Tiếng nói của lão già gầy lìn kia vẫn chưa dứt hoàn toàn, thì chẳng biết từ lúc nào một thanh kiếm nhỏ lóe ra tia lửa điện đã bay tới cạnh lão ta, suýt nữa chặt đứt cổ lão ta, nếu không phải lão ta tránh nhanh, thì chỉ sợ lúc này đã đầu thần chia lìa rồi, nhưng dù là vậy, rây của lão ta vẫn bị cắt đứt một khúc, rốt cuộc lão đầu gầy lùn đó không còn cười được nữa, mặt âm trầm nhìn Bách Hợp chằm chằm.
“Mấy đệ tử Kim Đan kỳ đi trước!” Bách Hợp phi kiếm đuổi theo lão đầu gầy lùn, quay đầu nhìn mọi người trên pháp khí phi hành hết lên một câu. Vốn mọi người trong Vô Cực tông cũng không có ấn tượng tốt gì với nàng, nhưng lúc này nghe thấy nàng kêu họ đi trước, không lấy họ làm mồi nhử mặc cho họ đi tìm chết, ngược lại khiến cho mọi người sinh ra vài phần hảo cảm với Bách Hợp, sau khi do dự một lúc, Bách Hợp lại hét lên một tiếng, mấy người kia mới chia ra lấy pháp khí phi hành ra chạy trốn. Vốn Diệp Vị Ương cũng muốn trốn, nhưng đáng tiếc lão già cao gầy mặt trắng kia lần nào cũng đều có thể trùng hợp tránh được phi kiếm của Bách Hợp, giữ hắn ta lại.
Một lúc sau, mấy đệ tử Kim Đan đều chạy hết, còn mấy Trúc Cơ kỳ thì dưới cổ uy áp này đều bị vỡ tâm mạch mà chết, nhưng Diệp Vị Ương và Hạ Thiên Băng thì lại bị giữ lại.
Thấy tình cảnh như vậy, Bách Hợp mới không nương tay, mặc dù nàng chỉ là Nguyên Anh thần kỳ, nhưng lúc này phi kiếm ẩn chứa lực Thiên Lôi lại đúng là khắc tinh của tà đạo. Đúng vào lúc nàng muốn thu thập lão già cao gầy Nguyên Anh trung kỳ trước thì đột nhiên sau lưng bị người vỗ một chưởng, chớp mắt liền ngã xuống pháp bảo phi hành, một lão già gầy lùn đã chờ đợi từ lâu ở một bên lúc này như bắt được cơ hội, liền bay nhanh tới thả ra một cái đầu quỷ, cắn mạnh vào sau lưng Bách Hợp, Bách Hợp liền phun ra một búng máu, bị lão già gầy lùn kia đánh một chưởng. Phi kiếm tàn phá thần hồn của lão già cao gầy Nguyên Anh sạch sẽ!
Bách Hợp quay đầu lại nhìn Diệp Vị Ương đang ở trên pháp bảo phi hành chằm chằm. Tình cảnh này bị một đệ tử Vô Cực tông chạy ở cuối cùng chứng kiến, càng không khỏi chạy nhanh hơn, không bao lâu pháp bảo phi hành đã chui vào trong đám mây.
“Sư huynh! Tiểu tiện nhân quả nhiên có năng lực!” Lão già gầy lùn kia nhìn thấy tình hình như vậy, không khỏi giận tím mặt, nhưng lão ta cũng biết vào lúc này chính mình không có khả năng là đối thủ của Bách Hợp đối thủ, bởi vậy không chút nghĩ ngợi liền nhảy lên pháp bảo phi hành, đem lật tay bắt lấy Diệp Vị Ương vốn muốn chạy trốn, sau mấy cái chớp lên liền biến mất vô tung vô ảnh.
Cái pháp bảo phi hành kia bị để lại, lúc này Hạ Thiên Băng đang ở trong đó. Trong miệng Bách Hợp phun ra một ngụm máu tươi, tranh thủ thời gian nhảy lên pháp bảo này, vận pháp lực trong người di chuyển vài vòng, miễn cưỡng áp chế thương thế xuống, lúc này mới nhìn Hạ Thiên Băng trong pháp bảo, vừa thúc giục pháp lực đã gần như khô kiệt trong cơ thể điều khiển pháp bảo bay đến Vô Cực tông, vừa nhìn Hạ Thiên Băng nở nụ cười lạnh.
“Hạ Thiên Băng, nên tỉnh rồi.” Tinh Thần lực của Bách Hợp đâm vào Hạ Thiên Băng, Diệp Vị Ương sợ Hạ Thiên Băng thương tâm quá độ, bởi vậy đã đánh ngất nàng ta, chuẩn bị đợi sau khi về tới Vô Cực tông mới làm cho nàng ta tỉnh lại, bởi vậy trận đấu pháp vừa nãy lớn như vậy, nhưng Hạ Thiên Băng vẫn bất tỉnh nhân sự. Lúc này Bách Hợp dùng Tinh Thần lực kích thích nàng ta, rất nhanh Hạ Thiên Băng chậm rãi mở mắt ra.
“Đây, đây là đâu?” Môi Hạ Thiên Băng giật giật, trong khoảng thời gian ngắn còn hơi hoang mang, sau khi nhìn bốn phía không thấy có bóng người, chỉ có mỗi Bách Hợp đang mỉm cười, nàng ta đột nhiên không nhịn được ngồi dậy: “Hạ Bách Hợp!” Nàng ta nghiến răng nghiến lợi nhìn Bách Hợp chằm chằm, rất nhanh nhớ tới hình ảnh con trai Diệp Vô Nhược của mình bị Âm thi hút cạn máu lúc ở trên bầu trời của biển Thâm Uyên, hai mắt lập tức đỏ bừng, đột nhiên thét lên chói tai rồi nhào vào Bách Hợp: “Là ngươi, là ngươi đúng không? Con của ta, ngươi trả Nhược nhi của ta…”
Bách Hợp thấy bộ dáng nàng ta đã gần như điên cuồng, cười lạnh hai tiếng: “Nhược nhi của ngươi đã chết rồi, đã chết dưới tay Âm thi, vạn kiếp bất phục. Còn Vị Ương của ngươi thì lúc này cũng đã vứt bỏ ngươi mà chạy mất rồi, có phải rất hận không?” Bách Hợp vừa nói, vừa phe phẩy Chiêu Hồn Phiên trong tay, sau khi cái Chiêu Hồn Phiên này không có nguyên chủ tất nhiên người khác cũng có thể sử dụng, chỉ là cái mùi tanh hôi đến bây giờ khiến cho người ta khó có thể chịu được, mùi máu tươi nồng đậm cũng khiến cho người ngửi phải muốn ói.
Theo nội dung vở kịch, Hạ Bách Hợp chỉ hiểu sơ lược công pháp Vô Hoành thôi, trong Chiêu Hồn Phiên này có tổng cộng chín cái Huyết thi, kỳ thật cũng còn chưa đạt đến cảnh giới đại thành, chính yếu nhất là trong đó thiếu một cái Huyết thi đầu đàn, tìm cái Huyết thi đầu đàn này vô cùng khó khăn, đầu tiên là cần phải có nữ tu tốt nhất có linh căn đơn nhất, lại phải có Tinh Thần lực mạnh mẽ dị thường, tốt nhất là người lúc sắp chết mang theo oán khí ngất trời, như vậy sau khi biến thành Huyết thi sẽ có uy lực vô cùng cao, mà cái oán khí còn không phải là bình thường, nhất định phải đạt tới một trình độ nhất định, hơn nữa lúc này Bách Hợp đã sinh ra sát ý với Hạ Thiên Băng, nên tất nhiên không ngừng kích thích nàng ta: “Diệp Vị Ương vứt bỏ ngươi chạy mất, song tu bạn lữ gì chứ, thật cười chết người mà.” Bách Hợp nói xong, lấy một cái túi trữ vật ở trong lòng ra, ném tới chỗ Hạ Thiên Băng: “Tiền đền mạng của con ngươi đó, ngươi phải cầm cho chắc, 2 vạn linh thạch chứ ít gì, đúng rồi, bởi vì nó là đơn thiên linh căn hiếm có, cho nên vị sư huynh Quỷ Vương tông còn bỏ thêm mấy vị thuốc vào nữa đó, đáng tiếc là ở biển Thâm Uyên nên không thể nhặt thi cốt của nó về được, đáng tiếc, đáng tiếc.”
“A…” Hạ Thiên Băng như phát điên trừng Bách Hợp, vừa đánh ra tất cả phép thuật mà nàng ta có thể đánh ra, Bách Hợp hóa giải từng cái một: “Ngươi không gây thương tổn cho ta được, cho dù ngươi đã trọng sinh hai lần, thì ngươi vẫn chỉ là một phế vật!”
Lần này Hạ Thiên Băng có thể nói là bị giật mình không nhỏ, chuyện nàng ta trọng sinh chưa từng nói với ai, vậy mà lúc này Bách Hợp vừa mở miệng liền vạch trần ra, vốn nàng ta đã bị kích thích mạnh bởi vì con trai chết, giờ phút này lại bị Bách Hợp nói ra bí mật lớn nhất trong lòng mình, tâm thần lập tức hoảng loạn. Đúng lúc này chín cái Huyết thi cả người đầy máu trong Chiêu Hồn Phiên trong tay Bách Hợp liền nhảy ra ngoài, Bách Hợp canh giữ ở bốn phía trận pháp đã bố trí, ngăn chặn người khác nhìn thấy, chín cái Âm thi lập tức nhào vào Hạ Thiên Băng. Quá trình trở thành Âm thi này cũng không vui sướng gì, trong suốt quá trì đều vang lên tiếng kêu thê lương thảm thiết của Hạ Thiên Băng, Bách Hợp dựa theo chú ngữ mà trong nội dung vở kịch nguyên chủ đã vô tình nghe được khi Vô Hoành sử dụng, trong miệng không ngừng niệm, bốn phía tràn ngập ra một mùi máu tanh, thẳng đến khoảng nửa ngày sau, một cái nữ thi cả người đẫm máu, nhưng dáng người lại thướt tha mới xuất hiện ở trước mặt Bách Hợp, dung mạo lờ mờ có thể nhìn ra được là Hạ Thiên Băng, nhưng lúc này hai mắt đã đỏ như máu đầy hung hãn.
“Diệp Vô Nhược.” Bách Hợp thử hô tên của Diệp Vô Nhược, cái Huyết thi này lập tức điên cuồng lên suýt nữa đả thương người, uy lực to lớn đến nỗi cho dù Bách Hợp là Nguyên Anh sơ kỳ cũng suýt nữa bị thương, may mắn trong tay nàng cầm Chiêu Hồn Phiên, nên rất nhanh đã thu cái Huyết thi hung hãn này vào trong, Chiêu Hồn Phiên lay động vài cái, mới chậm rãi yên tĩnh lại.
Sau khi trở thành Huyết thi, lực sát thương của Hạ Thiên Băng càng mạnh hơn trước, gần như có thể sánh với cảnh giới Nguyên Anh sơ kỳ Đại viên mãn. Bởi vì Tinh Thần lực của nàng ta đã trải qua mấy đời nên mạnh mẽ dị thường, vì vậy nàng ta vẫn còn bảo trì một chút lý trí nhất định, nhưng trong lòng lại tràn đầy oán hận, cho nên cuối cùng chỉ biết giết. Trên đường, lúc Bách Hợp gặp lại đám cao thủ Nguyên Anh kỳ của Quỷ Vương tông chạy đến, dù nàng đang bị thương, nhưng cũng có thể thả ra mười cái Âm thi, không chỉ để lại tính mạng của một tên Nguyên Anh sơ kỳ, mà chính mình lại càng bình an về tới Vô Cực tông.
Mấy đệ tử Kim Đan kỳ trong Vô Cực tông vốn đã chạy thoát đều không thoát khỏi, sau khi bị người của Quỷ Vương tông mai phục chặn lại, đều chết gần hết, chỉ có một đệ tử Kim Đan kỳ duy nhất chạy thoát được đã truyền sáu phần tin tức về Vô Cực tông, bao gồm cả tình cảnh Diệp Vị Ương từng đánh lén Bách Hợp muốn chạy trốn cũng đều bị tất cả Đỉnh Phong chủ trong Vô Cực tông nhìn thấy rõ ràng. Lúc Bách Hợp về đến Vô Cực tông, lần này cho dù Huyền Âm Tử thất vọng khi thấy chỉ còn một mình nàng trở về, thì hiện tại cũng không có sức để mở miệng trách cứ.
“Chúc mừng sư thúc đắc thắng trở về.” Huyền Âm Tử nháy mắt như già đi rất nhiều, thậm chí hai bên tóc mai của lão ta đã xuất hiện tóc bạc, cái chết của đồ tôn và không thấy đồ đệ mà chính mình xem như con ruột trở về cùng Bách Hợp, điều này khiến cho trong lòng Huyền Âm Tử có một suy đoán rằng Diệp Vị Ương có khả năng đã mất tích, trên mặt càng lộ ra thần sắc tang thương.
“Không cần chúc mừng, chuyến xuất ngoại này bị chút ít tổn thương, sư điệt tôn Diệp Vị Ương cũng rơi vào tay Quỷ Vương tông, thật hổ thẹn.” Trước mặt một đám Phong chủ, Bách Hợp thu thập một mối họa lớn như Hạ Thiên Băng nên tâm tình khó được vô cùng vui sướng, nàng thốt ra lời này, không nói đến chuyện Diệp Vị Ương đánh lén nàng nửa chữ, ngược lại khiến cho Huyền Âm Tử đã vừa không ngóc đầu lên được, lại vừa xấu hổ phiền muộn.
“Nghịch đồ không biết trời cao đất rộng, dám cả gan đánh lén sư thúc, nó chết liền thôi, nếu không chết liền chờ ngày nó trở về, nhất định bắt nó quỳ gối trước mặt sư thúc, mặc cho sư thúc trách phạt!” Tin tức Diệp Vị Ương không chết đã đủ khiến cho Huyền Âm Tử vừa vui mừng, lại vừa mừng rỡ, Bách Hợp phất phất tay, nói một câu chính mình cần bế quan chữa thương, rồi liền trực tiếp ngự kiếm đi mất.
Mấy tháng sau, lúc Bách Hợp dưỡng lành toàn bộ tổn thương do bị lão già gầy lùn kia đánh lén, thì bên ngoài Vô Cực tông, Huyền Âm Tử đã đạt thành giao ước với Quỷ Vương tông, hai bên ước định dùng một số lượng linh thạch và dược liệu để đổi Diệp Vị Ương về. Lúc Bách Hợp xuất quan, đúng là lúc khách của Quỷ Vương tông đến đàm phán với Vô Cực tông, lần này Tông chủ Quỷ Vương tông là Âm Cửu Long cũng đích thân đến, yêu cầu đầu tiên của hắn ta chính là muốn gặp Bách Hợp.
Tuy trước đó hai người đã từng ầm ĩ không vui, thậm chí suýt nữa giao thủ mấy lần, nhưng nhìn từ tình huống Huyền Âm Tử lấy linh thạch đổi người, thì đã biết rõ trên đời này không có bằng hữu vĩnh viễn, tất nhiên cũng không có kẻ thù vĩnh viễn. Bách Hợp nhìn vị Tông chủ Quỷ Vương tông có bề ngoài hào sảng kỳ thật đầy hung hãn này, gần nửa năm không gặp, vị Tông chủ Quỷ Vương tông này vẫn sảng khoái vui vẻ như trước, lúc nhìn thấy Bách Hợp đến, ánh mắt chỉ lóe lóe, lại không thấy chút sát ý: “Hạ sư muội quả nhiên có năng lực, liên tiếp giết hai trưởng lão Nguyên Anh trong tông ta, tiền bối Vô Ngã Viêm thật sự có người kế tục! Chỉ là nghe nói không tới năm trăm nữa tiền bối liền sẽ độ kiếp phi thăng, không biết đến lúc đó sư muội sẽ thế nào đây?”
Bị người ta giết hai viên Đại tướng thủ hạ, trong lòng Âm Cửu Long cũng hận, nhưng trở ngại thanh danh của Vô Ngã Viêm, nên hắn ta cũng không dám làm ra hành động gì, bởi vậy liền cười hai tiếng ‘Khặc khặc’ đầy quái dị, rồi sau đó liền ngồi xếp bằng xuống chỗ đặc biệt chuẩn bị cho hai người nói chuyện trong Kiếm Phong, ánh mắt vô cùng âm trầm.
“Điều này không cần Âm sư huynh đề điểm, lần này Âm sư huynh đến, có phải là vì chuyện Chiêu Hồn Phiên không?” Bách Hợp vừa nói, vừa lấy Chiêu Hồn Phiên. Ánh mắt Âm Cửu Long liền ngưng lại, trên mặt hiện lên vẻ tham lam, lại không dám vươn tay đoạt, dù sao đây là địa bàn của Vô Cực tông, Vô Cực tông còn có một vị lão tông sư đã đạt tới Hóa Thần hậu kỳ, hắn ta do dự một chút, cơ bắp trên gò má hơi run rẩy: “Sư muội nói chuyện thật đúng là thẳng thắn, sư muội muốn điều kiện gì mới đồng ý giao cái Phiên này ra đây?”
Một kích toàn lực của chín cái Âm thi trong cái Phiên này hợp lại vốn đã tương đương với một cao thủ Nguyên Anh sơ kỳ, Quỷ Vương tông tổn thất nhiều thủ hạ như vậy, lúc này tất nhiên vô cùng vừa ý cái Chiêu Hồn Phiên này.
“Ta bổ sung cái Âm thi còn thiếu, thứ này vô dụng với ta, nếu Âm sư huynh khai giá tốt, thì tất nhiên ta nguyện ý hai tay hoàn trả.” Bách Hợp dùng cái Phiên này đối địch, cũng dẫn một tia tà khí vào trong cơ thể mình, bỏ ra nửa năm khu trừ hoàn toàn tà khí, nàng luyện tâm pháp chính tông, cũng không phải là đạo yếu tẩu ma tu, cho nên thứ vô dụng với nàng, nàng nói xong lời này, trên mặt Âm Cửu Long liền hiện lên thần sắc vui mừng, đang muốn mở miệng, thì Bách Hợp lại hỏi: “Diệp Vị Ương thế nào?”
Tuy không biết vì sao nàng ấy lại đột nhiên hỏi đến tình huống của Diệp Vị Ương, nhưng Âm Cửu Long nghĩ nghĩ, rồi vẫn trả lời trung thực: “Tên đó bị Ác Tôn giả bắt về, đã bị người trong tông thái bổ, bị thương căn cơ, về sau có dùng linh dược đổ vào thì tối đa cũng chỉ miễn cưỡng lên đến được Kim Đan hậu kỳ thôi, cũng chỉ là một tên phế vật, không đáng nhắc tới, sư muội vẫn hãy nói chuyện Chiêu Hồn Phiên đi thì tốt hơn.”
Huyền Âm Tử tốn hao một cái giá vô cùng lớn, lại mang về một đồ đệ đã bị phế đi linh căn sau khi bị thái bổ, lúc Bách Hợp nghe được mấy lời này suýt nữa không nhịn được mà cười ra tiếng.
Nàng nghĩ nghĩ, ghi những thứ mà mình cần vào một khối ngọc bài, lúc giao cho Âm Cửu Long, trên mặt Âm Cửu Long hiện lên thần sắc thịt đau, thật lâu sau mới xoay người rời đi mà cũng không quay đầu lại.
Hai năm sau, Âm Cửu Long lại lén truyền tin cho Bách Hợp, dùng trăm vạn linh thạch trung phẩm cùng với vô số nguyên liệu cực phẩm để đổi chiếc Chiêu Hồn Phiên mà thực lực hiện tại đã đạt tới Nguyên Anh sơ kỳ kia về.
Trước lúc lại bế quan hai năm, Bách Hợp có trở về Hạ gia một chuyến, mấy trăm năm trước Hạ gia được xem như là gia tộc nhỏ thì hiện giờ đã vô cùng cường thịnh. Bởi vì Bách Hợp đã trở thành trưởng lão của Vô Cực tông, hiện giờ Hạ gia cũng nước lên thì thuyền lên, đệ tử vô cùng phồn vinh, hương khói cũng được truyền thừa cường thịnh. Chỉ là thương hải tang điền, ông Hạ ngày xưa đã qua đời từ lâu, Hạ phu nhân cũng đã hóa thành một bộ xương khô, chỉ có tiểu lâu mà ngày xưa Bách Hợp ở là vẫn còn bảo tồn nguyên vẹn.
Lúc quay lại tiểu lâu của mình, những vật kia đã đổi màu, nhưng chiếc chuông gió treo ở hành lang thì vẫn còn, một cơn gió nhẹ thổi tới, tiếng chuông thanh thúy, giống như cảm giác được có người xâm nhập vào trong phòng của Bách Hợp. Lúc một đám người chen chúc vọt vào viện nhìn thấy Bách Hợp, thì tất cả mọi người đều ngẩn người, một người trung niên đi đầu nghiêm nghị quát: “Người đến là ai?”
“Hạ Khuê Sinh và Lục thị mất lúc nào?” Trên bàn thờ trong phòng của Bách Hợp lúc này còn bày linh bài của ông Hạ và Hạ phu nhân, cho dù là bởi vì sau khi Bách Hợp được Vô Ngã Viêm thu vào Phong, Vô Cực tông từng ban thưởng linh dược, nhưng hai vợ chồng này vẫn luôn người bình thường, không thể thoát khỏi sự đổi thay của thời gian, người trung niên kia sửng sốt một chút, sau khi cảm nhận được hơi thở của Bách Hợp sâu đến không thể đo lường, liền do dự một chút mới nói: “Tổ phụ mẫu đều đã qua đời từ 300 năm trước rồi, không biết cô nương có lai lịch gì? Cô tổ nãi nãi của Hạ gia ta đang nhậm chức trưởng lão trong Vô Cực tông…”
Lúc Bách Hợp nghe được Hạ phu nhân đã chết, không khỏi cười khổ hai tiếng.
Ngày đó khi nàng bị Vô Ngã Viêm nhốt vào Vô Ngã Phong, một lần nhốt chính là trăm năm, đợi đến lúc mình có thể mở ra cấm chế, đi ra ngoài thì cũng đã muộn, đây cũng là tu tiên chi đạo, đại đạo vô tình.
Giọng nói, dáng điệu và nụ cười của Hạ phu nhân ngày xưa vẫn còn trước mắt, bộ dáng bà ấy tha thiết quan tâm lúc này nhớ tới giống như vẫn còn rõ rõ mồn một ở trước mắt, trong lòng Bách Hợp sinh ra vài phần cảm thán, cái này liền như nàng hoàn thành nhiệm vụ vậy, vì sống sót, vì có thể sinh tồn lâu dài, dù sao nàng cũng phải vứt bỏ một vài thứ. Chỉ tiếc những lời này không có ai để nàng tâm sự, loại tình cảnh này cũng chỉ có chút tương tự khi nàng ra vào thế giới khác nhau vào lúc làm nhiệm vụ trước đây mà thôi.
Đứng một lát, Bách Hợp vươn tay sờ bài vị Hạ phu nhân, lúc nam nhân trung niên kia đã có chút ít sốt ruột, Bách Hợp mới nhàn nhạt hỏi: “Một chi này của các ngươi là ai sinh ra?”
“Hạ Lục thị chính là tổ mẫu thân sinh của vãn bối, lúc tuổi già đã sinh ra cha, chỉ là lúc này tuổi tác của cha đã cao, không tiện gặp khách…” Bách Hợp không nghĩ tới sau khi tiễn mình đi, Hạ phu nhân còn sinh ra một đứa con trai nữa, lúc này trong lòng mới thở ra một hơi, nàng cố nén cảm xúc phức tạp trong lòng, thở dài một hơi, quăng một túi linh thạch và mấy bình đan dược mà mình đã đặc biệt chuẩn bị khi đến, lúc này mới bước ra khỏi Hạ gia.
Hiện giờ Hạ gia như vậy, nàng rất thỏa mãn, sợ rằng tâm nguyện của nguyên chủ cũng chỉ là như thế mà thôi.
Bách Hợp giải quyết chuyện của Hạ gia xong, quả nhiên trong lòng vô cùng bình tĩnh, nàng ra ngoài du lịch trăm năm, lúc dưới cơ duyên xảo hợp lên tới Nguyên Anh trung kỳ Đại viên mãn, mới lặng lẽ về tới Vô Cực tông, dùng một ít kỳ ngộ có được từ bên ngoài phối hợp với linh dược, một lần liền đột phá đến Nguyên Anh hậu kỳ. Lúc nàng đến Nguyên Anh hậu kỳ, Diệp Vị Ương mới vừa tu luyện đến Kim Đan sơ kỳ một lần nữa, hiện giờ Diệp Vị Ương đã không còn là đệ tử có thiên tư xuất chúng của Vô Cực tông nữa, sau khi hắn ta bị hủy căn cơ, mọi người trong Vô Cực tông bất mãn Huyền Âm Tử tốn hao tuyệt bút tài nguyên vì một tên đồ đệ phế vật như vậy, thanh danh và danh vọng của Huyền Âm Tử bị ảnh hưởng, cuối cùng giao hết sự vụ lớn nhỏ trong Vô Cực tông cho một Đỉnh Phong chủ khác, còn chính mình thì tuyên bố bế quan 300 năm.
Trong tông có không ít đệ tử mới, trong đó mặc dù không có đơn linh căn, nhưng người có song linh căn cũng có. Thời gian hơn bốn trăm năm nhoáng một cái liền đi qua, ngay tại lúc Bách Hợp cảm thấy gần đầy mình đã ẩn ẩn sắp đột phá Nguyên Anh hậu kỳ, rồi lại vẫn luôn thiếu một chút cơ duyên, thì Vô Ngã Viêm bế quan hơn năm trăm gần sáu trăm năm lại chuẩn bị độ kiếp phi thăng.
Đây chân chính là chuyện tốt với toàn bộ Vô Cực tông, Huyền Âm Tử bế quan nhiều năm đã xuất quan, hầu như toàn bộ người trong Vô Cực tông đều vây xung quanh Vô Ngã Viêm, bốn phía Vô Ngã Phong bị bày trùng trùng điệp điệp cơ quan. Lúc đám người Quỷ Vương tông và Tử Lôi Âm tự xuất hiện, vốn rất nhiều kẻ xấu trong bóng tối đều mang theo rất nhiều tâm tư, nhưng khi thấy Bách Hợp cầm trường kiếm, mỉm cười đứng trước đại trận, thì tất cả mọi người đều sợ ngây người.
Lúc này nàng đã đạt đến trình độ Nguyên Anh hậu kỳ Đại viên mãn, Kiếm tu vốn có lực sát thương lợi hại hơn người bình thường rất nhiều, nàng vừa xuất hiện, tất nhiên mọi người đều không dám sinh tâm tư khác nữa. Lúc đám người Âm Cửu Long nhìn thấy Bách Hợp xuất hiện ở đây, người người đều mở to mắt, ngay cả Huyền Âm Tử cũng là thần sắc không dám tin: “Mới mấy trăm năm mà đã đạt đến Nguyên Anh hậu kỳ…” Lão ta thì thào. Trải qua mấy trăm năm, Huyền Âm Tử cũng chỉ mới đạt tới trình độ Nguyên Anh trung kỳ Đại viên mãn, nhưng ngày xưa lúc Bách Hợp mới vừa gia nhập Vô Cực tông, lão ta đã đạt tới Nguyên Anh kỳ, sau khi Bách Hợp tiến vào Nguyên Anh sơ kỳ, lão ta là Nguyên Anh trung kỳ, hôm nay Bách Hợp đã đạt đến Nguyên Anh hậu kỳ Đại viên mãn, lão ta vẫn còn chưa đột phá Nguyên Anh hậu kỳ.
Lời này của Huyền Âm Tử cũng là lời mà đám người Âm Cửu Long muốn nói, chỉ là không nói ra như Huyền Âm Tử thôi, mọi người không khỏi cười khổ một tiếng, Âm Cửu Long nhìn thoáng qua vị hòa thượng Ma Ngang Tú giống như vĩnh viễn chỉ mới hai mươi tuổi của Tử Lôi Âm tự, cười khẽ một tiếng: “Trường Giang sóng sau đè sóng trước, tiền bối Vô Ngã Viêm vừa phi thăng, đã có Hạ sư muội ở đây, có lẽ Vô Cực tông vẫn sẽ còn tồn tại.” Mấu chốt là tuổi của Bách Hợp không lớn lắm, so với những người đã sống mấy ngàn năm, nếu thật sự không đột phá, có khả năng khi thọ nguyên đã đến cực hạn liền sẽ tọa hóa (trong đạo Phật, chỉ Hòa thượng chết ngồi) như Âm Cửu Long, thì nàng ấy trẻ hơn nhiều, cũng có càng nhiều thời gian hơn.
Lúc Thiên Lôi kiếp giáng xuống, Vô Ngã Viêm quay đầu nhìn Bách Hợp: “Con rất tốt, cuộc đời này, chuyện tự hào nhất của lão phu chính là như vậy, Vô Cực tông giao cho con, ta rất yên tâm.”
Bách Hợp nhẹ gật đầu, lão giả có ơn trợ giúp nàng trong nhiệm vụ lần này, tâm nguyện của ông ấy, Bách Hợp sẽ giúp ông ấy hoàn thành, sẽ không lưu lại tiếc nuối cho chính mình. Lúc chín đạo Thiên Lôi giáng xuống, Vô Ngã Viêm thành công tấn giai. Lúc Cam Lâm rơi xuống, pháp lực trong cơ thể Bách Hợp chuyển động điên cuồng, rất nhiều đều bị nàng thu vào trong cơ thể, cánh cửa ải vẫn luôn ngăn trở nàng rốt cuộc nới lỏng ra. Thẳng đến khi Lôi kiếp vừa mới tán đi trên trời lại tập trung lại, thì khuôn mặt mỉm cười của Vô Ngã Viêm đã dần dần biến mất trong không trung. Mọi người thấy Thiên Lôi lại tập trung lại, người người đều nghiến răng nghiến lợi.
Thiên Lôi kiếp, với người khác có thể là một cửa ải khó khăn, nhưng với Bách Hợp thì lại chính vật đại bổ, hơn phân nửa Thiên Lôi bị nàng thu hết vào trong cơ thể, dưới ánh mắt của mọi người, nàng độ kiếp thành công.
Chuyện Lão tổ tông thủ hộ Vô Cực tông mấy ngàn năm độ kiếp phi thăng thành công, mà đồ đệ Hạ Bách Hợp của vị Lão tổ tông này lại tấn giai Hóa Thần, trong chớp mắt lan truyền thiên hạ.
Ngoại trừ Vô Ngã Viêm ra, đã có bảy tám ngàn năm đại lục này chưa từng được nghe nói có người tiến vào Hóa Thần kỳ, vốn thanh danh Vô Cực tông đã vang dội, trải qua chuyện này lại càng ẩn ẩn có tư thế vượt qua Quỷ Vương tông và Tử Lôi Âm tự trở thành Đại tông đệ nhất đại lục. Bách Hợp trở thành Thái thượng trưởng lão, đám người Huyền Âm Tử đã từng gọi nàng là sư thúc ngày xưa lúc này tất nhiên lại càng là danh chính ngôn thuận, mà đám người ngày xưa gọi Bách Hợp là sư thúc tổ nhưng vẫn còn không cam lòng như Diệp Vị Ương hôm nay lúc nhắc tới Bách Hợp lại cung kính kêu một tiếng Lão tổ tông. Bách Hợp canh giữ Vô Cực tông ngàn năm, Diệp Vị Ương ngày xưa cũng đã hóa thành nắm đất khô từ mấy trăm năm trước, hắn ta không thể đi vào Nguyên Anh kỳ, cuối cùng cho dù có Huyền Âm Tử giúp đỡ, nhưng cả đời cũng chỉ dừng lại ở cảnh giới Kim Đan hậu kỳ mà thôi, thọ nguyên chỉ có vẻn vẹn mấy trăm năm.
Trong ngàn năm đó có rất nhiều tông môn có thế lực nhỏ đến đây quy phụ, Hạ gia cũng bởi vậy mà thanh danh vang lớn, bước chân vào hàng ngũ gia tộc tu chân nhất lưu. Nhưng không biết có phải thời gian của nhiệm vụ trong từng thế giới luôn có giới hạn nhất định hay không, mà hơn 1000 năm sau, Bách Hợp tự nhiên tọa hóa, cho dù kỳ thật thọ nguyên của nàng còn chưa hết, nhưng nàng vẫn thoát ly khỏi thân thể nhiệm vụ, trở về Không gian.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bia Đỡ Đạn Phản Công
Chương 337: Nữ tu tiên trọng sinh (hết)
Chương 337: Nữ tu tiên trọng sinh (hết)