Đoàn Quế Lan và Thẩm Đằng Văn mới vừa đưa chân đạp lên cửa, ngay lúc đó thuyền bị phá hủy nên hai người cũng đứng không vững. Lúc này muốn lên bờ cũng quá chậm rồi, hai người thất kinh liếc mắt nhìn nhau, trong hốt hoảng, gào lên nắm lấy tay nhau liền rơi bõm xuống nước.
“Người đâu đến mau, mau cứu mạng!” Tiếng kêu thảm thiết, tiếng cầu xin tha thứ, âm thanh liên tiếp kêu gọi cứu mạng. Thừa dịp toàn bộ thuyền chưa chìm hẳn xuống nước, thân hình Bách Hợp nhẹ nhàng uyển chuyển như chim bay lên, mũi chân đặt lên đỉnh thuyền, thời gian chớp mắt, lập tức không thấy tăm hơi.
Vào lúc rơi xuống nước, Đoàn Quế Lan và Thẩm Đằng Văn hai người gắt gao nắm lấy tay nhau, xem đối phương giống như nhánh cây cứu mạng.
Lúc này bên bờ sông Hoài vô cùng ồn ào, bởi vì thuyền hoa bị hủy hoại cùng với các tỷ muội rơi xuống nước nên rất nhiều người hiếu kì kéo đến vây xem. Mới đầu Đoàn Quế Lan rơi xuống nước còn có chút kinh hoảng, nhưng rất nhanh liền có thể bình tĩnh lại. Nàng ta từ nhỏ đến lớn đều yêu thích ngao du ở bên ngoài, những chuyện các cô nương bình thường đã trải qua thì cô chưa từng làm, còn những chuyện các cô nương bình thường chưa từng thử thì phần lớn nàng đã trải qua.
Nàng xem đám nam hài lén lút bơi thì nàng cũng đã chơi qua, tuy rằng khi lớn dần thì không còn làm những chuyện khác người, nhưng việc bơi lội đơn giản thì nàng vẫn biết. Một khi đã trấn định lại, sau khi nàng nuốt hai ngụm nước, liền cố nén hô hấp, liều mạng đung đưa chân đạp mạnh. Thẩm Đằng Văn lại không giống nàng, từ nhỏ Thẩm Đằng Văn chỉ biết đọc sách, đọc chết sách, những chuyện khác như bơi lội nín thở nửa điểm hắn cũng không biết, nhanh chóng uống đầy một bụng nước, ý thức cũng dần dần mơ hồ. Đoàn Quế Lan vừa bắt đầu còn muốn tự mình chạy trốn, nhưng khi phục hồi tinh thần lại thì lại nghĩ tới vẫn còn đang nắm tay Thẩm Đằng Văn, giờ đã biết đã gây nên họa quá lớn, nếu Thẩm Đằng Văn xảy ra chuyện gì, sợ rằng lúc đó còn chưa tính Bách Hợp không ai thèm lấy, ngay vả bản thân nàng cũng bị ảnh hưởng, cả đời chịu cảnh ngây ngốc sống tại nhà mẹ bị người đời chỉ trỏ.
Hơn nữa Thẩm Đằng Văn lại đang liều chết ôm nàng, căn bản nàng vũng vẫy cũng không xong, nếu trơ mắt nhìn hắn chìm xuống không cứu, hơn nữa nàng ta cũng không có xấu xa như vậy. Nghĩ đến đây, Đoàn Quế Lan thầm nguyền rủa mấy câu, vẫn đưa tay cho Thẩm Đằng Văn níu lấy, mặt khác liều mạng bơi về hướng bờ sông.
Tuy thường ngày tính cách của Đoàn Quế Lan lẫm lẫm liệt không giống các cô nương bình thường, nhưng rốt cuộc thì vẫn chỉ là một nữ hài nhi, lúc này lại bị một nam tử xa lạ toàn thân đều ướt kéo kéo ôm ôm. Trước đó váy ngoài của cô lại bị quân nô xé đi rồi. Vào lúc này cũng khó tránh khỏi cảm thấy có chút xấu hổ. Cũng may hai người cách bờ cũng không xa, tuy rằng nàng ta phải mang theo một người, nhưng sức lực của Đoàn Quế Lan tốt hơn nhiều so với các cô nương bình thường, bởi vậy rất nhanh nàng mang theo Thẩm Đằng Văn bơi đến bờ sông. Bò lên bờ, nàng ta nhanh chóng kéo Thẩm Đằng Văn đang dần mất đi ý thức bỏ chạy.
Lúc này bên bờ sông Hoài loạn tung lên. Nguyên nhân là do rất nhiều người sau khi thấy có chuyện xảy ra liền kéo nhau đến xem náo nhiệt, những người biết bơi liền nhảy xuống nước cứu người, cũng có không ít người tự mình bò được lên bờ. Đoàn Quế Lan hành động cũng không làm người khác chú ý. Thường ngày nàng ta nhàn rỗi không có chuyện gì làm thì hay chạy nhảy khắp nơi trong Hoài thành, nên nàng vô cùng quen thuộc nhiều nơi trong Hoài thành. Sau khi lên bờ nhân lúc người khác không để ý, lôi kéo tên sắp chết Thẩm Đằng Văn này đến sau một ngõ hẻm vắng người, lúc này mới thấy yên ổn.
Nàng tự mình nôn ra nước, xem lại thấy Thẩm Đằng Văn giờ gần giống như người chết sắc mặt trắng bệch nằm trên đất, không nói tiếng nào, như đã mất đi ý thức, lúc này Đoàn Quế Lan mới bắt đầu cảm thấy có chút sợ hãi. Nàng ta thường càn quấy là một chuyện, trước giờ lại chưa từng gây ảnh hưởng đến tính mệnh người khác, bởi vậy nàng đưa tay đập đập hai má Thẩm Đằng Văn, mặt khác hoang mang hoảng loạn gọi: “Này, ngươi không sao chứ?”
“Ngươi không được chết, ô ô……” Nếu như Thẩm Đằng Văn chết rồi, là do chính nàng làm hại, quay về khẳng định Lưu thị sẽ không tha cho nàng.
Nghĩ lại lúc trước khi Bách Hợp cùng người họ Hà kết thân, do mình náo loạn đến tình cảnh như thế Lưu thị liền oán mình nhiều năm như vậy, nếu lần này nàng lại hại chết Thẩm Đằng Văn, Bách Hợp lại không xuất giá được, khẳng định Lưu thị sẽ oán nàng cả đời, huống hồ đả thương người và giết chết người là hai chuyện khác nhau, Đoàn Quế Lan cứ thế hô hô, lau nước mắt khóc nấc lên.
Phía sau ngõ hẹp không một bóng người, nàng cứ thế khóc to một trận, cũng không có ai tới an ủi nàng. Tiết trời vào thu nàng lại mặc y phục ướt nhẹp, tóc cũng ướt đẫm, lúc nãy ở dưới căng thẳng nên không cảm thấy, giờ tỉnh táo lại mới bắt đầu cảm thấy hơi lạnh, bên ngoài tứ phía không có ai, vắng vẻ đến đáng sợ. Đoàn Quế Lan dù có lớn mật đến mức nào thì cũng chỉ là một thiếu nữ mười lăm tuổi thôi, nàng đã không xem Thẩm Đằng Văn hợp mắt, nhưng giờ tình huống này xung quanh hắn chỉ có một mình nàng, nàng không kìm lòng được thấy có ít tình cảm với Thẩm Đằng Văn.
Huống chi là do chính nàng gây họa, bên người còn có một người biết chuyện, người này có cảm giác khó có thể dùng lời để diễn tả được Đoàn Quế Lan cũng không nói ra. Chỉ là tiến đến gần hắn một chút, nàng thấy Thẩm Đằng Văn nhắm nghiền hai mắt, tóc tai xiêm y đều ướt, khuôn mặt vốn vẻ nho nhã giờ lại trắng bệch không có chút gân xanh. Đoàn Quế Lan khóc xong một trận rồi dừng lại, đưa tay sờ tới gương mặt hắn: “Không nghĩ tới cũng không đến mức khó coi như vậy.” Cô cắn cắn môi, nhìn thấy dáng vẻ Thẩm Đằng Văn không có nhúc nhích, bắt đầu còn có chút thẹn thùng, sau lá gan cũng lớn thêm chút, đơn giản là nằm nhoài lên trên người hắn, cẩn thận quan sát hắn:
“Hừ! Da dẻ còn trắng hơn ta, đúng thật chẳng giống một trang nam tử!” Nàng lấy tay mình đặt lên một bên gò má Thẩm Đằng Văn, sau khi phát hiện da tay cô đen hơn da mặt hắn rất nhiều, thấy thẹn quá hóa giận véo mặt hắn, nàng cứ chìm đắm trong mấy hành động dở hơi của nàng, nên không có ý thức được lông mi của Thẩm Đằng Văn bắt đầu run lên.
Bởi vì rơi xuống chỗ nước không sâu, tuy rằng lúc đầu Thẩm Đằng Văn có uống chút nước bị bất tỉnh, nhưng lại nhanh chóng được người cứu lên, hơn nữa trong lúc Đoàn Quế Lan lôi kéo hắn thì hắn cũng nôn ra được một ít nước trong bụng, kỳ thực lúc hắn ở trong ngõ hẻm hắn cũng đã có chút thanh tỉnh, chẳng qua do tình huống hiện tại của hai người quá khó xử, nên không dám mở mắt ra, không nghĩ tới Đoàn Quế lại lại tự nhiên sờ mặt hắn thì không nói, lại còn kề sát hắn như vậy.
Thẩm Đằng Văn sống đến nay đã mười tám năm, ngoại trừ đi đến những nơi phong nguyệt bên ngoài, cũng chưa từng tử tế nói chuyệ với cô nương nào như vậy, chứ đừng nói đến quá thân cận như thế. Da thịt thiếu nữ mềm mại cùng hơi thở như hoa lan lướt qua trên khuôn mặt hắn, khiến trong lòng hắn ngứa ngáy một chút, hắn cố nén rung động trong lòng không dám lên tiếng, chỉ sợ dọa Đoàn Quế Lan khiếp sợ, lúc đó cả hai người đều sẽ thấy khó xử hơn.
Lại không nghĩ tới Đoàn Quế Lan nói da dẻ của hắn trắng hơn nàng, không giống một trang nam tử. Trong lúc nhất thời Thẩm Đằng Văn cảm thấy tức giận, nhưng lại vừa có chút buồn cười, nhếch môi, rồi vẫn nhắm nghiền mắt.
“Từ nhỏ đến lớn, cái gì nương ta cũng đều bất công tỷ tỷ, tỷ tỷ xinh đẹp hơn ta, trắng hơn ta, nghe lời hơn ta, nên nương thích tỷ ấy. Lần trước ta bị tỷ tỷ đánh, cũng không đỡ giúp ta, lần này tỷ tỷ lại có một vị hôn phu như vậy, còn nói ta sau này phải lấy lòng tỷ tỷ.” Thẩm Đằng Văn bắt đầu giả bộ hôn mê, vốn chỉ muốn hai người tránh khỏi tình huống ngại ngùng, không nghĩ tới sau khi Đoàn Quế Lan sờ soạng hắn một lúc, lại bắt đầu nói lên ý nghĩ của nàng. Nàng ta nói từ nhỏ có một tỷ tỷ ưu tú, là thống khổ đến nhường nào, nàng nói nương Lưu thị bất công, cho tỷ tỷ chọn một phu quân ưu tú, lại nói sau này nàng muốn gả đi cũng không xong. Thẩm Đằng Văn lúc đầu cảm thấy tính cách Đoàn Quế Lan hồ đồ như vậy quả thật có chút không giống như lời đồn đại, lúc này khi nghe được thiếu nữ ấy độc thoại nội tâm, lại có chút đồng tình với nàng.
Nhớ tới lúc đại cô nương còn chưa cùng hắn định ra hôn ước, cũng đã phái người theo dõi hắn, hắn vốn cảm thấy Bách Hợp đã mười bảy tuổi còn không gả đi được thì nhất định có vấn đề. Ở trên thuyền hoa hắn lại nghe được Đoàn Quế Lan thừa nhận nàng ta được Bách Hợp sai khiến theo dõi hắn, nên cũng nhận định tâm tư Bách Hợp ác độc, lúc này lại nghe Đoàn Quế Lan bộc bạch tâm sự, càng khẳng định suy đoán trong lòng là chính xác.
Tiều nha đầu này tuy làm việc lỗ mãng, nhưng có thể thấy tính tình thiên chân vô tà, tỷ tỷ lợi dụng làm nên sự việc ác độc như vậy, nhưng nàng lại ngây ngốc ào ào vì tình tỷ muội mà đáp ứng.
Thuyền hoa này là nơi xấu xa ra sao, lẽ nào đại cô nương lại không biết được sao? Cô nương đoan chính nhà nào sẽ dám đến nơi này? Nếu như sự việc bị phơi bày, danh tiếng cả đời Đoàn Quế Lan đều bị hủy hoại, trong chuyện này quả nhiên tâm tư đại cô nương ác độc, tiểu nha đầu này thực sự là quá ngu ngốc rồi. Đáng trách nhất chính là Lưu thị, rõ ràng là hai nữ nhi, lại một mực xem tâm tư như rắn rết của con gái lớn làm bảo vật, một vị nương tử nghe lời hiểu chuyện như thế này lại không biết quý trọng, con gái lớn độc ác thế mà bà ta cũng mặc kệ không quản, thật sự là quá ghê tởm rồi.
Lúc đầu trong lòng Thẩm Đằng Văn không chút nào để ý, lúc này lại nghe Đoàn Quế Lan nói qua chuyện cũ trong, càng ngày càng thương tiếc Đoàn Quế Lan. Thậm chí hắn bắt đầu cảm thấy bên dưới vẻ ngoài Đoàn Quế Lan hành sự phô trương, che dấu một trái tim hồn nhiên chất phác, tuy bề ngoài của nàng không được đẹp như đại tỷ, nhưng mà hồng phấn khô lâu, hắn cũng không phải người hời hợt, tâm hồn đẹp quan trọng hơn nhiều. Hắn cố nén cảm xúc kích động muốn ôm ngay tiểu cô nương này vào trong lồng ngực, một khi nam nhân nảy sinh thương tiếc với một cô nương, đó chính là bắt đầu của yêu. Đoàn Quế Lan không biết những điều này, thường ngày nàng không có bằng hữu tri tâm, những nữ hài tử đồng lứa đều xem nàng như người khác loại, không muốn chơi đùa với nàng.
Trong nhà Lưu thị chỉ biết nói nàng ngoan một chút, không nên đi ra ngoài gây rắc rối, lúc nàng ba tuổi đã không nói chuyện với tỷ tỷ, nên tình cảm hai tỷ muội đến giờ lạnh nhạt như vậy, nàng không có ai để kể lể, lúc này thấy Thẩm Đằng Văn vẫn còn đang hôn mê, liền liên tiếp nói với hắn. Sau khi nói ra cảm thấy trong lòng thư thái hơn nhiều, những oán khí ngập đầy lúc đầu đều đã phát tiết hết, xem Thẩm Đằng Văn như thùng rác trút giải buồn phiền xong, mới đứng lên:
“Được rồi, giờ trong lòng đã thấy thoải mái hơn, bình thường cũng không biết nói chuyện cùng ai.” Những lời này của cô vừa rơi xuống, trong lòng Thẩm Đằng Văn lại không khỏi dấy lên cảm giác thương tiếc, hắn cố nén ý muốn tỉnh lại để an ủi sự kích động trong nàng, lại nghe thấy Đoàn Quế Lan đưa tay chỉ đâm đâm tới gò má hắn:
“Ngươi không được nói cho người khác biết, hì hì, có điều nói cho ngươi cũng không sợ, ngược lại không ai khác biết. Được rồi, vị tỷ phu này ta nhận! Sau đó ngươi phải giúp đỡ ta nhiều hơn, lúc tỷ tỷ bắt nạt ta, ngươi phải thay ta đánh tỷ tỷ! Hơn nữa sau hôn sự, ngươi còn phải giúp ta làm chủ, nhanh chóng thi đậu cử nhân, làm được một chức quan.” Cô cười nói vui vẻ xong, trong lòng Thẩm Đằng Văn chỉ cảm thấy cô rộng rãi hoạt bát, ấn tượng đối với cô không khỏi tốt hơn, sau một khắc Đoàn Quế Lan thì thầm: “Thôi quên đi, nương nói ta không nhất định phải gả ra ngoài, ngược lại nếu không ai thèm lấy ta, sau đó ngươi phát tài rồi, ngươi lại là tỷ phu của ta, cũng sẽ phải nuôi ta!”
(-_-) ——————————————————————————————————(-_-)
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bia Đỡ Đạn Phản Công
Chương 1081: Tranh giành lang quân như ý 14
Chương 1081: Tranh giành lang quân như ý 14