TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bia Đỡ Đạn Phản Công
Chương 77: Tâm nguyện của Phan Kim Liên (5)

Edit: Z
Beta: Sakura

“Đại thiện nhân kia trước đó còn suýt chút nữa thượng vợ của ngươi kìa.” Bách Hợp cười lạnh một tiếng, đưa bạc tới trước mặt hắn: “Cắn một cái?”

“Vì sao lại là ta cắn?” Võ Đại Lang thành thật hỏi một câu, nhưng vẫn nhận lấy bạc mà cắn một cái, rồi vui mừng đưa cho nàng nhìn: “Nhìn này, quả nhiên là thật, Trương đại hộ không lừa người.”

Người ta không lừa hắn, hắn liền vui vẻ giống như chiếm được một thứ cực tốt, trong lòng Bách Hợp không khỏi có tia mệt mỏi, lại không nói chuyện, ý bảo hắn mang bạc đưa nàng.

Nàng đã hỏi qua giá cả của huyện Dương Cốc, xấp xỉ với huyện Thanh Hà, nếu ba người bọn nàng vào trong huyện Dương Cốc, không thể không kiếm chỗ ở lại, nhưng mà thuê nhà lại cũng không ổn, hiện giờ có bạc, trước tiên nhất định phải mua nhà, mua cái mặt tiền cửa hiệu sát đường, phía trước coi như làm mặt tiền cửa hiệu, phía sau xem như phòng ở, cũng tốt cho việc buôn bán.

Nghĩ đến đây, Bách Hợp siết chặt bạc trong tay hơn nữa, nếu vậy phải mua phòng ốc rộng rãi một chút, đặt mua thêm chút gia cụ(1), phải mất không ít hơn sáu bảy lượng bạc, như vậy cũng không còn bao nhiêu, Võ Đại Lang làm chẳng qua chỉ là loại bánh bột ngô bình thường, mùi vị cũng không được ngon cho lắm, nhiều nhất chỉ có thể lấp cái bụng mà thôi, chẳng qua tay nghề hắn tuy không coi là giỏi, nhưng nguyên mẫu cũng đã luyện ra được, bánh bột ngô kia ăn có độ cứng cực vừa phải, nếu như nàng cho thêm nhân vào bên trong, làm ra nhiều loại bánh khác, ở đằng trước không chỉ có thể bán bánh, còn có thể bán một vài món ăn khác, có thể kiếm được không ít bạc, phát được không nhiều tài, nhưng chẳng qua cuộc sống cũng coi như bình ổn hơn.

  • Dụng cụ gia đình

Trong lòng Bách Hợp đã quyết định chủ ý này, liền một đêm luyện võ. Sáng sớm ngày thứ hai, Võ Đại Lang biết nàng bó chân khó di chuyển, đứng lên đều đau buốt, liền cõng nàng đến trên xe ngựa đã sớm thuê xong, Võ Nghênh Nhi xách bao lớn bao nhỏ ra, mọi thứ trong đó hơn phân nửa là của chính Phan Kim Liên. Hai cha con Võ Đại Lang nghèo đến độ kêu leng keng(2), hành lý cũng không nhiều. Cứ như vậy liền khởi hành.

  • Ý nói nghèo đến chỉ có mấy đồng xu

Một đường đi cũng không nhanh, chỉ mất nửa tháng đã vào đến trong huyện Dương Cốc. Do không có điểm dừng chân tạm thời, nên mấy người trước tiên tìm gian khách điếm nghỉ trọ, mặt khác Bách Hợp còn sai Võ Đại Lang mang theo bản thân nàng đi ra đường để tìm nhà ở. Hiện tại tuy mị lực của nàng giảm bớt đi chút, nhưng dung mạo không kém hơn lúc trước, chỉ sợ dẫn tới một ít ong bướm, bởi vậy trên mặt che lụa mỏng, vốn bây giờ thời tiết nóng bức, đi vài ngày chân lại đau, mệt đến mức mỗi ngày Bách Hợp trở lại khách điếm liền đem Võ Đại Lang ra trút giận.

Nhiệm vụ lần này tính tình nàng tồi cực độ. Hơi một tí đã trở mặt, cũng may Võ Đại Lang kia tính tình tốt đến mức giống như đống bột nhão, mặc nàng nhào nặn, trên người dù thế nào đi nữa chút xíu oán giận cũng không có, khi bị Bách Hợp chửi mắng thậm tệ, hắn cũng chỉ cười hì hì, đến cuối cùng ngược lại Bách Hợp cũng không nhẫn tâm chửi hắn nữa.

Cũng không biết là số phận đã định trước, hay là phải bị như vậy, mấy người tìm phòng ốc khắp cả huyện Dương Cốc đều không thấy bán, thuê đúng nhà Võ Đại Lang kiếp trước đã thuê, có vị chưởng quầy của tửu lâu nhỏ định bán gia sản để hồi hương, nên mới định bụng thuận tiện bán tửu lâu đi.

Đó là một căn nhà bên ngoài là lầu gỗ hai tầng nhỏ. Phía sau có một tòa tiểu viện, ba gian nhà chính, do là tửu lâu, nên phòng bếp, bàn ghế, vân vân, đều trang bị tốt, chưởng quầy sau khi mở cửa sinh ý không được tốt, bốn phía đều là người buôn bán nhỏ, món ăn của hắn giá cả chỉ hơi đắt một chút cũng không có người ăn. Lúc này rất nhiều đồ vật này nọ đều có sẵn, trong nội dung vở kịch ở trong đầu tòa tửu lâu này cuối cùng cũng bị bán đi, nhưng đổi thành cửa hàng sa tanh, ngược lại lại khiến người ta đến đây, sinh ý không tính là tốt, nhưng cũng không thấy kém.

Bách Hợp nhìn một lúc, ngược lại có hơi động tâm.

Nguyên nhân chủ yếu chưởng quầy muốn bán là muốn đổi chút tiền tài hồi hương, cho nên đồ đạc gì cũng không cần, chẳng qua giá cả cũng đắt chút, phải tầm tám lượng nửa tiền bạc(3), Bách Hợp tổng cộng trên người mới chỉ có mười lượng bắt chẹt từ chỗ Trương đại hộ, nhưng trong đó đã bị nàng khoan đi nửa tiền thuê xe ngựa cùng với mua mấy thứ để ăn trên đường đến huyện Dương Cốc này, hiện giờ chỉ còn chín lượng nửa tiền mà thôi, nếu lại xài mất tám lượng nửa tiền nữa, thì cũng chỉ còn lại có một lượng bạc thôi.

  • 1 lạng bạc = 1 lượng bạc = 1 cây bạc = 10 chỉ ~> nửa tiền bạc = nửa lượng bạc = 5 chỉ ~~ tương tự với vàng

Một lượng bạc này tuy nghe có vẻ nhiều, nhưng nếu như một nhà người ta không mở tửu lâu không làm gì cả, thì ngược lại đủ cho bọn họ ăn no uống đủ khoảng chừng hơn một năm, nhưng nếu như muốn mở tửu lâu, nhiều nhất chống đỡ được đến hai tháng.

“Ta muốn mở một cái tửu lâu, nếu có thể mua lại được cũng ổn, nhưng mà ta sợ về sau trong tay không có bạc, cuộc sống sẽ chật vật.” Buổi tối khi Bách Hợp quay về khách điếm, có chút mặt ủ mày chau nói một câu, Võ Đại Lang đang trải giường chiếu thay nàng và Nghênh Nhi, bởi vì cuộc sống cả nhà không dư dả, cho nên chỉ trả một phòng, Nghênh Nhi ngủ với Bách Hợp, Võ Đại Lang thì một người ghép mấy cái băng ghế dài lại để có thể làm giường. . . . . .

Nghe thấy lời nói của Bách Hợp, hắn cười một tiếng: “Nương tử đừng lo, cùng lắm thì vi phu lại đi bán bánh là được, cũng không cần nương tử bận tâm lo nghĩ nhiều hơn. Vả lại bạc vốn không phải của chúng ta, chẳng qua là dưới cơ duyên xảo hợp chiếm được mà thôi, muốn xài hết thì liền xài hết thôi.” Lời này hắn là an ủi Bách Hợp, chứ cũng không phải ý muốn trách Bách Hợp tiêu tiền lung tung, ngược lại là bằng lòng để tùy ý Bách Hợp xài hết, hết, hắn lại đi kiếm tiền.

Tuy vậy trong lòng Bách Hợp cũng có phần cảm động, nhưng cũng không biết tại sao nữa, nàng vẫn cảm thấy có hơi bốc hỏa, chẳng biết sao lại nổi giận nói:

“Chính là mở cửa hàng cho ngươi bán bánh đó, ngươi còn muốn đi đâu bán?”

“Dạ dạ dạ, nương tử mở cửa hàng là để cho ta bán bánh. . . . . .” Tính tình Võ Đại Lang vẫn tốt, vội dạ dạ vài tiếng, sau lại thấy bộ dạng Bách Hợp tức giận đến không hề nhẹ, vội giúp nàng châm trà bồi sai: “Nương tử chớ tức giận, xin bớt giận, vi phu nói sai rồi nói, nếu trong lòng nàng không vừa ý thì đánh ta hai cái cũng được.” Võ Đại Lang nói xong, Bách Hợp liền không nhịn được nở nụ cười, hắn cũng không hay cười, nhưng nhìn bộ dạng Bách Hợp cười đến vui vẻ, không khỏi cũng cười theo ‘hì hì’ hai tiếng, ngược lại khiến cho Bách Hợp lật người khinh thường, rốt cuộc không giận nổi hắn.

“Nếu đã vậy, thì liền mở tửu lâu, ngươi ở trong tiệm bán bánh, ta ở đằng sau làm một ít thức ăn.” Bách Hợp vừa nói như vậy, Võ Đại Lang liền có chút ngạc nhiên liếc mắt nhìn nàng một cái: “Cũng chưa từng biết nương tử ngoại trừ biết gảy tỳ bà giỏi, còn không kém nữ nhân ở bên ngoài, có thể nấu cơm, là vi phu ba đời tu luyện được phúc khí.” Hắn có chút do dự, liếc mắt nhìn nữ nhi một cái, cố lấy dũng khí nhiều lần, mới nhỏ giọng nói: “Bây giờ Nghênh Nhi cũng không còn nhỏ tuổi nữa, ta biết nàng không phải nương tử thân sinh, nhưng đó là nữ nhi của ta, nương tử đại ân đại đức, nếu như có thể dạy nàng những thứ khác, để sau này nàng xuất giá có cái tay nghề ăn mặc không lo, không bị nhà chồng ghét bỏ, vi phu cho dù phải làm trâu làm ngựa cho nương tử, cũng sẽ làm.”

Võ Nghênh Nhi vốn không đắc tội Bách Hợp ở chỗ nào, tuy vậy lần này nàng chắc chắn cực kỳ ngứa mắt cha con Võ Đại Lang, nhưng suy cho cùng, cha con Võ Đại Lang cũng không đắc tội nàng ở chỗ nào cả, mặc dù sau đó Võ Nghênh Nhi cũng luôn mặc Phan Kim Liên xoắn vặn, tuy Phan Kim Liên luôn nhìn nàng ta không vừa mắt, nhưng trong nhiệm vụ Võ Nghênh Nhi sống qua ngày có ổn hay không, hoặc là có muốn ức hiếp nàng ta hay không cũng không liên quan đến nàng, nghĩ đến đây, Bách Hợp gật gật đầu: “Cũng chỉ tiện tay làm thôi, dạy cũng được, chẳng qua con đĩ nhỏ không chịu học thôi.”

Ngày trước thái độ của nàng với Võ Nghênh Nhi cực kỳ không tốt, không phải đánh thì là mắng, hai ngày trước xụ mặt nói chuyện vài ngày thì Võ Nghênh Nhi đã sợ đến độ thở cũng không ra hơi, bây giờ trong miệng nàng mắng hai câu, nói là muốn dạy, ngược lại khiến cho trong lòng Võ Đại Lang ổn định hơn, lại quay đầu liếc mắt nhìn con gái một cái, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng.

“Nếu đã như thế, Nghênh Nhi còn không mau đến cảm ơn nương con.” Võ Nghênh Nhi còn có chút sợ hãi, nhưng Võ Đại Lang cũng đã nói vậy, nàng nhút nhát tiến lên cảm ơn, chuyện mua tửu lâu này liền cứ thế là xong.”

Tuy nói chưởng quầy đã định xong giá muốn bán, nhưng do hắn vội bán đi, nên lại nói chuyện thương lượng với hắn, giá cũng không phải hoàn toàn không có đường thấp xuống, quả nhiên Bách Hợp lại tốn thời gian cùng hắn thương lượng hai ngày, chưởng quỹ kia đã vội vàng muốn nhìn thấy bạc ngay, bất đắc dĩ đành phải dứt khoát bỏ đi số lẻ năm chỉ, trực tiếp bán tửu lâu vào trên tay nàng với tám lượng bạc.

Bởi vậy đương gia làm chủ bây giờ là Bách Hợp, tên Võ Đại Lang này tính cách cực kỳ dịu dàng, nói cho dễ nghe một chút là ôn nhu săn sóc, nửa điểm tức giận cũng không có, mọi chuyện tùy nàng làm chủ, nhưng nói khó nghe một chút tên này chính là không có trách nhiệm, không gánh lên nổi một sườn nhỏ của cái nhà này, tửu lâu Bách Hợp viết tên của chính nàng, lúc này nàng còn chưa chắc chắn tên sát thần Võ Tòng kia có tính cách như thế nào, nếu là nóng nảy hung bạo thì đến lúc đó một lời không hợp, chính mình cũng đã có chỗ an thân ổn định.

Võ Đại Lang ngược lại cực kỳ đồng ý, thứ nhất bạc vốn chính là Bách Hợp tìm Trương đại hộ mà có, thứ hai hắn thật ra là một người được chăng hay chớ(4), có đất có của hay không với hắn mà nói đều như nhau, chỉ cần có chút cơm để ăn, có kiện y phục để mặc, hắn liền cảm thấy mỹ mãn, không đòi hỏi đến những thứ khác nữa.

  • Được ngày nào hay ngày ấy, qua loa cho xong chuyện

Một khi mua lại được tửu lâu, chưởng quỹ kia cũng đã sớm thu thập xong hành lý, liền thuê xe ngựa đi luôn trong đêm, người một nhà Bách Hợp dứt khoát chuyển vào trong đó, các loại gia cụ cũng đều đã có sẵn, chẳng qua là thiếu cái chăn chút đồ vật mà thôi, may mà hiện giờ thời tiết cũng không quá lạnh, bởi vậy Bách Hợp chỉ để dư ba mươi xu để đề phòng, còn bao nhiêu bạc toàn bộ mua gạo với ít đồ vật.

Ngày đầu tiên tửu lâu không mở cửa đón khách, nàng chỉ sai Võ Đại Lang đem bột lên men, lại cả đêm sai hai người Nghênh Nhi và Võ Đại Lang không ngừng lột tỏi rửa gừng, cũng lấy một ít hành lá cắt thành những đoạn dài ngắn khác nhau đặt ở một bên, sân nhỏ phía sau còn mua hơn mười con gà nhỏ để nuôi, Bách Hợp sai Võ Đại Lang mang hai con lên đây, vốn muốn giết, nhưng nhìn thấy vẻ mặt không đành lòng của hắn, trong lòng phát hỏa, tự mình đi ra xách lên lại hung hăng đạp Võ Đại Lang một cái.

Đem hai con gà giết chết rồi hầm nhừ trong đêm, nước canh sánh lại, mùi thơm nồng của nồi hầm xông vào mũi, những giọt mỡ vàng trôi nổi, nàng lấy mỡ ra, dự định để sau này nấu canh thì dùng, rồi sử dụng thêm những tinh chất khác nữa thì canh gà sẽ ngon hơn, sau một đêm bận rộn như vậy, vào hừng đông đại môn khách điếm rốt cuộc mở ra.

Buổi sáng trong tửu lâu chủ yếu bán cháo mì sợi và các kiểu bánh bột ngô, bánh bao tạm thời chưa kịp làm, chẳng qua chỉ mới sáng sớm đã bán thức ăn ngược lại khiến cho rất nhiều người tò mò, một bát mì sợi kia hai xu cũng không đắt, nếu muốn thêm một muôi thịt vụn thơm ngạt mũi, thì chỉ cần trả thêm một xu thôi, giá tiền vô cùng thỏa đáng, rất nhiều người đều cam tâm tình nguyện trả thêm một xu, tay nghề khác Võ Đại Lang không có, nhưng trình độ nhào bột vê mì cũng là hạng nhất, sợi mì làm ra vô cùng mảnh, một buổi sáng này ấy vậy mà có nhiều người đến ăn, đợi đến khi mì sợi bán hết, rất nhiều khách nhân vẫn lưu luyến không muốn rời đi, Bách Hợp vừa tính số tiền lớn thu được kia, cuối cùng được hơn ba trăm xu.

“Lại được nhiều như thế?” Sau khi Võ Đại Lang nhìn nàng tính toán, có phần không dám tin sờ sờ, hôm qua hắn đem bạc xài hơn phân nửa, mua gà vịt các loại, không ngờ được chỉ trong thời gian một buổi sáng mà thôi, thế nhưng lại kiếm về được mấy trăm xu như vậy.

Đọc truyện chữ Full