TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bia Đỡ Đạn Phản Công
Chương 812: Gặp lại hệ thống cung phi (7)

Edit: Suly

Beta: Sakura

Người cùng đi theo bên người Bách Hợp, hầu hết những người này từ trong Đào phủ, nghe nói như thế Hồng Uyển nhịn cười đáp một tiếng, bọn người Vương thái hậu còn chưa kịp phản ứng thì Giang Mẫn Châu đã bị hai bà tử kéo lên, lúc này mặt nạ bình tĩnh giống như băng tuyết của nàng ta mới bắt đầu vỡ ra, cả người bắt đầu giãy, nàng ta tức giận đến sắc mặt đỏ tươi, nhưng bằng khí lực của nàng ta thì giãy giụa cũng chả được: “Đào Bách Hợp, uổng ngươi xuất thân từ danh môn vọng tộc, thật không ngờ ngươi thất lễ như vậy!”

“Quản giáo hạ nhân, phải dùng tới lễ nghi văn tự? Quý nhân quá mức coi trọng thân phận của mình rồi.” Sau khi trượng phu Giang Mẫn Châu chết, là bị công chúa Trường Bình dùng thân phận kỹ nữ tiến hiến vào trong cung, tuy nói nàng ta xuất thân danh môn, nhưng bởi vì tầng duyên cớ này, thân phận miễn cưỡng gãy một tầng, chẳng sợ người người đều biết lai lịch xuất thân của nàng ta, Ân Sở tự đắc sau cũng yêu nàng như chí bảo, nhưng bởi vì tiến cung không minh bạch, bởi vậy Ân Sở lại thích nàng, cuối cùng cũng phong nàng ta một cái Quý nhân.

Lúc này Bách Hợp lấy nàng ta so sánh với hạ nhân, khi nói chuyện trong giọng nói tuy không mang theo vẻ khinh thường, nhưng cô dùng thái độ ngả ngớn như vậy làm cho Giang Mẫn Châu nhường chỗ ngồi, thậm chí còn nói nàng ta là hạ nhân, coi nàng ta thành nô tài để quản giáo, quả thực còn làm cho Giang Mẫn Châu khó chịu hơn là cô nói một đống lời mắng người, miệng nàng ta cắn môi thật chặt, muốn tức giận mắng, nhưng thực chất từ nhỏ đã được giáo dưỡng lại để cho nàng ta mắng không ra, nàng ta muốn phản kháng nhưng lực lại không bằng người, tuy nói liều mạng giãy giụa nhưng vẫn bị người nhấc lên bỏ trên mặt đất bằn phương thức cực kỳ khuất nhục, tuy nói Giang Mẫn Châu cực lực chịu đựng không muốn khóc, nhưng nước mắt kia lại theo khuôn mặt chảy xuống dưới.

“Bành”Ân Mẫn nhìn thấy tình cảnh như thế. Trong lòng giận dữ, đợi đến khi Giang Mẫn Châu bị người kéo lên, nàng ta muốn đưa tay ngăn lại thì đã chậm, Giang Mẫn Châu là do nàng ta sau khi tìm được đưa vào trong cung, Bách Hợp cho người đuổi Giang Mẫn Châu ra khỏi chỗ, không khác nào ở trước mặt mọi người đánh vào mặt Ân Mẫn, lúc trước Ân thị không có phát đạt thì bị Đào Bách Hợp chèn ép thì cũng thôi, bây giờ đệ đệ mình cũng đã làm hoàng đế, Bách Hợp ở trước mặt mình vậy mà kiêu ngạo như vậy. Mình muốn là nữ nhân tôn quý nhất Đại Sở kia. Mình và Ân Sở chảy cùng huyết mạch, lúc này Bách Hợp lại vẫn dám tranh chấp với mình, Ân Mẫn mặc kệ Giang Mẫn Châu đãi ngộ thành cái dạng gì, nàng không chịu được tôn nghiêm của mình bị khiêu khích mạo phạm. Bởi vậy nàng ta thò tay đập đập lên bàn trước mặt. Thoáng cái đứng dậy rồi nghiêm nghị thét lên:

“Đào Bách Hợp, ngươi thật to gan!” Ân Mẫn nói xong, trong lòng còn chưa hết giận, muốn thò tay cào tới mặt Bách Hợp, động tác này của nàng ta hoàn toàn là vô ý thức, dưới tình huống giận dữ căn bản đã quên hiện tại mình cũng là quý nữ Đại Sở, công chúa phải làm mẫu, Bách Hợp nghiêng mặt lui qua bên cạnh, Ân Mẫn thò tay bị chụp hụt, cuối cùng tay rơi xuống cổ áo nàng, tiện tay một cái kéo cung trang rộng lùng thùng trên người Bách Hợp xuống, lộ ra mảng lớn da thịt trắng nõn nà.

“Công chúa Trường Bình thiện cảm độ -15, tự đánh mình bạt tai, hướng Trường Bình Công chúa nhận sai, lắng lại lửa giận của nàng, thành công khen thưởng chân thon dài thẳng tắp, thất bại không có trừng phạt.” Lúc này âm thanh hệ thống vang lên, Bách Hợp vốn không định để ý tới, ngay sau đó âm thanh hệ thống lại vang lên: “Tát Công chúa Trường Bình, làm cho nàng tỉnh táo lại, thành công khen thưởng kỹ năng thư pháp, thất bại không có trừng phạt.”

Lần này hệ thống hình như cũng bắt đầu nóng nảy, vậy mà cho hai cái lựa chọn hoàn toàn không đồng nhất, trong lòng Bách Hợp cũng bắt đầu trầm ngâm, hệ thống này xác thực quỷ dị, hình như nó đã phát hiện ra  mình bắt đầu liên tục duy trì tình trạng nhiệm vụ lúc ban đầu, bởi vậy mà học xong nghĩ lại, lần này vậy mà đồng thời tuyên bố hai nhiệm vụ, tát bản thân đương nhiên là không có khả năng, nhưng nếu đánh người khác một bạt tai vẫn là có thể, Bách Hợp ngoại trừ muốn đánh Ân Mẫn xả giận, quan trọng nhất, là nàng muốn thử dò xét điểm mấu chốt của hệ thống này, không biết về sau mình hoàn thành liên tiếp mấy lần, có thể giống như trong tưởng tượng của mình hay không, khen thưởng nhiều đồng thời, trừng phạt cũng tùy theo mà tăng lên.

Trước nhiệm vụ hệ thống yêu cầu mình xin lỗi hai người Vương thái hậu cùng Ân Mẫn thì đã bị Bách Hợp không chút do dự bác bỏ, lần này vừa vặn mượn Ân Mẫn đánh một bạt tai, xem thử suy đoán trong lòng mình có thật vậy hay không.

Nghĩ thế nên Bách Hợp không chút nghĩ ngợi liền giơ tay lên tặng cho Ân Mẫn một bạt tai!

Quần áo cô còn chảy xuống nơi cánh tay hơi nghiêng, nên Ân Mẫn không ngờ tới cô sẽ động thủ, nghe thấy được làn gió thơm phất đến chóp mũi mình, thậm chí Ân Mẫn còn đố kị hương khí trên người Bách Hợp. Cô là xuất thân Đào gia tôn quý nhất Đại tề, Đào thị nhiều chính là phương thuốc, chỉ Đào thị độc hữu phương thuốc bí truyền cổ thuật, rất nhiều đồ hoàng cung đại nội cũng không có, hương khí độc nhât vô nhị như vậy đại biểu cho thân phận cùng địa vị của một người, hương khí này trên người Bách Hợp, là bí cung của Đào thị, thanh nhã tựa hoa lan, nghe hương mà nhớ nữ nhân.

Nguyên bản Ân Mẫn còn nghĩ đến cuối cùng chính mình cũng có một ngày giống như Bách Hợp, có một khoản hương khí độc nhất vô nhị, làm cho người ta ở nghe thấy được hương vị này liền biết mình tới, trong mội khắc nàng ta còn đang ghen ghét, sau một khắc bàn tay rơi xuống trên mặt mình, “Bốp” một tiếng vang lên, nàng ta bị đánh xong còn quá mức kinh ngạc, thậm chí Ân Mẫn cũng không cảm giác được trên mặt có cảm giác đau đớn. Nàng ta không ngờ Bách Hợp  sẽ đánh mình, thẳng đến khi châu ngọc vốn cắm đầy trên đầu nàng ta, bởi vì dưới tác dụng ngoại lực, có một tóc giả lỏng ra, một cái kim trâm cài tóc sinh ra kẽ hở lung lay mấy cái, “lạch cạch” một tiếng rơi xuống mặt đất thì Ân Mẫn mới hồi phục thần trí.

“Ngươi dám đánh ta!” Bỗng chốc biểu tình nàng ta lộ ra có chút dữ tợn, thò tay qua muốn đánh trả, người phía sau Bách Hợp đã kịp phản ứng rất nhanh, mấy bà tử tiến lên giữ Ân Mẫn, âm thanh hệ thống trong đầu vang lên:

“Đinh! Đánh công chúa Trường Bình một bạt tai khiến nàng tỉnh táo lại, hoàn thành nhiệm vụ, khen thưởng kỹ năng thư pháp.”

Bách Hợp không có để ý tới âm thanh hệ thống trong đầu, cũng không chờ Vương thái hậu giật mình kịp phản ứng, liền nghiêm nghị phân phó:

“Hoang đường! Tống Trường Bình ra! Không có quy củ, hậu cung Đại Sở này, như thế nào lại để cho người ta nói đến liền tới, nói đi liền đi! Bản cung thân là chủ trong nội cung, sau này Trường Bình tiến cung, nhất định phải cho người tới đưa thẻ bài, nếu như sau này ai dám đưa nàng đi vào, nhất định nghiêm trị không tha!” Cô nói năng có khí phách, thị nhân và  cung nga cuống quít quỳ sát xuống, sợ hãi nói không nên lời, Ân Mẫn còn tức muốn giận mắng, nhưng không đợi nàng ta mắng ra miệng, tiếng nói Bách Hợp vừa dứt sau, mấy bà tử cũng không đợi nàng ta mở miệng, mang nàng ta ra ngoài, thẳng đến hồi lâu sau, Ân Mẫn lửa giận bốc lên tiếng chửi bậy cùng tiếng thét chói tai rất xa mới vang lên, tiếng gào thê lương hung hãn.

Lúc này Bách Hợp lại như là không có nghe được, Hồng Uyển thay cô thu thập vị trí Ân Mẫn vừa ngồi, cô phối hợp ngồi xuống, sắc mặt Vương thái hậu khó coi vô cùng, mím chặt môi nhìn chằm chằm Bách Hợp: “Tính tình Hoàng hậu thật lớn, bây giờ dám đánh nữ nhi của ai gia, qua mấy ngày, có phải nên đánh gương mặt ai gia này hay không? Ngươi…”

“Thái hậu, hôm nay bản cung chỉnh lý danh sách trong cung, phát hiện bên người Hoàng thượng sở hữu tám người hầu hạ, những cô gái này xuất thân ti tiện, khó trèo lên nơi thanh nhã.” Bách Hợp cũng không quản mặt Vương thái hậu kia tựa như muốn ăn thịt người, nói ra mục đích mình tới.

Nói đến hạ nhân bên người Ân Sở xuất thân ti tiện khó đăng nơi thanh nhã, thì trên mặt Giang Mẫn Châu lộ ra vẻ giận dữ, nàng ta cắn môi giãy giụa, hai bà tử lại mỗi người một bên ấn cánh tay của nàng ta, khiến nàng ta không giãy giụa được, Vương thái hậu vừa nghĩ đến tình cảnh Bách Hợp giáo huấn mình, lại nghĩ đến nữ nhi bị đánh một bạt tai sau đó bị đưa ra ngoài, trong lòng nén giận, lại nhìn bộ dáng Bách Hợp coi mình không ra gì,  mình vừa mới hỏi cô muốn làm gì, thì cô lại hờ hững, như trước nói lên việc nữ nhân hầu hạ bên người nhi tử.

Từ cổ chí kim, người nam nhân nào không phải ba vợ bốn nàng hầu? Nếu như ở nông thôn, nữ nhân hay nổi máu ghen giống như Bách Hợp, sớm bị đánh cho lăn về nhà mẹ đẻ, lúc trước Đào gia kiêu ngạo thì cũng thôi, nhưng bây giờ con trai của mình đã làm hoàng đế, Bách Hợp dựa vào cái gì còn có thể kiêu ngạo như vậy? Hiện tại bắt nạt trên đầu nữ nhi mình như vậy thì cũng thôi, bây giờ nhi tử có mấy nữ nhân cũng muốn quản, nếu không có Đào Bách Hợp hay đố kị, mình bây giờ đã sớm có con cháu thành đàn, hậu cung Đại Sở sao lại xuất hiện tình cảnh chỉ mỗi một người Đào Bách Hợp sinh hạ nhi tử?

Vương thái hậu nghĩ đến đây, trong lòng càng lúc càng đại hỏa, nhịn không được nặng nề vỗ cái bàn: “Ngươi câm miệng! Hoàng thượng tam cung lục viện vốn là chuyện thường, thế nào có thể tùy vào ngươi tới lắm miệng? Ngươi hay đố kị như vậy, lại vẫn dám tự xưng là xuất thân thế tộc môn phiệt…”

Nữ nhi xuất thân thế tộc môn phiệt không có nghĩa là sẽ không đố kị, huống chi tình huống Ân Sở như vậy, kỳ thực nếu không phải nguyên chủ ngu xuẩn, hắn vốn tương đương với ở rể, lúc trước nếu như Đào gia không tận tâm tận lực giúp hắn như vậy, giờ này ngày này Ân gia như cũ nhìn sắc mặt nguyên chủ sống qua ngày. Đáng tiếc một chữ tình, lại để cho lúc này Vương thị trèo lên mặt mũi.

Khóe miệng Bách Hợp vểnh lên, mí mắt rủ xuống che lại âm hàn trong mắt:

“Tuy nói hầu hạ qua Hoàng thượng, nhưng phần lớn danh phận cũng không cao.” Bách Hợp giống như là không nghe thấy Vương thái hậu khiển trách,tự mình nói: “Hoàng thượng đã động tâm tư, bản cung cũng không muốn ngăn lại.”

Thấy cô có vẻ không thấy được lửa giận chính mình, trong lòng Vương thái hậu càng như thiêu như đốt, bà ta răng cắn vang lên “Khanh khách”, cũng không nghe thấy câu phía sau của Bách Hợp, đang muốn trở mặt cho Bách Hợp một bài học, một khắc sau âm thanh hệ thống trong đầu Bách Hợp lại vang lên:

“Vương thái hậu thiện cảm độ -5, huỷ bỏ bảy tên kỹ nữ, thành công khen thưởng đôi mắt sáng mắt to, thất bại thì mất đi kỹ năng thư pháp.”

“Bây giờ trong cung thân phận nô tỳ hầu hạ Hoàng thượng quá thấp, bản cung chuẩn bị thương nghị cùng Thái hậu, chọn ngày thỉnh ma ma đi phủ đệ các đại thần, chọn người có tài mạo tiến cung hầu hạ Hoàng đế.” Bách Hợp nghe thấy tiếng hệ thống kia trong đầu, mím môi, ánh mắt yên tĩnh hướng Vương thái hậu nói một câu. Vương thái hậu vốn nổi trận lôi đình, nghe nói như thế không tự chủ được liền ngẩn ngơ, vậy mà thật lâu sau không thể phản ứng được, đầy ngập lửa giận ứ đọng trong miệng, phát tiết không ra lại nuốt không trôi.

Đọc truyện chữ Full