TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bia Đỡ Đạn Phản Công
Chương 737: Kế nữ Mộ Dung gia 15

Edit: Serena Trần

Beta: Sakura

“Không tới cũng không sao, dù sao đồ ta đã muốn, ta sẽ tự đến cầm.” Sắc mặt Mộ Dung Thùy Thanh âm trầm, bao phủ lấy nụ cười nơi khóe môi, lệ khí nồng đậm làm gương mặt anh tuấn trở nên tái nhợt. Roi dài trong tay bị hắn tiện tay vứt xuống đất, chân giẫm từng bước chậm rãi hướng tới phía bên này, vậy mà hắn đi rất nhanh, theo từng bước chân là ánh mắt chằm chằm nhìn Bách Hợp, ánh mắt giống như muốn ăn thịt người đến nơi, mang cho người khác cảm giác áp bách không nhỏ.

“Mệnh thật ghê gớm, xem ra lão già họ Cam ở Thiên Sơn kia không xứng với danh xưng, nói ngươi sẽ chết, kết quả ngươi vẫn còn sống, quả nhiên không thể tin lời thuật sĩ…Chỉ tiếc giết được bọn chúng thì cũng đã muộn.”

Môi hắn đỏ thẫm, kết hợp với gương mặt không chút huyết sắc nào kia, thoạt nhìn khiến người ta sởn cả gai ốc. Dù hắn đang nhìn Bách Hợp mà nói chuyện, nhưng Bách Hợp biết hắn nói người mạng yểu không thể sống kia không phải là nói về mình. Nghe Mộ Dung Thùy Thanh nói rằng đã giết nhóm người Cam lão tiên sinh, Bách Hợp ẩn ẩn cảm thấy rằng hắn ta không nói dối, mùi máu tanh trên người Mộ Dung Thùy Thanh nồng đậm thế kia, sát ý nồng nặc, cặp đồng tử khiến người khác nhìn vào mà kinh tâm lạnh lẽo.

Người thành Tử Tiêu lúc này còn chưa tới, A Thiệu thì đã chết, có thể thấy những người mà tới giờ còn chưa tới, nhất định là không bao giờ tới được nữa rồi. Còn bộ dáng này của Mộ Dung Thùy Thanh, trông rất giống bị tẩu hỏa nhập ma tâm điên loạn, Bách Hợp kéo ghế Lý Duyên Tỉ, lùi về sau hai bước. Mộ Dung Thùy Thanh thấy động tác nhỏ đó của cô thì không khỏi cười lạnh:

“Trốn? Cho là lùi hai bước thì có thể trốn được đến đâu? Sống nhiều năm như vậy rồi, vẫn là bộ dạng ngốc nghếch đó.”

Mộ Dung Thùy Thanh mới đầu còn nhướn lông mày cười, ngay sau đó lập tức trở mặt nhanh như lật sách, sắc mặt biến thành hung ác nham hiểm vô cùng:

“Người của thành Tử Tiêu này một kẻ đều chạy không thoát, ta khuyên nàng thông minh một tý, quay lại đây. Miễn cho ta không khống chế được bản thân!”

Bàn tay hắn nới lỏng lại nắm chặt, thần sắc bạo ngược dữ tợn, cả người như đang kiềm nén phẫn nộ.

“Lại đây.”

Nghe ngữ khí của Mộ Dung Thùy Thanh, Bách Hợp suy đoán chắc hắn đã giết chú cháu họ Cam phái Thiên Sơn. Đồng thời lúc này, hắn còn muốn tiêu diệt thành Tử Tiêu. Cô cũng không có cảm tình gì với Mộ Dung Thùy Thanh, lúc này không khỏi cảm giác hắn có phải đã phát điên hay không:

“Ngươi đã giết người phái Thiên Sơn?”

Hôm nay ám vệ thành Tử Tiêu bên cạnh Lý Duyên Tỉ đều đã bị Mộ Dung Thùy Thanh giết chết, huynh đệ Lý Chiêu Thành lúc này lại không ở trong thành. Lý phu nhân đang bế quan, Bách Hợp mới luyện võ  một thời gian ngắn, linh lực trong cơ thể có chút ít, nhưng võ công không thâm hậu. Nếu Lý Duyên Tỷ giống như bình thường tiến vào nhiệm vụ thì Bách Hợp cũng không sợ, thế nhưng mà anh đã tiến vào cơ thể một người sắp chết! Sau khi tiến vào lại hôn mê một thời gian, mới tỉnh lại chưa được bao lâu. Lúc này chân còn chưa khỏi hoàn toàn, Mộ Dung Thùy Thanh có thể giết đến trong thành Tử Tiêu chắc hẳn đã có chuẩn bị từ sớm. Cọc nhiệm vụ này không biết như thế nào giải quyết đây, Bách Hợp dự cảm là làm không xong rồi! Mặt ngoài dù cho cô đã cải biến vận mệnh quan hệ với Lý Chiêu Dương trong đêm tân hôn của nguyên chủ, thế nhưng Bách Hợp cảm thấy rằng nếu lúc này cô chết đi, có lẽ nhiệm vụ sẽ thất bại.

Cô chỉ có thể tính toán được chừng nào hay chừng ấy, cũng may huynh đệ Lý Chiêu Thành mới đi chưa được bao lâu, chỉ hy vọng trong thành có người còn sống, thông minh mà chạy ra ngoài báo tin.

“Đám lão già kia xem bói không chuẩn xác, nói người sống không quá mười tám, nay người lại còn sống, người đã không chết, vậy ta tiễn bọn hắn chết trước!”

Mộ Dung Thùy Thanh nhếch miệng cười, lúc nói đến người phái Thiên Sơn, cho dù họ đã bị hắn giết chết, giọng nói của hắn vẫn còn lộ ra sự âm tàn:

“Trên đường đến hoàng tuyền, vừa vặn làm bạn cùng người Lý gia, chẳng phải là rất vui sao?”

Phái Thiên Sơn tập trung phát triển dùng kỳ môn chi thuật bói toán, võ công lại không cao, nhưng trong giang hồ vẫn có địa vị cao cả. nhiều năm về trước phái Thiên Sơn từng nợ Lý gia một ân tình, bới vậy Cam tiên sinh đã xuống núi khám chữa bệnh cho thiếu thành chủ Lý gia. Không nghĩ tới, cuối cùng ông chết trên tay Mộ Dung Thùy Thanh, hơn nữa nhìn biểu hiện có lẽ còn có liên quan đến Minh Bách Hợp. Bách Hợp mơ hồ cảm thấy nhiệm vụ lần này không phải đơn giản như những gì trí nhớ nguyên chủ thể hiện ra.

Còn Mộ Dung Thùy Thanh lúc này đã nổi điên rồi, dám xông vào thành Tử Tiêu giết người không nói, đã vậy đệ tử của môn phái Thiên Sơn thanh danh tốt đẹp cũng không tha, sự tình nơi đây qua đi, hắn nhất định chạy không thoát truy sát của nhân sĩ giang hồ.

“Chuyện đó thầy tướng Thiên Sơn tính toán sai quẻ, thì liên quan gì tới ngươi?”

Lý Duyên Tỷ nghe được lời Bách Hợp vừa hỏi, khóe miệng nhẹ nhàng cong lên, nhiệm vụ lần này xác thực không đơn giản như Minh Bách Hợp nguyên bản nghĩ, anh định nói ra câu trả lời về Mộ Dung Thùy Thanh, không nghĩ tới Bách Hợp thoáng cái đã hỏi tới điểm quan trọng của sự việc. Mộ Dung Thùy Thanh nghe hỏi như thế, đôi mắt đỏ bừng nhìn lên người Bách Hợp chằm chằm, thật lâu mới không nhịn được bật cười hắc hắc, lúc đầu hắn còn cười với âm thanh nhỏ, càng về sau giống như bị tâm thần mà điên cuồng cười to:

“Không liên quan tới ta? Bọn hắn học nghệ không tinh, phán người sống không quá mười tám sẽ chết, hôm nay kẻ đó lại êm đẹp còn sống, quả thực mất hết mặt liệt tổ liệt tông!”

Nếu như không phải mấy kẻ phái Thiên Sơn tính toán sai, nếu như không phải hắn tin lầm lời nói của bọn thuật sĩ giang hồ đó…lúc trước hắn căn bản sẽ không đồng ý gả Minh Bách Hợp vào thành Tử Tiêu của Lý gia. Thế cho nên càng về sau, hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn người con gái đáng thương lúc trước chỉ thuộc về hắn, hôm nay cô đứng trước mặt hắn, hắn muốn tự tay gọi cô trở về, lại cũng không về được rồi.

“Ta thay mặt phái Thiên Sơn thanh lý môn hộ, có lẽ Thiên Sơn tổ sư phải cảm tạ ta.”

Mộ Dung Thùy Thanh hừ một tiếng, lại vươn tay ra hướng Bách Hợp:

“Không nên ép ta, ta nói một tiếng cuối cùng, lại đây. Thành Tử Tiêu sắp bị phá hủy, nếu không muốn chết, nên thông minh một tý, đừng có làm bộ dạng ngu ngốc!”

Hắn càng chạy tới gần, dừng lại đứng trước thi thể ám vệ bị hắn bóp gãy xương cổ lúc trước, giơ chân đá chơi vào khuôn mặt tái nhợt của người chết, mặt lộ vẻ tươi cười vui sướng.

“Phu quân của ta mười tám tuổi sống hay chết, thì có quan hệ gì đến nhà ngươi?” Cho dù Thiên Sơn thuật sĩ tính sai mệnh, thì có thể có cái quan hệ gì với Mộ Dung Thùy Thanh. Bách Hợp vừa thốt ra lời nói này, Mộ Dung Thùy Thanh nở nụ cười. Nguyên bản chân hắn đang nhẹ nhàng đá đá đầu A Thiệu, nghe nói như thế, chân liền dùng sức đạp mạnh xuống, “Bụp” một tiếng vang nhỏ, cái đầu kia tựa như dưa hấu bị người đạp vỡ, màu đỏ huyết dịch của màu trắng của óc văng tung tóe lên người Mộ Dung Thùy Thanh.

Bách Hợp tự nhận mình không phải là thiện nam tín nữ gì, cô cũng đã từng giết người, nhưng chứng kiến Mộ Dung Thùy Thanh giơ tay nhấc chân liền giẫm nát đầu óc của xác chết, lúc này có chút chất lỏng bắn tung tóe lên tay hắn, hắn không đếm xỉa tới thò tay búng đi, Bách Hợp chợt bắt đầu thấy buồn nôn.

“Nếu hắn ta không chết, sao nàng có thể trở thành quả phụ chứ?”

Hắn nói xong lời này, tựa như đã dùng hết sự kiên nhẫn, vui vẻ trên mặt biến mất sạch sẽ:

“Lại đây. Nếu bây giờ nàng tới đây, ta sẽ tha cho hắn một mạng.”

Hắn nhẹ giọng dụ dỗ, hơi toét miệng ra cười, khóe miệng nhếch lên để lộ hàm răng trắng toát, như phát ra sắc sáng lạnh, ai thấy cũng phải nổi da gà.

Bách Hợp nghe được hắn nói muốn cho mình trở thành quả phụ, một ý niệm cổ quái xẹt qua trong tâm, chưa kịp nắm bắt.

Nghe xong lời sau của Mộ Dung Thùy Thanh, nhịn không được nở nụ cười:

“Nếu ta thật sự tới đó, chỉ sợ nam nhân của ta chết còn nhanh hơn ấy?”

Mộ Dung Thùy Thanh ngẩn ngơ, sắc mặt âm trầm xuống, đang muốn mở miệng nói chuyện, thế nhưng trong lúc đó lòng đất bỗng phát ra tiếng nổ mạnh  “Ầm ầm” nặng nề, toàn bộ thành Tử Tiêu phảng phất giống như đang run lên hai cái, ngay sau đó âm thanh “Ông ông” vang lên.

Chim chóc trên núi phía sau thành toàn bộ ầm ĩ bay ra. Bách Hợp hơi đứng không vững, Lý Duyên Tỉ liên đưa tay ra đưa côôm đến trong ngực, Mộ Dung Thùy Thanh chứng kiến cảnh đó, mắt trợn lên muốn nứt, trên mặt đầy lệ khí, đang muốn mở miệng, “Ầm ầm” tiếng nổ lớn lại vang lên, mặt đất lại run lên hai cái. Giữa sườn núi một mảng nước lũ tuôn ào ào xuống, lấy thế sét đánh không kịp bưng tai, như đại hồng thủy muốn lao đến san bằng thành Tử Tiêu.

Cơn lũ kia chảy xiết, mênh mông dữ dội, càng chảy xuống càng nhanh. Thời gian trong nháy mắt bắp chân Bách Hợp đã ngâm trong nước. Cô nghĩ đến lời Mộ Dung Thùy Thanh muốn tiêu diệt thành Tử Tiêu …trong lòng cực kỳ kinh sợ. Lúc này thế nước càng lúc càng hung mãnh. Ban đầu nếu như là một dòng  nước dội thẳng xuống, thì ngay sau đó giống như là ai đó trên cao nhắm tòa thành mà tưới dội.  Thế nước kinh tâm, tiếng dân chúng kêu khóc trong thành truyền ra.

Lý Duyên Tỷ ôm Bách Hợp, cái ghế nghẹ nhàng bay lên.

Nước  lao xuống đã làm cây cối trên sườn núi gãy đổ không ít. Một số đất đá vụn cũng bị vỡ tung, theo nước chảy thẳng mà lao xuống, tạo thành sức phá hoại rất lớn. Bách Hợp được Lý Duyên Tỷ ôm bay lên, nhìn xuống liền thấy không ít dân chúng trong thành cùng phòng ốc nhà cửa bị nước cuốn xuống con sông bên cạnh thành Tử Tiêu, nháy mắt biến mất. Không ít tiếng khóc la bên trong dòng nước, chỉ là rất nhanh bị dòng nước cuốn tới bao phủ mất.

Phủ thành chủ trong nháy mắt cũng đã bị chìm trong nước chỉ thấy nóc, không thấy đáy. Người Bách Hợp đã sớm ướt, Lý Duyên Tỷ dùng linh lực duy trì cái ghế cân bằng, ánh mắt nhìn bốn phía, muốn tìm vị trí đặt chân, đưa Bách Hợp qua. Hai bánh xe của ghế chuyển động xoay tròn, Bách Hợp lau mặt, đúng lúc đi qua dòng nước chảy xiết phía dưới, một bóng người phá vỡ mặt nước lao thẳng lên, hướng Lý Duyên Tỷ bên này xông đến.

Theo lý mà nói các nhân vật bên trong nguyên tác đối với Lý Duyên Tỷ sẽ có cảm giác kính sợ bẩm sinh, thế nhưng lúc này Mộ Dung Thùy Thanh cũng dám động thủ với anh, hơn nữa chiêu thức tàn nhẫn, hiển nhiên là đã động sát tâm. Lý Duyên Tỷ một tay ôm Bách Hợp, thân thể bởi vì nửa người dưới còn chưa linh hoạt, thực lực giảm bớt đi nhiều. Phía dưới nước cuốn hung mãnh, phía trên Mộ Dung Thùy Thanh giống như đã phát điên, trường kiếm trong tay không do dự tân công Lý Duyên Tỷ, kiếm khí của hắn bức người. Trong trí nhớ Minh Bách Hợp, Mộ Dung Thùy Thanh chỉ sử dụng roi dài, đây là lần đầu tiên Bách Hợp thấy Mộ Dung Thùy Thanh dùng kiếm, kiếm thuật của hắn linh hoạt hơn xa roi dài, một kiếm chém ra kiếm khí tưởng như có thể cắt đứt đối phương.

Lúc này toàn thân Mộ Dung Thùy Thanh ướt đẫm, biểu tình âm lãnh, khuôn mặt tuấn mỹ tái nhợt vặn vẹo dữ tợn, giao thủ cùng Lý Duyên Tỷ hai chiều rồi tách ra, hắn thở hổn hển, con mắt đăm đăm nhìn Bách Hợp, một mặt xé tay áo xuống cột lại mái tóc ướt sũng, trường kiếm đỏ thẫm bị hắn cắn lấy giữ ngang, thân kiếm có lẽ đã cắt một vết trên môi hắn, gương mặt trắng bệch của hắn đối lập với đôi môi dính máu, nhìn rất dọa người.

Mà lúc này huynh đệ Lý Chiêu Thành từ rất xa chạy về, cuối cùng vẫn muộn, lũ lụt đổ xuống một kiếp này, toàn bộ thành Tử Tiêu đã bị chôn trong biển nước, hai huynh đệ cố gắng cứu người, nhưng lúc này rõ ràng cứu không được bao nhiêu người nữa. Thành Tử Tiêu giờ đây tổn thất thảm trọng, cơ nghiệp mấy trăm năm trong phút chốc bị hủy hoại, dân chúng trong thành đại lượng thương vong…Lý Chiêu Thành mắt đỏ ngầu lên. Ông mò lên được một đệ tử liền ném tới tàng đại thụ cách đó không xa, Lý Chiêu Dương bỗng kéo ông, quay đầu liền thấy trên không trung đang là trận chiến giữa Mộ Dung Thùy Thanh và Lý Duyên Tỉ.

“Cứu mạng…”

Mộ Dung Tương Nhi lúc này hoa dung thất sắc, ả theo Lý Chiêu Thành đi gấp trở về, vốn tưởng rằng chuyến này mình sẽ được ở lại, ai ngờ chưa tới được bên ngoài thành Tử Tiêu, không biết sông suối trên núi từ chỗ nào bộc phát đã vọt tới, côta ngồi trong xe ngựa bị va đập cho ngã trái ngã phải, con ngựa chấn kinh dốc sức liều mạng giãy dụa. Thùng xe vốn làm từ gỗ có thể nổi lên được, nhưng nước chảy đến quá nhanh, hơn nữa con ngựa vốn nặng nề kinh hoảng giãy dụa, xe ngựa liền đó chìm xuống dưới. Mộ Dung Tương Nhi nhịn không được mà hô to. Trong xe Minh mẫu cũng đang chặt chẽ bám lấy tấm vãn gỗ, vừa há miệng liền bị uống mấy ngụm nước, cả người choáng váng, đầu ngửa lên phía trên, bản thân giờ đây cũng không lo nổi, cho dù nghe được Mộ Dung Tương Nhi kêu lên, làm gì còn hơi đâu mà cứu côta? Ngược lại Minh Diệc Khiêm ngồi bên ngoài xe ngựa, nghe được tiếng kêu của người trong lòng, cố gắng cắn răng nín thở. Một tay chặt đứt dây cương, giúp xe ngựa nổi lên, từ đó, hai nữ nhân trong xe mới bò lên phía trên chúi ra.

Nước chảy ngày một nhanh, xe ngựa cũng là trôi ngày một xa. Minh Diệc Khiêm chưa kịp hỏi Minh mẫu tiếng nào, theo bản năng quay qua Mộ Dung Tương Nhi:

“Tương nhi tiểu thư, người không sao chứ?”

Mộ Dung Tương Nhi lúc này mặt mũi chật vật, vật phẩm trang sức trên đầu đã sớm bị nước cuốn trôi không biết đi đâu, con mắt lúc này không mở ra nổi, làm sao đáp lại Minh Diệc Khiêm? Nội tâm côta đang kinh hoảng, nghe được Minh Diệc Kiêm hỏi ả có sao không, trong lòng lửa giận không tên bừng bừng. Tình huống hiện tại của mình kẻ ngu cũng nhìn ra được là không tốt, Minh Diệc Khiêm còn hỏi ả có sao không,ả há mồm muốn mắng chửi, một con sóng tấp qua, lấp đầy côta một miệng nước, ả vôi vàng gắt gao ngậm miệng lại, không dám mở miệng lên tiếng nữa.

Minh mẫu bám chặt vào mảnh ván vỡ của xe ngựa, phải dùng lực lớn, móng tay vốn được bảo dưỡng rất hài lòng suýt nữa bị lật. Toàn thân và tâm đều đau đớn. Bà lúc này trong lòng chợt nhớ về khi xưa bị người đuổi giết, cũng hoảng sợ như thế này, mang theo một trai một gái chạy nơi nơi không chỗ nương tựa, lúc ấy có Mộ Dung Phiếm đến cửu bà. Lần này con của bà mở miệng nhưng là hỏi Mộ Dung Tương Nhi có sao không. Mẹ ruột của hắn vô cùng vất vả bám vào mảnh ván vỡ của xe ngựa, theo nước chảy càng đi càng xa. Hắn lại thò tay chỉ nâng Mộ Dung Tương Nhi lên. Tình cảnh như thế khiến trong lòng Minh mẫu không hiểu dâng lên một trận rét lạnh.

Thế nước lên cao dần, cơ hồ sắp lên ngang bằng với sông đào bảo vệ bên ngoài thành, một khi nước dâng lên cao, thành Tử Tiêu lại ngập chìm trong lũ, bà mà bị cuốn vào sông, đến lúc ấy sợ là thần tiên hạ phàm cũng cứu không được. Bà thấy dân chúng thành Tử Tiêu ở trong nước giẫy dụa rồi bị cuốn vào dòng sông, nháy mắt biến mất, nội tâm sợ hãi khóc không nên tiếng, chỉ không ngừng nhớ kỹ tên nhi tử:

“Diệc Kiêm, Diệc Kiêm, cứu mẹ với…”

Có lẽ tiếng quát của Minh mẫu đã hấp dẫn lực chú ý của huynh đệ Lý Chiêu Thành, hai huynh đệ nghe được tiếng gọi ầm ĩ, hướng bên này lao tới, Lý Chiêu Thành túm Minh mẫu, Lý Chiêu Dương thì kéo Mộ Dung Tương Nhi lên. Mộ Dung Tương Nhi nguyên bản đang ôm chặt ván gỗ, dưới nước bám ván gỗ Minh Diệc Kiêm luôn luôn duy trì ả, để ả không bị nước cuốn trôi đi. Lúc này trên thân hai người đều ướt sũng, trên dòng nước không có chỗ đặt chân, Lý Chiêu Dương nhấc hai người bay lên cũng cảm thấy đã cố hết sức, lông mày thoáng nhíu lại. Mộ Dung Tương Nhi nhạy cảm cảm giác được cánh tay Lý Chiêu Dương căng cứng, vô số ý niệm trong đầu lóe lên, ả không chút nghĩ ngợi liền thả ván gỗ đang ôm trong lòng ra. Minh Diệc Kiêm vốn đang muốn đưa tay ôm vào chân ả, thế nhưng một khắc sau Mộ Dung Tương Nhi đưa chân liền đạp vào mặt hắn. Hắn vốn đang kiệt sức lại trúng một cước này, động tác ôm chân Mộ Dung Tương Nhi liền cứng đờ, cả người ngẩn ngơ, trên mặt lộ vẻ không thể tin, sau một giây thân thể của hắn thẳng tắp ngã xuống, “Bịch” một tiếng rơi thẳng vào lòng sông. Minh Diệc Khiêm cùng gương mặt chấn kinh và tuyệt vọng rất nhanh bị dòng nước bao trùm, một cơ hội kêu cứu hắn cũng không có, liền đã biến mất trong nước, không nhìn thấy nữa.

“Không…”

Minh mẫu chứng kiến cảnh đó, nghẹn ngào hét lên, bà đã tận mắt thấy Mộ Dung Tương Nhi đạp người đấy, nháy mắt đó đầu bà giống như bị người đập một gậy xuống, quá mức chấn kinh, hô xong nghẹn ngào, nửa ngày sau vẫn đang thẫn thờ.

Lý thị huynh đệ ném hai nữ nhân lên một cây đại thụ ổn định rồi, giữa không trùng Lý Duyên Tỷ và Mộ Dung Thùy Thanh trong khoảng thời gian này đã trải qua hơn mười chiêu, lúc này hai người đã tách nhau ra. Mộ Dung Thùy Thanh thở hổn hển, xiêm y vốn ướt đẫm của hắn, trải qua một phen giao thủ đã khô một nửa. Lý Duyên Tỷ mặc một thân nhuyễn bào màu bạc, như trước là bộ dáng phiêu phiêu như thần tiên. Hai người thực lực cân sức ngang tài. Nguyên bản, Lý Duyên Tỷ đối với Mộ Dung Thùy Thanh có áp chế nhất định, nhưng trong lồng ngực hắn lúc này đang ôm Bách Hợp, Mộ Dung Thùy Thanh cái tên điên này lại từng chiêu từng chiêu không chút lưu tình, lúc hắn phát hiện Lý Duyên Tỷ bảo vệ Bách Hợp còn hơn bản thân mình, liền không biết xấu hổ bắt đầu nơi nơi công kích Bách Hợp, tạo thành phiền toái nhất định cho Lý Duyên Tỉ. Bởi vậy đánh tới bây giờ, hai người đều không làm gì được đối phương.

Cách đó không xa, huynh đệ Lý thị bắt đầu vọt tới bên này. Nước trên thượng lưu sau khi đã bao phủ thành Tử Tiêu, lượng nước dồn nén đã giải phóng xong, thế nước dẫn hòa hoãn, những người dân chúng sống sót nhờ bám lấy cây cối lúc này bắt đầu bơi đi tìm địa phương trốn tránh, không cần huynh đệ Lý gia lại phải cứu giúp.

Nếu đợi đến lúc Lý thị huynh đệ ra tay hỗ trợ, như bây giờ hắn còn chưa thu thập được Lý Duyên Tỷ, lát nữa phụ tử hai người cùng lên trận, hôm nay hắn tuyệt nhiên không phải đối thủ của bọn họ. Hắn có lẽ thoát đi được, nhưng muốn đem Bách Hợp đi, đó là chuyện tuyệt không có khả năng. Mộ Dung Thùy Thanh nghĩ như vậy, trên mặt lộ ra vài phần hung hãn.

Hắn bố trí đã nhiều năm như vậy, hắn đã hao hết bao tâm huyết như vậy, thậm chí vì ngày hôm nay, hắn không tiếc nghịch luân phạm thượng, mạo hiểm đắc tội toàn bộ võ lâm, nếu như thất bại trong gang tấc, chẳng thà hôm nay giết chết cô ngay tại chỗ, ít nhất mình không chiếm được, cũng không thể để cô thuộc về tay người khác!

“Đã giết không được nàng, ta đây muốn hai người các ngươi chết tại chỗ này!”

Mộ Dung Thùy Thanh thở hổn hển nói mấy câu, quần áo trên người bắt đầu không gió mà bay, đại lượng linh lực trong cơ thể hắn bắt đầu tăng lên, công lực của hắn phút chốc không ngớt thâm hậu lên so với lúc trước. Con mắt của hắn phát đỏ, trường kiếm trong tay hắn phát ra ánh sáng màu đỏ diêm dúa lẳng lơ, thân thể hắn như cây cung khom lại, hăng hái lui về sau. Khuôn mặt Mộ Dung Thùy Thanh trướng đến đỏ bừng, gân xanh trên trán đều nổi hết lên. Sau đó, trường kiếm rời tay, như sao băng bay về hướng hai người Lý Duyên Tỷ.

Lý Chiêu Thành ở xa xa chứng kiến cảnh đó, đôi măt sung huyết, kinh hãi hô không thành tiếng. Lý Duyên Tỷ thở dài, hắn để Bách Hợp ngồi vững vàng, hai tay giang ra:

“Băng Phong Thiên Lý!”

Bốn chữ từ miệng Lý Duyên Tỉ chậm rãi vang lên, đại lượng linh lực trong cơ thể tuôn ra, không khí xung quanh cấp tốc hạ nhiệt độ, Băng Phong Thiên Lý là độc môn tuyệt học nằm trong Bắc Minh Áo Nghĩa của Lý gia, từ khi Lý thị thành lập Tử Tiêu Thành đến nay, ngoại trừ vị thành chủ đầu tiên, chưa có ai lĩnh hội được chiêu này, kể cả Lý Chiêu Thành. Nhưng Lý Duyên Tỷ không giống vậy, những vật hắn muốn lĩnh hội, chỉ cần điều kiện thân thể cho phép, hắn tự nhiên lĩnh hội được.

Đại lượng hơi nước hóa thành tuyết hoa lốm đốm rơi xuống, Mộ Dung Thùy Thanh bên kia phảng phất như dùng hết khí lực bị hoa tuyết vây lại, sau một khắc cả người hắn vẫn ở tư thế giương cung kia bị đóng băng sáng loáng. Lý Duyên Tỷ đột nhiên nắm chặt tay, một tiếng hô từ miệng vang lên:

“Phá…!”

Băng sương linh lực bị hắn khống chế phút chốc vỡ tan ra, hóa thành vô số đạo kiếm khí vô hình, âm thanh “Sưu sưu” liên tiếp. Mộ Dung Thùy Thanh bật tiếng kêu rên từ trong miệng, sắc mặt biến thành xanh trắng, thân thể hắn giống như vừa gặp phải hình phạt phanh thây xé xác, thoáng chốc da tróc thịt bong!

Nhưng bởi vì vừa bị băng bao bọc, thân thể lạnh lẽo cực độ, nên da thịt bị nứt ra mà vẫn  không có nửa giọt máu nào chảy xuống.

Bị thương nặng như vậy, Mộ Dung Thùy Thanh rốt cuộc không duy trì rổi thân hình giữa không trung, bắt đầu rơi xuống, Lý Duyên Tỷ đồng dạng đã hao hết linh lực tồn trữ trong người, ôm Bách Hợp hạ xuống. Thanh kiếm màu đỏ tươi kia vốn bị Lý Duyên Tỉ dùng linh lực định trụ đứng yên, giờ bắt đầu lao tới hắn, vừa vặn hắn rơi xuống liền tránh khỏi.

Tình cảnh hai bên được mọi người ở cách đó không xa nhìn thấy. Mộ Dung Tương Nhi lúc này hai tay bám trên tàng cây, chứng kiến tình cảnh này, trợn mắt há hốc mồm nói không nên lời. Mới vừa rồi theo Lý Duyên Tỷ gọi lên Băng Phong Thiên Lý, trong nháy mắt đó cảm giác được một cỗ lực lượng vượt qua thiên nhiên làm cho ả há miệng, trong mắt phảng phất chỉ còn lại một trời băng tuyết. Ả chưa từng nghĩ sẽ có người võ công có thể đạt tới trình độ như vậy, khách quan mà nói Lý Chiêu Dương tuy lợi hại, nhưng so sánh với Lý Duyên Tỷ mà nói, lại là không coi vào đâu rồi. Trong lòng nàng ta sinh ra vài phần ghen ghét, chứng kiến Lý Duyên Tỷ lúc rơi xuống còn ôm Bách Hợp trong ngực, oán hận không hiểu từ đâu xông lên đầu, ánh mắt lóe lóe. Trong lúc đó, có người chợt nắm lấy tóc ả mà hét lên:

“Trả mạng cho con ta!”

Mộ Dung Tương Nhi khi đó đã đạp Minh Diệc Kiêm rơi vào trong nước khiến Minh mẫu chồng chất oán hận và thống khổ. Bà được Mộ Dung Phiếm cứu, dẫn đôi trai gái gả vào Mộ Dung gia. Bà hết lòng nịnh nọt Mộ Dung Tương Nhi, xem Mộ Dung Tương Nhi như con đẻ, thậm chí bởi vì con gái ruột của mình thích vị hôn phu của ả, bà liền không chút do dự đáp ứng Mộ Dung Phiếm đem Minh Bách Hợp gả đi xung hỉ cho một vị thiếu thành chủ sắp chết, lúc con gái cùng Mộ Dung Tương Nhi phát sinh xung đột, bà đã đứng về phía Mộ Dung Tương Nhi. Thế nhưng mà, Mộ Dung Tương Nhi đã phá hủy hy vọng duy nhất của bà!

Đọc truyện chữ Full