TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thần Y Khí Nữ: Quỷ Đế Ngự Thú Cuồng Phi
Chương 82: Đại hội dã luyện (thượng)

Sa Chiến bị la rầy không nói tiếng nào.

Liêu hội trưởng xoay người đi lại, khi thấy Diệp Lăng Nguyệt thì vẻ mặt hòa hoãn không ít.

“Diệp tiểu bằng hữu, ngươi cũng tới à? Chuyện của Diệp gia ngươi lão phu gần đây mới biết. Ngươi yên tâm, lần này trong đại hội dã luyện tuyệt đối sẽ không xuất hiện loại chuyện như thế.” Chứng kiến hội trưởng của phương sĩ hiệp hội lại khách khí với một con nhãi ranh như vậy, Sa Chiến, Tống Nghiễm Nghĩa, Liên đại sư đều không khỏi giật mình.

Nhưng vì lần này có sự đảm bảo của Liêu hội trưởng nên bọn họ thật sự không dám ra tay.

“Liêu hội trưởng, ta vừa hay cũng có chuyện quan trọng muốn nói. Mấy ngày trước Diệp gia chúng ta phát hiện một Huyền Âm Ngọc Mạch ở trên núi Thất Tinh. Sau khi gia chủ cân nhắc thì quyết định hợp tác với hiệp hội Phương Sĩ, đồng thời mở rộng Huyền Âm ngọc Mạch.” Thấy Liêu hội trưởng, Diệp Hoàng Thành liền cung kính nói.

Liêu hội trưởng và Sa Chiến nghe xong đều vô cùng kinh ngạc.

Liêu hội trưởng cảm thấy kinh ngạc đương nhiên là vì Huyền Âm Ngọc Mạch, còn Sa thiếu bang chủ thì đang không ngừng chửi rủa ở trong lòng.

Diệp gia đáng chết, không ngờ lại chịu đem Huyền Âm Ngọc Mạch - một thứ khoáng sản trân quý như vậy chia sẻ với hiệp hội Phương Sĩ.

Sau khi xảy ra chuyện mấy ngày trước thì hai huynh đệ Diệp Hoàng Thành liền cùng nhau thảo luận.

Tống Nghiễm Nghĩa có thể nhờ Sơn Hải bang tương trợ, nhất định là có nguyên nhân đặc biệt, thảo luận tới thảo luận lui thì nguyên nhân chỉ có một, chính là Huyền Âm Ngọc Mạch.

Nếu không những tên ác ôn trong Sơn Hải bang làm sao có thể trợ giúp cho Tống gia đã thất thế.

Trước khi Diệp Hoàng Thành lên đường, Diệp Cô đã từng dặn dò qua, nếu ở Ly thành gặp phải nguy cấp mà cả hai huynh đệ đều không cách nào đối phó thì hãy đem tin tức về Huyền Âm Ngọc Mạch nói cho hiệp hội Phương Sĩ.

Diệp gia có thể đổi Huyền Âm Ngọc Mạch để lấy sự che chở của hiệp hội Phương Sĩ.

Dù sao với thực lực bây giờ của Diệp gia cũng chỉ là hoài bích có tội, không cách nào bảo vệ được Huyền Âm Ngọc Mạch.

“Chuyện này, đợi đến sau khi đại hội dã luyện kết thúc thì ta sẽ phái Phó Hội Trưởng cùng trở về Thu Phong Trấn với các ngươi. Nếu chuyện này là thật thì hiệp hội Phương Sĩ ta sau này tuyệt đối sẽ không bạc đãi Diệp gia.” Liêu hội trưởng cũng là  một con lão hồ ly, tâm tư của Diệp gia làm sao hắn lại không nhìn ra.

Nhưng hắn không hề nói ra, dù sao thì trai cò đánh nhau ngư ông đắc lợi, hiệp hội Phương Sĩ dù không kiếm được thì cũng sẽ không bị lỗ.

Việc này khiến cho Sơn Hải bang vô cũng tức giận, bọn họ vốn định cử một đám người sau khi đại hội dã luyện kết thúc thì đến Thu Phong Trấn giết chết Diệp gia, khiến cho Diệp gia trở tay không kịp.

Nào ngờ Diệp gia lại quyết định giải quyết tận gốc, liên thủ với hiệp hội Phương Sĩ, Huyền Âm Ngọc Mạch vốn dĩ đã đến tay nay lại bị vụt mất.

“Đại hội luyện kim sắp bắt đầu, chư vị hãy cùng ta đi đến Luyện Kim Đường ở lầu ba của hiệp hội Phương Sĩ, chuẩn bị các công việc liên quan đến việc luyện kim.” Liêu hội trưởng dứt lời,  phía bên Diệp gia, Diệp Lăng Nguyệt cùng Diệp Hoàng Thành liền đứng ra.

Còn phía Sơn Hải bang, Liên đại sư và Tống Nghiễm Nghĩa cũng đứng ra.

Thấy khuôn mặt xa lạ của Liên đại sư, Diệp Hoàng Thành không khỏi cau mày.

Vốn tưởng rằng Tống Nghiễm Nghĩa sẽ tìm Tống gia lão để làm quân sư, không ngờ lại tìm một người thanh niên.

“Người kia cũng là Phương Sĩ, hơn nữa lại không giống với Phương Sĩ bình thường, tu vi tinh thần lực của hắn không hề tầm thường.” Diệp Lăng Nguyệt nhìn ra sự nghi ngờ của Diệp Hoàng Thành nên cẩn thận nhắc nhở.

Diệp Lăng Nguyệt không có giao thủ với tên Liên đại sư này, nhưng nàng đã từng lấy trộm thanh chủy thủ của Liên đại sư.

Nàng cũng đã từng nghe qua, phương sĩ trong hiệp hội ở Ly Thành có thể mang vũ khí có tinh thần lực ở bên mình và có thể sử dụng tinh thần lực để khống chế vũ khí nhiều nhất cũng không quá năm người, trong đó bao gồm cả vị Liêu hội trưởng kia.

Nhưng lúc gặp được tên Liên đại sư này, nhìn qua thì chỉ là một tên phương sĩ bình thường, điểm này khiến Diệp Lăng Nguyệt từ trước đến giờ vẫn nghĩ không thông.

Bởi vì đại hội dã luyện nửa phong bế nên đám người Diệp Hoàng Hiên chỉ có thể trong phòng khách ở lầu một chờ đợi, vì đại hội dã luyện của hôm nay mà hiệp hội Phương Sĩ nghỉ buôn bán một ngày.

Lầu ba của hiệp hội Phương Sĩ bình thường đều không cho người ngoài ra vào, trong hiệp hội Phương Sĩ cũng chỉ có phương sĩ đang luyện chế Lam Văn đan dược hoặc là vũ khí Hoàng Giai mới có thể tiến vào Luyện Kim Đường.

Diệp Lăng Nguyệt và Diệp Hoàng Thành đi đến Luyện Kim Đường ở lầu ba, chỉ thấy nơi này đã có hơn 100 người đang đợi.

Những người này đều là từ những trấn ở phụ cận chạy đến, trong đó không thiếu những đại sư đã có kinh nghiệm rèn hơn hai mươi năm.

Dù sao người thắng trận trong đại hội luyện kim lần này sẽ được nhận những phần thưởng vô cùng phong phú, ngoài việc có thể trở thành người cung cấp huyền thiết cho quân đội thì còn có thể gia nhập Phương Sĩ hiệp hội ở Ly Thành, việc này đối với rất nhiều người mà nói chính là một cơ hội ngàn năm khó gặp.

Phía trước là một cánh cửa đá nặng nề cao hơn hai mét, trên cửa đá có khắc họa một cái đỉnh ấn.

Cửa đá vừa mở ra thì một luồng hơi nóng liền phả vào mặt.

Ầm...

Những tiếng thán phục không ngừng vang lên.

Không ngờ tới lầu ba của hiệp hội Phương Sĩ lại chính là một đại sảnh bốn phương thông nhau.

Ở trong phòng khách, chia làm hai hướng nam bắc, hướng nam đa số là các đài để chế tạo, hướng bắc là các Đan Đỉnh.

Ở chính giữa đài để chế tạo và Đan Đỉnh là một miệng dung nham núi lửa quanh năm luôn cháy hừng hực, sẽ không bào giờ tắt.

Miệng dung nham núi lửa đó cũng không phải là miệng núi lửa thiên nhiên mà là một miệng núi lửa nhân tạo, cũng không biết hiệp hội Phương Sĩ lấy ở đâu ra cách làm thông thiên này, lại có thể tạo ra một cái miệng núi lửa như vậy.

Bên trong miệng núi lửa nhân tạo là dung nham với nhiệt độ không kém chút nào so với miệng núi lửa thiên nhiên mà Diệp gia phát hiện trong hang động ở vách núi.

Thì ra hiệp hội Phương Sĩ đã sớm phát hiện dung nham của núi lửa có thể giúp nâng cao chất lượng của việc chế tạo và luyện đan, cũng khó trách chất lượng của vũ khí ở Phương Sĩ hiệp hội lại cao hơn của người khác một bậc.

Lúc này, Lam Thái Thủ và Liêu hội trưởng cũng đi tới.

Lúc thấy Diệp Lăng Nguyệt thì Lam Thái Thủ cũng có chút ngạc nhiên, nhưng ông không hề thay đổi sắc mặt, chỉ nhìn sang phía Diệp Lăng Nguyệt rồi gật đầu hữu hảo một cái.

“Chư vị, đại hội dã luyện năm nay, chúng ta may mắn mời được quan phụ mẫu của Ly thành, Lam Thái Thủ và lão phu tự mình đảm đương vị trí giám khảo. Nội dung của đại hội dã luyện lần này là tiến hành luyện chế huyền thiết. Mỗi nhóm hai người cùng phối hợp để luyện chế ra một khối huyền thiết. Trong vòng hai giờ, nhóm nào luyện chế được huyền thiết có chất lượng tốt nhất thì chính là nhóm giành hạng nhất trong đại hội dã luyện lần này.

Liêu hội trưởng vừa dứt lời thì những người có mặt trong đại sảnh luyện kim cũng chia thành từng nhóm hai người.

Diệp Lăng Nguyệt và Diệp Hoàng Thành lựa chọn một đài chế tạo gần miệng núi lửa nhân tạo.

“Lăng Nguyệt, những chuyện mà trước đâu ta và Thanh nhi đối với hai mẹ con con đều là lỗi của cữu cữu. Đại hội dã luyện lần này có liên quan đến hưng vong của Diệp gia nên hy vọng con có thể phối hợp với cữu cữu, nghe theo lệnh của ta để luyện chế ra loại huyền thiết tốt nhất.” Trước lúc đại hội dã luyện bắt đầu, Diệp Hoàng Thành chợt mở miệng.

“Ta sẽ không tha thứ cho người.” Vốn cho rằng lời xin lỗi của mình sẽ được chấp nhận, nhưng Diệp Lăng Nguyệt lại thẳng thừng cự tuyệt Diệp Hoàng Thành.

“Những chuyện mà người và Diệp Thanh đối với ta cùng mẫu thân ta đều nhớ rất rõ. Ta không phải là một người rộng lượng, ta chấp nhận cùng ông chế tạo chỉ vì trên người ông cũng đang chảy dòng máu của Diệp gia mà thôi.”

Diệp Lăng Nguyệt lạnh lùng khiến cho Diệp Hoàng Thành vừa căm tức lại vừa lúng túng.

Con nha đầu chết tiệt này, đã không có kinh nghiệm lại còn không để người trưởng bối như hắn vào trong mắt.

Nhưng dưới ánh nhìn soi mói của hàng trăm cặp mắt nên hắn không làm gì được.

Cách đó không xa, Tống Nghiễm Nghĩa và Liên đại sư cũng đã chứng kiến cảnh này nên không khỏi âm thầm cười nhạo.

Đọc truyện chữ Full