Đã hơn một năm không gặp, Bách Hợp nhìn Âm Tú đang ngậm cười, trong thời gian ngắn còn chưa phục hồi tinh thần lại, xương cốt thân thể của hắn đã bền chắc hơn rất nhiều, lúc này sát ý chân thực trên người dường như đã mơ hồ có khí thế lúc hắn chưởng đại quyền như trong tình tiết câu chuyện, thấy Bách Hợp quay đầu nhìn lại, hắn nhẹ giọng cười, đi tới gần Bách Hợp.
“A Tú!” Thân thể của hắn vừa mới động, Bách Hợp liền giống như phản ứng lại, thân mình nhảy lên nhào tới hắn, khóe mắt đuôi lông mày của hắn đều đang cười, dang tay ôm nàng vào lòng. Hắn lúc này đã trải qua đủ loại âm mưu phản bội, nếu nói hắn còn có thể ôm người nào vào lòng mà không có chút phòng bị nào, thì trừ người trước mắt ra, Âm Tú thật sự không nghĩ ra còn có ai khác nữa, liền tính lúc này trong tay Bách Hợp có cầm lấy vũ khí đâm vào ngực hắn, thì Âm Tú cảm thấy mình cũng sẽ không chút do dự nhét cả người nàng và kiếm vào lòng.
“Tiểu Hợp, hôm nay huynh đã thành tổng quản Ti lễ giám rồi.” Ôm thật chặt người trong ngực, ẩn nhẫn hơn một năm nay, đến lúc này rốt cuộc mới cảm thấy đáng giá, Âm Tú chỉ cảm thấy trái tim chưa bao giờ buông xuống của mình tới bây giờ đã trở về vị trí của nó, hắn ôm chặt Bách Hợp trong ngực, đôi môi giật giật, sau khi chuyện thành công, chuyện đầu tiên hắn muốn làm chính là gặp nàng, nhưng khi chân chính nhìn thấy nàng, cái miệng luôn biết ăn nói ở trước mặt người khác lúc trước, giờ phút này lại như thế nào cũng không nói được nên lời, mở miệng nói câu đầu tiên lại là nói ra chuyện mình thăng chức.
Quần áo trên người hắn đã được thay, nhưng vẫn không thể che hết mùi máu tươi đầy người hắn, Bách Hợp theo bản năng đưa tay sờ ngực hắn, động tác này làm cho lo lắng giữa chân mày Âm Tú bị quét sạch, hắn nở nụ cười, một đôi mắt giống như hai vầng mặt trời nhỏ, khóe miệng nhếch lên lộ ra hàm răng trắng noãn đều đặn. Hắn luôn là bình tĩnh nội liễm, cực ít khi cười tươi đến như vậy, liền tính khi hắn còn chưa tịnh thân, hắn cũng chưa từng cười đến thoải mái tùy ý như vậy, Bách Hợp thấy vậy trong lòng liền thấy ấm áp, hắn vươn tay vuốt tóc Bách Hợp, giúp nàng vén lọn tóc bị mồ hôi thấm ướt ra sau tai: “Huynh không có bị thương, hôm nay có người muốn làm tổn thương huynh, đã không còn dễ dàng nữa rồi, Tiểu Hợp à.” Ánh nắng sớm mới xuất hiện chiếu lên người hắn, Bách Hợp đứng gần hắn, ngay cả lông tơ rất nhỏ trên gương mặt hắn cũng có thể thấy rõ ràng, trong đôi mắt hắn còn mang theo một tia máu có sự tự tin cường đại: “Hôm nay huynh đã đột phá cảnh giới Tông sư rồi.”
Lúc hắn nói xong lời này, hai mắt liền nhìn Bách Hợp chăm chú, một bàn tay chậm rãi mở ra, cơ hồ lấy mắt thường có thể thấy được không khí tụ lại trong lòng bàn tay hắn, theo bàn tay Âm Tú nắm lại, luồng linh khí có vẻ nguy hiểm này liền hóa thành hư vô nhập vào trong cơ thể hắn: “Cho nên huynh không có bị thương.” Mùi máu trên người hắn là của người khác, đêm qua Đại hoàng tử đánh vào cung cấm, giết không ít người, Âm Tú ngoài mặt là đầu phục Đại hoàng tử, tất nhiên cũng cùng hắn ta giết không ít.
Nghe được hắn không bị thương, Bách Hợp thở phào nhẹ nhõm, lại nghe hắn đã tiến vào cảnh giới Đại tông sư, trong lòng vừa mừng vừa sợ: “Huynh đã tiến vào cảnh giới Đại tông sư rồi?”
Âm Tú mỉm cười gật đầu, ánh mắt ôn nhu: “Là nhờ phương pháp cổ truyền mà muội đã dạy cho huynh.” Thân thể hắn vốn đã tàn, trong cơ thể căn bản không tích trữ được linh khí, liền tính mình có cực khổ hơn người khác gấp trăm lần, dù có tu luyện ra linh khí mà thân thể tàn phá không tích trữ được, thì tất nhiên tu luyện trước đó liền tương đương với uổng công. Nhưng sau khi Bách Hợp dạy hắn Thuật Luyện Thể Tinh Thần lại hoàn toàn giống như trời sinh liền soạn riêng cho hắn vậy, không cần tích trữ linh khí, Thuật Luyện Thể Tinh Thần đến hậu kỳ có thể dễ dàng mượn linh khí thiên địa để dùng, cứ như vậy bản thân Âm Tú vốn trời sinh là thân thể dương cốt, lại có thêm một phương pháp có thể mượn dùng linh khí của thiên địa bất cứ lúc nào, thân thể của mình không cần phải tích trữ linh khí nữa, thiên địa liền tương đương với thân thể của hắn, tu luyện liền trở nên dễ dàng, đột phá tất nhiên lại càng dễ dàng hơn.
Trong lòng Bách Hợp thở phào nhẹ nhõm, chỗ kỳ diệu của Thuật Luyện Thể Tinh Thần, nàng đương nhiên biết, nhưng nàng không nghĩ tới phương pháp như vậy lại có tác dụng với Âm Tú, Bách Hợp nhớ đến cảm giác nguy hiểm mà trên người Âm Tú mới để lộ ra trong nháy mắt vừa rồi, tuy nói mang đến cho nàng áp lực nhất định, nhưng cũng không phải là trí mạng với nàng, từ điểm này nàng đại khái đã có thể nhìn ra thực lực của mình, chỉ sợ nàng sẽ không đạt tới cái cảnh giới gọi là Đại tông sư ở thế giới này, nhưng khẳng định cũng không thua kém bao nhiêu, sau này khi đối mặt với Lưu Thành cùng với Đại tông sư phía sau hắn ta, rốt cuộc Bách Hợp cũng có thể thở ra một hơi.
“Đi theo huynh.” Giờ phút này Âm Tú giống như một đứa trẻ đang cố gắng biểu hiện mình, khẩn cấp muốn cầm món đồ mà mình đang có bày ra cho Bách Hợp xem, hắn nắm tay Bách Hợp đi ra khỏi tòa cung điện của Cửu hoàng tử đã vây khốn Bách Hợp gần năm năm này, một đường đi thẳng đến nơi cao nhất của hoàng cung Đại Ngụy, đi tới cung điện có thể nhìn thấy cả Đô thành Đại Ngụy, trên đường, rất nhiều nội thị thấy hắn liền tránh sang một bên, lúc này Âm Tú giống như đi dạo trong sân vắng vậy, nắm tay Bách Hợp ung dung đi qua trước mặt đám người này.
Tiến vào Đô thành Đại Ngụy quốc đã mấy năm, thân thể Ly Bách Hợp này cũng đã sắp hai mươi tuổi, nhưng với tòa Đô thành Đại Ngụy này, kỳ thật vô luận là Ly Bách Hợp trong tình tiết câu chuyện hay là Bách Hợp hiện tại thì cũng đều cảm thấy xa lạ, trong tình tiết câu chuyện, Ly Bách Hợp một lòng muốn leo lên, nhưng lại bỏ qua phong cảnh quanh người. Lúc này Bách Hợp đang được Âm Tú dẫn đi ngang quan ngự hoa viên, mới phát hiện cho dù mình đã tiến vào nhiệm vụ cung đình nhiều lần, đã từng nhìn thấy những vườn hoa còn xinh đẹp hơn nơi này, nhưng nàng lại chưa từng để ý tới, giờ đây thấy Âm Tú mang theo vẻ mặt lấy lòng nhìn nàng chăm chú, nàng bỗng nhiên cảm thấy trong lòng có chút xúc động.
“A Tú, vị Đại tông sư của hoàng cung Đại Ngụy kia, huynh đã tìm được chưa?” Lúc hai người đi tới bên ngoài nơi đại biểu cho hoàng quyền cao nhất là Dưỡng Tâm điện, thì một cơn gió sớm thổi vào hai người, vạt áo lọn tóc rối bị thổi bay phấp phới không ngừng, hai dải lưu tô màu bạc rũ xuống từ chiếc mũ trên đầu Âm Tú cũng bay múa theo gió, hắn thuật lại tình cảnh bức vua thoái vị trong đêm qua cho Bách Hợp nghe, hai năm qua, hắn lợi dụng cái thân phận đồ đệ của Đại thái giám tổng quản Ti lễ giám Lưu Thuận này cũng đã âm thầm nuôi dưỡng không ít thủ hạ của mình, vì vậy đêm qua cùng Đại hoàng tử nội ứng ngoại hợp, hơn nữa lợi dụng võ công của mình, đã rất dễ dàng nắm giữ được tình hình, tuy nói võ lực cá nhân không đủ địch lại thiên quân vạn mã của kẻ địch, nhưng nếu thực lực cao đến trình độ chỉ bằng vào danh tiếng liền có thể bức lui một đội quân, khiến cho họ không dám tùy tiện xâm chiếm như Đại tông sư, thì đã đủ để chứng minh tầm quan trọng của thực lực rồi.
Hôm qua Âm Tú vốn cũng đã chuẩn bị nhất quyết sinh tử với tên Đại tông sư kia, nhưng thật không ngờ hắn tìm hết cả hoàng cung, tên Đại tông sư thủ hộ Đại Ngụy kia lại căn bản không xuất hiện, liền tính đêm qua khi Đại hoàng tử tru diệt Thập Tứ hoàng tử vốn được Hoàng đế Đại Ngụy lập làm Thái tử, thì Đại tông sư hộ quốc của Đại Ngụy cũng không thấy bóng dáng, sau khi Đại hoàng tử đăng vị liền đưa Thái thượng hoàng và Lưu Thuận đi, mà hắn thì rất thuận lợi kế thừa vị trí vốn là của Lưu Thuận, hôm nay trở thành thái giám tổng quản Đại Ngụy quốc.
“Chưa.” Nói đến vấn đề này, sắc mặt Âm Tú liền âm trầm xuống, nhưng chỉ trong nháy mắt hắn liền cười lên: “Nhưng mọi chuyện đã đến nước này, nếu hắn ta không xuất hiện thì thôi, có xuất hiện thì huynh cũng chưa chắc sợ hắn ta.” Lúc trước hắn mới chỉ ở cảnh giới Tông sư, thì tên Đại tông sư thủ hộ Đại Ngụy kia đã không phải là đối thủ của hắn, giờ hắn cũng đã tiến vào cảnh giới Đại tông sư, đương nhiên Âm Tú càng không sợ người này.
Bách Hợp trầm ngâm một lát rồi gật đầu, hiện giờ nàng cũng có thực lực, liền tính Đại tông sư âm thầm đánh lén đi nữa, chỉ cần có nàng ở đây, nàng và Âm Tú liên thủ, thì muốn đối phó một Đại tông sư dù cho không chắc chắn sẽ thắng, nhưng tự vệ vẫn nhất định nắm chắc.
Hai người đứng ở trước Dưỡng Tâm điện một lúc lâu, cho đến khi có nội thị vội vã đến nói là tân hoàng cho mời Âm Tú, Âm Tú mới hừ lạnh một tiếng, trước tiên đưa Bách Hợp trở về rồi mới rời đi.
Bởi vì lúc ban đầu đăng vị, Đại hoàng tử đã mượn thế của Âm Tú, nên phải trọng dụng hắn. Tuy nói Hoàng đế khai quốc của vương triều Đại Ngụy từng nói rõ, nội thị không được tham chính, nhưng trước khác nay khác, lúc Đại hoàng tử chuẩn bị đoạt vị đã thả ra một chút quyền lực, giờ muốn thu hồi lại là khó khăn cực kỳ. Âm Tú không chỉ là trở thành Đại tổng quản Ti lễ giám, chủ quản hơn hai vạn thái giám trong hoàng cung Đại Ngụy, mà thậm chí hắn còn bắt đầu dần dần nhúng tay vào chính sự của vương triều Đại Ngụy, nhằm bắt đầu lót đường cho Cửu hoàng tử kế vị sau này. Tân hoàng của vương triều Đại Ngụy lên ngôi một năm, sau khi vừa đắc thế liền trầm mê trong tửu sắc, gần như bước theo con đường cũ của lão Thái thượng hoàng ngày trước. Âm Tú thì ngoại trừ làm thái giám tổng quản ra, hắn còn bắt đầu dần dần thay Hoàng đế xử lý công văn. Văn võ cả triều của Đại Ngụy quốc thấy vậy, mặc dù trong lòng rất phản đối, nhưng hôm nay thế lực của Âm Tú đã thành, cánh chim đã đủ gió, nếu trong triều có tiếng hô phản đối hắn, dưới tình huống không cần trải qua sự đồng ý của tân hoàng, Âm Tú sẽ trực tiếp diệt trừ các triều thần thỉnh cầu Hoàng đế hủy bỏ chức vị và thiên đạo vạn quả hắn.
Ở sau lưng có rất nhiều người mắng Âm Tú họa quốc ương dân, nhưng có người hận hắn, thì tất nhiên đồng thời cũng có người bắt đầu lấy lòng hắn. Âm Tú hiểu rất rõ, nội thị hiện giờ, bản thân chỉ có một thân một mình rất khó tạo thành thế lực, cho dù võ công của hắn có hơn người đi nữa, thì cũng khó tránh khỏi điểm yếu là thế đơn lực cô, trong cung này gốc rễ của hắn vững vàng thì không đáng sợ, hắn cũng không sợ chết, nhưng hắn sợ mình chết sẽ không còn ai che chở Bách Hợp nữa, nếu hắn đã vào cung, thì phải thay Bách Hợp dựng nên một bức tường phòng vệ kiên cố, để sau này vô luận là ai cũng không thể gây thương tổn cho nàng được, thậm chí kể cả Hoàng đế, sau này muốn ra tay với Bách Hợp, thì cũng phải cân nhắc phân lượng.
Hình ảnh Tam hoàng tử dễ dàng quát bảo Bách Hợp bước ra khỏi hàng, Tào công công sai người ném Bách Hợp ra ngoài vào ngày đó, chỉ sợ chính là nhiều năm sau vẫn còn quanh quẩn trong đầu Âm Tú, liền tính lúc này Tam hoàng tử đã bị phế, thậm chí Tào công công đã bị đích thân hắn giết chết, nhưng Âm Tú luôn có một loại cảm giác không an toàn, hắn luôn cảm thấy dường như mình còn chưa làm đủ, vì vậy hắn bắt đầu uỷ quyền cho đám thái giám trong cung, đề bạt phần lớn thân tín của mình, dạy họ biết chữ biết võ công. Vào năm Tân hoàng Đại Ngụy thứ hai, thế lực của hoạn quan trong triều đã lớn mạnh đến trình độ khổng lồ mà trong suốt 300 năm từ khi vương triều Đại Ngụy lập quốc chưa từng có.
Về sau, ngoại trừ ở bên trong nhậm chức tổng quản, cũng thay Hoàng đế phê duyệt tấu chương ra, thì ở bên ngoài Âm Tú lại càng đảm nhiệm chức Cửu môn Đề đốc, trong cung ngoài cung người người e ngại.
Thiếu niên hèn mọn ngày xưa, ai cũng không nghĩ tới, vào mấy năm sau lại có quyền lực khuynh thiên, trong lúc cả vương triều Đại Ngụy đều bị bao phủ trong bóng ma tên là Âm Tú, thì xuân qua hạ đến.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bia Đỡ Đạn Phản Công
Chương 462: Vuột mất người bảo vệ (12)
Chương 462: Vuột mất người bảo vệ (12)