Buổi sáng hôm nay, cha mẹ em gọi điện thoại đến đây hỏi thành tích học tập của em.” Chủ nhiệm lớp nói xong, mở ngăn kéo bàn làm việc ra, từ bên trong lấy một tờ giấy: “Em thi cấp ba thành tích không kém, có tên trong tốp 100, cho nên được phân đến lớp này, thế nhưng bây giờ đây là kết quả kiểm tra, thành tích của em giảm xuống rất nhiều, lớp học có sáu mươi người, em xếp thứ bốn mươi.” Chủ nhiệm lớp nói đến đây, ngón tay ở trên bàn gõ gõ: “Nghe nói em thích mua đồ, lại nhận một ít đồ đắt tiền của Tôn Minh Minh…”
Nói đến đây giáo viên chủ nhiệm dừng một chút, như là xắp xếp lại từ ngữ cho đúng: “Học sinh nhiệm vụ chủ yếu là học, thầy vẫn rất hy vọng các em về sau đều có thể thi đậu vào trường tốt, có tiền đồ tốt. Hiện tại cố gắng học tập, về sau còn nhiều cơ hội để thay đổi cách ăn mặc, nói không chừng có thể mua đồ còn đắt hơn Tôn Minh Minh.”
Chủ nhiệm lớp nói xong, liếc Bách Hợp một cái, thấy cô yên tĩnh đứng ở trước mặt mình, khuôn mặt như họa. Xác thực lớn lên rất xinh đẹp, giáo viên chủ nhiệm đã làm nhiều năm, chính mình cũng từng là học sinh, thành tích rất tốt, cũng có ngoại hình không tồi, nhưng diện mạo của Lạc Bách Hợp lại để cho người khác có ấn tượng sâu sắc. Cô gái tuổi này đúng là lúc không ổn định nhất rất khó khăn quản lý, có khi không chịu nổi sự hấp dẫn từ bên ngoài cũng khó tránh khỏi sẽ thay đổi, một khi đã thay đổi muốn kéo học sinh về quỹ đạo ban đầu sẽ không dễ dàng.
Nghĩ đến lúc sáng sớm cha Lạc Bách Hợp đã gọi tới điện thoại di động của mình hỏi thành tích học tập của Lạc Bách Hợp, lại đến Mễ Tương Đình muốn tố cáo, chủ nhiệm lớp thở dài, đang muốn nói chuyện, Bách Hợp lại nói:
“Thưa thầy, cũng không phải như vậy tháng thứ nhất sau khi khai giảng em phát huy chưa tốt, nhưng không có nghĩa là tháng thứ hai em cũng không cố gắng, em đi học lại rất chăm chú nghe giảng. Nhận đồ của Tôn Minh Minh là một cái dây cột tóc, có lẽ rất đắt nhưng cũng không phải không có lý do nhận của bạn ấy, là em thay bạn ấy sửa lại một cái váy. Bạn ấy cảm ơn em nên mới đưa nó cho em.” Bách Hợp nói xong, nghiêng nghiêng đầu, trên đầu cô buộc tóc đuôi ngựa có một sợi dây hình con ếch óng ánh rất đáng yêu.
“Nếu như thầy cảm thấy không thể nhận cái này, em có thể lấy nó xuống.” Bách Hợp nói xong liền đưa tay lên lấy sợi dây cột tóc ở trên đầu xuống, một mái tóc trơn bóng xinh đẹp thả trên bờ vai của cô, ánh nắng sớm xuyên thấu qua cửa sổ thủy tinh rơi vãi chiếu lên người cô, cô cúi thấp đầu. Thiếu nữ mang theo vài phần trẻ con hai gò má đầy đặn lộ ra thần sắc có chút nghiêm túc. Dù là giáo viên chủ nhiệm đã sớm biết học trong số những học sinh của mình thì Lạc Bách Hợp là người rất xinh đẹp, cũng đã sớm coi như những đứa bé này đối xử như những đứa trẻ bình thường, nhưng lúc thấy một hình ảnh như vậy, không thể không thừa nhận Lạc Bách Hợp thật sự rất xinh đẹp.
“Về việc em và Mễ Tương Đình gây trành cãi ầm ỹ là vì bạn ấy trước mặt người khác nói hươu nói vượn, thêm mắm thêm muối. Em mua khăn lụa là vì đã nhận đồ của Tôn Minh Minh cho nên mới mua khăn lụa sửa lại váy cho bạn ấy, có qua có lại, bạn ấy không biết lại cùng người khác nói bậy. Thế cho nên người kia mới gọi điện về nhà tố cáo với ba mẹ em. Ba của em không biết thực hư thế nào, chỉ biết nói em đã học thói xấu.”
Bách Hợp thản nhiên kể lại chuyện ngày hôm qua của mình cùng Mễ Tương Đình phát sinh mâu thuẫn nói ra, chủ nhiệm lớp không lên tiếng, lại nói tiếp: “Bỏi vì bạn ấy, tối hôm qua cha em đã gọi điện tới mắng em, em không đánh bạn ấy, chỉ là đuổi bạn ấy ra khỏi ký túc xá trong chốc lát đã là tốt lắm rồi. Bạn ấy phá hỏng thanh danh của em, còn có mặt mũi mà tố cáo em, em còn chưa tố cáo bạn ấy cả buổi tối hôm qua khóc lóc ầm ỹ làm em cả một đêm chưa ngủ được bao nhiêu.”
Lúc cô nói lời này, biểu hiện không có chút nào nói đùa.
Chủ nhiệm lớp thấy vẻ mặt cô thành thật kể lại chuyện tối qua của cô và Mễ Tương Đình, nghĩ kỹ lại buổi sáng hôm nay Mễ Tương Đình lúc đến tố cáo còn mang một đôi mắt sưng đỏ đến tìm hắn, lúc này đột nhiên lại có chút buồn cười, lại có chút đau đầu.
“Được rồi, được rồi…”
“Thầy giáo…” Chủ nhiệm lóp còn chưa nói hết, một giọng nói đã cắt ngang lời ôngđịnh nói. Hai người trong phòng liền quay đầu lại nhìn, liền thấy được Phù Doanh đang đứng tại của phòng, ánh mắt đang nhìn trên người Bách Hợp. Hôm nay anh mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh da trời, vạt áo nhét vao trong chiếc quần jean màu trắng mờ, nổi bật lên cặp chân thon dài thẳng tắp. Vô cùng đơn giản mà lộ ra sạch sẽ nhẹ nhàng khoan khoái, anh vừa mở miệng đã cắt đắt câu nói của giáo viên chủ nhiệm, ánh mắt lúc nhìn thấy Bách Hợp xõa mái tóc xuống đã trầm xuống rồi. Từ trước tới giờ cô toàn cột tóc đuôi ngựa lên, lúc thả tóc không nhiều lắm, ngẫu nhiên một lần nhìn thấy liền đặc biệt ấn tượng, thật không nghĩ đến lần đầu thấy thế nhưng lại là trong văn phòng giáo viên chủ nhiệm, Phù Doanh mấp máy khóe miệng: “Tiếp theo là tiết Anh văn đúng không ạ?”
Thời khóa biểu của lớp học cũng đã sớm đưa vào trong chương trình máy tính rồi, bảng đen bên cạnh màn hình cũng có thể tới đó xem được, trước lúc bắt đầu tiết thứ nhất giáo viên chủ nhiệm đã nói qua tiết toán học có vài điểm quan trọng muốn nói đến, lúc này Phù Doanh đã biết rõ còn cố hỏi. Nghĩ đến chuyện ngày hôm qua anh vàBách Hợp chịu phạt đứng chung một chỗ, sau đó hai người còn trốn học, đúng lúc này lại tới phòng chủ nhiệm, làm sao mà ông không biết anh đến giải vây cho Bách Hợp chứ.
“Tiếp theo là tiết toán học, có vài điểm quan trọng cần nói để các em chú ý một chút.” Thấy Phù Doanh, chủ nhiệm lớp từ trên ghế đứng dậy đi ra lại liếc nhìn Bách Hợp đang cúi đầu: “Được rồi, các em về lớp trước đi, Lạc Bách Hợp em cố gắng ôn tập thật tốt, tranh thủ tháng sau kiểm tra phải tiến bộ một chút.”
Bách Hợp còn chưa nói lời nào, Phù Doanh đã gật nhẹ đầu trả lời: “Em sẽ giúp bạn ấy ôn tập.” Anh cũng đã nói như vậy rồi, chủ nhiệm lớp cũng chỉ có thể bất đắc dĩ thả người thôi. Bách Hợp theo anh từ trong văn phòng đi ra, lúc đi đến bên cạnh Phù Doanh anh kéo tay cô, lúc này đã đến giờ lên lớp tự học, trong phòng học phần lớn học sinh đã đi qua đó rồi, ở đây còn lại không nhiều người lắm, rất nhiều học sinh vội vội vàng vàng đi ăn sáng, Phù Doanh đưa tay chạm vào mái tóc của Bách Hợp: “Nói chuyện gì rồi?”
“Cha em tối qua đã gọi điện thoại tới, mắng em yêu sớm rồi.” Bách Hợp ngẩng đầu nhìn anh một cái, anh tự tay lấy mấy sợi tóc rủ xuống tại gò má cô ra phía sau tai, động tác của Phù Doanh tự nhiên mà thân mật, cô cũng không có ngăn cản, ngoan ngoãn để cho anh đụng chạm. Đầu ngón tay anh lúc đụng phải lỗ tai của cô cũng không buông xuống, ngược lại đứng tại chỗ, nghe thấy Bách Hợp nói như vậy, anh dừng lại một chút, ra hiệu cho Bách Hợp quay lưng lại: “Sau đó thầy giáo tới tìm em?”
Anh chỉ vuốt vuốt tóc, chỗ mấy sợi tóc hơi rối có đầu ngón tay xẹt qua một lúc, Bách Hợp còn chưa kịp kêu đau, anh đã rút tay lại rồi. Bách Hợp lắc đầu, trong lớp học các bạn học thấy cảnh hai người như vậy đều thỉnh thoảng vụng trộm nhìn tới: “Không phải, còn có ngày hôm qua em đã đuổi Mễ Tương Đình ra ngoài.”
Phù Doanh nghe xong những lời này khóe miệng không nhịn được vểnh lên. Bình thường cô thoạt nhìn lạnh nhạt, không nghĩ tới cũng có thời điểm hung hãn như vậy, đáng tiếc anh không thấy được bộ dạng trừng mắt đuổi người ngày hôm qua của cô. Lúc này chỉ nghe Bách Hợp nói lại đều cảm thấy thú vị, anh cũng thả tóc Bách Hợp xuống, thấy cô đang cầm sợi dây cột tóc trong tay, hình như là của ai cho cô. Mí mắt anh rủ xuống, nghĩ nghĩ, thò tay vào trong túi quần lấy ra một chiếc khăn tay được gập chỉnh tề, rũ ra buộc lại tóc đuôi ngựa cho cô. Lần đầu tiên anh buộc tóc cho người khác, buộc cũng không được tốt lắm, hơn nữa vừa rồi không dùng lược, tóc còn nhiều chỗ chưa chải lại cho mượt, nhưng cũng may tóc Bách Hợp rất đẹp bởi vậy mà cũng thấy tạm được.
“Không thích cậu ta?” Phù Doanh hỏi một câu, lần đầu tiên thay người khác buộc tóc, tóc cô rất đẹp lúc sờ trong tay cảm xúc rất tốt, lúc này thấy tóc của cô đã buộc càng cảm thấy thỏa mãn, anh không nhịn được rút điện thoại từ trong túi ra chụp ‘Tách tách’ một cái. Bách Hợp nghe thấy tiếng động thì quay đầu lại, giơ tay lên cầm tay anh, Phù Doanh tùy ý để Bách Hợp cầm tay mình, cô xem điện thoại trên tay mình một chút rồi đẩy ra. Cô tìm thấy ảnh chụp, chỉ thấy ảnh chụp lúc anh một tay còn đặt trên đầu vai cô, tuy nhiên nhân vật chính lại là phần tóc đuôi ngựa kia, hai người đều không có cười rạng rỡ, nhưng lại như trước có thể nhìn thấy cánh tay để lên vai rất thân mật. Anh rất thích tấm hình này, Bách Hợp nhìn thoáng qua, lại như trước mở ra để thấy tấm hình anh chụp cô lúc ăn tối hôm qua, cô biểu cảm có chút ngốc, trừng mắt liếc anh một cái, nhưng cuối cùng vẫn không có xóa, rút tay lại.
“Cũng không phải không thích dù sao em đoán cô ta cũng không ngốc nổi nữa, nếu như còn tiếp tục giả vờ, lần tới nếu cô ta dám tố cáo, em còn đuổi cô ta ra ngoài, xem cô ta còn có thể ở lại được mấy lần.” Bách Hợp nói xong, nghĩ đến tính cách âm hiểm xảo trá của Lý Duyên Tỷ, cũng sợ hãi anh lại ra tay giúp đỡ: “Anh không cần lo đâu, đây là chuyện giữa nữ sinh với nhau.” Mễ Tương Đình tối đa cũng chỉ là cảm thấy chán ghét, cũng không đến mức quá xấu, Bách Hợp cũng lo lắng Lý Duyên Tỷ ra tay sửa trị cô ta, bởi vậy mới nói trước một câu, Phù Doanh dừng một chút mới gật đầu không nói gì.
Bữa sáng lúc hai người tới căn tin thì đã muộn, Bách Hợp cũng không phải về ký túc xá, hai người lại ở trong phòng ăn trộn một chút đồ ăn ngồi vào bên ngoài chỗ mấy khóm hoa ăn, vửa lau miệng xong, tiếng chuông vào học lần thứ nhất đã vang lên.
Ngày đó sau khi giáo viên chủ nhiệm nói chuyện với Bách Hợp thì Mễ Tương Đình sẽ rất nhanh dọn đi rồi. Do phòng ký túc xá của các bạn học cùng lớp đã đầy rồi, cô ta bị xếp vào trong một phòng ký túc xá của năm hai, phòng ký túc xá của mấy người Bách Hợp còn trống một chỗ. Đã không còn Mễ Tương Đình gây rối, Chu Trạm có đến tìm Bách Hợp vài lần, lần trước cha Lạc gọi điện thoại về sau Bách Hợp không để ý tới cậu ta nữa. Một hồi lại thấy cậu ta quay đầu bỏ đi, cậu đã tới nhiều lần, một lần so với một lần càng thêm thất vọng.
Cuối tuần sau khi Tôn Minh Minh trở về quả nhiên đã mang đến cho Bách Hợp một bộ sườn xám, nói là để cho cô hỗ trợ sửa lại một chút, cái này là váy của mẹ Tôn Minh Minh đấy, lần này sẽ không giúp không. Mẹ của Tôn Minh Minh đã hứa nếu sửa lại đẹp thì nhất định sẽ trả công. Bách Hợp thừa dịp thời gian nghỉ bình thường mang sườn xám sửa lại chỗ bả vai, chỗ cổ áo thay sợi chỉ nhỏ, thêu một chút, lại thêu thêm ở vạt sườn xám, bên trái bên phải còn dùng hình lá thêu. Cho đến hôm thứ hai Tôn Minh Minh quay lại đã đưa cho Bách Hợp hai nghìn tệ, nói mẹ mình rất hài lòng về chiếc sườn xám đã sửa, nói lần sau sẽ tìm cô làm tiếp.
Cha Lạc từ sau cuộc gọi lần trước, vẫn chưa gọi điện thoại lại cho Bách Hợp, hơn ba tuần rồi, nếu là lúc trước cha Lạc nhất định sẽ gửi tiền trước thời gian cho Bách Hợp, thế nhưng đến cuối tháng rồi, cha Lạc vẫn chưa gửi tiền tới, hiển nhiên vẫn còn tức giận, muốn dùng cách này buộc cô phải nghe lời.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bia Đỡ Đạn Phản Công
Chương 1166: Cô gái ham hư vinh 14
Chương 1166: Cô gái ham hư vinh 14