TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bia Đỡ Đạn Phản Công
Chương 414: Chưởng môn bại trận (5)

Edit: BeHaibaira

Beta: Sakura

“Hạ Thanh Hàn! Cậu không quay về?” Bách Hợp nhìn Hạ Thanh Hàn xong thì duỗi lưng một cái, Hạ Thanh Hàn lắc đầu, hai tay bỏ trong túi quần: “Tôi đi cùng với cô.”

Ngược lại Hiệu trưởng rất muốn đi về  nhưng lại sợ Hạ đại thiếu gia xảy ra chuyện gì, đến lúc đó ông lại không biết làm sao nên đành phải ở lại.

Bách Hợp nghĩ nghĩ lấy trong túi áo ra hai lá bùa hình tam giác đưa cho hai người: “Mang lên.” Đây là  lá bùa ngày hôm qua lúc cô vẽ Ngũ Lôi chú thất bại, muốn thay đổi tâm tình nên vẽ ra bùa tránh ma quỷ, tuy cô mới tiến vào nhiệm vụ nhưng bởi vì tu tập Đạo Đức Kinh chính thống,nên uy lực phù chú vẽ ra cũng không kém Thiên Sư bình thuờng lắm, cho dù cái phù chú này không có lực sát thương, nhưng có thể bảo vệ hai người Hạ Thanh Hàn không bị tà khí nhập vào cơ thể.

Hai người nhận lấy,  có vẻ như hiệu trưởng không tin lắm, Bách Hợp vừa ra cửa thì thấy Giản Vân Vân cuống quít dẫn ba nguời mặc áo bào đạo sĩ màu vàng đi tới, lúc thấy Bách Hợp thì mắt sáng rực lên, kiêu ngạo nói: “Sư phụ, tôi dẫn nguời tới!”

Mấy cái đạo sĩ thấy Bách Hợp thì hừ một tiếng, Bách Hợp cũng không thèm nhìn, trực tiếp bảo hiệu trưởng dẫn đường đến nơi nữ sinh kia nhảy lầu.

Sắc trời tối rất nhanh, mấy người lấy điện thoại di động ra mở đèn pin, đi vào toà nhà cao tầng, trời tối tắm không có ánh trắng, bóng tối bao trùm cả nguời.

“Làm sao bây giờ?” Mọi người mới vừa lên sân thượng, giọng nói của hiệu trưởng hơi run rẩy, bốn phía im ắng đấy, toà nhà này truớc kia cũng để dạy học nhưng khi chuyện không may xảy ra thì các sinh viên bỏ đi hết. Vắng tanh lộ ra vô cùng quỷ dị, hiệu trưởng mới mở miệng, thậm chí bốn phía có tiếng vang vọng tới.

Có tiếng mèo kêu vang lên, Giản Vân Vân nhíu mày: “Làm sao lại có mèo hoang, dọa người ta nhảy dựng.”

Cô gái này tuy kiêu ngạo nhưng lại là kẻ ngốc lớn mật, Bách Hợp nghe nói như thế thì nhíu mày, đưa một tờ bùa  bình an cho cô ta. Trong lúc đó một hồi tiếng ca du dương truyền đến: Rốt cục anh yêu hay không yêu em...”

Nửa đêm canh ba vang lên bài hát này, nghe tiếng hát thì là một giọng nữ vô cùng thê lương, mọi người đều nổi da gà, hiệu trưởng lắp bắp nói: “Nữ sinh đã chết, từng, từng học qua vài năm thanh nhạc chuyên nghiệp...”

Vừa mới nói xong ở lan can tầng thuợng có một người mặc áo đỏ, tóc dài bay bay xuất hiện ở trước mặt mọi người.

Hiệu trưởng suýt nữa hét lên, lần đầu Giản Vân Vân nhìn thấy cảnh tuợng này thì sợ hãi kêu lên một cái, chạy trốn sau lưng Bách Hợp, hiển nhiên mấy gã đạo sĩ kia cũng không ngờ quỷ mẫu tử xuất hiện nhanh như vậy thì cuống quýt lồi đồ vật trừ tà ra, chỉ có Hạ Thanh Hàn đứng trước mặt Bách Hợp. Bách Hợp lại không kiên nhẫn đẩy anh ra.

“Cô lại tới, tại sao nguời tới luôn là những con ruồi đáng ghét mà không phải anh ấy?” Đưa lưng về phía mọi người có giọng nói trầm bổng vang lên, lúc truớc mọi người rõ ràng còn nhìn thấy cô ta đứng ở mép lan can tâng thuợng, mà giờ đây một cô gái với mặt trắng bệch mắt mũi chảy máu xuất hiện ở trước mặt mọi người, thoạt nhìn vô cùng khủng bố. Giản Vân Vân bị dọa sợ hãi hét lên một tiếng, tay vung lung tung. Trong tay cô ta đang cầm phù bình an Bách Hợp cho, cái này vung lên khiến cho nữ quỷ kêu thảm thiết một tiếng, trên mặt lập tức bốc lên một hồi khói xanh, lá bùa trong tay Giản Vân Vân trong lúc đó hóa thành một hồi đen xám rơi xuống mặt đất.

Sự việc diễn ra lại để cho tất cả mọi người nhất thời choáng váng, Giản Vân Vân lại càng hoảng sợ, thấy phù trong lòng bàn tay đã hóa thành tro, khuôn mặt khóc tang nhìn chằm chằm vào Bách Hợp nói không nên lời: “Sư phụ...”

“Thiên Đường có đường không đi, Địa Ngục không cửa...” Nữ quỷ trong lúc đó thò tay lấy đầu của chính mình lấy xuống, cẩn thận vuốt ve chỗ vừa mới bị lá bùa làm bị thương qua. Âm khí trên người Nữ quỷ truyền đến tay, nhanh chóng vuốt lên vết thương trên mặt cho đến khi mặt của cô ta trở thành trắng nõn, như là dùng qua mỹ phẩm điểm tô trở nên xinh đẹp không còn vẻ quỷ dị như lúc truớc rồi cô ta mới một lần nữa để lên trên cổ mình.

Cái tình cảnh quỷ dị này dọa mấy người phía sau lưng run lên, Giản Vân Vân vừa mới còn to gan lớn mật đã gắt gao bắt lấy Bách Hợp, cả người run rẩy.

Trong miệng Nữ quỷ vẫn còn lải nhải nói, Bách Hợp lạnh lùng móc ra một tờ Ngũ Lôi chú ném vào cô ta: “Nói nhảm nhiều làm gì! Ngũ Hành lôi, nghe hiệu lệnh của ta.”

‘Ầm ầm’ một tiếng sấm vang, bầu trời trong lúc đó một tia sét phá tầng tầng mây đen ra, ánh trăng bị bị mây đen ngăn trở thoáng cái lộ ra chút ánh sáng, tia sét khổng lồ  đánh vào trên người nữ quỷ, nữ quỷ khóc thét một tiếng, truớc đó thân thể vốn ngưng thực thoáng cái tản ra, trở nên như ẩn như hiện.

Cô ta như bị chọc giận, trong lúc đó bụng như là qủa khí cầu thổi phồng lên, bụng động đậy, móng tay cô ta trở nên đen kịt và dài ra, đột nhiên vạch phá bụng của mình, một cái đầu lâu đỏ lòm chui ra, quỷ nhỏ há miệng cười toe toét với mọi người.

“Tao muốn chúng mày chết, tao muốn chúng mày chết!” Nữ quỷ thét chói tai, tầng mây vừa mới phá vỡ nhanh chóng lại khép lại, Giản Vân Vân thấy tình cảnh như thế, thò tay kéo Bách Hợp: “Bách Hợp, chúng ta đi thôi, lại để cho mấy người kia...”

Lời còn chưa nói hết thì mấy gã đạo sĩ cô ta mời đến thấy tình hình không đúng đã quay đầu bỏ chạy, Giản Vân Vân tức giận tới mức dậm chân, Bách Hợp chắp tay niệm: “Thiên Địa Vô Cực...” Cô niệm chú khẩu quyết Thiên Địa môn, đạo thuật trong thân thể vận hành lên, nữ quỷ thấy vậy cảm thấy sợ hãi, lúc này trên mặt lộ ra nhân tính hóa, Bách Hợp dừng lại thủ ấn một lát, nhìn nữ quỷ cười lạnh: “Tôi còn có mấy tờ Ngũ Hành lôi chú phù, hiện tại tôi cho cô hai cái lựa chọn, hoặc là ngoan ngoãn bị tôi thu phục, hoặc là chết.”

Cô không có ý muốn độ hóa nữ quỷ, cũng không muốn luyện hóa cái gọi là oán khí của cô ta, ngược lại chuẩn bị dùng thủ đoạn cường hãn trấn áp cô ta, thấy vài lá bùa rồi lại nhìn thủ ấn trên tay Bách Hợp, nữ quỷ lại càng hoảng sợ, sắc mặt vặn vẹo.Đột nhiên trên không trung một vật phóng tới, có người phóng tới một cung tiễn bén nhọn do lá bùa đổi ra, bắn vào người nữ quỷ. Oán khí trên người cô ta tăng lên, hắc khí tràn ngập trên mặt, như là thoáng cái cuồng bạo, bén nhọn kêu một tiếng rồi lao tới Bách Hợp, quỷ anh mới bò ra cũng bắt đầu bò tới chỗ Bách Hợp, tốc độ cực nhanh, một cánh tay mảnh gầy đỏ thẫm bắt lấy tay Bách Hợp, trước đó cái miệng nhỏ nhắn bỗng há to định cắn lên trên đùi Bách Hợp.

Đối mặt với sự biến hoá hung dữ của nữ quỷ, Bách Hợp dựa vào đuờng đi của mũi tên, trong lòng đoán được có người quấy rối, may mắn lần này cô có chuẩn bị mà đến, bởi vậy không chút nghĩ ngợi lại ném một tờ Ngũ Lôi chú ra ngoài bức lui nữ quỷ, thuận tiện nâng chân lên dẫm vào đầu quỷ anh, tiếng thét thê lương chói tai vang lên, đầu quỷ anh bị dẫm chặt ở dưới đất, trong tay Bách Hợp kết ấn Ngũ Lôi chú oanh phát trên người nữ quỷ làm cô ta không thể di chuyển.

Nữ quỷ xuất hiện còn vô cùng phong cách lúc này bị Bách Hợp tóm tóc hình thành từ âm khí, dẫn theo nắm đấm đánh thẳng vào mặt nữ quỷ, đánh đến mức cô ta gào khóc thảm thiết.

“...” Tình thế như vậy làm cho mọi người có chút ngẩn người, hiệu trưởng không tự giác lui về phía sau nửa bước, khóe miệng Giản Vân Vân cũng bắt đầu run rẩy lên, quỷ anh trên mặt đất bị dẫm ‘Chi Chi’ gọi bậy, nhưng không thể giãy dụa được, nữ quỷ bị đánh một lát thì thân thể đã bắt đầu dần dần trở nên trong suốt rồi, rốt cục cô ta không nhịn được há mồm cầu xin tha thứ: “Đạo trưởng tha mạng, thủ hạ thỉnh tình, mẹ con chúng ta, phục rồi, phục rồi...”

Vừa mới Lệ Quỷ còn hung hãn lúc này bị đánh te tua, Bách Hợp nhẹ buông tay, nữ quỷ tranh thủ thời gian trốn sang một bên, thấy con trai vẫn còn đang ở dưới chân Bách Hợp, định muốn tới lại không dám.

“Nếu như sớm chút nhận thua, cần gì phải chịu đau khổ?” Bách Hợp vừa mới mỗi một cái đánh tới trên người nữ quỷ đều dẫn theo Đạo Môn chân lực, lúc này oán khí trên người nữ quỷ đều đã bớt đi nhiều, Lệ Quỷ  sống nhờ oán lực là thật, hôm nay oán khí tiêu tán hơn phân nửa nên thân thể của cô ta hơi trong suốt, Bách Hợp thả chân ra, quỷ anh vừa khóc vừa bò tới chỗ nữ quỷ, không tốn quá nhiều công sức lại một lần nữa bò vào trong bụng nữ quỷ, rồi lại khôi phục cái bụng bằng phẳng như trước, mặt của cô ta cũng không dám lại làm ra kiểu da tróc thịt bong, ngược lại khôi phục  bộ dang thanh tú như khi còn sống, thút tha thút thít nhìn Bách Hợp nói: “Thiên Sư làm chủ, tôi vốn tên là...”

“Đừng nói những thứ này, tôi không muốn nghe, vào đi.” Bách Hợp cắt đứt lời nữ quỷ đang muốn kể ra oan tình, thò tay vào trong áo lấy ra dụng cụ để chưa nữ quỷ, huớng  nữ quỷ giương lên, nữ quỷ biểu lộ cứng đờ, trên mặt lộ ra thần sắc đáng thương: “...” Cuối cùng nhìn Bách Hợp hồi lâu, dậm chân cái thì thân thể hóa thành một khói nhẹ tiến vào túi của Bách Hợp.

“Hả, cứ như vậy đã xong?” Hiệu trưởng không dám tin, tình cảnh lúc nãy khiến cho ông ta sợ đến mức chân mềm nhũn vậy mà đã xong, mà lúc này mây đen ngăn trở ánh trăng bởi vì đã không có oán khí nên bắt đầu tiêu tán, cả tòa nhà dạy học tràn ngập âm khí đã lộ ra diện mục vốn có của nó, một đôi chân của hiệu trưởng như là dẫm trong bông, vô ý thức hỏi một câu: “Thật sự là, đa tạ tiểu Thiên Sư rồi...”

“Không cần tạ, phí bắt quỷ hai mươi vạn, mặt khác ông còn cần phù bình an không? Nếu như muốn thêm năm vạn, còn không thì xin mời trả lại cho tôi. Tôi sẽ gửi số tài khoản cho ông, cứ như vậy.” Phái Mao Sơn đến hôm nay đã sớm tàn lụi, muốn trọng chấn một môn phái, ngoại trừ có bản lĩnh thật sự bên ngoài, còn cần một số tiền lớn, kịch bản truớc kia Diệp Toàn Chi dựa vào bắt quỷ chế phù phát tài, Bách Hợp lúc này đi trước cô ta một bước. Vẻ mặt hiệu trưởng đang cảm động, nghe số tiền phải trả thì khoá miệng khẽ giật giật, do dự cả buổi, vẫn cắn răng  đồng ý món nợ này.

Đọc truyện chữ Full