“A! Hồng đại tiểu thư khẩu khí thật là lớn, người không biết còn tưởng rằng ngươi là công chúa nước nào. Chỉ tiếc, ngươi đầu thai sai, đến nay vẫn còn là một quận chúa không có phong hiệu.” Diệp Lăng Nguyệt không nổi giận, chỉ là lạnh lùng trả lời Hồng Ngọc Oánh một câu.
“ Không sai, Lăng Nguyệt dù nói thế nào cũng là tam phẩm quận chúa do Thái hậu phong, còn hơn những quận chúa gà hoang kêu to cả ngày chỉ biết quạ ngắn quạ dài, điển hình là không biết nói tiếng người.” Lam Thải Nhi chê cười.
“Các ngươi nói ai là gà hoang, Diệp Lăng Nguyệt, Lam Thải Nhi, các ngươi có gì mà giỏi. Các ngươi chẳng qua chỉ là nịnh bợ Thái hậu mới được phong quận chúa, muội muội ta mới là đương kim Công chúa!” Hồng Ngọc Oánh bị hai nàng chế nhạo mặt đỏ tía tai, linh cơ cử động liền kéo Hồng Minh Nguyệt đi ra.
Bàn về thiên phú và thân phận, tiểu muội của nàng là Công chúa.
“Tỷ tỷ!” Hồng Minh Nguyệt không giống như là Hồng Ngọc Oánh không có đầu óc, không đợi Hồng Ngọc Oánh nói hết lời, nàng liền một tay ghì chặt Hồng Ngọc Oánh lại, ánh mắt trách móc hướng về phía nàng. Hồng Ngọc Oánh nét mặt đỏ ửng, nhưng gương mặt vẫn chưa hết giận.
“Lam tỷ tỷ, đã lâu không gặp, tỷ tỷ của ta tính tình tương đối thẳng thắn, xin Lam tỷ tỷ đừng để bụng.” Hồng Minh Nguyệt gương mặt áy náy, cười khanh khách tiến lên phía trước.
Lam Thải Nhi hứ một tiếng, không muốn nhiều lời với Hồng Minh Nguyệt.
“Ta không có muội muội lợi hại như ngươi, muội muội của ta chỉ có một người là Lăng Nguyệt.”
“Vị này chính là Diệp tỷ tỷ, ta là Hồng Minh Nguyệt của Hồng phủ, không hay ở Hạ Đô, đây là lần đầu tiên gặp mặt Diệp tỷ tỷ. Nếu có chỗ nào không phải, xin Diệp tỷ tỷ hãy thứ lỗi.” Hồng Minh Nguyệt giống như hoàn toàn không nghe thấy lời của Lam Thải Nhi nói vậy, vẫn là gương mặt đắc ý.
Thần thái hôm nay của nàng so với Hồng Minh Nguyệt cao ngạo lúc ở cùng với Diệp Lăng Nguyệt tại Thái Ất Bí Cảnh hoàn toàn khác nhau.
Nếu không phải là sớm đã biết bộ mặt thật của đối phương, Diệp Lăng Nguyệt quả thật rất có thể sẽ nảy sinh ấn tượng tốt đối với Minh Nguyệt công chúa người xem ra có vẻ ngây thơ kiều diễm, xinh đẹp tuyệt trần này.
Rồng sinh rồng phượng sinh phượng, con gái Hồng Phóng và Chư Cát Nhu sinh ra cũng chẳng phải thứ tốt đẹp gì.
Diệp Lăng Nguyệt trong thâm tâm cười nhạt.
“Minh Nguyệt công chúa khách sáo rồi. Công chúa và Thái Bảo đại nhân quả nhiên là hai cha con.” Diệp Lăng Nguyệt ha hả cười chỉ là đắc ý, căn bản không để trong mắt.
Dối trá, Hồng Minh Nguyệt này so với hai huynh muội đầu heo Hồng Ngọc Oánh và Hồng Ngọc Lang khó đối phó hơn nhiều, tính cách của nàng cực giống Hồng Phóng con dao hai lưỡi, dối trá khiến người ta buồn nôn.
Hồng Minh Nguyệt cũng không phải kẻ ngu, nàng làm sao có thể nghe không ra trong lời nói châm chọc ý tứ hàm xúc của Diệp Lăng Nguyệt.
Người phụ nữ này nhìn thấu bản thân.
Hồng Minh Nguyệt từ nhỏ đã thông minh, cầm kỳ thi họa đều biết. Bất luận là ở Hồng phủ hay là đang trong tông môn, mỗi người đều có điểm mạnh riêng.
Diệp Lăng Nguyệt là người đầu tiên dám để cho nàng mất mặt, cho nàng đụng phải người đinh cứng.
“Cần gì phải nói nhiều với loại người này, loại phụ nữ tiếng xấu lan xa này nói chuyện với ả chính là mất đi giá trị của chúng ta.” Hồng Ngọc Oánh liếc mắt nhìn Diệp Lăng Nguyệt cùng Lam Thải Nhi.
“Lăng Nguyệt, chúng ta cũng không cần để ý tới bọn họ. Tự cho bản thân cao quý, còn không phải là một ổ gà rừng.” Lam Thải Nhi kéo Diệp Lăng Nguyệt sang một bên, bắt đầu chọn Bắc Thanh vân cẩm.
Lô vân cẩm này của Phượng Minh Trang quả thực rất tốt, chất liệu mềm mại, hơn nữa độ dẻo dai vô cùng tốt, bất kể là để may quần áo hay võ bào đều rất hợp.
“Không hổ là Bắc Thanh vân cẩm, màu sắc và chất liệu đều rất tốt, “ Lam Thải Nhi bên này sờ bên kia so sánh, một lát đã hoa mắt không biết nên chọn cái nào tốt hơn.
Sau khi nàng tỉ mỉ so sánh, cuối cùng chọn được ba miếng vải. Vừa ra chủ tiệm gói lại vậy mà không biết từ đâu một cánh tay vươn tới, Hồng Ngọc Oánh đem mấy miếng vải đó cướp lại.
“Muội muội, muội mau đến xem. Loại vải màu đỏ thẫm này có phải rất hợp với màu da của ta hay không.” Hồng Ngọc Oánh cầm tấm vải ướm lên người.
“Hồng Ngọc Oánh đừng cho thể diện mà không cần, ở đây có nhiều tấm vải như vậy ngươi lại không chọn lại chọn trúng mấy tấm ta đã chọn.” Lam Thải Nhi hận đến nỗi nghiến răng nghiến lợi, một tay liền giữ chặt tấm vải.
“Ô, Lam Thải Nhi, ngươi cũng không nhìn một chút địa vị thân phận gì. Chẳng qua chỉ là một quận chúa, muội muội ta là Công chúa do đích thân Hạ Đế phong. Thân phận và địa vị không giống, coi như là muốn chọn vải cũng là muội muội ta chọn trước, còn dư lại mới đến lượt các ngươi.” Hồng Ngọc Oánh có Hồng Minh Nguyệt làm chỗ dựa lưng nhất thời vênh váo, mười phần phấn khích.
“Ta phỉ nhổ, nơi này là Phượng Minh trang không phải Hồng phủ. Ta ngắm trúng thì chính là của ta.” Lam Thải Nhi không nhịn được cục tức này, giằng co với Hồng Ngọc Oánh, ai cũng không chịu nhường ai.
“Lam tỷ tỷ, đồ tuy rằng là tỷ chọn trước, nhưng tiền còn chưa trả, bán cho người nào hay là nghe theo chủ tiệm.” Tay của Hồng Minh Nguyệt hướng về phía tấm vải.
Lam Thải Nhi trong nháy mắt cảm thấy, mấy tấm vải này trở nên nặng như tảng đá trăm cân vậy, làm thế nào cũng không kéo nổi.
“Thật sao, vậy cứ giao cho chủ tiệm định đoạt là tốt nhất.” Diệp Lăng Nguyệt ánh mắt lạnh, chỉ nghe một tiếng “Xoẹt”, tấm vải trong tay Hồng Minh Nguyệt đứt rời ra.
Tinh thần lực?
Hồng Minh Nguyệt sắc mặt biến đổi, cùng Diệp Lăng Nguyệt phân đình chống cự. Chủ tiệm của Phượng Minh trang cũng nghe được động tĩnh, vội vàng chạy tới.
Nghe nói hai vị tiểu thư Lam Phủ và hai vị tiểu thư Hồng phủ chỉ vì mấy tấm vải này mà cãi lộn, vị chủ tiệm kia gương mặt khó xử.
“Lam đại tiểu thư, nhị tiểu thư. Ngươi xem, những thứ vải này thật ra là hai vị tiểu thư Hồng phủ chọn trước, dựa theo quy định của cửa hàng, các vị vẫn chưa trả tiền, người xem trước được chọn trước.” Chủ tiệm của Phượng Minh Trang cũng là một người thông minh lanh lợi.
Về vị tiểu thiên tài Hồng phủ này, hắn sớm đã nghe nói đối phương là tiểu thư quý tộc Hầu phủ, trái lại hai vị Lam Phủ nhất là Diệp Lăng Nguyệt, trận này lời đồn ở Hạ Đô thật sự là không được tốt.
Nhỡ đem vải bán cho nàng, hai vị Hồng phủ này liên hợp với danh môn khuê tú của Hạ Đô cùng nhau chống lại Phượng Minh Trang, như vậy sẽ không tốt.
Chủ tiệm vải không thể làm gì khác hơn là làm trái lương tâm, thiên vị hai vị Hồng phủ.
“Đã nghe rõ chưa, chủ tiệm người ta đều nói rồi, Bắc Thanh vân cẩm do chúng ta chọn trước, còn dư lại đống rách nát, mới đến lượt các ngươi chọn.” Hồng Ngọc Oánh vừa nói tay liền giật lấy mấy tấm vải.
Sắc mặt của Lam Thải Nhi, trầm lắng như muốn kết thành băng, nàng chưa bao giờ bị nhục nhã lớn như vậy.
“Lăng Nguyệt, chúng ta không mua nữa, đi thôi.”
“Khoan đã.” Phượng Tân mang theo Đạo Nô đi tới.
Lúc nhìn thấy Phượng Tân khuôn mặt vốn đang đắc ý của Hồng Ngọc Oánh chợt thay đổi. Trời ạ, nàng có hoa mắt không. đó là Phượng Vương.
Hồng Ngọc Oánh ngày đó bên ngoài hành cung Ôn Tuyền, sau khi nhìn thoáng qua Phượng Tân, liền nhớ mãi không quên, nằm mơ cũng muốn gặp lại Phượng Tân một lần nữa.
Chỉ tiếc một mùa đông đã qua, nàng cũng không gặp được Phượng Tân, không ngờ rằng hôm nay lại được gặp chàng ở Phượng Minh Trang. Hồng Ngọc Oánh đỏ bừng cả khuôn mặt, len lén nhìn trộm Phượng Tân.
“Vị công tử này, ngươi cũng đến mua Bắc Thanh vân cẩm? Ngoài mấy tấm bên này ra những tấm khác đều có thể tùy ý lựa chọn.” Có thể đi vào nhã gian đều là quan to hiển quý của Hạ Đô, vị chủ tiệm vừa nhìn dung mạo khí chất của Phượng Tân trong lòng thầm nghĩ, đây chẳng lẽ là vị Hoàng tử nào đó trong cung?
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thần Y Khí Nữ: Quỷ Đế Ngự Thú Cuồng Phi
Chương 305: Hiệp lộ tương phùng, tỷ muôi so chiêu (Hạ)
Chương 305: Hiệp lộ tương phùng, tỷ muôi so chiêu (Hạ)