TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bia Đỡ Đạn Phản Công
Chương 67: Bia đỡ đạn báo thù (3)

Edit: Sakura

Một nữ nhân tâm ngoan thủ lạt và hạ cổ thân thể của mình, bất chấp tất cả như vậy, Bách Hợp mới không tin nàng ta thuần khiết thiện lương, sang đây nhìn mình, tha cho mình? Bách Hợp cong khóe miệng lên, lúc mở cửa ra không biết có phải bởi vì  quanh năm không nhìn thấy ánh mặt trời hay không, làn da của nàng trắng bạch, hơn nửa năm không thấy mà thôi, An Khánh Nguyên đột nhiên phát hiện thê tử mà mình coi thường hình như đã bất ngờ thay đổi rất nhiều.

“Lưu thị, đây là  thê tử Khánh Thanh.” Lúc An Khánh Nguyên giới thiệu Lam Dụ, thái độ không được tự nhiên, tay của hắn còn vòng bên hông Lam Dụ, trong lòng Bách Hợp cũng rõ An gia xấu xa, không khỏi cười cười, không có lên tiếng, ngược lại là nhìn sang Lam Dụ một nguyện vọng chưa chắc đã  hoàn thành được.

” Lam cô nương,  hạnh ngộ  rồi.” nàng gọi  Lam cô nương  mà không phải là Tam đệ  muội, mắt Lam Dụ cười híp lại cong như nguyệt nha, vẻ mặt này khiến  An Khánh Nguyên mất hồn mất vía: “Tẩu tử, lần đầu tiên gặp đúng là hạnh ngộ rồi, không nghĩ rằng tẩu tử là một người lạ kỳ như vậy, trước kia chưa gặp nhau, thật sự là đáng tiếc.” Con ngươi của Lam Dụ hiện lên một vòng màu xanh, đây là bệnh trạng trúng cổ độc, cô ta lại không có võ công đấy, từ bước chân cô ta phù phiếm thì có thể nhìn ra được, hơn nữa  bởi vì quanh năm ăn dưỡng cổ độc dược,  thân thể của nàng hương trơn trượt non mịn nhưng bên trong tổn thương rất nặng, khí sắc cũng không tốt, khó coi,  sắc mặt có hơi trắng bệch, nhưng chính bởi vì như thế, càng hiện ra nàng xinh đẹp đến nhường nào.

Tuy lúc này mới luyện đạo thuật nửa năm, đồng thời Cửu Dương Chân Kinh cũng  không bỏ,  bởi vì ở thân phận kiếp này của nàng khá cao. Có người hầu hạ, mình không cần lo ăn uống. Hầu như giờ ngủ nàng đều dùng để  luyện võ công,  có chút tiến triển. Mắt nhìn sang An Khánh Nguyên, tuy nhiên hai người cách hơi xa, nhưng nàng bởi vì luyện võ công nên ánh mắt rất tốt, liếc một cái thì thấy con mắt của An Khánh Nguyên cũng phát ra vài tia ánh sáng màu lam ra, tuy nghiêm trọng không bằng Lam Dụ nhưng như vậy là đủ rồi, thấy tình cảnh này, Bách Hợp bắt đầu híp mắt lại.

Loại cổ độc này rất lợi hại. Người trúng cổ trừ phi mẫu cổ chết, nếu không chắc chắn phải chết, sau khi trúng thì yêu mẫu cổ tận xương tủy không bao giờ bỏ được. Nhiệm vụ của Bách Hợp vốn muốn An Khánh Nguyên chết,  lúc này thấy hắn tự gây nghiệt thì mừng rỡ ở một bên chế giễu.

” Lam cô nương nói rất đúng, trong phòng đơn sơ, cũng chưa từng đãi khách, chỉ sợ không mời được hai vị  rồi.” Bách Hợp thấy Lam Dụ yếu ớt mảnh mai, nhớ lại lúc này nàng ta mới mười bốn tuổi, đây là lúc cần người thương yêu đáng tiếc lại cửa nát nhà tan. Khó trách muốn báo hận thù này, nhưng đây hết thảy đều không liên quan tới nàng, nàng còn sống chủ yếu là vì làm nhiệm vụ  mà thôi.  Lúc này không có ý mờ Lam Dụ, định đóng cửa tiễn khách.

Lam Dụ cảm giác được Bách Hợp rất nguy hiểm. Nàng muốn cho người An gia bồi tội Nam Đường, nàng muốn  nam nhân An gia chết hết, nàng muốn các nữ nhân An gia cũng nếm thử  mùi vị mẫu thân mình bọn tỷ muội bị người lăng nhục đến chết, trước mắt tiến hành rất thuận lợi, An gia nam trộm nữ kỹ nữ, sau lưng  ô loạn không chịu nổi, nhưng những thứ này còn chưa đủ, con gái Vương thị còn không có dâm loạn đến tình trạng bị thế nhân phỉ nhổ, nàng muốn thêm nữa…!

Nhị tẩu này nàng chưa từng thấy khi đến An gia không hề giống như là An Khánh Nguyên nói cấu kết với phụ thân của hắn, ngược lại không biết như thế nào đấy, Lam Dụ  cảm thấy Nhị tẩu này vô cùng nguy hiểm, có khả năng sẽ trở thành vật cản trở quá trình báo thù của mình,  việc nàng cần phải làm không ai có thể ngăn cản được!

“Khánh Nguyên, chàng đi ra ngoài trước chờ ta một lát, ta và Nhị tẩu thực như mới quen đã thân, rất muốn nói chuyện với tẩu ấy.” Lam Dụ nhìn chằm chằm vào  Bách Hợp, vừa nói với An Khánh Nguyên, thấy An Khánh Nguyên như mất trí thì cười rộ lên, nhưng trong ánh mắt lại lộ ra vẻ hận ý khắc cốt.

“Mỹ nhân của ta, nơi này có gì đẹp mắt chứ,  nàng sớm về phòng mình đi, chúng ta khoái hoạt còn hơn.” cũng không biết bởi vì cổ hấp dẫn hay bản thân Lam Dụ, nàng ta dùng bí dược, khiến cho nam nhân  mê muội gấp mấy lần, các nam nhân An gia vốn đã háo sắc, mỗi người đều hận không thể chết ở trên người nàng mới tốt, lúc này An Khánh Nguyên đâu chịu tặng Lam Dụ cho Bách Hợp,  hận không thể cùng  nàng té xuống mặt đất, tại chỗ hoan hảo một lần.

Ánh mắt Lam Dụ lộ ra giống như cười mà không phải cười, nàng đã lộ ra vẻ mặt như thế, An Khánh Nguyên đâu  còn dám miễn cưỡng nàng, rất sợ nàng không chịu để ý tới mình, nhanh chóng nói: ” Vậy nàng nhanh lên nhé, ta ở bên ngoài chờ nàng.” Trong sân bởi vì hơn nửa năm đến không có nha đầu dọn dẹp nên cỏ dại mọc đầy, An Khánh Nguyên sống ở phủ Quốc Công từ nhỏ, lại là con trai trưởng An Quốc Công, Vương thị chủ trì việc bếp núc, bạc đãi ai cũng sẽ không  bạc đãi con trai bảo bối của mình, hầu như hắn đều  ngâm mình ở nơi mật thủy, chưa bao giờ nhìn thấy nơi bẩn thỉu như này, đương nhiên không thể chịu đựng được, huống chi mặc dù hắn ưa thích Lam Dụ nhưng cũng muốn ở bên cạnh nàng, nhưng trước mắt mà có Bách Hợp thì hắn không muốn xem rồi.

Tuy nói hắn bí mật  dây dưa Lam Dụ,  cũng biết thê tử của mình cùng với phụ thân có một chân, ở trước mặt Bách Hợp tình chàng ý thiếp với Lam Dụ, không biết tại sao hôm nay Bách Hợp thay đổi như người khác,  An Khánh Nguyên thật không chịu được ở trong phòng nhìn gương mặt Bách Hợp nên đành ra bên ngoài chờ.

Bách Hợp cau mày, không nghĩ tới Lam Dụ này còn có chút  khó chơi, nàng không nói không rằng, nhìn xem An Khánh Nguyên dụ dỗ Lam Dụ rồi đi ra ngoài, Lam Dụ mỉm cười, lúc này mới nhấc váy đi tới chỗ Bách Hợp. Càng đi đến gần thì càng có thể thấy rõ nàng  lông mày như núi xa, mắt giống như ngôi sao,  bờ môi không tô mà đỏ, làn da trắng nõn tinh tế tỉ mỉ như ngọc dương chi bóng loáng non mịn.

“Nhị tẩu, luôn luôn không có cơ hội gặp tẩu, đây là lễ ra mắt tẩu.” Lam Dụ nói xong thì Bách Hợp liền khẽ gật đầu: “Muội đã nói như vậy, ta đây cũng không khách khí với muội,  ta ở đây muội cũng thấy đấy, bốn phía đều là cũ nát cũng  không có cái gì đó mời được muội.”

“Không có sao, ta tùy tiện ngồi một chút  là được.” Lam Dụ cười cười, nhìn xem khuôn mặt vô cùng trong veo,  lúc này người khác nào nghĩ đến đến trước mắt  người con gái  ngọt như mật đường kẹo cuối cùng sẽ trở thành Lệ Quỷ lấy mạng?

“Còn ngồi?” Bách Hợp hơi không bình tĩnh nói chuyện với nàng ta, toàn bộ thời gian của nàng đều dành cho việc  luyện tập võ công cùng đạo thuật, huống chi trong phòng đổ đầy lá bùa, nàng không muốn cho Lam Dụ vào. Lam Dụ lại  nhướng nhướng mày, nhỏ giọng  hỏi: “Hay tẩu tử không chào đón ta?”

“Đâu, ta chỉ sợ An Khánh Nguyên vội chờ.” Bách Hợp thở dài, vừa muốn mở miệng nói thẳng, nhưng Lam Dụ  lại  vượt qua nàng trực tiếp  vào phòng,  Bách Hợp không có nghĩ đến thiếu nữ  này trong câu chuyện luôn giả bộ dịu dàng thiện lương nhu  nhược mang theo vài phần ngây thơ cũng sẽ có lúc mạnh mẽ như vậy thế, liền  lập tức nghĩ đến nàng ta vốn đến An gia vì  báo thù đấy, lúc này nàng ta quyết định muốn vào phòng, làm ra hành động này cũng  không kỳ quái.

Trong phòng nàng vẽ  rất nhiều lá bùa,  vốn cũng  không có gì  lạ cả nhưng chỉ có điều nàng không muốn liên quan tới Lam Dụ, nếu Lam Dụ đã muốn xem, người cũng đã tiến vào, nàng cũng không muốn giấu diếm.

“Nhị tẩu thật hiểu biết nhiều, vậy mà vẽ nhiều thế này, có tác dụng không ạ?” Lam Dụ thấy trên bàn bày đặt các đồ án  phù nàng xem không hiểu,  ánh mắt lộ ra như nghĩ tới cái gì, nhìn Bách Hợp, nàng không giống như là người khác  lúc thấy những vật này có chút sợ hãi, ngược lại hiện ra vẻ ngây thơ và khát vọng: “Ta  từng nghe cha ta đã từng nói qua, nói trung nguyên đạo thuật vô cùng  thần kỳ, có thể gặp người chết, định yêu hồn,  cái này có thật không vậy?” Không ngờ nàng ta nhắc tới cha của nàng, Bách Hợp không hiểu nàng ta có ý gì, nhưng đạo thuật càng luyện sâu thì có thể làm được  những chuyện kia, bởi vậy liền gật đầu.

“Có chút đạo thuật xác thực có thể.” Bách Hợp vừa dứt lời, con mắt Lam Dụ liền sáng ngời: “Thật vậy chăng? Nhị tẩu, cái này có thật không vậy? Chẳng lẽ nói, ta thật sự có thể nhìn thấy cha mẹ ta?” Nàng ta không có tâm nguyện gì cả, nhưng lúc này Bách Hợp lại đột nhiên nghĩ đến một cái phương pháp có thể hoàn thành nhiệm vụ này, tuy nhiên không biết sau này cầm cái này uy hiếp nàng ta có thể hay không đạt tới hi vọng nguyên chủ không, nhưng nàng vẫn nhẹ gật đầu: ” Sau này ta có thể thử xem, nhưng hiện nay còn chưa được.”

Cho dù chỉ là như vậy mà thôi, Lam Dụ đã rất vui vẻ rồi, nàng chỉ một thiếu nữ mười ba mười bốn tuổi, đã gặp phải gia biến, lại dám hạ cổ độc chính mình, tuy để tra tấn người khác nhưng kỳ thật tra tấn mình trước, nàng nghiêng đầu  cười cười với Bách Hợp: “Tẩu khác với tưởng tượng của ta. Nhị tẩu, ta đã ở đây lâu rồi, bên ngoài An Khánh Nguyên vẫn còn chờ, ta đi trước, ta sẽ lại đến đấy.” Nàng lúc này không biết là vô ý thức vẫn cố ý gọi tên đầy đủ của An Khánh Nguyên, không hề giống vừa mới gọi tên thân mật kia, Bách Hợp chỉ coi không có nghe thấy, hơi gật đầu cười, nhưng ngẫm lại lại không bình tĩnh được:

“Nếu không có việc gì thì muội đừng tới.” Thời gian trống nàng dùng để luyện tập võ công, thật sự không có thời gian tiếp khách, Lam Dụ liền cười đến ngây thơ:

“Nhị tẩu cũng là xuất thân quan lại thế gia, không biết sao lại học được những đạo thuật này?” Nàng hỏi một câu, Bách Hợp lại không có ý giải thích, Lam Dụ cũng không truy vấn, liền đứng dậy đi về.

Nàng vừa đi Bách Hợp liền khóa cửa, mới luyện không lâu lắm, buổi tối có người tại bên ngoài gõ cửa, An Quốc Công uy nghiêm ho hai tiếng:

“A Hợp, mở cửa ra để cho ta vào, hồi lâu  không thấy con rồi, tối nay tranh thủ rảnh tới thăm con một chút.”

Đọc truyện chữ Full