Lời này của tiểu Đế Tân vừa nói ra, suýt nữa đã khiến Tuyết trưởng lão tức đến lệch mũi.
"Chưởng giáo, người nhìn xem, tiểu tử này tuổi còn nhỏ mà đã xem thường bề trên. Việc này đều tại tạp dịch đó, ắt hẳn là nàng ta xúi giục Đế Tân nói như vậy." Ông ta chỉ vào Diệp Lăng Nguyệt, tức đến nỗi trên trán nổi đầy gân xanh.
"Lão già, ông đừng ngậm máu phun người, cô gái giặt đồ của ta đã dạy ta rất nhiều nhưng tuyệt đối không phải xúi giục như ông nói. Cô gái giặt đồ của ta từng nói, nam tử hán đại trượng phu muốn đội trời đạp đất thì tuyệt đối không thể giống một số người không có gia giáo như vậy, chuyên ỷ mạnh hiếp yếu, ức hiếp người già phụ nữ và trẻ em." Tiểu Đế Tân bĩu môi, nói chuyện đầy bóng gió, mỉa mai đến mức khiến sắc mặt Tuyết trưởng lão trắng bệch, thân hình lại càng tức run lên cứ như là bị lên cơn động kinh vậy.
"Chưởng giáo, lời này là đệ tử bảo bối của ông tự mình nói ra đó. Tiểu tử ngươi hôm nay nếu có thể chịu được một chưởng của ta thì bổn trưởng lão sẽ bỏ qua cho tạp dịch đó."
Việc mà Tuyết trưởng lão hận nhất lúc này lại không phải Diệp Lăng Nguyệt, mà là tiểu Đế Tân năm lần bảy lượt đối nghịch với ông ta.
Tiểu Đế Tân hai năm qua rất được coi trọng trong môn phái, toàn bộ Nội Môn của Cô Nguyệt Hải đều rất rõ.
Tuổi của hắn còn nhỏ như vậy mà đã biết ngỗ ngược với ông ta, vậy thì sau này nếu trưởng thành rồi thì sao có thể tôn trọng một trưởng lão như ông ta được.
Tuyết trưởng lão đã nghĩ ra cách, nhân lúc tiểu Đế Tân còn chưa trưởng thành thì phải cố gắng áp chế nhuệ khí của hắn. Tốt nhất là trực tiếp đánh cho tên tiểu tử này bị nội thương trong trận tỉ thí sắp tới, trực tiếp hủy đi tiền đồ của tiểu tử này, để xem tiểu tử này còn dám ngạo mạn như vậy nữa không.
"Thật đúng là tên tiểu tử liều lĩnh, lần này ngay cả chưởng giáo Vô Nhai cũng không thể bảo vệ cho hắn rồi."
Nguyệt trưởng lão và Hồng Minh Nguyệt ở một bên xem đánh nhau cũng có vài phần vui trên nỗi đau người khác.
Nhất là Hồng Minh Nguyệt, bởi vì Diệp Lăng Nguyệt nên nàng ta vẫn luôn có ý đối địch với tiểu Đế Tân.
Nhưng tiểu Đế Tân lại sở hữu thể chất nghịch thiên mà ngay cả nàng ta cũng hâm mộ. Nếu Tuyết trưởng lão có thể trực tiếp đánh tiểu Đế Tân tàn phế, để cho tên tiểu tử khiến người ta ghét này từ thiên tài biến thành phế nhân, loại cảm giác này chỉ mới nghĩ đến thôi thì đã khiến Hồng Minh Nguyệt cảm thấy rất hưng phấn.
"Tiểu Đế Tân, ngươi có biết hậu quả của lời ngươi mới vừa nói không?"
Chưởng giáo Vô Nhai cũng biết tính khí của tiểu Đế Tân, hắn tuyệt đối không phải loại người tùy ý bị người khác khiêu khích, những lời này của hắn nhất định là đã nghĩ sâu tính kỹ mới nói ra.
"Sư phụ, con đã nghĩ kỹ rồi, vì cô gái giặt đồ thì đừng nói là một chưởng mà cho dù là tính mạng thì đồ nhi cũng có thể giao ra ngay không chút do dự."
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của tiểu Đế Tân là vẻ mặt nghiêm túc trước giờ chưa từng có.
"Lục sư đệ, làm tốt lắm, đáng mặt đàn ông, đã cho nam nhân bọn ta nở mặt một lần, sư huynh ta ủng hộ đệ."
Tần Tiểu Xuyên ở một bên hướng về phía tiểu Đế Tân giơ ngón tay cái lên khích lệ.
Bị chưởng giáo Vô Nhai liếc một cái.
Mấy sư huynh sư tỷ Vô Nhai Phong còn lại cũng đều ở bên cạnh âm thầm gật gật đầu.
Bọn họ cũng thấy gai mắt với hành vi của Tuyết trưởng lão và Nguyệt trưởng lão, chỉ là ngại có sư phụ ở đó nên không tiện trực tiếp ủng hộ tiểu Đế Tân.
Chưởng giáo Vô Nhai thấy việc đã đến nước này thì cũng không tiện nói thêm nữa, nhưng trong lòng ông ấy cũng đã quyết định. Nếu Tuyết trưởng lão quả thật không thèm nể tình đồng môn, hạ thủ độc ác với tiểu Đế Tân thì ông ấy nhất định sẽ ra tay ngăn lại.
"Tiểu Đế Tân?" Diệp Lăng Nguyệt cũng có vài phần lo lắng.
"Cô gái giặt đồ, không sao đâu, thân thể ta rất lợi hại đó. Đừng nói là chịu một chưởng, cho dù là mười chưởng hai mươi chưởng thì cũng không thành vấn đề. Có ta ở đây, tuyệt đối sẽ không để cho nàng chịu uất ức." Tiểu Đế Tân ưỡn bộ ngực nhỏ lên.
Tiểu Đế Tân tuy nhỏ nhưng chủ nghĩa đại nam tử rất nặng.
Có lẽ là trước khi hắn tái sinh một phần thuộc về Phượng Tân đó đang quấy phá, lúc đó vì thân thể hắn yếu ớt không thể bảo vệ Diệp Lăng Nguyệt, nên đó vẫn luôn là tiếc nuối lớn nhất của hắn.
Sau khi tái sinh, tuy hắn không còn bao nhiêu ký ức trước kia nữa, nhưng bảo vệ tốt cô gái giặt đồ của mình thì lại là một loại bản năng.
Dứt lời, tiểu Đế Tân thừa cơ nhéo nhéo tay của Diệp Lăng Nguyệt.
Diệp Lăng Nguyệt ngẩn người, chợt cảm thấy đầu ngón tay của tiểu Đế Tân cứ giống như con kiến vậy, quẹt nhẹ vào lòng bàn tay nàng giống như đã viết chữ gì đó.
Trong mắt Diệp Lăng Nguyệt lóe lên, lại nhìn sang tiểu Đế Tân, thấy tiểu Đế Tân nháy mắt với nàng.
"Tuyết trưởng lão, bắt đầu đi."
Tiểu Đế Tân đi tới trước mặt Tuyết trưởng lão một cách rất ra dáng, nắm tay lại hành lễ với ông ta.
"Vậy thì đừng trách ta không khách khí." Tuyết trưởng lão cười nham hiểm.
Nguyên lực trong cơ thể tuôn ra mạnh mẽ, nguyên lực đó cứ như thủy triều dâng lên vậy. Nhưng chỉ thấy cổ tay Tuyết trưởng lão chấn động, vô số nguyên lực nhanh chóng tụ lại trong tay ông ta rồi hình thành một chưởng chí mạng.
Nguyên lực đó càng tụ càng nhiều, kẹp lấy sức mạnh Luân Hồi lạnh giá cuồng bạo.
Dưới sự dồn nén của sức mạnh Luân Hồi, không khí xung quanh đều trở nên méo mó.
Trên tay dưới ống tay áo của chưởng giáo Vô Nhai cũng ngưng tụ lại một cụm nguyên lực, hiển nhiên là chuẩn bị sẵn sàng để ra tay bất cứ lúc nào.
Phong trưởng lão và Hoa trưởng lão cũng đều hơi lộ vẻ xúc động.
Bọn họ đều không ngờ rằng Tuyết trưởng lão lại có thể trực tiếp hạ độc thủ với tiểu Đế Tân nhỏ tuổi như vậy, nhìn thanh thế của nguyên lực này thì ít nhất là bằng sáu phần công lực của Tuyết trưởng lão.
Ầm —
Nhưng chỉ thấy bàn tay của Tuyết trưởng cũng chấn động giống như chim đại bàng giương cánh, đánh ra một chưởng.
Nguyên Lực đó bỗng đánh ra như sóng gầm kinh thiên, hình thành một dòng nước xiết, đánh thẳng về phía tiểu Đế Tân.
Mắt thấy thế tấn công đó hung mãnh như thế, Diệp Lăng Nguyệt không khỏi toát mồ hôi lạnh.
Nhưng nhìn sang tiểu Đế Tân thì lại không có chút gì là sợ hãi.
Ngược lại, hai chân hắn đạp về phía trước, hai tay đẩy ngang, một luồng nguyên lực không kém xuôi theo hai tay hắn đánh ra vang dội.
Nắm đấm nho nhỏ của tiểu Đế Tân hướng về trước luồng nguyên lực kia đánh tới như triều dâng.
Mắt thấy bóng dáng tiểu Đế Tân đã bị con sóng nguyên lực nuốt chửng.
Bùm —— Con sóng nguyên lực đó đi đến đâu thì trên mặt đất trực tiếp nổ tung ra một cái hố rãnh sâu mấy tấc, thân hình tiểu Đế Tân thoáng cái đã bị đánh bay.
"Lục sư đệ!" Mấy sư huynh sư tỷ Vô Nhai Phong kêu lên kinh hãi.
Chưởng giáo Vô Nhai biến sắc, rồi lại lộ ra vẻ khác thường.
Chính vào khoảnh khắc tiểu Đế Tân rớt xuống đất, bóng dáng của hắn thoáng cái đã biến mất.
Tuyết trưởng lão vốn dĩ dương dương tự đắc đã giật mình kinh hãi.
"Cái gì?"
Rồi lại nhìn phía trước, đâu còn thấy tiểu Đế Tân nữa.
Trong đại điện, đệ tử Tuyết Phong và cả Nguyệt trưởng lão đều có sắc mặt cổ quái.
"Tuyết trưởng lão, thụ giáo rồi."
Đúng lúc này, có một người nhỏ bé từ ngoài điện đi vào.
Nhìn trên khuôn mặt anh tuấn không giống người phàm tràn đầy ý cười, thân hình nhỏ bé nhưng trong đôi mắt lại đầy vẻ thông minh.
Ngoại trừ tiểu Đế Tân thì còn có thể là ai.
"Ngươi! Sao lại... vừa rồi thứ đó là… phân thân nguyên thần của ngươi, điều này sao có thể! Chưởng giáo sao có thể đem cách tu luyện nguyên thần truyền thụ cho ngươi!"
Tuyết trưởng lão và mấy vị đại trưởng lão khác đều kinh ngạc, nhất là Tuyết trưởng lão. Ông ta đã dùng sáu phần công lực cũng không thể mảy may làm bị thương tiểu Đế Tân, chuyện này nếu truyền ra ngoài thì còn đâu thể diện của trưởng lão Tuyết Phong hắn nữa.
Duy chỉ có chưởng giáo Vô Nhai rất là vui mừng vuốt vuốt chòm râu.
"Lục sư đệ, đệ không sao ư?"
Mấy vị sư huynh sư tỷ Vô Nhai Phong cũng đều nhìn nhau, bọn họ cũng vẫn chưa rõ là xảy ra chuyện gì.
Sao thoáng cái đã xuất hiện hai tiểu sư đệ?
"Đúng vậy, vừa rồi cái kia căn bản không phải chân thân của đệ. Mà là phân thân nguyên thần đệ sớm đã chuẩn bị sẵn. Việc này may nhờ sư phụ trước ngày hôm nay đã truyền thụ cho đệ cách tu luyện nguyên thần."
Tiểu Đế Tân giải thích.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thần Y Khí Nữ: Quỷ Đế Ngự Thú Cuồng Phi
Chương 1015: Thiên tài thông minh
Chương 1015: Thiên tài thông minh