Đậu Hải Ca lạnh lùng nói một câu khiến Chu Nhụy Nhi ngẩn ngơ, hai người trước thương nghị một hồi phải như thế nào giết chết Bách Hợp, cuối cùng Chu Nhụy Nhi mới thẹn thùng nói: “Hải Ca, ta đã có, huynh mong chóng giết chết Đậu Bách Hợp, sau đó chúng ta kết hôn được không?” Nàng vừa nói vừa dịu dàng thò tay vuốt ve bụng của mình, Bách Hợp ở ngoài tường nghe thấy thế thì trong lòng không khỏi nở nụ cười lạnh.
Nếu là kịch bản cũ thì Đậu Hải Ca được Đậu Bách Hợp dạy khá tốt, có thể tùy hứng ngây thơ nhưng cũng có một phần trách nhiệm và tình cảm thanh mai trúc mã với Chu Nhụy Nhi, nghe xong có lẽ hắn sẽ đồng ý, thế nhưng mà giờ Đậu Hải Ca bị Bách Hợp tra tấn giày vò nên tâm tính vặn vẹo, hơn nữa trước khi bởi vì có chuyện Xuân Quyên bày ở phía trước, cho nên Đậu Hải Ca cũng không ngây thơ như trong kịch tình, nếu không hắn cũng không thể dụ dỗ Chu Nhụy Nhi quan hệ trước hôn nhân, lúc này Chu Nhụy Nhi nói mình đã có thai thì Đậu Hải Ca cũng không có cao hứng như trong tưởng tượng của nàng, ngược lại sắc mặt âm trầm xuống.
“Hiện tại không thể có con.”
Hắn không hề nghĩ ngợi mà nói thẳng ra, trước kia Xuân Quyên lừa khiến cho Đậu Hải Ca tưởng mình thật sự trở thành phụ thân, lúc ấy hắn nghĩ thai đầu của mình lại đến trong bụng nữ nhân có tư sắc tầm thường hơn nữa còn là quả phụ tạo thành ấn tượng khó mà phai mờ trong lòng hắn, lúc này lại được làm cha nhưng cũng bởi vì nguyên nhân không phải là lần đầu tiên nên không có kích động gì.
Hơn nữa mấy tháng này đến nay hắn quan hệ với rất nhiều kiểu nữ nhân, Chu Nhụy Nhi bị hắn đạt được lại rất dễ dàng, cho dù là tiểu mỹ nhân tựa thiên tiên thì ngán cũng chẳng phải quý trọng, huống chi lúc này Đậu Hải Ca biết mình là Thế tử, lại làm sao có thể đơn giản lấy phi? Chu Nhụy Nhi không phải như trong kịch bản cũ được hắn yêu sâu đậm không nỡ phanh một ngón tay, muốn ở lại đêm tân hôn lúc mới lấy được nữ nhân. Lúc này Chu Nhụy Nhi bị hắn chiếm được, nàng không lấy mình làm chồng cũng không có biện pháp gả cho người bên ngoài, thậm chí Đậu Hải Ca cũng không quá muốn kết hôn nàng, dù sao Chu Nhụy Nhi nhất định là người của mình. Đến lúc đó sau khi hắn trở thành Thế tử có thể chọn một người vợ môn đăng hộ đối đấy, mạnh hơn Chu Nhụy Nhi bé gái mồ côi đầu nhập vào cha mình.
Sau khi hắn nói xong thì sắc mặt Chu Nhụy Nhi thoáng cái trở nên có chút trắng bệch, nàng ta cắn môi, đầu bắt đầu lắc lắc, nước mắt chảy ra nhìn chằm chằm Đậu Hải Ca không tha.
Nam nhân một khi hung ác thì làm sao sẽ vì nước mắt của nàng ta mà mềm lòng, nếu lúc còn yêu thương nàng, nước mắt của nàng còn quý hơn cả trân châu, nếu lúc phiền chán nàng thì nước mắt của nàng khiến cho người buồn nôn, gần đây Đậu Hải Ca vốn đã bị Bách Hợp làm cho tức giận, hơn nữa Đậu Hải Ca sớm hận Bách Hợp tận xương, vẫn muốn giết cô, hôm nay quang minh chính đại tìm được lý do như vậy, tự nhiên cũng không chịu buông tha. Chu Nhụy Nhi còn phiền hắn, bởi vậy hắn nhìn Chu Nhụy Nhi khóc thì thờ ơ lạnh nhạt không chịu lên tiếng.
Bách Hợp tại bên ngoài nghe được rõ ràng. Hiện nay nội lực cô rất thâm hậu, ngũ giác cực kỳ linh mẫn, tiếng nức nở cùng dồn dập thở dốc Chu Nhụy Nhi nghe vào trong lỗ tai cô, bốn phía lại im lặng đấy. Đậu Hải Ca không có dỗ nàng ta, lúc này Bách Hợp không cần nhìn. Đã biết rõ nhất định biểu lộ Chu Nhụy Nhi tương đương khó coi.
Đậu Hải Ca thực chất là một người lạnh lùng ích kỷ, bất kể vì do cô mơ hồ dạy bảo thì Đậu Hải Ca đều kế thừa sự tàn nhẫn từ Cao Dịch, trong nguyên tác sau khi hắn nhận lại cha ruột liền không chút do dự đâm người tỷ tỷ mà hắn kêu nhiều năm, dưỡng dục hắn hơn mười năm, coi hắn như châu như bảo, Chu Nhụy Nhi tưởng rằng mình có được nam nhân tuyệt thế, nhưng nam nhân lòng dạ ác độc có thể ra tay với tỷ tỷ của mình, một khi có xung đột lợi ích thì cũng sẽ ra tay với nàng ta, chỉ đáng tiếc nguyên chủ chết hơi sớm nên không nhìn thấy tình cảnh này mà thôi.
Bên trong khóc một hồi lâu, Chu Nhụy Nhi mới ngừng khóc: “Sao huynh lạnh lùng thế hả? Hải Ca, huynh làm sao vậy? Chẳng lẽ lúc trước những lời huynh nói chỉ để lừa gạt ta sao?” Dĩ nhiên Đậu Hải Ca không kiên nhẫn phủ nhận, Chu Nhụy Nhi lại không chịu tin, nàng lại hỏi vài câu, Đậu Hải Ca dân dần khó chịu hơn: “Lúc đó ta thấy quần áo muội không chỉnh tề, ai biết muội có bị người ta làm gì không? Đứa bé trong bụng muội chưa chắc đã là của ta, ta không thể nhận.”
Hắn là Thế tử vương phủ, chưa lập gia đình có thai không thể phát sinh ở trên người hắn được, sau này hắn muốn kết hôn với cô nương tốt hơn Chu Nhụy Nhi, không có khả năng lại để cho nàng ta sinh hạ con của mình, tuy nhiên biết rõ ngày đó Chu Nhụy Nhi cũng không có làm sao cả, chỉ bị xé toang xiêm y, nhưng khi nhớ tới thân thể nữ nhân của mình từng bị người áo đen nhìn qua thì Đậu Hải Ca càng không thích Chu Nhụy Nhi.
“Huynh oan uổng ta!” Chu Nhụy Nhi nghe nói như thế thì kích động lên, giọng điệu dần dần cao lên.
Bách Hợp tại bên ngoài nghe trong chốc lát, đơn giản là đôi này bởi vì con cái mà cãi nhau, nếu nghe trộm tiếp thì cũng vô dụng, cô hiểu Đậu Hải Ca rất rõ, cùng lắm hắn chỉ có thể ở đây một canh giờ, mà người này âm tàn đa nghi, đến lúc đó chắc chắn sẽ đi gian phòng của mình tìm hiểu một phen, cô chuẩn bị thừa dịp lúc này đi xuống sơn cốc một chuyến, Bách Hợp bứt ra nhảy lên nóc phòng, thân hình nhẹ nhàng một đường chạy như bay, trở về đáy cốc phân phó chúng thiếu niên Ám Điện mấy việc sau đó mới chạy về khách sạn.
Cô trở về thì tầm nửa khắc đồng hồ sau vang lên tiếng bước chân, Đậu Hải Ca thử thăm dò ở ngoài cửa hô một câu: “Tỷ tỷ, tỷ ngủ rồi sao? Ta không ngủ được, nhớ lại tình cảnh ngày đó Đậu gia bị diệt môn, muốn nói chuyện với tỷ tỷ.”
Xem ra hắn trấn an Chu Nhụy Nhi xong rồi, Bách Hợp lãnh đạm bảo cho hắn lăn, hắn tại bên ngoài thở phào nhẹ nhõm rồi nói vâng, ngoài cửa mới dần dần an tĩnh lại.
Một đêm này trong kinh thành cũng không yên ổn, ngày thứ hai trời còn chưa sáng, kinh thành bốn phía phố có nhiều Vũ Lâm quân đi lại, cũng dán Hoàng bảng, đêm qua Hoàng cung lọt vào tập kích, có một đám thích khách áo đen có võ công cao cường xông vào trong nội cung muốn ám sát Hoàng Thượng, tuy nói cuối cùng cũng không có thành công, nhưng lại khiến hoàng cung huyên náo nghiêng trời lệch đất, trong nội cung thị vệ mỗi người đều rất khẩn trương, Hoàng Đại Khánh đế nổi giận, yêu cầu tra rõ kinh thành, cần phải tìm ra mười mấy cái thích khách này.
Rất nhiều người đều suy đoán những thích khách chắc có quan hệ với người giang hồ, có điều người trong giang hồ cùng với triều đình gần đây đều là nước giếng không phạm nước sông, những người này chỉ cần không phải khởi nghĩa thì Hoàng đế bình thường đối với giang hồ đều mở một con mắt nhắm một con mắt, người trong giang hồ dù là tranh đấu môn phái nhưng phần lớn đều không tham dự vào triều đình chi tranh, thậm chí rất nhiều người trên giang hồ có võ công cao cường còn vì hoàng thất sở dụng, một ít bang phái sau lưng đều có hoàng gia đến đỡ, thật không nghĩ đến lúc này đây Hoàng đế gặp được ám sát, đêm qua mấy cái đại nội cao thủ đều bị thương, mặc dù đám người áo đen có bị thương nhưng khồng hề có người bị giết cho nên không có chút nào manh mối.
Liên tiếp vài ngày sau ngẫu nhiên đám người áo đen này sẽ tiến trong hoàng cung làm một vòng, cũng không có chính thức ám sát Hoàng đế, nhưng lại đưa tới một hồi khủng hoảng, bọn thị vệ tinh thần cao độ căng cứng, không biết lúc nào bọn áo đen này đến, cũng không biết tiếp theo Hoàng đế sẽ trách tội, khẩn trương phía dưới như là ôm cây đợi thỏ khiến mọi người mệt mỏi không chịu nổi, càng làm cho đám áo đen có võ công cao cường lợi dụng sơ hở, gần đây vài lần Hoàng đế suýt nữa bị tìm thấy, nếu không phải do bọn thị vệ tới cũng nhanh chỉ sợ Hoàng đế sớm bị độc thủ.
Trên thân kiếm của đám người áo đen này có bôi độc, độc kiến huyết phong hầu (gặp máu là tỏi), một khi bị thương nếu ăn giải dược chậm thì chắc chắn phải chết, nói rõ nhất định phải lấy mệnh Hoàng đế, Hoàng đế đều biết rõ giang hồ có mấy tổ chức, một đám cao thủ như vậy không thể nào là gần đây hai năm mới xuất hiện, những người này nếu không phải luyện trước bảy tám năm, hơn nữa còn là võ công cao thâm, căn bản không có khả năng, tiểu môn tiểu phái không có thực lực như vậy, Hoàng đế bắt đầu hoài nghi người trong võ lâm có người muốn khởi binh tạo phản rồi.
Trong nội cung bọn thị vệ cũng chịu không được rồi, huống chi thân thể người không phải sắt thép, căn bản không có biện pháp làm được thời thời khắc khắc cảnh giác như thế, bởi vậy trong triều có người khuyên bảo Hoàng thượng phái người tuyên chỉ cho người trong võ lâm, hạn bọn hắn trong vòng mười ngày phải tìm ra hung thủ.
Chuyện giang hồ giao cho giang hồ xử lý, Hoàng đế chấp nhận hành động này, đáng tiếc mạng của hắn vạn phần quý giá, bởi vậy hắn không đợi được mười ngày, triệu các chưởng môn đại môn phái trong chốn võ lâm đến đây, ra ý chỉ trong năm ngày phải bắt hung phạm về quy án, Hoàng đế cũng mặc kệ người trong giang hồ có biểu hiện gì, tuy biết rõ hành động của mình có chút ép buộc, nhưng gần đây bị ám sát lại để cho Hoàng đế có ấn tượng xấu với người trong giang hồ, để cho nội thị niệm qua ý chỉ xong rồi phất tay áo rời đi.
Người Ám Điện trốn ở dưới đáy sâu vạn trượng, chỗ kia lại độc xà trải rộng, người nào sẽ nghĩ tới có một đám tổ chức trốn ở địa phương như thế? Huống chi những người này võ công lại cao cường, tại hoàng cung đại nội còn có thể qua lại tự nhiên, hơn nữa nghe nói số lượng người cũng không phải là nhỏ, trong hoàng cung lại cao thủ phần đông còn không làm gì được những người này, người trên giang hồ thì làm gì được?
Có điều Hoàng mệnh như trời, tiếp nhận ý chỉ xong thì chúng chưởng môn đành phải cứng rắn bắt đầu thương nghị, bắt đầu phái môn hạ đệ tử lẫn nhau nghe ngóng tung tích bọn áo đen này, sau khi nghe ngóng, thật ra khiến rất nhiều người nhớ tới thảm án mười hai năm trước Đậu gia diệt môn, năm đó Đậu gia trong vòng một đêm bị người giết được chó gà không tha, cũng do một đám người áo đen có võ nghệ cao cường làm, không biết có liên quan gì không?
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bia Đỡ Đạn Phản Công
Chương 606: Vì đại nghĩa diệt thân (14)
Chương 606: Vì đại nghĩa diệt thân (14)