Mấy người kia đều ăn mặc giống nhau, áo xanh phương kịch, thắt lưng buộc một đôi tuệ thao màu vàng. Nơi vạt áo người cầm đầu còn in một vật kiểu đỉnh huy.
Khi mấy người đó vừa bước vào, Túy Tiên cư vốn đang náo nhiệt bỗng yên tĩnh lại.
“Là người của hiệp hội Phương Sĩ.” Tai Diệp Lăng Nguyệt rất nhạy bén, nghe được thực khách đang xì xào bàn tán.
Mấy người kia vừa bước vào cửa liền đi thẳng tới chỗ bàn của Diệp gia.
“Bàn này là chỗ ngồi của Hoàng Đại Sư. Mấy người các ngươi còn không mau nhường chỗ.” Bộ dạng nghênh ngang hống hách của bọn họ khiến cho mấy người Diệp gia có chút sửng sốt.
Diệp Thánh đang muốn tấn công thì bên này Diệp Hoàng Hiên âm thầm lắc đầu, nét mặt mang theo ý cười đứng lên.
“Thì ra là Hoàng Đại Sư, thật ngại quá. Chúng tôi sẽ chuyển chỗ ngồi ngay.” Nói xong, Diệp Hoàng Hiên vừa nói vừa cúi đầu hành lễ với người cầm đầu.
“Ta tưởng là ai, thì ra lại là Diệp Hoàng Hiên. Thế nào, lần này Diệp gia lại đưa đá huyền thiết vào thành? Nói cho ngươi biết, đừng có đem những thứ rác rưởi kia của Diệp gia đến hiệp hội Phương Sĩ, Hiệp hội Phương Sĩ không thu phế liệu dưới năm phần.” Hoàng Đại Sư kia là một Phương sĩ trong hiệp hội Phương Sĩ của Ly Thành. Trước kia Diệp Hoàng Hiên cũng có qua lại vài lần.
“Nhà ngươi đang nói năng kiểu gì vậy.” Diệp Thánh trẻ tuổi nóng tính nên muốn tranh cãi cùng Hoàng Đại Sư, nhưng bị Diệp Hoàng Vân ấn ngồi xuống.
Diệp gia vẫn còn chưa vững bước chân tại Ly thành, lúc này đắc tội hiệp hội Phương Sĩ cũng không phải là một hành động sáng suốt.
Diệp Lăng Nguyệt chậm rãi đứng lên, lúc đi tới bên cạnh tên Phương Sĩ, tay nàng run run lên, có cái gì đó rơi trên quần áo của hắn... Đến khi đám người của hiệp hội Phương Sĩ kia ngồi xuống gọi một bàn và bắt đầu ăn uống.
“Ngũ cữu, việc gì phải nhường đám người kia.” Mấy người Diệp gia lần nữa tìm một cái bàn và ngồi xuống, Diệp Thánh mặt đầy bất bình tức giận.
“Diệp Thánh, con phải nghe ngũ cữu, hiệp hội Phương Sĩ không phải là người mà Diệp gia ta có thể chọc vào.” Diệp Hoàng Hiên bảo bọn họ ngồi xuống. Hắn cũng biết Diệp Lăng Nguyệt và Diệp Thánh mới tới huyện thành, cũng chưa rõ tình hình huyện thành cùng với thế lực của các bên. Liền kiên nhẫn nói với hai người kia.
Bên trong nội thành Ly thành, không giống với núi Thất Tinh dựa vào Thu Phong trấn. Nơi đây buôn bán phát triển, các thể lực trong thành cũng phức tạp như rễ cây cổ thụ.
Bốn thế lực lớn mạnh nhất Ly thành ngoài phủ Thái Thú ra, thế lực dân gian thì có hiệp hội Phương Sĩ, Cư Kỳ Lầu, bangTam gia Sơn Hải, trong đó phủ Thái Thú và hiệp hội Phương Sĩ là khó chọc đến nhất.
Phía sau Phủ Thái Thú có thế lực của quân đội chống đỡ, hiệp hội Phương Sĩ thì khống chế và nắm giữ việc buôn bán hơn một nửa vũ khí đạn dược của Ly thành.
Vài năm trước, bởi vì mỏ sắt nhà Diệp gia chỉ có thể luyện ra huyền thiết tứ thành, nên hiệp hội Phương Sĩ vẫn luôn cự tuyệt không nhận.
Về phần lai lịch Phương Sĩ, nói ra e là rất dài.
Cái gọi là Phương Sĩ, chính là những nhóm người đặc thù tinh thông một chút thuật pháp, y, mệnh, tương, phác trong Đại Hạ quốc. Bọn họ không giống với những võ giả, võ giả tu luyện là nguyên lực, Phương Sĩ tu luyện chính là lực tinh thần.
Thông thường, Phương Sĩ chia làm chuẩn Phương Sĩ, Phương Sĩ và Phương Tôn. Trong đó, giới Phương Sĩ kia lại chia làm Nhất Đỉnh đến Cửu Đỉnh.
Vì quốc nội, người có thể tu luyện lực tinh thần rất ít, điều này cũng khiến cho Phương Sĩ càng khan hiếm hơn. Ở Đại Hạ, đều rất được sùng bái, địa vị có thể cao hơn so với một số ít những quan chức phổ thông.
Giống như là hội trưởng hiệp hội Phương Sĩ ở Ly thành, nghe nói là một gã Bát Đỉnh Phương Sĩ, ngay đến cả Thái Thú Ly thành gặp cũng phải lễ nhượng mấy phần.
Nói đến đây, Diệp Lăng Nguyệt cùng Diệp Thánh đã hiểu ra vì sao Ngũ cữu không dám động đến hiệp hội Phương Sĩ.
“Vị Hoàng Đại Sư kia mà các ngươi vừa mới thấy, hắn chính là một tên Phương Sĩ ở Ly thành, cũng thuộc hiệp hội Phương Sĩ của Ly thành. Trước kia khi Diệp gia chúng ta đem bán mỏ sắt Huyền Thiết cho hiệp hội Phương Sĩ, hắn là người phụ trách. Bởi vì chúng ta không chịu cho hắn lợi nhuận nên hắn vẫn luôn làm khó dễ cho Diệp gia ta.” Diệp Hoàng Hiên nói tới đây, không khỏi lắc đầu.
Trên thương trường, những thứ tà khí lệch gió kia, hắn quả thực cũng không muốn nói nhiều ở trước mặt tiểu bối.
Diệp Thánh nghe xong, mặc dù tức giận nhưng cũng chỉ có thể giấu ở trong lòng.
Về phần Diệp Lăng Nguyệt, sau khi nghe xong lai lịch của hiệp hội Phương Sĩ, lại là có điều gì đó suy nghĩ.
Thì ra chỉ cần tu luyện lực tinh thần là đều có thể trở thành Phương Sĩ.
Chẳng qua là không biết tu vi lực tinh thần của nàng bây giờ rốt cuộc đạt tới Phương Sĩ cấp nào, rốt cuộc là chuẩn Phương Sĩ hay là Nhất Đỉnh, Nhị Đỉnh Phương Sĩ. Có lẽ cũng chỉ có thể chờ đến sau khi đi tới hiệp hội Phương Sĩ mới biết.
Nhưng mà trước lúc đó, nàng vẫn còn phải chào hỏi tử tế với tên Hoàng Đại Sư kia.
Ánh mắt của Diệp Lăng Nguyệt di chuyển, khóe miệng nhếch lên, một, hai, ba... Trong lòng nàng nói thầm.
Trên bàn rượu, đám người Hoàng Đại Sư vừa uống rượu, vừa nói chuyện. Bất chợt hắn cảm thấy hơi ngứa mông, liền thuận tay túm một cái.
Nhưng càng túm lại càng ngứa. Hoàng Đại Sư đành phải buông đũa xuống, bên cạnh thì không có ai để túm. Nhưng lần túm này lại không như bình thường, ngứa biến thành đau, túm lần nữa lại túm phải một mảnh da thịt đầm đìa máu.
Càng túm lại càng đau đớn khó chịu. Cảnh tượng ấy, thật là đáng sợ.
Hoàng Đại Sư vô cùng sợ hãi, mấy người đi cùng hắn cũng cả kinh thất sắc.
“Nhanh, mau đưa Hoàng Đại Sư về hiệp hội Phương Sĩ đi.” Mọi người kinh hoảng thất thố, đỡ Hoàng Đại Sư đang kêu gào thảm thiết dậy, rồi chạy thẳng tới hiệp hội Phương Sĩ Ly thành.
Tận mắt chứng kiến cảnh tượng này, mấy người Diệp gia cũng há hốc mồm trợn mắt, tại sao mới trước đó mười lăm phút còn rất bình thường, mười lắm phút sau lại như trúng tà.
Diệp Lăng Nguyệt cười lạnh trong lòng, Diệp gia cũng không phải là dễ dàng đắc tội đến vậy, phải để cho tên Hoàng Đại Sư kia tự cho mình siêu phàm thử một chút sự lợi hại của độc Băng Ngưng.
Mới vừa nãy Hoàng Đại Sư nhục mạ Diệp gia ở trước mặt mọi người, Diệp Lăng Nguyệt trước khi đứng dậy đã rắc một chút độc băng ngưng trên quần áo của hắn.
Độc băng ngưng rơi vào bên trên mỏ sắt, sẽ khiến cho mỏ sắt hoặc là đất cát bị rỉ sét hủ hóa, nhưng nếu như độc băng ngưng với một nồng độ cao dính vào da thịt người, sẽ gây ngứa ngáy thối rữa, dùng tay túm thì thật sự khiến người ta sống không bằng chết.
Hoàng Đại Sư được người đưa đến hiệp hội Phương Sĩ, sau khi nghe thấy tiếng kêu thảm, một người đàn ông tuổi trung niên trong hiệp hội đi nhanh ra.
Người đàn ông ấy cũng mặc áo xanh phương kịch tương tự, eo buộc tuệ thao hoàng song, chỉ là không giống với Hoàng Đại Sư. Người vừa bước tới, trên vạt áo có thêu ba cái Đỉnh, rõ ràng là một Phương Sĩ tam đỉnh.
“Tống đại sư, ngươi mau đến xem xem, chúng tôi vừa mới cùng Hoàng Trí ăn cơm ở Túy Tiên cư. Hoàng Trí chưa ăn được mấy miếng đã gặp phải bộ dạng này.” Người đưa Hoàng Đại Sư tới, ai nấy đều sắc mặt khó coi, cũng không dám động đến Hoàng Đại Sư.
Trong quãng thời gian ngắn đưa tới đây, nửa thân dưới bên trái của Hoàng Đại Sư máu thịt đã be bét. Thịt rơi xuống thành mảng, máu chảy ồ ạt không ngừng, xương bên trong cũng đều biến thành màu xám xanh.
“Đúng là một loại độc mạnh, mau dùng phương Hạc thông báo tới hội trưởng Liêu.” Hoàng Đại Sư ở Ly thành đã lâu, đây vẫn là lần đầu tiên thấy loại độc dược lợi hại như vậy.
Loại độc như thế, Phương Sĩ tam đỉnh - Tống đại sư cũng không chắc sẽ chữa được.
Tống đại sư bèn sai người đưa Hoàng Đại Sư vào, đồng thời lấy ra một tiểu Phương Hạc gấp bằng giấy vàng, bên trên để lại mấy câu nói. Tiểu Phương Hạc liền rung cánh, từ hiệp hội Phương Sĩ bay đến một hướng khác của Ly thành.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thần Y Khí Nữ: Quỷ Đế Ngự Thú Cuồng Phi
Chương 53: Độc môn độc dược
Chương 53: Độc môn độc dược