TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bia Đỡ Đạn Phản Công
Chương 489: Cô gái cá chép báo thù (chín)

Edit: Leticia

Beta: Sakura

Thật lâu sau Bách Hợp mới kịp phản ứng, lời này của Vân Mộ Nam nghĩa là anh sẽ có biện pháp bảo vệ tính mạng người của Quan gia trong vòng nửa năm, dành cho mình một chút thời gian, để cô có thể luyện cổ vẽ bùa. Từ những lời này của anh cô biết trong lòng anh khẳng định đều hiểu rõ mọi chuyện, chỉ là vẫn cứ không nói ra mà thôi, mặc dù cô không biết tại sao Vân Mộ Nam dám tự tin nói ra mình có thể bảo vệ tính mạng người Quan gia trong tay của quỷ hồn cá chép yêu hung ác trong vòng nửa năm, cá chép yêu hận người Quan gia tận xương, ở trong lòng cá chép yêu, nếu như không phải Quan gia muốn Quan Bách Hợp gả cho Vân Mộ Nam, Vân Mộ Nam sẽ không đứng núi này trông núi nọ chia tay với cô ta, cô ta tự nhiên sẽ không căm phẫn hạ nguyền rủa với Vân Mộ Nam, mà Vân Mộ Nam cũng sẽ không vì muốn giải trừ nguyền rủa anh phải chết này mà ăn hết cô ta, người hạ nguyền rủa.

Chính bởi vì cá chép yêu oán hận Quan gia, cho rằng khởi đầu bi kịch của mình đều do Quan gia, cho nên sau khi chết quỷ hồn rồi trực tiếp gây phiền toái cho người Quan gia, một quỷ vật hung ác như vậy Bách Hợp không biết Vân Mộ Nam có phương pháp gì mà có thể ngăn trở cô ta, dù sao trong kịch tình ngay cả nhiều đạo sĩ nổi danh mà Bách Hợp mời đến đều chết dưới thủ đoạn của cá chép yêu, lúc này Bách Hợp hồi tưởng lại thì thấy mặc dù pháp lực của những đạo sĩ này không cao thâm, nhưng quả thật cũng có chút thủ đoạn, ngay cả người tu đạo cũng không thể trị được quỷ vật này, Vân Mộ Nam là một người phàm bình thường, lấy gì để ngăn trở quỷ hồn yêu quái kia?

Nhưng Bách Hợp lại cảm giác Vân Mộ Nam không nói dối, anh hẳn không phải là loại người khoác lác nói mạnh miệng, vì vậy khi Vân Mộ Nam thốt lời này ra khỏi miệng, cô chỉ do dự một lúc, mặc dù lý trí biết mình không nên tin tưởng Vân Mộ Nam, nhưng nghĩ đến đây đúng là thời gian mình kém cỏi nhất, nếu như Vân Mộ Nam thật sự có bản lĩnh ngăn cản cá chép yêu, nửa năm thời gian có thể giúp cô chuyên tâm làm tốt chuẩn bị, Bách Hợp suy nghĩ một chút, rốt cục cũng cắn răng gật đầu đáp ứng.

Lúc này thật ra thì cô cũng không chắc  có thể đối phó được cá chép yêu, sở dĩ muốn trở về Quan gia, cũng chỉ là cố hết sức mình rồi nghe ý trời thôi, không muốn làm cho mình lưu lại tiếc nuối cuối cùng khiến không đạt thành tâm nguyện của Quan Bách Hợp, hiện tại Vân Mộ Nam cam tâm tình nguyện tiếp nhận chuyện này, mỗi ngày Bách Hợp tất nhiên sẽ dành toàn bộ tâm tư vào luyện đạo thuật với vẽ bùa bắt sâu độc rồi, mà sau khi hai người nói rõ mọi chuyện với nhau. Vân Mộ Nam cũng không đến đây canh chừng cô giống như trước kia, thậm chí ngay cả dĩ vãng mỗi sáng sớm Vân Xảo sẽ đến thỉnh an cũng được Vân Mộ Nam an bài sư phụ bắt đầu dạy cô bé biết chữ, để bé không có thời gian đến tìm Bách Hợp nữa.

Thời gian rảnh Bách Hợp toàn bộ dùng để tu luyện, khi nào tu luyện đến mức tâm tình phiền muộn, cô sẽ vẽ bùa, thời gian năm tháng thoáng một cái đã qua, cô không chỉ vẽ được một chồng bùa thật dày, hơn nữa Bách Hợp còn bồi dưỡng được bảy con sâu độc màu vàng ròng. Bởi vì thời hạn nửa năm mà Vân Mộ Nam đưa ra sắp đến, cho nên Bách Hợp không muốn cho bảy con sâu độc này cắn nuốt tiếp, mà tách ra để riêng.

Trong thời gian năm tháng pháp lực trong cơ thể Bách Hợp cũng thâm hậu rất nhiều, có tư chất xuất chúng mang đến chỗ tốt cực kỳ rõ ràng, mỗi lần cô luyện thể thuật tinh thần linh khí dẫn được vào trong cơ thể càng ngày càng nhiều, hơn nữa lúc vận hành linh khí bị thoát đi càng ngày càng ít. Hiện tại mặc dù đạo thuật của cô không đạt tới trình độ như trong những nhiệm vụ trước cô tu tập đạo thuật mười năm trở lên, nhưng lúc này luyện tập nửa năm thời gian cũng tương đương với luyện một hai năm trước kia rồi, mặc dù đối phó với cá chép yêu thì vẫn hơi cố sức một chút, nhưng có thể được đến trình độ như vậy đã rất tốt, chỉ tiếc nhiệm vụ lần này cô có quá ít thời gian. Nếu như thời gian cô tiến vào nhiệm vụ có thể sớm hơn, thì sẽ không bị luống cuống tay chân giống như bây giờ.

Buổi sáng vừa vẽ xong mất bức phù ngũ lôi chuyên khắc âm tà, đã tầm gần mười ngày chưa từng gặp Vân Mộ Nam đột nhiên xuất hiện, Bách Hợp nghe được tiếng thở dốc ồ ồ, vô ý thức quay đầu đi xem, thì thấy Vân Mộ Nam đang tựa vào cửa, hôm nay anh mặc áo sơ mi màu xanh lá, quần dài cùng màu phối với giày màu đen. Mới mười gày không gặp, Vân Mộ Nam quả thực giống như thay đổi thành người khác, sắc mặt anh tái xanh, trên cằm xuất hiện thanh ảnh nhàn nhạt, anh thậm chí không bẻ cổ áo, vạt áo cũng không hoàn toàn bỏ vào trong dây lưng, lúc này anh nhíu chặt chân mày, vẻ mặt có chút âm lệ, trong ánh mắt thỉnh thoảng hiện lên vẻ hung ác, nguyên bản thân thể luôn đứng thẳng như giáo, giờ đây lại cong lưng, thấy Bách Hợp anh nhếch miệng cười một tiếng, trên người tản mát ra mùi tanh hôi nồng đậm.

Lúc này đã là tiết trời tháng năm, theo lý mà nói lúc này hẳn là đã nóng lên, nhưng lúc này đã sắp buổi trưa rồi, mà sương mù bên ngoài vẫn chưa tản đi, năm nay giống như trong Vân phủ Hoài Nam không có mùa hè vậy, cả phủ đệ đắm chìm trong âm hàn ẩm ướt, bên ngoài sắc trời âm u, căn bản không nhìn thấy một tia ánh mặt trời nào.

Vân Mộ Nam đi ra từ trong sương mù, bộ dạng này quả thực có thể dọa người nhảy dựng, bên ngoài vô cùng yên tĩnh, đoạn thời gian trước thường xuyên xuất hiện hắc miêu, nhưng gần đây giống như tuyệt tích vậy, mấy ngày trước Bách Hợp bắt đầu phát hiện trong phủ tiếng mèo kêu dần dần ít đi, lúc này nhìn bộ dạng này của Vân Mộ Nam, trong lòng cô không khỏi trầm xuống, theo bản năng dừng bút, trên đầu ngọn bút dính chu sa đang lóe lên màu vàng nhàn nhạt, nhưng bởi vì lại dừng lại động tác, tia sáng kia đang loe lóe, thoáng cái liền mờ dần, trên lá bùa vốn có linh lực nhưng bởi vì tia sáng trên đầu ngọn bút biến mất, tự nhiên cũng từ từ tản đi theo, không vẽ được một bức phù nguyên vẹn thì không thể khóa được linh khí, tất nhiên lá bùa này thành vô dụng, Bách Hợp ném bút đi, theo bản năng đi về phía Vân Mộ Nam:

“Đến rồi?”

Nghe được câu nói không đầu không đuôi này của Bách Hợp, nhưng Vân Mộ Nam giống như thoáng cái đã nghe hiểu ý của Bách Hợp, nhếch miệng nở nụ cười: “Sắp rồi.”

Nhìn vẻ mặt xanh đen của anh, Bách Hợp không khỏi hừ một tiếng, trong lòng bàn tay vận khởi linh lực, nhẹ nhàng vỗ vài cái vào người anh, pháp thuật thuần khiết của Đạo Môn đánh vào trong thân thể anh, trong nháy mắt âm khí nồng đậm đang quấn trên người Vân Mộ Nam thoáng cái đã bị xua tan hơn phân nửa, trên vai anh đột nhiên truyền đến tiếng khóc nỉ non, gục ở trên đầu vai anh là một lão đầu sắc mặt xanh đen, vóc người khô gầy, mặc một thân áo vàng, vẻ mặt âm trầm tàn bạo nhìn Bách Hợp một cái, khi pháp lực Đạo môn vỗ vào, thân thể hóa thành khói xanh tản mát ra, mà bả vai Vân Mộ Nam có chút trĩu xuống cũng nhẹ nhõm hơn, lưng thoáng cái lại duỗi thẳng được: “Đa tạ rồi.” Anh vốn là người đọc sách, người đọc sách trong lòng tự có chính khí, sau lại vứt bỏ bút tòng quân mà đang lúc tráng niên, chính là thời điểm dương khí mười phần, không biết chọc âm quỷ từ đâu khiến nó gục ở trên người anh không tha, những ngày qua sợ rằng anh ăn không ít đau khổ, chỉ mỗi sức nặng của lão đầu nhi kia gục ở trên người anh cũng khiến anh chịu đủ rồi, càng đừng nói đến âm khí xâm nhập vào cơ thể, thế mà anh có thể nhịn được đến bây giờ mới tìm đến mình.

Mặc dù Bách Hợp biết mình không nên hả hê trước nỗi đau của người khác, nhưng lúc này vẫn không nhịn được nhếch nhếc khóe miệng, suy nghĩ một chút rồi từ dưới gối rút vài lá bùa hộ mệnh giao vào tay anh: “Anh cầm lấy đi.” Gần đây Vân Mộ Nam không biết gặp phải vận gì, trên người âm khí nặng gay gắt, hai đầu lông mày có đoàn hắc khí quấn quanh, âm khí trên người anh nặng gay gắt, dương hỏa trên người anh vốn cực thịnh lúc này như ẩn như hiện, giống như tùy thời sẽ bị dập tắt vậy, thể chất như vậy dễ đưa tới vật xui xẻo, lúc này pháp lực của Bách Hợp chưa đầy, không thể thay anh xua đuổi cỗ âm khí âm trầm này được, chỉ đành phải đưa bùa cho anh, chỉ hi vọng có thể mượn lực của lá bùa, tạm thời giữ được một mạng cho anh, tránh cho dương khí còn sót lại không nhiều lắm trên người anh bị hút khô.

Gần đây trong nửa năm Bách Hợp vẽ được vài trăm lá bùa, mỗi ngày mỗi đêm liều mạng luyện tập, lúc mệt mỏi liền vẽ bùa, có khi mỗi ngày có thể vẽ ra được mười lá bùa, trong thời gian gần sáu tháng đã vẽ được một chồng thật dày, lúc này giống như nhà giàu mới nổi không thèm nhìn số lượng bùa đã đưa một ít cho Vân Mộ Nam, nhìn vẻ mặt anh thành thật nhận lấy rồi rời đi, Bách Hợp mới không nhịn được nở nụ cười.

Sau khi cầm lá bùa Vân Mộ Nam lại biến mất mấy ngày, mấy ngày gần đây trong Vân gia mùi tanh hôi bắt đầu dày đặc hơn, cho đến sáng sớm một ngày trong tháng sáu, bà vú ôm Vân Xảo một đường khóc nỉ non Vân Xảo tới, khi đến vẻ mặt bà kinh hồn chưa đinh, thấy âm quỷ gục ở phía sau Vân Xảo, ép thân thể nhỏ bé của bé sắp thay đổi hình dạng, sắc mặt Bách Hợp lập tức trầm xuống.

Vân Xảo còn nhỏ tuổi , bé gái rất bén nhạy với những vật âm khí ô uế này, còn nhỏ nên hỏa khí chưa đầy, rất dễ bị lây dính những đồ không sạch sẽ, âm quỷ kia gục ở phía sau bé, đàn ông như Vân Mộ Nam bị nằm úp sấp khiến mệnh suýt nữa đi hơn phân nửa, Vân Xảo chỉ là một cô bé tất nhiên càng khó chịu, hết lần này tới lần khác bởi vì tuổi nhỏ nên nói không rõ ràng, vì vậy chỉ biết khóc, bà vú dụ dỗ bé hồi lâu cũng cũng không hiệu quả, nghĩ tới vài ngày trước đó Vân Xảo đột nhiên quấn lấy mẫu thân, cho nên muốn đưa đến chỗ Bách Hợp, để cho Bách Hợp dỗ dành bé.

“Phu nhân, Đại tiểu thư khóc hồi lâu rồi, giọng cũng khàn cả rồi......” Lúc này bà vú rất sợ Bách Hợp trách cứ mình không chăm sóc tốt Vân Xảo, trên mặt hiện ra mấy phần thấp thỏm bất an: “Nô tỳ cũng là thật sự không có cách nào rồi, sáng sớm khi đi tới Đại thiểu thư lại càng bị hoảng sợ......”

“Xảy ra chuyện gì?” Bách Hợp thấy âm quỷ mặc áo vàng gục trên người Vân Xảo, cũng là một nam tử xấu xí, diện mục âm trầm lại có hai chòm râu dài, nhìn bộ dáng trang phục giống với âm quỷ gục ở trên vai Vân Mộ Nam, không biết tại sao trong Vân phủ đột nhiên xuất hiện nhiều âm quỷ mặc trang phục giống nhau trong khi cá chép yêu còn chưa tới, Bách Hợp duỗi tay đón Vân Xảo, âm quỷ kia thế nhưng há miệng, duỗi tay muốn bóp cổ cô, vẻ mặt vô cùng dữ tợn.

Bách Hợp cười lạnh hai tiếng, đôi môi nhẹ nhàng giật giật, niệm: “Phá.”

Âm quỷ bỗng kêu thảm thiết một tiếng, nhanh chóng rụt tay về, lúc này anh giống như không có khí lực gục ở trên người Vân Xảo nữa, rất nhanh nhảy xuống mặt đất, vóc người anh hết sức cổ quái, áo choàng trống rỗng bọc ở trên người anh giống như thân thể anh không có thịt, gầy đến kinh người, lộ ra vẻ đầu lớn khác thường, vô cùng quỷ dị, âm quỷ cuống quít muốn chạy đi, Bách Hợp ôm Vân Xảo vào trong ngực, trên mặt bé đã lộ ra vẻ nhẹ nhõm, một cước dẫm vào trên người âm quỷ, sau khi dẫm vào, trong miệng âm quỷ phát ra tiếng kêu thảm thiết, không bao lâu, anh liền hóa thành khói đen, thoáng cái liền biến mất không thấy đâu.

Đọc truyện chữ Full