Không bằng cả đồ vô dụng ư?
Còn không phải à, Tống Hãn lúc này hai chân cắm vào trong bùn đất, toàn thân ướt đẫm bùn lầy, thở hổn hển không ngừng, trông giống như đang quỳ gối xuống vậy.
“Muốn chết à!” Tống Hãn đã biết cô gái ở trước mắt này chính là cô gái ngốc của Diệp gia Diệp Lăng Nguyệt.
Ánh mắt hắn nghiêm lại, mặt bực bội đến tím tái, đầu gối hắn đột nhiên dùng lực nhảy một cái bay lên không trung.
Mấy tên thị vệ của Tống gia thấy thiếu gia nhà mình bị xỉ nhục, ba bốn người chồm lên như sói đói.
Đâu ngờ Diệp Lăng Nguyệt sớm đã có chuẩn bị, dưới chân nàng lướt lên một bước, chỉ một cái phẩy tay đã tóm lấy một tên hộ vệ của Tống gia hất về phía Tống Hãn.
Tống Hãn không kịp thu quyền, một đấm đánh gãy mấy cái xương của hộ vệ nhà mình.
“Ồ, Tống nhị thiếu gia không bằng người ta, lúc này còn muốn dùng hộ vệ nhà mình để trút giận nữa.” Diệp Lăng Nguyệt vừa nói vừa cười, thân hình di chuyển như linh xà.
Chỉ thấy nàng lách người, hai tên thị vệ của Tống gia va chạm vào nhau, cả hai phát ra tiếng kêu thảm thiết rồi lăn lộn trên đất.
Lúc này, Tống Hãn đã chồm qua nhưng Diệp Lăng Nguyệt nhìn thấy rất rõ, tay hóa quyền thành chưởng, phất qua cánh tay của Tống Hãn, hắn chỉ cảm thấy cánh tay giống như gặp phải một lực hút không thể kháng cự, chân lảo đảo.
Diệp Lăng Nguyệt cười lạnh lùng, cũng không thả Tống Hãn ra, cổ tay vừa hất vừa kéo. Một người đàn ông to lớn gần sáu mươi lăm ký như Tống Hãn bị nàng ném ra rồi lại bị nàng kéo trở lại.
Cứ qua lại như vậy, Tống Hãn sớm đã không còn khí thế mạnh mẽ như trước đó, mấy thị vệ Tống gia của hắn cũng đều ngã rạp dưới đất khóc la, bộ dạng đó nhìn vào thật là khó coi.
Diệp Thanh và Diệp Ninh ở bên cạnh cũng nghẹn họng nhìn trân trân, Diệp Lăng Nguyệt trở nên lợi hại như vậy từ lúc nào thế?
Ở trên Tộc Thí nàng chỉ mới có tu vi Luyện Thể tầng bốn thôi mà?
Đối thủ của nàng là Tống Hãn với Luyện Thể tầng sáu, ở trong tay Diệp Lăng Nguyệt hắn lại giống như một người rơm vậy, mặc cho Diệp Lăng Nguyệt điều khiển.
Thực ra Diệp Lăng Nguyệt và Tống Hãn đều là Luyện Thể tầng sáu, luận về nguyên lực thì Tống Hãn không kém hơn Diệp Lăng Nguyệt, chỉ là trước đó hắn bị kinh sợ trên lưng ngựa nên bị lép vế rồi lại bị quái lực của “Niêm Hoa Toái Ngọc Thủ” của Diệp Lăng Nguyệt hút chặt, tay chân bị cản trở nên chỉ có thể chịu trận mà thôi.
“Dừng tay!” Một tiếng gào thét tựa như sấm sét, khiến mấy người Diệp gia bất giác đều nhìn qua.
Được lắm, trợ thủ đến rồi.
Diệp Lăng Nguyệt thu lại nguyên lực, Tống Hãn ngã bịch một tiếng lên mặt đất.
Xung quanh lặng ngắt như tờ, từng đôi mắt đều tập trung lên người Diệp Lăng Nguyệt.
Tống Hãn lúc này mới nhìn rõ, cô gái ngốc Diệp gia lại là một tiểu mỹ nhân rất xinh đẹp.
Chỉ thấy nàng mặc một bộ võ phục có tay áo rộng khá mới, lưng eo thắt chặt, đón gió bay bay. Trên gương mặt hình trái tim, cái mũi nhỏ mà thẳng, lông mày thanh tú, hai bím tóc được tết tùy ý buông xuống bên người rất hiền thục.
Lại nhìn bên cạnh nàng, không giống với các tiểu thư thiếu gia bình thường tham gia buổi săn bắn, nàng không mang theo hộ vệ tùy tùng gì cả, chỉ mang theo một chú chó trông có vẻ ngốc ngốc.
“Ngươi chính là Diệp Lăng Nguyệt con gái của Diệp Hoàng Ngọc? Bọn họ đều là do ngươi đả thương à?” Người đến là mấy thanh niên trẻ tuổi, họ đều cưỡi ngựa, kẻ hỏi chuyện là một người lớn tuổi nhất trong đó. Hắn mày rậm mắt hổ, trông khí thế rất không tầm thường.
Lúc hắn nhìn thấy Diệp Lăng Nguyệt cũng không xuống ngựa, chỉ từ trên cao nhìn xuống với vẻ mặt kiêu ngạo.
“Không sai.” Trong lời nói của Diệp Lăng Nguyệt không có chút khách sáo nào.
“Gan ngươi cũng lớn thật đấy, dám xỉ nhục người của Tống gia ta như vậy!” Trong mắt người đàn ông lớn tuổi nhất đó hiện lên một vẻ tức giận.
“Gan nhỏ mà đến tham gia săn bắn gì chứ? Chi bằng về nhà làm đứa trẻ bú sữa cho rồi.” Diệp Lăng Nguyệt lạnh lùng giễu cợt một tiếng.
“Ngươi là cái thá gì, ngay cả Diệp Lưu Vân ở đây cũng không dám nói chuyện với ta như vậy.” Người đàn ông đó bị một câu nói của Diệp Lăng Nguyệt kích động, nổi giận đùng đùng, nếu không phải dựa vào thân phận thì hắn lập tức muốn ra tay đánh chết nha đầu liều lĩnh này.
“Tống Quảng Chi, ngươi thì là cái thá gì, dám nói chuyện với người của Diệp gia bọn ta như vậy.” Diệp Thánh và mấy người bước nhanh qua đó.
Họ vừa hay nhìn thấy cảnh này, tưởng rằng là Tống gia làm khó đám người Diệp Lăng Nguyệt nên quát lớn một tiếng rồi đi tới.
“Diệp Thánh, ngươi đến đúng lúc lắm. Ngươi dẫn đội kiểu gì thế, nha đầu này vô cớ ra tay đả thương mấy người của Tống gia bọn ta.” Tống Quảng Chi là huynh trưởng của Tống Hãn, cũng là con trưởng của Tống Vạn Sư. Hắn có thiên phú luyện võ cực cao, tuổi còn trẻ mà đã là Luyện Thể tầng tám, trong thế hệ người trẻ của Tống gia là người đứng đầu xứng đáng.
Mấy năm nay hắn đều học võ ở bên ngoài, không ngờ buổi săn bắn lần này lại đột nhiên trở về.
“Lăng Nguyệt, đây là chuyện gì vậy?” Diệp Thánh nhíu mày, Diệp Lăng Nguyệt mà hắn biết không phải là người gây chuyện thị phi.
“Vừa nãy trên đường đến đây, Tống Hãn bọn họ cưỡi ngựa nhanh như tên bắn, làm bùn đất bắn tung tóe lên người muội. Muội chẳng qua là dùng cách của người trả lại cho người thôi.” Diệp Lăng Nguyệt chỉ chỉ vào mấy chỗ bùn đất trên váy.
Nàng không nói còn được, vừa nói xong thì Diệp Thánh và Tống Quảng Chi nhìn qua, thấy trên váy của Diệp Lăng Nguyệt đúng là có mấy vết bùn lớn bằng hoa mai.
Rồi lại nhìn Tống Hãn, mặt mũi bầm tím không nói, răng cửa cũng gãy ba cái, toàn thân đầy bùn, ngay cả mặt cũng không nhìn rõ, giống y như con khỉ bằng đất vậy. Mấy tên thị vệ của hắn càng thảm hơn, vừa què giò vừa gãy tay.
Không nhìn ra, Diệp Lăng Nguyệt có dáng vẻ yếu đuối mà ra tay còn hung tợn hơn cả đám lưu manh.
Diệp Thánh cố nhịn sự thôi thúc cười lớn ra tiếng, âm thầm quay về phía Diệp Lăng Nguyệt làm động tác tay “bội phục bội phục”.
Khóe miệng của Tống Quảng Chi giật giật, muốn nổi giận.
“Diệp hiền điệt, Tống hiền điệt, chẳng qua là việc làm nóng người trước buổi săn bắn thôi mà, hai vị hà tất để trong lòng.” Một ông già mặt mày hiền từ đi qua, lúc nhìn thấy ông già thì Tống Quảng Chi vốn dĩ vẫn còn vẻ mặt tức giận lập tức dịu lại, không dám làm gì cả.
Trưởng lão này chính là trấn trưởng Liễu Lão của Thu Phong Trấn, nói đến trấn trưởng Liễu Lão thì cả Thu Phong Trấn không có ai không biết, ông ấy là cao thủ Tiên Thiên duy nhất trên trấn. Lúc còn trẻ còn giữ chức Thiên Phu Trưởng trong quân doanh Đại Hạ.
Còn có tin đồn rằng, trấn trưởng và quân đội của Đại Hạ vẫn luôn có liên hệ.
Ai mà không biết, trong nước Đại Hạ, người mua huyền thiết thạch lớn nhất chính là quân đội Đại Hạ, vì vậy nên hai nhà Diệp, Tống không ai dám đắc tội với trấn trưởng.
Cũng bởi vì sự tồn tại của vị trấn trưởng Liễu Lão tựa như định hải thần châm này nên hai mãnh hổ Diệp gia và Tống gia những năm này mới giống như chú mèo con ngoan ngoãn thu mình ở Thu Phong Trấn, bình yên vô sự.
Diệp Lăng Nguyệt lần đầu được gặp vị trấn trưởng già này, chỉ thấy ông ấy râu dài tóc bạc, không giống người luyện võ chút nào, nhưng nhìn tia sáng lóe qua từ đáy mắt ông ấy thì người này cũng không phải là nhân vật đơn giản.
Có trấn trưởng Liễu Lão làm người hòa giải nên hai nhà Diệp, Tống chỉ có thể tạm thời dừng gây chiến. Một lát sau thì các võ giả, gia tộc khác của Thu Phong Trấn cũng lần lượt đến mấy người, chờ đến tầm giờ ngọ thì trấn trưởng Liễu Lão mới tuyên bố, buổi săn bắn của Thu Phong Trấn đã chính thức bắt đầu.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thần Y Khí Nữ: Quỷ Đế Ngự Thú Cuồng Phi
Chương 33: Diệp lăng nguyệt to gan
Chương 33: Diệp lăng nguyệt to gan