“Chồng tôi chỉ cần có tôi là đủ rồi, con đàn bà này tôi làm chủ, tặng cho ngài!” Bách Hợp ôm chặt lấy Mục Kiêu, rất sợ anh không đồng ý, rồi trèo lên người anh, thò tay kéo đầu anh xuống để cho anh vùi ở cổ mình: “Tùy ngài chơi như thế nào thì chơi.” Vừa lúc nãy Phương Xảo Tâm còn nói muốn cho người lôi đứa bé trong bụng của cô ra để chơi, nên Bách Hợp đồng dạng ăn miếng trả miếng: “Tôi nghĩ rằng lôi đứa trẻ ra chơi, chắc ngài Hirayama càng ưa thích tự mình gieo đứa bé xuống đi, năm sau mới nhìn kỹ xem nó leo ra từ bụng mẹ nó như thế nào, không phải càng thú vị hơn?”
Mục Kiêu không nói chuyện, đầu tựa vào vai cô, đang yên tĩnh thì anh lại không thành thật the lưỡi ra liếm cổ cô. Một lát sau trên bờ vai Bách Hợp toàn nước bọt, cô vừa định muốn giãy dụa thì người Nhật Bản kia không biết nói mấy thứ gì đó, phiên dịch còn chưa kịp mở miệng nói, Mục Kiêu đã ngẩng đầu lên, chậm rãi quay đầu nhìn chằm chằm vào hai người này.
“Mục phu nhân, ngài Hirayama muốn biết, cô dùng phương pháp cổ quái gì định trụ Phương tiểu thư? Ngài Hirayama biết rõ võ thuật Đông Phương bác đại tinh thâm, có thể thỉnh Mục phu nhân dạy ngài ấy không?” Phiên dịch cung kính hành lễ với Bách Hợp, lúc này mới phiên dịch lời nói của Taisa Hirayama, Bách Hợp còn chưa kịp mở miệng thì Mục Kiêu đã nở nụ cười: “Muốn học? Vậy cũng chỉ đành mời ngài Hirayama để lại mạng làm học phí rồi.” Anh nhẹ nhàng nói xong, trong mắt ánh lên tia vui vẻ, ai cũng không nghĩ tới anh nói trở mặt liền trở mặt, Bách Hợp còn chưa kịp phản ứng thì Mục Kiêu đã bắt cái tay cô cầm dao găm kia đâm tới Taisa Hirayama.
Mũi dao xẹt qua cổ, máu tươi ấm áp phun vào mặt và cổ Bách Hợp còn có một ít máu tanh chui vào trong miệng cô. Khiến cô không nhịn được kinh hãi quay đầu bắt đầu nôn ọe.
“Oa!” Taisa Hirayama không ngờ rằng Mục Kiêu như bệnh tâm thần lập tức trở mặt, bởi vậy y không có phòng bị, trong lúc y ngã vào trên ghế sa lon thì mắt mở to còn bên khóe miệng lộ ra nụ cười vui cổ quái vẻ, các thiếu nữ bên cạnh đang muốn thét lên, Bách Hợp đang run rẩy, một tay cầm roi vung ra ngoài quất vào người thiếu nữ khiến cho cô ta thống khổ rên rỉ, rồi quát lên “ Không được kêu”. Bên ngoài tất cả đều là vệ sĩ súng vác vai, đạn lên nòng, lúc mới vừa vào cửa cô đã thấy, đứng đầy hai hàng, có lẽ cũng không phải toàn là người của Mục Kiêu, Phương Xảo Tâm còn chưa có chết, sao cô có thể gặp chuyện không may được?
Bách Hợp vung roi ra, cho dù vệ sĩ bên ngoài cảm thấy lạ lạ nhưng cũng không để ý. Cho rằng Taisa Hirayama đang dạy dỗ đàn bà mà thôi, bởi vậy cũng không có để ở trong lòng. Chỉ mất một lát người của Mục Kiêu ở trong phòng đã thu thập xong vệ sĩ của gia tộc Hirayama.
“Anh điên rồi, Mục Kiêu, vì một người đàn bà mà anh lại giết ngài Hirayama, anh điên rồi sao? Lão ấy nguyện ý dùng mười nữ nô tốt nhất đổi cô ta, mười nữ nô có tác dụng với anh...” lúc này Phương Xảo Tâm quần áo tán loạn, có chút không dám tin nhìn Mục Kiêu, hàng năm Taisa Hirayama tiễn đưa mấy nữ nô được dạy dỗ tốt cho Mục Kiêu, đối đãi như vậy sợ rằng dưỡng một đầu ác hổ cũng có thể dưỡng ra cảm tình, nhưng Mục Kiêu lại vì đàn bà mà trở mặt.
Khiến Phương Xảo Tâm khó chịu, không phải Mục Kiêu sẽ làm ra chuyện không lý trí, mà Mục Kiêu lại vì Bách Hợp làm chuyện như vậy, điều này khiến cho cô không thể nào tiếp nhận nổi.
“Câm miệng!” Mục Kiêu mỉm cười hét lên một tiếng, vừa sai người mở cửa phòng ra, vừa ra hiệu bảo ngừoi mang Phương Xảo Tâm ra cửa, không biết là ai bóp cò súng, ‘Bành’ một tiếng súng vang, lúc vệ sĩ gia tộc Hirayama ở bên ngoài cuống quít đẩy cửa thì Mục Kiêu cúi đầu thấp xuống, theo góc độ người khác nhìn sang, giống như là thấy anh đang hôn môi Phương Xảo Tâm, lúc trái tim Phương Xảo Tâm đập thình thịch thì chỉ nghe được Mục Kiêu nhẹ giọng nói bên tai cô: “Trò chơi chấm dứt.”
Cô ta còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì thấy Mục Kiêu ôm Bách Hợp nhanh chóng chuẩn bị ra đi, cô bị lưu lại, một đám người Nhật Bản phẫn nộ mắng chửi, cô lại không biết tại sao, vì không thể nhúc nhích.
“Em mang thai con anh, Mục Kiêu, con của anh, em đã kiểm tra rồi, là đứa bé khỏe mạnh đấy.” Phương Xảo Tâm thông minh tuyệt đỉnh, sao lại không biết Mục Kiêu làm như vậy căn bản không phải yêu cô mà là hại cô, môi cô run rẩy nhấn mạnh nói một câu.
Người đàn ông đang chuẩn bị đi thì xoay đầu lại, mỉm cười với cô rồi nâng cái chân dài của mình lên đạp mạnh vào bụng cô ta một cái.
‘Bộp’ một tiếng trầm đục, trong nháy mắt sắc mặt Phương Xảo Tâm trở nên trắng bệch, trong miệng phát ra tiếng kêu thống khổ thảm thiết, nhưng bởi vì định thân phù nên cho dù cô ta bị Mục Kiêu đạp ngã sấp xuống, nhưng ả vẫn không thể động đậy, chỉ cảm thấy bụng rất đau có dòng nước ấm áp đang chảy ra.
“Hiện tại đã không có.” Mục Kiêu nhếch miệng cười với Phương Xảo Tâm, âm lãnh nhìn ả một cái, không chút do dự quay người rời, giờ khắc này Bách Hợp thấy thế thì trái tim băng giá, cô nhớ tới lúc mình nói có thai với Mục Kiêu rồi lại nhìn Phương Xảo Tâm đang thống khổ gắt gao cắn chặt môi, ả ta vừa mới phát ra kêu vô cùng thảm thiết, lại để cho bụng Bách Hợp cũng cảm thấy bắt đầu đau.
Bách Hợp bị Mục Kiêu ôm vào trong ngực, bên ngoài xe tiếp ứng sáng sớm đã chuẩn bị rồi, mọi người nhanh chóng lên xe, cửa xe vừa đóng lại thì đạn bắn tới như hạt mưa, gấp gáp mà nguy hiểm.
Bách Hợp lau máu trên mặt, há mồm định muốn ói thì Mục Kiêu lại cảnh cáo: “Nếu cô dám ói lên xe thì tôi sẽ ném cô ra khỏi xe đấy.” Một câu uy hiếp làm cho Bách Hợp nhịn lại, nghĩ đến vừa mới lúc anh giết người cùng với hành động đạp mất đứa bé trong bụng Phương Xảo Tâm thì trong lòng phát lạnh, bởi thế dạ dày của cô càng khó chịu hơn.
“Chuyện gì xảy ra?” Lời này cũng không phải hỏi Bách Hợp, Mục Kiêu một tay ôm cô bên hông, ngón tay nhẹ nhàng xoa lưng cô, rồi nhận lấy điện thoại từ vệ sĩ đưa cho, hình như đầu kia quản gia đang giải thích cái gì đó, anh hừ lạnh một tiếng, ném điện thoại sang một bên, thấy sắc mặt Bách Hợp tái nhợt thì chân mày cau lại: “Đàn bà thật đáng ghét.” Cái bàn tay thon dài không dính máu kia đang nhẹ nhàng xoa lưng Bách Hợp, ngửi thấy cả người cô toàn mùi máu tanh thì ra vẻ ghét bỏ:”Bẩn quá.”
Lúc này trong lòng Bách Hợp rất muốn chửi thề đành rằng mình cũng bẩn đi. Cô cũng không phải chưa từng giết người qua, thế nhưng mà bị máu phun đầy người thế này thực buồn nôn, trước kia cô một chưởng đánh chết người hoàn toàn khác một đao cắt cổ người phun hết máu vào mặt cô, cho dù không phải chính cô giết người, cô đã giết nhiều người, nhưng chưa từng có cảm giác mãnh liệt như vậy, mấu chốt là lúc Mục Kiêu giết người với vẻ mặt và giọng nói lạnh tanh.
“Phương Xảo Tâm...” Bách Hợp không nhịn được mở miệng, tuy cô không thích Phương Xảo Tâm và cũng muốn trả thù cô ta, nhưng hổ dữ không ăn thịt con, Mục Kiêu thật hung tàn không giống người, Phương Xảo Tâm còn rất yêu anh ta, cô vô ý thức muốn cách xa Mục Kiêu một ít, theo bản năng bảo vệ bụng, Bách Hợp biết đứa bé này không chắc có thể sinh ra, nhưng sảy thai bình thường hoàn toàn khác xa phương pháp thô bạo trực tiếp này. Nhìn vẻ mặt Phương Xảo Tâm có thể nghĩ cô ta đau đớn thế nào.
“Cô thật vô dụng, giết người cũng sợ đến thế. Nếu đổi lại cô bị giết, chẳng phải chưa kịp làm gì cô thì cô cũng bị hù chết tươi rồi.” Mục Kiêu cười nhạo một tiếng, kéo Bách Hợp từ trong lòng mình ra, vẻ mặt hứng thú nói: “Không biết trợ lý Phương sẽ ra sao, thật làm cho tôi chờ mong.”
Bách Hợp còn chưa kịp hiểu rõ ý của Mục Kiêu, thì hai ngày sau cô đã biết. Phương Xảo Tâm cao ngạo lúc trước giờ như một con chó bị người ta đeo dây da vào cổ, biểu lộ đờ đẫn, cả người cô ta không một mảnh vải, mới hai ngày mà cô ta như một người khác, phụ nữ trung niên mặt mũi tràn đầy phẫn nộ oán hận đứng trước màn hình cười lạnh:
“Mục Kiêu, mày dám giết chồng tao, tao muốn huấn luyện đàn bà của mày thành chó cái,, khiến cho cả đời cô ta vĩnh viễn không được siêu thoát!”
Mục Kiêu nhìn TV khổng lồ gắn trên tường thì cười điên cuồng
Không nghĩ tới Phương Xảo Tâm mà mình coi là cường địch lại gia tộc Hirayama tra tấn, vợ góa của Taisa Hirayama thay Bách Hợp hoàn thành nhiệm vụ, khiến cho Phương Xảo Tâm cả đời này sống không bằng chết, mà Đỗ Tiệm Vũ thì đang định khuyên nhủ Bách Hợp, nhưng Bách Hợp không thèm nhận điện thoại. Gã bị Phương Xảo Tâm lợi dụng đi quyến rũ Bách Hợp, Phương Xảo Tâm thay Mục Kiêu làm việc nhiều năm, thân là trợ lý được anh tín nhiệm nhất, lúc ấy lợi dụng thân phận của mình để trả thù lao cho Đỗ Tiệm Vũ sau khi anh hoàn thành nhiệm vụ, nhưng không thấy lại không thấy ả ta, Đỗ Tiệm Vũ gọi điện thoại cho cô ta rất nhiều lần nhưngkhông giải quyết được gì.
Đỗ Tiệm Vũ không có cái đường tắt này, chỉ phải một lòng đem hi vọng toàn bộ bỏ vào trên người Bách Hợp, gã không dám giống như trước kia còn muốn hãm hại Bách Hợp để được lợi ích, cho dù trong lòng gã cũng không thích Bách Hợp, nhưng trước mắt Bách Hợp là người duy nhất có khả năng trợ giúp gã đi du học ở Paris, gã chỉ đành khiến Bách Hợp yêu mình.
Nhưng sau lần bị Bách Hợp từ chối nhận điện thoại thì Đỗ Tiệm Vũ cũng đã hiểu, hiện tại Bách Hợp không yêu gã rồi, rơi vào đường cùng gã đành phải gọi điện thoại đến nhà họ Mục, muốn dùng bí mật của Phương Xảo Tâm để trao đổi với Bách Hợp, bảo cô chi một khoản tiền cho mình rời đi, giờ phút này không liên lạc được với Phương Xảo Tâm, Đỗ Tiệm Vũ cũng hiểu mình làm như vậy là hạ sách, nhưng gã bị bức phải đến bước đường cùng rồi.
Nhưng Bách Hợp đã sớm biết rõ chuyện này, bởi vậy không có để ý tới gã, thẳng đến ngày nào đó Đỗ Tiệm Vũ bởi vì vẽ mẹ nude mà xảy ra chuyện. Thời đại này tuy mọi người khá thoáng về mặt này, cũng có nhiều người vẽ chân dung mẹ mình, nhưng vẽ nude lại không nhiều lắm, Đỗ Tiệm Vũ thoáng cái nổi tiếng nhưng đáng tiếc toàn scandan xấu, gã như chuột chạy qua đường, bị người thóa mạ, địa chỉ nhà họ Đỗ tìm ra rồi trắng trợn công kích, cuối cùng Đỗ Tiệm Vũ và cha mẹ biến mất, không biết đi phương nào, nhưng nhiều năm về sau, Bách Hợp từng trong lúc vô tình nghe Mục Kiêu lỡ miệng, anh mượn danh nghĩa Phương Xảo Tâm đào một con mắt và chặt một bàn tay của Đỗ Tiệm Vũ,. Nên có thể đoán được sau khi Đỗ Tiệm Vũ đã mất khả năng vẽ tranh thì anh sống thê thảm mức nào.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bia Đỡ Đạn Phản Công
Chương 221: Nữ vương và tiểu bạch hoa (hết)
Chương 221: Nữ vương và tiểu bạch hoa (hết)