Nhưng trên thực tế, Taylor cũng không hung ác như trong tưởng tượng của mọi người, ở chung với cô ấy cũng không khó. Sinh hoạt mỗi ngày của cô ấy đều có quy luật, ngoại trừ sáng sớm rửa mặt rồi lại ngẩn người nhìn vách tường bên ngoài, thời gian còn lại cũng không nói lời nào, lúc hóng gió cũng yên tĩnh đứng một chỗ, ngoại trừ căn bệnh rối loạn ám ảnh cưỡng chế của cô ấy, ví dụ, đồ của cô ấy nhất định sẽ đặt ở một nơi, không thể tùy ý làm lộn xộn đồ của cô ấy, cô ấy đặc biệt thích một tập tranh, người khác liếc mắt nhìn nhiều một cái cũng là có tội. Thời gian còn lại cô ấy vô cùng yên tĩnh, thậm chí mang theo một trạng thái thờ ơ lạnh nhạt, giống như mọi việc đều không liên quan tới cô ấy, thậm chí mang theo một loại trạng thái thờ ơ lạnh nhạt.
Sau bốn tháng chuyển ngục giam, Quý Nguyệt lại tới thăm cô lần nữa. Sau sự việc gần một năm trước, Bách Hợp lại gặp con bé, bộ dạng con bé không thanh thuần giống lần thứ nhất gặp mặt, hiện tại, phía Bắc nước ngoài đang là mùa đông, bắt đầu có tuyết, trong ngục giam cũng không giống đô thị phồn hoa, khắp nơi đều đặt thiết bị sưởi ấm. Con bé mặc quần áo thật dày, trên đôi giày còn mang theo tuyết, ập vào mặt là mùi nước hoa hòa cùng không khí lạnh lẽo, nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Bách Hợp, lại không lãnh đạm uy hiếp Bách Hợp như trước, bộ dạng con bé không giả bộ qua loa như lần trước.
“Con tới là vì giáo viên trong trường yêu cầu con tới, không có nghĩa là con thật sự muốn tới thăm mẹ.” Vì Quý Nguyệt không chuyển trường học, thành tích của con bé cũng không tốt, hơn nữa bởi vì con bé lớn tuổi, không được hưởng thụ phúc lợi vị thành niên, cho nên cũng không có gia đình nào muốn nuôi dưỡng hay trợ giúp con bé, mộng tưởng muốn thi đại học của con bé cũng chỉ là giấc mộng mà thôi. Con bé không có tiền mua tư liệu học tập, tới nay đã trôi qua hơn một năm, con bé chỉ còn không cam lòng mà thôi. Giáo viên ở trường cho rằng có lẽ con bé cần phải có người dạy bảo nó. Người nước ngoài cho rằng cha mẹ là giáo viên đầu tiên của con trẻ, cho nên yêu cầu mỗi cuối tuần con bé đều phải vào trong ngục giam thăm mẹ nó một giờ, lại con bé hiểu thêm nhiều đạo lý.
Lý do lừa bịp người vừa nói ra khỏi miệng, không chỉ vẻ mặt Quý Nguyệt không tình nguyện, mà ngay cả Bách Hợp cũng suýt nữa mắng chửi người: “Ai quy định mỗi cuối tuần chúng ta nhất định phải ở chung một giờ chứ?”
Khoảng thời gian này, cô thà đi luyện võ công nhiều hơn một chút, sức lực ở đâu mà rảnh rỗi đối phó với Quý Nguyệt? Hiển nhiên việc trước kia cô đánh Elyse gãy sống mũi đã truyền khắp ngục giam, bởi vậy nghe thấy câu hỏi về thời gian kia của Bách Hợp, cai ngục vô ý thức lui về sau một bước, cẩn thận nói: “Là yêu cầu từ giáo viên của cô Quý, trưởng ngục giam cũng đã nhận lời rồi, tôi nghĩ cô đừng nên hỏi tôi, có lẽ nên hỏi cô Quý thì hơn.”
Mặt Bách Hợp đen lại hơn nửa, liếc nhìn Quý Nguyệt, thấy vẻ mặt không tình nguyện của con bé, dứt khoát mở tay ra, nói: “Con xem, hiện giờ hai người chúng ta đã khó chịu với nhau đến mức này, cũng nhìn không vừa mắt nhau. Con cũng không cần tới, mẹ cũng không muốn phải gặp con nữa. Mọi người ai cũng không cần lãng phí thời gian, như vậy không phải tốt sao?”
Quý Nguyệt nghe nói như thế, tức giận đến mức khuôn mặt trắng bệch, đứng bật dậy, nước mắt trong hốc mắt đảo quanh, căm hận nói: “Mẹ biết rõ cả đời này của con về sau đã bị hủy, cuối cùng con không xin được học bổng, sao mẹ có thể nói như vậy chứ?”
Ở nước ngoài rất xem trọng lời hứa, sau này Quý Nguyệt không chỉ xin lên đại học cùng với học bổng các loại, mấy phương diện này đều do giáo viên chuyên môn hạ lời phê, càng quan trọng hơn, những cái này có thể ảnh hưởng đến công tác ngoài xã hội của con bé, lúc này Bách Hợp lại dễ dàng nói rằng về sau con bé không cần đến. Tuy trong lòng Quý Nguyệt cũng không muốn gặp người mẹ này, có thể thấy được về sau mẹ sẽ bỏ mặc mình, hận ý trong lòng không tự chủ được dâng lên, nghĩ tới tình cảnh một năm trước đòi tiền bị mẹ từ chối, khuôn mặt Quý Nguyệt đỏ lên, cắn răng:
“Cùng lắm những lần sau chúng ta không cần nói chuyện với nhau, dù sao việc này liên quan đến việc học của con, sau này có khả năng sẽ ảnh hưởng đến chuyện lớn cả đời con, không thể bị phá hỏng.” Con bé cắn răng, dáng vẻ kiên trì, Bách Hợp lạnh lùng cười, cũng không nói chuyện. Cô không phải người mẹ thật sự của Quý Nguyệt, không sinh ra cảm tình gì với con bé, hơn nữa nguyên chủ bị Quý Nguyệt tổn thương sâu sắc, bởi vậy cho dù tình thương của mẹ dành cho con bé có nhiều bao nhiêu, vài chục năm ngồi tù cũng bị mài không còn mấy nữa, lúc này cũng không ý yêu thương gì nữa, Quý Nguyệt ở trước mặt cô giống như người xa lạ, sẽ không lo lắng cho tương lai của con bé, tự nhiên cũng không vì lời nói lạnh nhạt của con bé mà sốt ruột.
Hai người cứ như vậy ngồi đủ một giờ, Bách Hợp nhắm mắt lại ngồi sau song sắt, một giờ vận nội lực, thời gian trôi qua, Quý Nguyệt gần như không muốn ở lại thêm một khắc, đứng lên, cũng không quay đầu lại rời đi, cô cũng quay đầu trở về phòng giam.
Lúc này thời gian tự do đã sớm qua, các nữ tù đã bị đuổi về phòng giam, bên ngoài yên tĩnh, ngẫu nhiên có thể nghe thấy tiếng bước chân tuần tra của một nhóm cai ngục. Bách Hợp đeo còng chân còng tay bị người ta đưa về phòng giam, Taylor vẫn phát ngốc với vách tường, thấy Bách Hợp trở về, gương mặt không cảm xúc trước đây của cô ấy, lúc này vậy mà quay đầu lại nhìn cô một cái, có chút buồn bực, nói khẽ:
“Cô, trên người của cô, có mùi của những người khác.” Cô ấy một mặt nói xong, một mặt trêu chọc mái tóc quăn màu hạt kê dài đến eo, lộ ra bộ dạng có chút hung dữ, bản năng muốn thò tay lấy tập tranh của mình, đáng tiếc sau một khắc cô ấy mới phát hiện mình không có bút vẽ có thể dùng, người con gái vừa rồi còn bình tĩnh, trong ánh mắt bắt đầu có phong ba bão táp, đồng tử xanh lam dần dần trở nên thâm thúy, thoạt nhìn thần sắc có chút âm trầm: “Có người, có mùi của những người khác.”
Lúc này, Taylor có vẻ vô cùng nguy hiểm, trên người cô ấy như có bóng mờ vây quanh, khiến Bách Hợp đã nhìn quen bộ dạng bình tĩnh ngày thường của cô ấy, thấy bộ dạng khủng bố của cô ấy, không khỏi sợ hãi kêu lên một cái. Cô chỉ đi gặp Quý Nguyệt một chút, hơn nữa còn cách song sắt, cũng không hề tiếp xúc thân thể, vậy mà Taylor có thể biết được mình từng tiếp xúc với người khác. Ngũ quan trên người mình bây giờ đều cực kì nhạy cảm, cô không nhịn được giơ ống tay áo mình lên, ngửi ngửi, lại không thấy mùi gì, không khỏi cau mày nhìn Taylor:
“Taylor, cô tỉnh táo một chút!”
“Có mùi của những người khác, những người khác, những người khác là ai?” Căn bản Taylor không nghe rõ lời nói của Bách Hợp, trong miệng cô ấy lẩm bẩm, càng nói thần sắc càng nguy hiểm, cuối cùng, bộ dáng của cô ấy có chút lạnh lẽo, gặm cắn ngón trỏ của mình, bắt đầu mở tập tranh của mình ra, bắt đầu vẽ.
Cử động tự ngược ấy khiến Bách Hợp càng hoảng sợ, nhưng thấy Taylor cũng không lộ ra vẻ đau xót, cô ấy lại bắt đầu tựa đầu, không nói. Thời gian cả ngày, Taylor cứ vẽ đồ đạc như vậy, mà ngay cả lúc nên ăn cơm, cô ấy giống như đã quên việc kia, Bách Hợp tự mình đi ra ngoài cầm cơm về, cô ấy lạnh lùng nhìn chằm chằm Bách Hợp, một lần nữa lại cúi đầu xuống, trên khuôn mặt gầy gò nhỏ nhắn tái nhợt không có tia huyết sắc lộ ra cảm giác thỏa mãn.
Một năm ở trong ngục giam, Bách Hợp đã học được không quản việc đâu đâu của người khác, cô không để ý cử chỉ cổ quái của Taylor, buổi tối đang chuẩn bị rửa mặt, lại thấy bên khóe miệng Taylor lộ ra sự vui vẻ như có như không, cô do dự một chút, thò tay ra ngoài chuẩn bị cầm ly đi lấy nước, động tác thoáng cái dừng lại. Trên bồn rửa tay cũ nát đã nứt ra một đường nhỏ, gian ngục giam này đã xây được nhiều năm, hơn nữa phạm nhân ở trong ngục giam đều không phải loại loại lương thiện, có khi tức giận lên đồ vật cũng không phải chuyện gì lạ, nhưng Bách Hợp nhớ tới thần sắc cổ quái của Taylor, đột nhiên không xác định được, có phải bồn rửa tay này đã hỏng trước khi mình sử dụng rồi hay không, cũng đã quên thực ra nơi này chưa từng có khe hở.
Cô do dự một chút, thấy nước ở bên trong bồn cầu, không chút nghĩ ngợi cầm một xấp giấy lau thô ráp đi vào quấy quấy, quăng vào khe nứt của bồn rửa tay. ‘Chi chi’, thanh âm vang lên, tiếp sau đó là dòng điện tạo thành tia lửa lóe lên, ngọn đèn mờ nhạt trên đỉnh đầu, trong lúc đó lóe lóe, Bách Hợp chỉ nghe thấy từng đợt tiếng nổ thật nhỏ, mũi ngửi thấy mùi hồ cháy khét, rất nhanh các ngọn đèn trong ngục giam lần lượt tắt.
“Bật đèn!” Phạm nhân ở chỗ khác không nhịn được kéo cửa sắt, kêu cai ngục đến đây mở cửa, lúc này trời đã tối, không có đèn trong ngục giam cực kì nguy hiểm, giống như một nơi che dấu quái thú trong bóng tối, không có cai ngục nào dám tùy tiện tới, chỉ sợ một vài phạm nhân sau khi chạy ra dễ khiến cai ngục bị thương.
Một đám người hùng hùng hổ hổ bắt đầu ồn ào, thanh âm càng ngày càng tăng cao, mấy cai ngục có lẽ đã đinh tai nhức óc, bọn họ ngốc không nổi, tiếng cảnh báo vang lên, có người bắt đầu dốc sức liều mạng rống to: “Câm miệng! Câm miệng! Ai muốn ồn ào, giam riêng!”
Nghe nói như thế, rất nhiều người vẫn sợ bị giam riêng, bởi vậy tiếng rống cũng nhỏ hơn chút ít, chuyển thành tức giận mắng không ngớt, may mà trong tù còn có đồ dự bị nguồn điện, khoảng năm phút đồng hồ sau, ngọn đèn rất nhanh một lần nữa phát sáng. Lúc này, Bách Hợp vẫn duy trì động tác ném giấy, khóe miệng cô lộ ra một nụ cười khổ, quả nhiên bị cô đoán đúng rồi, kinh nghiệm từ mấy nhiệm vụ khiến cô cảnh giác cao độ với nguy hiểm, cô theo bản năng thấy cái bồn rửa mặt nguy hiểm, bởi vậy lúc này mới ngừng động tác. Nếu cô không đoán sai, cả ngục giam cúp điện cùng với việc cô ném giấy ướt, có liên quan đến nhau đúng không?
Trong gian phòng giam này chỉ có hai người, cô và Taylor, là ai làm tự nhiên không cần nói cũng biết, nếu cô phản ứng chậm một chút, chỉ sợ lúc này cô đã bị điện giật thành than, cho dù nội lực cô mạnh mẽ, không chết cũng bị lột một tầng da rồi.
Trong ngục giam quả nhiên khắp nơi đều có nhân vật hung ác, khó trách mọi người sợ Taylor như vậy, cô rời khỏi ngục giam trước kia, tạm biệt được Elyse, không nghĩ tới thoát khỏi nữ tù bạo lực nữ nhân lại gặp một tội phạm IQ cao, có thể trong tình huống không có công cụ, có khả năng lợi dụng khe nứt bồn rửa tay bố trí thành bẫy giết người, nếu không phải cô cảnh giác, lúc cô chết, chỉ sợ pháp y nghiệm xong, phòng thí nghiệm tội phạm tới xem xét, nhất định cũng không thể thấy cái bẫy này.
Bách Hợp quay đầu nhìn Taylor, chân mày không khỏi cau lại.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bia Đỡ Đạn Phản Công
Chương 257: Tình mẹ trong lao lý 6
Chương 257: Tình mẹ trong lao lý 6