam Phong cũng học được một phần ba của Cửu Dương Chân Kinh, mà Bách Hợp để lại kia cũng trùng hợp bổ túc được phần nội dung mà hắn không biết thì không nói, hơn nữa còn học thêm được nhiều hơn một chút, mặc dù cũng không biết được chút kinh văn còn lại, nhưng hắn có thiên tư thông minh, thiên phú võ học lại cực cao, cho nên chỉ mất chút công sức cũng có thể luyện được đại khái hết Cửu Dương Chân Kinh, hiển nhiên khu trừ được hàn độc, chân kinh mặc dù không thể thuần thục được như trong nội dung của vở kịch, nhưng cũng không sai biệt lắm, nếu khách quan mà nói mặc dù không nhất định có thể dễ dàng thắng được nàng nhưng lực lượng của hai người khẳng định là ngang nhau.

Đọc truyện chữ Full