“Hà nhi!”
Chính mắt thấy ái nữ rơi vào miệng thú, mắt của An Quốc Hầu muốn nứt ra. Một cước đạp bay vài con Bích Mục Thạch Thú. Chỉ tiếc, An Mẫn Hà sớm đã biến mất không thấy hình bóng.
“Khốn kiếp, là ngươi hại chết nữ nhi của ta, ta muốn ngươi đền mạng.” An Quốc Hầu chính mắt thấy tên đệ tử của Ngự Hỏa Tông kia đã đá nữ nhi về phía miệng của Bích Mục Thạch Thú.
“Khẩu khí thật là lớn, lão nương ngược lại muốn xem xem ai có thể ở trước mặt của lão nương khiến cho người của Ngự Hỏa Tông phải đền mạng.” Hỏa Diễm Lão Ẩu, Hạ lão đại, Hạ lão tam cùng với mấy người của Khai Cương vương phủ cùng nhau lao tới.
Thấy mảnh linh điền bị giẫm nát, đám người của Hồng thái tử lại bị tổn thất mấy người, Hỏa Diễm Lão Ẩu và Hạ lão đại đều mừng thầm trong lòng.
Nhạc lão của Khai Cương vương phủ cúi đầu, trầm giọng căn dặn mấy người sau lưng.
“Lát nữa nếu không có mệnh lệnh của lão phu thì ai cũng không được tự ý động vào các đồ vật ở trong Thái Ất Bí Cảnh.”
Vận khí của đám người Hỏa Diễm Lão Ẩu cũng không được tốt. Bọn họ lúc ở trong hồ cấm Thủy Vụ đã vô ý đụng phải người của Khai Cương vương phủ nên nhất thời cũng bị chậm trễ một chút. Bọn họ vốn còn sợ đến trễ, đồ vật trong Thái Ất Bí Cảnh sẽ bị cướp hết. Bây giờ xem ra, đồ vật trong Thái Ất Bí Cảnh này không phải cái gì cũng có thể tùy tiện động vào.
Ai cũng không thể biết được Bích Mục Thạch Thú sẽ đột nhiên từ một ngóc ngách nào đó mà nhảy ra.
“An Quốc Hầu, đừng nên manh động, An quận chúa cát nhân tự có thiên tướng, chưa chắc sẽ chết. Chúng ta nên đi vào Thái Ất Bí Cảnh trước, may ra còn có cơ hội có thể tìm được nàng ta.” Hồng Thái Tử trấn an An Quốc Hầu. Mới vừa rồi, nếu không phải An Quốc Hầu chỉ lo dốc hết sức muốn bảo vệ mình thì cũng sẽ không bị người của Ngự Hỏa Tông bắt lấy điểm yếu.
Hỏa Diễm Lão Ẩu với Hạ lão đại cũng từ trong miệng của mấy vị đệ tử mới biết được Bạc Tình và Diệp Lăng Nguyệt sớm đã rời khỏi mảnh đất linh dược này.
“Đi.” Người của Khai Cương vương phủ dừng lại không bao lâu thì đi sâu vào tìm kiếm ở phía trong của Thái Ất Bí Cảnh.
Hỏa Diễm Lão Ẩu và đám người của Hạ lão đại cũng không chịu lép vế liền đồng thời đuổi theo.
“Nhất định phải giết hắn, thay Hà nhi báo thù.” An Quốc Hầu tuy là nghe khuyên nhưng trong lòng rất rõ, nữ nhi rơi vào trong miệng của Bích Mục Thạch Thú đang đói bụng kia thì nhất định là lành ít dữ nhiều. Hắn căm tức nhìn bóng lưng của Vu Trọng, âm thầm thề thốt.
Tí tách ——
Có vật gì đó rớt lên trên mặt.
Nghe được giọng của Quỷ Đế Vu Trọng, An Mẫn Hà sợ đến hồn bay phách tán, vô ý rơi vào trong miệng thú. Nàng ta vốn tưởng rằng mình lần này chắc chắn sẽ chết. Không ngờ, con Bích Mục Thạch Thú kia không lập tức cắn xé nàng mà là ngậm lấy nàng, chỉ với vài cái nhún thân mình, rất nhanh thì chạy ra khỏi rừng rậm.
An Mẫn Hà cảm thấy bụng của mình có một trận đau dữ dội. Con Bích Mục Thạch Thú kia ngậm lấy nàng liên tục chạy, cuối cùng chạy vào trong một thạch thất. Thạch thất này có lẽ đã có đến năm mươi, sáu mươi năm không được tu sửa nên đã bị sụp đổ hết một phần ba, trở thành nơi sinh sống của Bích Mục Thạch Thú.
An Mẫn Hà trong sự sợ hãi cực độ ngược lại vô cùng tỉnh táo. Nàng ta ý thức được, trong tay của chính mình còn cầm một viên Lôi Chấn Tử. Vốn dĩ, nàng muốn dùng Lôi Chấn Tử ném về phía tên ma nữ ma tông Bạc Tình kia, khiến cho mặt của ả ta bị nổ be bét, xem ả ta sau này làm thế nào để câu dẫn nam nhân.
Từng đợt tiếng rống của Thạch Thú vang lên bên tai, An Mẫn Hà biết nàng ta đã bị đưa đến căn cứ của Bích Mục Thạch Thú. Hoặc là sẽ bị đám Bích Mục Thạch Thú này biến thành đá, hoặc là sẽ bị xé xác thành từng mảnh nhỏ, nếu đã như vậy, không bằng nàng liều chết một phen.
An Mẫn Hà liều mạng dùng một tia nguyên lực cuối cùng, một chưởng đánh vào phía trên của Lôi Chấn Tử sau đó ném Lôi Chấn Tử đi. Thân thể của nàng đạp mạnh về phía sau. Người bay ra khỏi miệng thú, viên Lôi Chấn Tử kia bay vào trong miệng của Thạch Thú.
Ầm ầm ——
Mấy con Thạch Thú bị nổ thành bốn năm mảnh. Huyết dịch sền sệt và xương cốt của Thạch Thú đập vào người của An Mẫn Hà. Nàng ta thở dốc, lấy ra một chai đan dược chữa thương, nhét vào trong miệng, nhai qua loa nhai vài lần rồi mới bắt đầu ngồi xuống. Ngồi xếp bằng nửa ngày, An Mẫn Hà mới hồi phục lại khí lực.
Đây là nơi nào?
An Mẫn Hà nhìn xung quanh. Con Bích Mục Thạch Thú kia đã bị nàng cho nổ chết, nằm ở một bên. Nhớ lại việc bản thân trước đó xém chút đã chết dưới miệng của con súc sinh này, An Mẫn Hà vô cùng tức giận. Nàng liền bước về phía trước đâm thêm vài nhát vào thi thể của Bích Mục Thạch Thú.
Bốn vách tường không có gì, chỉ có một chiếc giường bằng đá, còn có một ít vật dụng hàng ngày đơn giản và lương khô. Xem ra, nàng đã bị Bích Mục Thạch Thú đưa đến phòng luyện công của một đệ tử nào đó của Thái Ất phái.
Bởi vì thời gian quá lâu nên những thứ kia đều không thể dùng được nữa, đều đã bị phong hóa. Ở bên cạnh của chiếc giường bằng đá, An Mẫn Hà phát hiện một hàng chữ. Chữ là do dùng dao găm khắc xuống. Sau khi xem xong hàng chữ kia, gương mặt vốn đang thảm hại của An Mẫn Hạ liền lộ ra một nụ cười.
“Thái Ất Phệ Thú Quyết, đúng là ngay cả ông trời cũng giúp ta, thì ra những con Bích Mục Thạch Thú này chính là đã xuất hiện như vậy.”
Căn cứ theo ghi chép trên giường đá, thạch thất này cũng không phải là gian phòng của đệ tử bình thường trong Thái Ất phái mà là phòng của một vị trưởng lão. Vị trưởng lão này trải qua nhiều năm lĩnh ngộ, sáng tạo ra một môn ngũ lưu võ học công pháp, Thái Ất Phệ Thú Quyết.
Đệ tử tu luyện loại võ học công pháp này có thể thôn phệ linh hạch của linh thú, đồng thời có thể biến hóa nguyên lực của linh hạch để bản thân sử dụng, có được thiên phú về thú công giống như linh thú.
Vị trưởng lão này vì thế đã bắt lấy vài con Bích Mục Thạch Thú ở ngoài núi, âm thầm tiến hành tu luyệt Thái Ất Phệ Thú Quyết. Cuối cùng, ông ta cũng đã tu luyện thành công Thái Ất Phệ Thú Quyết. Sau khi thôn phệ linh hạch của Bích Mục Thạch Thú, ông ta liền có được sức mạnh của Bích Mục Thú. Ông đã biến một vị trưởng lão đối địch trong Thái Ất phái thành đá.
Vì thế, chưởng môn của Thái Ất phái phạt vị trưởng lão này cả đời bị cấm túc ở trong thạch thất này. Vị trưởng lão kia bởi vì không cam lòng nhìn võ học của mình bị thất truyền nên đã khắc lại môn võ học này ở trên tường đá, đợi người hữu duyên phát hiện.
An Mẫn Hà đi tới bên cạnh con Bích Mục Thạch Thú kia. Nàng ta nhẫn nhịn buồn nôn, vươn tay ra lục lọi ở bên trong bụng của Thạch Thú. Cuối cùng, nàng ta cũng tìm thấy được một viên linh hạch to bằng kích cỡ của một quả long nhãn.
Bên trong linh hạch của Bích Mục Thạch Thú vừa mới chết đi, còn chứa một cổ nguyên lực màu xanh biếc. Dựa theo những điều được ghi chép trong Thái Ất Phệ Thú Quyết, loại công pháp này chia làm ba thức. Thức thứ nhất là thôn phệ linh hạch, thức thứ hai là thôn phệ linh thú sống, thức thứ ba có thể thôn phệ nhiều con linh thú.
Thôn phệ linh hạch hoặc linh thú càng nhiều thì sức mạnh của người tu luyện đạt được cũng sẽ càng lớn. Trước đây, vị trưởng lão của Thái Ất phái này chính là thôn phệ linh hạch của mấy con Bích Mục Thạch Thú nên mới có thể một chường đánh chết vị trưởng lão kia của bổn môn.
“Hóa đá... Chỉ cần ta tu luyện môn công pháp này, thôn phệ viên linh hạch này, ta liền có thể có được bản lĩnh hóa đá của Bích Mục Thạch Thú. Đến lúc đó cái gì mà Quỷ Đế Vu trọng, cái gì mà ma nữ Bạc Tình, còn có... Diệp Lăng Nguyệt con tiện nhân kia, tất cả đều phải chết!”
An Mẫn Hà vừa nghĩ tới việc Diệp Lăng Nguyệt nếu như biến thành tảng đá thì Phượng vương liền thuộc về nàng ta. Nàng ta không đợi chờ được nữa liền nuốt viên linh hạch của Bích Mục Thạch Thú kia vào trong bụng.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thần Y Khí Nữ: Quỷ Đế Ngự Thú Cuồng Phi
Chương 266: Phát hiện ngoài ý muốn
Chương 266: Phát hiện ngoài ý muốn