TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bia Đỡ Đạn Phản Công
Chương 319: Thiếu nữ cho cương thi ăn (6)

Ngoại trừ việc chuyển quan tài từ trong núi Bàn Long đến một căn phòng dó chính mình dựng ở dưới chân núi vắng vẻ ra, thì sinh hoạt của Bách Hợp không có bất kỳ khác biệt gì, nhưng tên cương thi kia thì lại càng biến đổi nhiều hơn trước, mắt của nó đã bắt đầu biến từ vàng thành lam, lại từ lam thành đen, nó đã càng lúc càng giống một người, hơn nữa bắt đầu càng lúc càng giống cái gương mặt của Dung Ly ở trong trí nhớ của Bách Hợp mà chính mình cho rằng đã dần dần quên mất.

Không biết có phải càng tiến hóa về sau cương thi đều sẽ biến thành bộ dạng giống như nó hay không, Bách Hợp dạy nó Tam Tự Kinh một thời gian ngắn, nó không quá thích học, có lẽ là đã không còn hứng thú, Bách Hợp chỉ phải viết Đạo Đức Kinh của Thiên Địa môn ra rồi từ từ dạy cho nó, như vậy nó lại chịu học, hơn nữa còn rất kiên nhẫn. Với một cương thi, dù nó có bắt chước giống con người đi nữa, thì nó vẫn không biết tự kiềm chế, hết lần này tới lần khác vào lúc học Đạo Đức Kinh của Thiên Địa môn, thì nó lại có thể cố gắng kiềm chế chính bản tính của mình, đôi khi còn có thể bắt chước Bách Hợp ngồi xếp chân lại, vừa ngồi xuống liền chính là mấy canh giờ.

Vách núi bên này bởi vì là hướng tây bắc, nói theo phong thuỷ, tất nhiên không may mắn bằng hướng đông nam, bởi vậy cho dù bên kia sơn đạo xây đầy miếu đạo sĩ, thì bên này cũng thuộc núi Bàn Long nhưng lại hẻo lánh dị thường. Vào một ngày, lúc Bách Hợp đang chuẩn bị niệm Đạo Đức Kinh của Thiên Địa môn với cương thi một lát, tên cương thi này đã không còn sợ ánh sáng mặt trời nữa, nhưng trong thiên tính, nó vẫn không thích ban ngày, vào ban ngày nó thích ở trong quan tài, Bách Hợp sống với nó nhiều năm như vậy, biết rõ tập tính của tên cương thi này, hơn nữa tên cương thi này cũng không cho phép nàng rời khỏi tầm mắt của nó, bởi vậy nàng cũng nằm trong quan tài, còn chưa bắt đầu niệm Đạo Đức Kinh, thì bên ngoài liền vang lên một tiếng quát tháo: “Nghiệp chướng chạy qua bên kia! Đuổi theo!”

Bởi vì đỉnh núi hoang vắng, âm thanh già nua này vừa gầm lên liền dọa một đám chim chóc trong núi bay tán loạn. Bốn phía vang lên tiếng vỗ cánh ‘Phập phập’ của chim chóc khi bay lên, tiếng bước chân hỗn loạn cũng truyền tới, liền có người nói: “Ở đây có căn nhà rách!”

Lúc cả người Bách Hợp căng cứng, chỉ nghe được có người hét lên: “Xét!”

Căn nhà vốn đã cũ nát giống như có một bàn tay to vô hình nhấc lên, một tiếng nổ ‘Ầm ầm’ vang lên, không đầy một lát liền cháy mạnh.

Vốn đang nằm trong quan tài, cương thi như bị chọc giận, răng nanh bên khóe miệng của nó cũng lồi ra. Bách Hợp vội bắt lấy tay nó, tranh thủ thời gian cùng nó ngồi dậy đi ra, vừa đá quan tài vào một góc khuất trong phòng, vừa mở cửa đi ra ngoài: “Các vị, có phải có gì hiểu lầm không?”

Đứng bên ngoài là một đám đạo sĩ ăn mặc chỉnh thề, mỗi người đều người mặc đạo bào tay cầm trường kiếm, một bộ dáng đằng đằng sát khí, chỉ là không ngờ sau khi cửa của căn nhà cũ nát này mở ra, thì lại là hai nam nữ ăn mặc như nhà nông bình thường đi ra.

Nam hơi cúi đầu, tóc đen xõa tung sau người, không thấy rõ dung mạo, nhưng dáng người lại cao gầy, thiếu nữ thì khoảng mười bảy mười tám tuổi, tóc cũng không búi, đi chân trần, khuôn mặt có chút non nớt, vừa nhìn liền biết là sơn thôn dã phụ bình thường. Một đám đạo sĩ lập tức có chút xấu hổ, một lão đạo sĩ râu tóc bạc phơ dẫn đầu một tay cầm lục lạc một tay cầm kiếm, ánh mắt lộ ra vài phần hoài nghi, nhìn Bách Hợp, lại nhìn thoáng qua căn nhà cũ nát phía sau nàng: “Chúng ta đang đuổi theo một con yêu quái đã thành tinh, không biết hai vị đến đây ở từ lúc nào? Sao trông thật lạ mặt, trước kia chưa từng gặp?”

Lúc lão ta nói lời này, một đạo sĩ trung niên đã để râu trong đám người cũng nhìn thoáng qua bên này, lúc nhìn thấy Bách Hợp vốn sững sờ, tiếp theo híp mắt, trên mặt không tự chủ lộ ra vài phần mừng như điên, liền vô ý thức hô: “Kiều Bách Hợp? Quả nhiên là con!”

Đi vào thế giới này đã nhiều năm, lúc Bách Hợp đột nhiên nghe được có người gọi cái tên Kiều Bách Hợp, một hồi lâu sau mới phục hồi tinh thần lại, đạo sĩ trung niên kia tiến lên: “Ta là sư phụ của con, chẳng lẽ con không nhận ra ta?”

Tuy nói đã qua nhiều năm, nhưng lần đầu tiên nghe thấy tên đạo sĩ này âm trầm nói đáng tiếc một cái lò luyện đan, thì Bách Hợp vẫn liền nhận ra được giọng nói của hắn ta. Mới một thời gian ngắn không thấy, tên đạo sĩ này trông già đi rất nhiều, đứng trong một đám đạo sĩ mặc quần áo chỉnh tề, trên người hắn ta cũng không che giấu được lộ ra vài phần cảm giác nghèo hèn, lúc này vội vàng Bách Hợp chằm chằm, trong mắt sắc thái vui mừng cũng không che đậy được: “Con mau trở về với ta, mấy năm nay ta vẫn luôn tìm kiếm tung tích của con khắp nơi, đều nghĩ con đã chết rồi.”

Sau khi biết được mục đích chân chính của tên đạo sĩ trước mắt này, Bách Hợp nào còn có thể đi theo cái tên gọi là sư phụ này trở về, nàng chỉ nhìn vị đạo sĩ này, rồi mới cau mày hỏi đám người kia: “Không biết các vị tiên trưởng xông vào hàn xá, có chuyện gì quan trọng không?”

“Tiểu bối, gần đây núi Bàn Long không được an toàn, tốt nhất các ngươi vẫn nên rời khỏi đây đi.” Lão đầu đeo kiếm cũng không nhìn Bách Hợp, tuy lão ta cũng nhìn ra được trên người Bách Hợp có chút âm khí, nhưng bởi vì Bách Hợp luyện Đạo Đức Kinh, nên lại có một cỗ pháp thuật Đạo Môn chính thống ngăn chặn tia âm khí nhỏ nhoi này, khiến cho đạo sĩ không nhìn ra manh mối, bởi vậy âm khí trên người Bách Hợp ở trong mắt lão ta có lẽ chỉ là ở trong núi lâu, khó tránh khỏi sẽ dính phải vài thứ có âm tính, vì thế trên mặt cũng không lộ ra hoài nghi gì.

Mà sư phụ của Kiều Bách Hợp thì đột nhiên trở nên sốt ruột, hắn ta liên tục nhìn Bách Hợp chằm chằm, trong mắt không chút che giấu sự tham lam, lúc người khác kêu hắn ta đi, ánh mắt của hắn ta đột nhiên nhìn thoáng qua cương thi ở bên cạnh nàng, khi nhìn đến bộ quần áo rộng thùng thình kia, vốn hơi nhíu mày, giây kế tiếp liền giống như bừng tỉnh đại ngộ, cơ mặt của hắn ta liền run rẩy hai cái, cúi đầu đi theo đám đạo sĩ.

Đợi đám người này đi hết, cương thi im lặng kéo Bách Hợp nhảy trở vào quan tài, hôm nay nó không có cào vách quan tài, cũng không ồn ào yêu cầu Bách Hợp luyện Đạo Đức Kinh của Thiên Địa môn, thậm chí lúc này nó đã có thể đọc làu làu Đạo Đức Kinh rồi, mọi ngày nó cứ nhất quyết kêu Bách Hợp luyện không ngừng, tình huống hôm nay thật sự có chút khác thường, đôi khi nó kêu mình luyện Đạo Đức Kinh, Bách Hợp cảm thấy có chút phiền muộn, lúc này nó lại không náo loạn, ngược lại Bách Hợp cảm thấy có chút không thói quen.

“Sao vậy?”

Nóc nhà của căn phòng trống trải đều bị người xốc lên rồi, nhưng vừa lúc ánh trăng không cản trở rọi xuống, làm cho hai người đều cảm thấy một loại hưởng thụ không nói nên lời. Tuy hôm nay không phải rằm, nhưng tinh hoa của ánh trăng vẫn là một thứ có ích cho cương thi, bởi vậy Bách Hợp cũng không kêu cương thi lợp lại nóc nhà, dù sao trăng sáng tinh phồn, tối nay cũng sẽ không mưa.

“Kiều Bách Hợp? Kiều Bách Hợp là gì?” Cương thi đối mặt với vách quan tài, giọng nói có chút khó chịu, hai năm qua nó niệm Đạo Đức Kinh của Thiên Địa môn, bởi vậy lúc nói chuyện miệng lưỡi đã linh hoạt hơn rất nhiều, không còn sẽ không tự chủ được phát ra âm thanh kỳ quái như trước kia nữa, kỳ thật nó cũng không ngốc, cho dù là lúc ngây thơ vô tri trước đây, nó cũng có cảm ứng, đạo sĩ kia từng đề cập đến Kiều Bách Hợp nhiều lần, một hai lần có thể cho rằng là trùng hợp, nhưng hôm nay ở trước mặt nhiều người như vậy, hắn ta gọi tên Kiều Bách Hợp, hết lần này tới lần khác Bách Hợp còn đáp lại, điều này làm cho cương thi cảm thấy có chút rầu rĩ không vui, nó giống như cảm nhận được một tia cảm giác chính mình bị bài xích ở ngoài.

“Kiều Bách Hợp là tên của ta.” Bách Hợp thốt ra lời này, cương thi liền quay đầu lại: “Tên? Tên là gì?”

Trước đây bởi vì nó không phải một mình, hơn nữa Bách Hợp vẫn luôn sống chung với nó, mỗi ngày đối tượng có thể nói chuyện cũng chỉ có một mình nó, tình huống của nó cũng không khác mấy, bởi vậy nó không cần kêu tên ai, Bách Hợp cũng không cần kêu tên của nó, sống chung mấy năm dạy nó rất nhiều, thậm chí ngay cả chữ cũng đều cầm tay nó dạy nó, nhưng hết lần này tới lần khác Bách Hợp đã quên dạy nó một ít tập tính sinh hoạt cơ bản nhất của con người.

Đây chính là điểm xấu khi sống cách biệt với tập thể, Bách Hợp không khỏi vỗ vỗ đầu mình, nhẹ giọng giải thích: “Tên chính là thứ đại diện cho sự khác nhau của mỗi người.” Bách Hợp nói xong, thấy cương thi quay đầu lại, trên gương mặt tựa như bạch ngọc lộ ra thần sắc hoang mang khó hiểu, không khỏi nói thêm: “Giống như hôm nay có nhiều người tới như vậy, về sau gặp lại ngươi làm cách nào để phân biệt họ?”

“Mùi cũng khác.” Cương thi nói rất khẳng định, không do dự chút nào.

“Nhưng con người không ngửi được mùi, với ta, bọn họ đều giống nhau, chỉ có thể dựa vào tướng mạo cùng với tên để phân biệt.” Câu trả lời này của Bách Hợp khiến cho cương thi trầm mặc một hồi, rồi mới nói: “Hóa ra, đây là khác biệt giữa ta với con người mà ngươi nói?”

Trước đây Bách Hợp cứ luôn nói con người khác với cương thi, nhưng có lẽ từ trước cho tới giờ cương thi chưa bao giờ gặp được đồng loại, cũng không quen biết với con người nào ngoại trừ Bách Hợp, cho nên rất nhiều chuyện nó cũng không thể hiểu được, lúc này bởi vì một cái tên, nó cảm thấy hình như mình đã hiểu rõ thứ gì đó.

“Cho nên ngươi là Kiều Bách Hợp.” Nó lại không nhịn được hỏi, “Vậy ta là ai?”

Gương mặt trắng nõn nhẵn nhụi của nó cách Bách Hợp không xa, trong con ngươi đen láy phát ra ánh sáng xanh chiếu ra khuôn mặt của Bách Hợp, ngoại trừ mũi nó không có hơi thở ra, thì nó hầu như không khác người bình thường. Bách Hợp cũng không biết trước khi chết nó tên gì, thế nhưng lúc này nhìn thấy gương mặt đang từ từ trở nên khôi ngô tuấn tú này, dần dần trùng lặp với thiếu niên áo trắng kia trong trí nhớ của nàng, trí nhớ mà vốn cho rằng đã cách xa, dường như đã lặp lại mấy đời, như lại tiến vào trong mộng cảnh kia một lần nữa vậy, nàng vô ý thức vươn tay sờ lên  mặt cương thi, nhỏ giọng kêu: “Dung Ly.”

Dung Ly đã ở cùng nàng mấy trăm năm, canh giữ ở bên người nàng như bạn thân, cuối cùng lại càng để nàng chết ở trong lòng hắn ta trong một nhiệm vụ, trùng lặp lên hình dạng của tên cương thi ở trước mặt, cả hai giống như cùng là một người, ngoại trừ về sau Bách Hợp nhìn thấy ở trên người Dung Ly này nhiều hơn một chút lạnh nhạt lại thiếu đi một chút ngây thơ, nhiều hơn một chút sát ý và nặng nề như có như không, thiếu đi một chút thẳng thắn và đơn thuần, cả hai gần như cùng là một.

Nhưng đây là không thể nào, Lý Duyên Tỷ đã từng nói về sau nàng có năng lực, nàng có thể lại tiến vào thế giới giống như trong nhiệm vụ trước, nhưng lúc nào nàng có năng lực thì Bách Hợp không biết, hơn nữa lúc này Lý Duyên Tỷ cũng không có trong Không gian, huống chi lúc này nàng cũng không phải Đào Bách Hợp gì, nàng gặp được cũng không phải là Dung Ly, cho dù tướng mạo cả hai giống nhau đến như thế.

Đọc truyện chữ Full