Từ sau khi Diệp Lăng Nguyệt được Lam Thái Thú nhận làm nghĩa nữ, thì mối quan hệ giữa phủ Thái Thú và Diệp phủ liền trở nên mật thiết hơn. Diệp Hoàng Ngọc và Thái Thú phu nhân vừa mới gặp mà như đã quen từ lâu. Không tới mấy ngày, tình cảm của hai người đã như tỷ muội, vô cùng thân thiết.
Càng không cần phải nói, Lam Thải Nhi cách mấy ngày sẽ lại mời Diệp Lăng Nguyệt đến ở lại phủ Thái Thú mấy ngày.
Lam Thải Nhi sinh ra là gia thế võ tướng. Từ nhỏ nàng đã được luyện võ, võ học cơ bản cũng vững chắc hơn rất nhiều so với Diệp Lăng Nguyệt. Thỉnh thoảng nàng cũng sẽ chỉ bảo Diệp Lăng Nguyệt mấy phần.
Một ngày nọ, hai người đang ở phòng luyện công của phủ Thái Thú luận bàn về công phu.
Sau một phen thi đấu, toàn thân hai người đều ướt sũng.
Sau khi Lam Thải Nhi và Diệp Lăng Nguyệt so chiêu, phát hiện phản ứng của Diệp Lăng Nguyệt nhạy bén, phối hợp với công kích tinh thần lực của Diệp Lăng Nguyệt. Phòng ngự thông thường vẫn là không được, liền chỉ điểm mấy câu.
“Hai vị tiểu thư, Phượng phủ đưa tới một ít lễ vật. Thái Thú đại nhân lệnh cho hai vị tiểu thư đến tiền sảnh.” Quản gia Phủ Thái Thú vội vã đến phòng luyện công.
Từ sau khi Diệp Lăng Nguyệt trở thành nghĩa nữ của Lam Thái Thú. Phủ Thái Thú trên dưới đều biết lão gia phu nhân có thêm một người nghĩa nữ. Tất cả đều rất tôn kính Diệp Lăng Nguyệt.
Trong tiền sảnh, Lam Thái Thú buồn rầu, người Phượng phủ tới làm gì. Xem ra, phủ Thái Thú và Phượng phủ cũng không có bao nhiêu giao tình.
Nhìn tấm thiệp, nói là chúc mừng Lam Thái Thú đột phá Luân Hồi Cảnh, lại thu nhận thêm một người nghĩa nữ thông minh lanh lợi. Trong số những lễ vật đưa tới, ngoài một thành văn đao Huyền Giai Bích Tỳ Sa, bốn con tuấn mã màu trắng, mười cây dã sơn sâm, còn có ba mươi cuộn Bắc Thanh Vân Thượng Cẩm thượng đẳng, cùng với một ít châu báu thượng đẳng.
Những lễ vật này vô cùng quý giá.
Lam Thái Thú đang định từ chối, liền nhìn thấy Lam Thải Nhi và Diệp Lăng Nguyệt đi tới.
“Woa, đây không phải là Lụa Bắc Thanh Vân vô cùng quý giá đó sao. Từ rất lâu con đã muốn có loại vải này rồi. Phượng Vương không hổ là người có tiền nhất ở Bắc Thanh, ra tay thật phóng khoáng.” Lam Thải Nhi vừa nhìn thấy những thứ vân lụa kia thì hai con mắt liền phát sáng.
“Con gái ngoan, vô công bất thụ lộc. Lễ vật này chúng ta không thể nhận.” Lam Thái Thú một mực lắc đầu.
“Có thể nhận được, dĩ nhiên là có thể nhận được rồi. Hơn nữa, những lễ vật này cũng không phải tất cả cho phủ Thái Thú chúng ta. Chúng ta chẳng qua chỉ là được thơm lây từ Diệp Lăng Nguyệt mà thôi. Muội ấy chính là ân nhân cứu mạng của Phượng Vương.” Lam Thải Nhi nháy mắt mấy cái với cha mình, lại mập mờ nhìn Diệp Lăng Nguyệt.
Diệp Lăng Nguyệt bị lời nói của Lam Thải Nhi làm cho lúng túng.
“Nhắc tới mới nhớ, Phượng Vương sẽ rời khỏi Ly thành. Lăng Nguyệt, chi bằng muội đi Phượng phủ tiễn hắn một đoạn?” Lam Thải Nhi ở một bên giật giây.
Diệp Lăng Nguyệt mặc dù bị ánh mắt của Lam Thải Nhi làm cho sởn da gà toàn thân, nhưng nghĩ tới tình hình của Phượng Tân lúc ở Vân Mộng Chiểu thì cũng có vài phần lo lắng.
Mặc dù nàng luôn nói không hề có chút ý nghĩ nào khác với Phượng Tân, nhưng hắn đối với nàng quả thực rất trượng nghĩa. Lần này lại đưa nhiều lễ vật như vậy đến phủ Thái Thú, để đáp lại, nàng cũng nên có một chút lễ vật cho Phượng Tân.
Hàn chứng trong cơ thể Phượng Tân rất cổ quái. Đỉnh tức của nàng cũng không cách nào chưa trị được cho hắn được. Nhưng có lẽ nàng có thể tìm cách giúp hắn hóa giải được chứng bệnh.
Diệp Lăng Nguyệt trầm tư, nghĩ đến cái gì đó. Lúc này liền cáo từ hai cha con Lam gia, đi tới hiệp hội Phương Sĩ trong thành.
Chờ đến khi Diệp Lăng Nguyệt vừa rời đi, Lam Thái Thú liền nói cho nữ nhi mình một trận.
“Tiểu nha đầu này, Lăng Nguyệt mới bao nhiêu tuổi chứ. Con làm sao có thể tùy tiện đem nó với Phượng Vương ra làm trò cười.” Lam Thái Thú cũng là người từng trải, sao mà nghe không ra ý tứ trong lời nói của con gái mình.
“Con nói là sự thật. Cha, là người không thấy Phượng Vương đối xử với Lăng Nguyệt có điểm không đúng. Cơ thể của Phượng Vương tuy nói là có chút yếu đuối, nhưng quyền thế ngút trời. Nếu hắn có thể giúp đỡ được Lăng Nguyệt, thì con đường báo thù của hai mẹ con muội ấy sẽ thuận lợi hơn rất nhiều.” Lam Thải Nhi nàng cũng là vì muốn tốt cho Lăng Nguyệt.
Người mù cũng có thể cảm giác được, Phượng Vương thích Lăng Nguyệt.
Nếu không phải thích, làm sao có thể không làm gì cũng đỏ mặt. Rồi thì hai nghìn lượng vàng, rồi thì là một đống lễ vật.
“Nhưng Phượng Vương dù sao cũng là người Bắc Thanh quốc. Tình hình ở Bắc Thanh, một tiểu nha đầu con thì biết cái gì. Nhắc tới thì cũng lấy làm tiếc, ai ngờ rằng người được gọi là Bắc Thanh đệ nhất chiến thần Phượng Lan Thương năm đó, sinh ra một người con trai thể nhược nhiều bệnh.” Lam Thái Thú nhớ tới ở trên chiến trường năm đó, tình thế lúc cùng tiền Phượng Vương giao thủ, cảm khái không thôi.
Lam Thải Nhi nghe đến sững sờ. Đây là lần đầu tiên nàng nghe được cha mình dùng giọng điệu sùng bái như vậy để đánh giá một đối thủ.
“Cha, như lời người nói thì Phượng Lan Thương rất lợi hại? Chẳng lẽ còn lợi hại hơn người?” Trong tâm khảm của Lam Thải Nhi, cha mình chính là tướng quân vô địch trên chiến trường. Nghe thấy cha sùng bái tướng lĩnh đế quốc như thế. Nàng không khỏi thêm vài phần không phục.
“Ta làm sao có thể so sánh được với Phượng nguyên soái, ngay cả Đại Hạ Vũ Hầu chúng ta cũng khen Phượng soái không dứt lời. Con không biết chứ, hơn nửa quốc thổ Bắc Thanh bây giờ, đều là Phượng Lan Thương đánh chiếm mà có được. Nhắc tới, nếu không phải năm đó Phượng Lan Thương bị đám bất minh nhân sĩ đánh lén, cả hai vợ chồng đã hi sinh vì nước. Hoàng Đế Bắc Thanh rốt cuộc sẽ do ai đảm nhiệm, còn chưa chắc chắn.” Nói tới đây, Lam Thái Thú bỗng nhiên im bặt.
Bắc Thanh là cường quốc. Ông thân là tướng lĩnh của một nước. Nếu thầm lén bàn tán triều chính nước mình, mà bị người có ý đồ nghe được, bẩm báo triều đình thì đó cũng là trọng tội.
Lam Thải Nhi nghe xong, cũng cảm thấy sợ thót tim gan. Nàng giờ mới hiểu được, vì sao cha không vui khi để cho Lăng Nguyệt và Phượng Vương quá thân thiết.
“Thải Nhi, lần này con cũng nên kiềm chế lại. Hôm qua ta nhận được một phong mật thư của Võ Hầu đại nhân. Có lẽ không bao lâu nữa, cả nhà chúng ta sẽ trở lại Hạ Đô.” Lam Ứng Vũ trầm ngâm.
Chuyện ông ta đột phá đến luân hồi cảnh, đã là giấy không thể gói được lửa. Hạ Đế cũng đã biết.
Cao thủ luân hồi cảnh, nhất định triều đình sẽ trọng dụng. Khi Lam Ứng Vũ có được tin tức này thì nửa buồn nửa vui.
Vui là, rốt cuộc ông cũng có thể bật hơi nhướng mày trở lại Đế Đô.
Buồn là, ông vừa mới thích ứng với cuộc sống ở Ly thành. Ly thành tuy hẻo lánh, nhưng dân tình nơi đây chất phác, khắp nơi thế lực cũng tương đối cân bằng. là một nơi lý tưởng để cùng vợ con mà sống một cuộc sống an lạc.
Nếu ông trở về Hạ Đô, thì đồng nghĩa với trở lại trung tâm quyền lực đấu võ ở Đại Hạ. Lam Phủ lại phải lâm vào trong gió tanh mưa máu.
“Trở lại Hạ Đô? Cha, vậy Lăng Nguyệt muội làm sao bây giờ. Con không nỡ bỏ muội ấy lại.” Lam Thải Nhi nghe thấy, có vài phần không đồng ý.
Trong Hạ Đô, những người quý tộc kia vênh váo nghênh ngang, giống như là An Mẫn Hà, còn có các quý nữ thiếu gia của tứ đại quý tộc thế gia, khuôn mặt ai cũng rất đáng sợ.
So sánh đi so sánh lại, nàng vẫn nguyện ở lại Ly thành với Lăng Nguyệt, kinh doanh thật tốt Túy Tiên cư.
“Chuyện này ta cũng dự định để cho mẹ con và mẹ Lăng Nguyệt từ từ thương lượng. Lăng Nguyệt cũng sắp mười bốn tuổi rồi, nó lại là một Phương Sĩ. Vì thế, ở Hạ Đô bất luận là ở phương diện luyện võ hay Phương Sĩ thì cũng đều thích hợp cho Lăng Nguyệt tu luyện. Lam Thái Thú nói bóng gió, chính là muốn mang Diệp Lăng Nguyệt cùng trở về Hạ Đô.
Diệp Lăng Nguyệt muốn thay mình và mẫu thân Diệp Hoàng Ngọc đấu tranh, thì phải thuận thế trở lại Hạ Đô.
Có thể bây giờ phe cánh của nàng không nhiều, dựa vào thực lực một mình nàng, căn bản là không có cách chống lại Hồng phủ khổng lồ kia. Nhưng nếu như lấy thân phận là thứ nữ nhà Lam Phủ, leo lên vũ đài lớn ở Hạ Đô, thì cũng có lợi cho việc tu luyện và báo thù của nàng.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thần Y Khí Nữ: Quỷ Đế Ngự Thú Cuồng Phi
Chương 119: Quà tặng từ Phượng Phủ
Chương 119: Quà tặng từ Phượng Phủ