TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bia Đỡ Đạn Phản Công
Chương 371: [Cung đấu] Quý Phi bia đỡ đạn (10)

Dương Ngọc Như không nghĩ tới Bách Hợp nói ra sự việc đêm trước, mắt nàng ta trừng lớn, cắn cắn môi lộ ra vài phần chột dạ.

“Như thế nào? Vũ đạo của Dương tài tử ra sao, Bổn cung cũng không có phúc được thưởng ngoạn rồi ư? Dương tài tử không muốn khiêu vũ? Cũng được a, vậy tội của ngươi dám một mình xông vào điện Thái Cực đêm hôm trước, Bổn cung sẽ cho người khoét đầu gối của ngươi,chặt hai chân đi; rồi trả ngươi về Dương gia. Để cho phụ thân ngươi Dương Hoán giáo dưỡng lại đích nữ, khi nào hiểu thấu quy củ hãy xuất đầu lộ diện?”

Trong phòng im lặng tới mức tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy rõ ràng, một đám phi tần đều không thể nào ngờ rằng lá gan Dương Ngọc Như lại lớn đến vậy, ban đêm dám một mình xông vào điện Thái Cực. Trong lòng các nàng vừa hận vừa ghen ghét, có người còn muốn nghĩ ra biện pháp giáo huấn Dương tài tử. Nhưng khi nghe Bách Hợp nói muốn chặt hai chân Dương tài tử, các nàng đều có cảm giác đau nhức chân, những kẻ nhất thời nảy sinh ý đồ xấu cũng im lặng chẳng dám lên tiếng.

“Chỉ là việc nhỏ như hạt vừng, tỷ tỷ cứ nhất quyết không chịu buông tha hay sao?” – Tô thị trầm mặc hồi lâu bỗng nhiên lên tiếng. Từ lúc bước chân vào Tử Thần cung tới giờ nàng ta vốn im lặng không nói một lời, lúc này vì giúp Dương Ngọc Như thoát tội mới mở miệng nói vài câu, thành công đem ánh mắt mọi người đổ cả về phía nàng ta.

“Hậu cung này vẫn là hậu cung của Hoàng thượng, cũng không phải thiên hạ của một mình tỷ tỷ; xử phạt Dương tài tử thế nào vẫn phải để Hoàng thượng làm chủ. Tỷ tỷ tuy rằng đứng đầu tứ phi, tạm thời quản lý lục cung thay Hoàng hậu. Vì trong cung chưa có Hoàng Hậu, nên phải làm thế nào vẫn cần có chỉ dụ của Hoàng thượng mới ổn, hành động lần này của tỷ tỷ, e là không thỏa đáng”.

“Làm càn!”.

Tô thị Đức phi mỗi lần mở miệng nói ra đều là để chặn miệng Bách Hợp. Bách Hợp nhíu lông mày liếc nhìn Tô thị: “Bổn cung được Hoàng thượng coi trọng, đem sự vụ lớn nhỏ của hậu cung giao đến tay Bổn cung, trên dưới đều phải tâm phục khẩu phục”.

Bách Hợp trợn mắt bịa lời. Tất cả mọi người đều nhanh chóng ngậm chặt miệng, giận mà không dám nói. Dương Ngọc Như nhịn không nhịn được nữa, nhìn Tô thị mang theo ánh mắt cảm kích, hừ lạnh một tiếng: “Các vị tỷ tỷ có phục Quý phi nương nương hay không tỳ thiếp không biết, nhưng tỳ thiếp không phục. Tuy nói tỳ thiếp tự tiện xông vào Thái Cực là không đúng, nhưng mà pháp lý không quý hơn nhân tình. Quý phi nương nương dầu gì cũng là thiên kim phủ Trấn Quốc Công, lại hở ra là muốn nói chặt chân người ta, gia giáo của phủ Quốc công thật sự cũng…..”

Không đợi Dương Ngọc Như nói xong, Bách Hợp truyền lệnh: “Vả miệng” liền trực tiếp cho người giữ nàng ta lại. Tình tiết nội dung câu chuyện cho thấy, từ nhỏ Dương Ngọc Như đã xảo trá không thua gì Tô thị, miệng lúc nào cũng đầy câu từ nhân nghĩa đạo lý một đống lớn. Lúc đầu nghe cảm thấy có lý, nhưng nếu chăm chú nghĩ lại sâu xa thì đều cảm thấy vớ vẩn.

“Tự ý xông vào điện Thái Cực là tử tội. Bổn cung phụng mệnh Hoàng thượng, chưởng quản sự vụ lớn nhỏ hậu cung. Chính là đánh chết ngươi, còn có thể trị tội của Dương Hoán dạy con không nghiêm. Ngươi lại dám cùng Bổn cung giảng đạo lý? Ở nơi này, Bổn cung chính là đạo lý!!” – Bách Hợp nhìn Dương Ngọc Như bị người ta trói đứng lên, lần này cũng không phải vả miệng nhẹ nhàng như lúc trong Ngự hoa viên. Mà là có thái giám tay cầm thiết bản tiến vào điện, thiết bản trông như vậy nhưng đừng khinh nhờn, quất nhẹ vào mặt sẽ không tạo vết thương ngoài da, nhưng đau nhức lại thấm tận xương tủy.

Dương Ngọc Như bị đánh hai cái đã toát mồ hôi lạnh, miệng nàng ta bị nhét khăn, lỗ mũi phập phồng, khuôn mặt xinh đẹp lúc này đã đỏ bừng, cũng không hề bị xanh tím nhưng thần sắc nàng ta có chút vặn vẹo. Bách Hợp vờ như không chứng kiến biểu lộ của Dương Ngọc Như, mỉm cười nói: “Gần đây Bổn cung luôn được Thái hậu báo mộng, nói là thiếu một cuốn Nam Hoa Kinh. Đức phi nếu như những ngày này muội muội rảnh rỗi, chép kinh đốt cho Thái Hậu cũng là một chuyện tốt, thuận tiện tích phúc cho con”.

Tô thị nghe nói như vậy, toàn thân run rẩy. Bách Hợp căn bản chẳng thèm nhìn đến nàng ta, nhưng thấy toàn thân Dương Ngọc Như run đến lợi hại, cảm thấy lần giáo huấn này không sai, mới phất tay để cho người dừng lại: “Hôm nay chỉ dạy cho Dương tài tử bài học, để ngươi biết rõ tôn ti trật tự, biết trên biết dưới. Bổn cung cho ngươi mười ngày dưỡng thương, dưỡng tốt rồi mười ngày sau đến cung Tử Thần của Bổn cung khiêu vũ bốn canh giờ. Sự tình ngươi xông vào điện Thái Cực, Bổn cung sẽ không truy cứu nữa”.

Nói xong lời này, Bách Hợp vuốt ve búi tóc được chải tinh xảo của mình, không thèm đếm xỉa tới ai, phất phất tay: “Tản đi”.

Một đám cung phi nơm nớp lo sợ rời khỏi cung Tử Thần, ai cũng cảm thấy sau lưng túa ra một tầng mồ hôi lạnh. Quách Quý phi này xưa đã ngang ngược, nay mới tận mắt thấy được thế nào gọi là không coi ai ra gì. Trước mặt chúng phi tần, đánh đập thị uy Dương tài tử; rõ là vì ngày ấy Dương tài tử cướp cơ hội thị tẩm của nàng có quan hệ không nhỏ. Dương tài tử nói trắng ra là sử dụng thủ đoạn thị tẩm, nhưng cuối cùng lại bị đánh cho suýt nữa hủy dung, tổn thương kia mười ngày nửa tháng không tốt lên được. Lúc này Hoàng thượng còn hiếm lạ nàng ta, nàng ta lại không được diện kiến; đợi tới lúc thương thế lành, ở cái nơi chưa bao giờ thiếu mỹ nhân là chốn hậu cung này, làm sao Hoàng thượng còn có thể nhớ thương nàng ta?

Mặt khác, Dương Ngọc Như mỗi ngày còn phải tới cung Tử Thần của Bách Hợp khiêu vũ. Tuy nói gần vua như gần cọp, nhưng thời điểm khiến Hoàng Thượng vui vẻ, không lo không có phú quý, làm bạn với vua ít ra còn có chút nổi danh. Nhưng bạn bên người Quách Quý phi, chỉ toàn là họa mà không thấy nửa phần phúc; nói không chừng, còn phải bồi thêm mệnh của mình vào.

Mọi người bộ dáng sợ hãi, vẻ mặt thất thần ra khỏi cung Tử Thần, trong lòng sinh ra sự sợ hãi cùng thống hận, nhưng không có người nào dám sinh ra tâm tư muốn cùng đấu với Bách Hợp. Cùng đêm đó, lúc Bách Hợp đang chuẩn bị quần áo tắm rửa, liền có ma ma bẩm tấu: “Nương nương, vị ở phía Tây nghe nói hôm nay bị chấn kinh động thai khí, vừa rồi đã truyền y nữ, lúc này đã có người thông tri Hoàng thượng. Người xem…”

“Xem cái gì? Có cái gì đẹp mắt chứ? Cũng không phải là không giữ được, buống chi cho dù không giữ được thì can hệ gì Bổn cung? Phế vật, dọa một cái liền động thai khí, như vậy cũng muốn sinh con nối dõi?” – Bách Hợp hừ lạnh một tiếng, ngữ khí của nàng giống hệt Quách Bách Hợp. Vị ma ma kia gật đầu nhẹ. Bách Hợp trực tiếp tắm rửa thay quần áo, có cung nhân đã thay nàng lau khô tóc dài, vừa lên giường liền nặng nề chìm vào giấc ngủ.

Sáng sớm hôm sau khi tỉnh lại, Bách Hợp liền nghe nói chưa đến giờ Thìn Tô thị đã bắt đầu đau từng cơn. Bách Hợp còn chưa thay xiêm y chỉnh tề, liền có người vội vàng hấp tấp quỳ xuống bẩm tấu: “Hồi bẩm nương nương, hài tử trong bụng Đức phi, có lẽ mất”.

“Mất thì mất, có cái gì hay ho ngạc nhiên hay sao?” – Bách Hợp hừ lạnh một tiếng. Phất Phong vốn đang chải đầu cho nàng, bị người làm giật mình, tay run rẩy khiếntóc Bách Hợp giật nhẹ một cái, bị dọa sợ mặt trắng bệch nhanh chóng quỳ rạp xuống đất, hung hăng lườm cung nhân tiến tới báo tin, cả gan nói: “Vốn chính là không có phúc khí kia, mất mới đúng”.

Bách Hợp vuốt vuốt vị trí bị kéo đau, một mặt ra hiệu cho Phất Phong tiếp tục chải đầu, một mặt vẫn nghe thái giám kia bẩm tấu.

Hóa ra đêm qua tình hình của Tô thị nguy kịch vô cùng, nhưng do bên trong cung Tử Thần phong tỏa tin tức, Bách Hợp lại ngủ sâu, nên sáng sớm nay mới nhận được tin tức. Đêm qua Tô thị không chỉ triệu y nữ, mà cả bà đỡ cũng triệu đến rồi. Nàng ta thân thể vốn yếu, hoài thai này cũng miễn cưỡng vô cùng, cách một đoạn lại thấy có triệu chứng sinh non. Bách Hợp hôm qua làm cho nàng ta tức giận, trở về Tô thị liền cảm thấy không ổn, nửa đêm bắt đầu phát cơn đau, thẳng tới nửa đêm thì cơn đau không nhịn được nữa. Vừa mới sinh nam hài, vừa sinh ra chỉ kịp khóc hai tiếng thì im bặt, khiến cho hậu cung kinh động không thôi.

Tô thị hoài thai gần bảy tháng, người ta nói Bảy sống Tám không sống, không nghĩ tới số mệnh nàng ta không tốt, kể cả không có hậu chiêu đối phó nàng ta, thì đứa con cũng không sinh hạ được.

“Hoàng thượng lên triều rồi sao?” – Bách Hợp tùy ý để cung nhân trang dung cho khuôn mặt mình, lại đứng dậy giang tay để cho bốn cung nữ thay nàng mặc xiêm y. Sở Vân Dương lúc này còn chưa tảo triều xong, nếu nghe được tin Tô thị đẻ non, chỉ sợ lên triều xong sẽ qua. Một tuồng kịch hay Bách Hợp không thể bỏ qua, tự nhiên sẽ muốn qua điện Trường Sinh của Đức phi Tô thị trước khi Sở Vân Dương bãi triều.

“Nô tài biết được tin tức khác, sau khi Đức phi đẻ non thì chảy máu không ngừng, lúc nô tài qua báo tin còn nghe nói máu vẫn chưa ngừng chảy…” – tiểu thái giám quỳ trên mặt đất, nhỏ giọng nói ra tin tức đầu tiên. Bách Hợp mân môi, nói khẽ: “Thưởng” – sau đó liền đứng dậy đi ra ngoài.

Một đám người nâng làn váy của Bách Hợp nhanh chóng ra ngoài. Lúc Bách Hợp đi vào điện Trường Sinh, thì tiếng Tô thị kêu gào theo thời gian đã nhỏ lại, cơ hồ yếu ớt nghe không ra. Đám người Hiền phi sớm nghe được tin tức lúc này đã ở trong điện, thấy Bách Hợp tới, một đám nữ nhân đồng loạt phúc thân hành lễ: “Quý phi nương nương vạn phúc kim an”.

“Suy cho cùng Bổn cung cùng Đức phi cũng có tình tỷ muội, hôm nay Hoàng thượng còn chưa tới, sự tình trong điện Trường Sinh, bổn cung sẽ làm chủ” – Bách Hợp ngay lúc đó mở miệng nói khiến mọi người càng hoảng sợ, trong lòng u ám nghĩ chỉ sợ tánh mạng Tô thị nguy kịch sớm tối. Trong điện Tô thị đang rên rỉ, nghe nói như vậy giống như phát điên, gào lên thê lương: “Không cần ngươi giả bộ tốt bụng”.

“Phất Phong, sai người đem lệnh bài của Bổn cung, triệu người của Thái y viện tới đây, bảo vệ tánh mạng của Đức phi muội muội quan trọng hơn thảy, không thể trì hoãn”.

Bách Hợp không để ý tiếng gào của Tô thị, nhưng lời này vừa thốt ra, mọi người hai mặt nhìn nhau. Trong hậu cung này cung phi bất kể là đau đầu nhức óc hay là nguy kịch tính mệnh, gần như đều tìm y nữ chứ không phải Thái y. Dù sao nam nữ khác biệt, trong hậu cung trừ Sở Vân Dương có thể tự nhiên đi lại, thì kể cả là dòng họ hoàng thất cũng không dám đi lại loạn trong cung. Tự nhiên ngày thường Thái y cũng không có khả năng tự do ra vào cung cấm, tuy Bách Hợp nói tự nàng gánh chịu, nhưng mọi người đều lộ vẻ do dự.

Phất Phong nghe xong lời nói liền chạy, trong điện Tô thị đã gấp rút tới mức kêu gào dữ tợn. Nửa khắc đồng hồ sau, hai thái y lưng cõng hòm thuốc đầu đầy mồ hôi lạnh chạy vào trong nội cung, một người tuổi hơi lớn, một người lại hơi trẻ trông như học đồ của thái y. Chúng cung phi vốn nên lánh đi, nhưng lại cũng không muốn bỏ qua trò hay như vậy, nên đều giơ tay áo che mặt ngồi nguyên tại chỗ không nhúc nhích.

“Tình huống của Đức phi hiện giờ nguy cấp, Thái y các ngươi chỉ cần chuyên tâm chữa trị, nếu có chuyện gì, Bổn cung một mình gánh chịu” – Bách Hợp vỗ ngực cam đoan. Trước đây Quách Bách Hợp lạm dụng uy quyền, thái y không dám không tuân theo, lau mồ hôi, không để ý Tô thị cự tuyệt, không nói gì bưng hòm thuốc đi vào. Đợi tới khi Sở Vân Dương bãi triều nghe nói tình hình Tô thị như vậy, liền sốt ruột chạy đến, lại vừa thấy hai thái y đã thi hết châm bước ra từ trong nội điện, quỳ gối trước mặt Bách Hợp bẩm tấu: “Không phụ sự trông đợi của nương nương, chứng rong huyết của Đức phi nương nương đã ngừng lại”.

Sở Vân Dương vừa đặt chân vào nội điện đã nghe thấy lời Thái y như vậy thì mặt tái xanh.

Đọc truyện chữ Full