“Uông phu nhân thật sự là ít khi đến làm khách nha”. Đường
phu nhân thần sắc thản nhiên nhìn Uông Ngọc Trân, phàm là người có liên
quan đến Đường Uyển bà này đều ghét, nhưng Uông Ngọc Trân đã đến cửa,
trực tiếp từ chối cũng không tốt, huống chi trong lòng bà ta cũng có
chuyện chưa xác định, Uông Ngọc Trân tới tám chín phần mười là vì chuyện kia, bà ta suy nghĩ mãi, cuối cùng quyết định mời vào nhà, nhưng vì
trong lòng đã ghét sẵn nên nói chuyện khó tránh khỏi trong bông có kim.
“Đường phu nhân khách khí”. Uông Ngọc Trân mặt cười mà như khinh, ánh mắt lãnh đạm, nói ám chỉ. “Quý phủ dòng dõi cao sang, nếu không phải có chuyện thì nào dám tới cửa quấy rầy sự yên tĩnh của phu nhân?”.
Quả nhiên muốn gây phiền phức cho con trai bà, đáy mắt Đường phu nhân lập tức thêm vài phần chán ghét, nhìn Uông Ngọc Trân càng thêm lạnh
lùng. “Không biết Uông phu nhân có gì chỉ giáo?”.
“Chỉ giáo không dám nhận”. Uông Ngọc Trân vẫn lưu ý quan sát sắc mặt Đường phu nhân, ngay lập tức nhận ra, chị âm thầm may mắn Đường Uyển không mang thai, mình và Hồ phu nhân chỉ nghi ma nghi quỷ sợ bóng
sợ gió một hồi, nếu không, vì đứa nhỏ, còn không biết sinh ra bao nhiêu
chuyện, cô em chồng đáng thương càng chịu khổ nhiều hơn, chị chỉ tay về
phía Hồng Khởi đứng sau, trực tiếp vô đề. “Đường phu nhân còn nhớ rõ nha đầu này không?”.
Đường phu nhân sớm đã thấy Hồng Khởi nhợt
nhạt yếu ớt đứng sau, dù sắc mặt tái nhợt nhưng không giấu được sung
sướng, nghe câu này, bà ta khinh miệt liếc xéo qua Hồng Khởi, chỉ nhìn
bằng đuôi mắt, nhàn nhạt nói. “Thoạt nhìn có vài phần quen mắt, nhưng không rõ gặp ở đâu”.
“Nha đầu kia tên Hồng Khởi, là đại nha hoàn bên người em chồng
tôi Huệ Tiên, ở nhà họ Lục cũng hơn năm rưỡi, Đường phu nhân hẳn là gặp
qua”. Uông Ngọc Trân đơn giản vài câu, chị mới không tin Đường phu nhân quên Hồng Khởi, chị cười. “Chẳng qua không biết do nha đầu kia quá mức bình thường chẳng để lại
ấn tượng sâu đậm gì hay Đường phu nhân đãng trí, nghĩ không ra”.
“Uông phu nhân, không phải trí nhớ tôi không tốt, mà là có một số người, một số việc căn bản không đáng để nhớ, đúng chứ?”. Đường phu nhân nói khiến Hồng Khởi đang chăm chú dựng lỗ tai lên nghe
càng trắng bệch mặt, ánh mắt vui mừng cũng nhạt đi không ít.
Uông Ngọc Trân cười cười, không thèm chấp, chỉ uyển chuyển đưa đẩy. “Đường phu nhân, không biết Lục đại quan nhân có kể cho Đường phu nhân nghe
chuyện gặp mặt chúng tôi ở chùa Quảng Hiếu ba ngày trước không?”.
Không ngoài dự đoán, Đường phu nhân cau mày, tỏ vẻ bực bội, bà ta liếc Uông Ngọc Trân, chán chường. “Đại lang ra ngoài về quần áo bị thay đổi, tôi thấy kinh ngạc mới hỏi một
tiếng, thằng bé bất đắc dĩ mới kể cho tôi nghe chuyện vô tình gặp phải
các người. Sao, Uông phu nhân là vì chuyện đó mà đến?”.
“Chẳng lẽ tôi không nên vì chuyện đó mà đến à?”. Đường phu
nhân nói cứ như tâm không cam lòng không nguyện lại bị người ta ép buộc, Uông Ngọc Trân hiểu ngay Đường phu nhân đang ảo tưởng gì trong đầu, chị chẳng buồn giải thích, chỉ đập lại một câu.
“Uông phu nhân, Đại lang bỏ vợ đã gần một năm, Đường Huệ Tiên có bị gì đi nữa cũng không liên quan nhà họ Lục chúng tôi”. Đường phu nhân sa sầm mặt nhìn thẳng vào Uông Ngọc Trân, nói chuyện cũng thôi khách khí.
Quần áo Lục Du bị Đường Uyển nôn bẩn hết, hắn quanh năm mười ngón tay không dính nước tất nhiên không có khả năng tự giặt đồ. Cũng may, trước khi thành thân, hắn từng tá túc trong chùa Quảng Hiếu đọc sách, sau khi rời khỏi chẳng những để lại ít bộ sách, còn có ít đồ dùng sinh hoạt,
kiếm bộ quần áo sạch sẽ rất đơn giản. Quay về nhà, Đường phu nhân thói
quen mọi chuyện liên quan đến con trai đều phải nhất nhất hỏi kĩ lập tức phát hiện, bà ta đầu tiên lại nghi ngờ Lục Du tiếp tục giấu giếm hẹn hò với Đường Uyển, truy vấn một hồi Lục Du mới bất đắc dĩ kể cho bà ta
nghe vô tình gặp được Đường Uyển, nàng không thoải mái mới ói lên người
hắn.
Bà ta nghĩ y như Uông Ngọc Trân : có phải Đường Uyển có bầu không? Kinh ngạc mông lung, bà ta thốt ra câu đầu tiên liền hỏi : Có phải Đường Huệ Tiên hẹn con không? Có phải nó nói với con là nó có bầu không?
Lục Du lúc ấy liền đơ người, bao nhiêu buồn bực liền tan biến, có
chút hưng phấn, Đường Uyển không nói với hắn nàng có bầu, nhưng vẻ mặt
của nàng và thái độ khác xa ngày xưa. Hắn xin Đường phu nhân đến nhà họ
Đường hỏi đến tột cùng có phải Đường Uyển thật sự mang bầu hay không,
phải đón nàng về nhà họ Lục…
So với Lục Du đang hưng phấn không thôi, Đường phu nhân thật đúng là
vui không nổi. Bà ta muốn ôm cháu trai, nhưng không muốn Đường Uyển sinh cháu cho bà ta, thứ nhất Đường Uyển chẳng những không còn là con dâu
của bà ta mà nàng còn là kẻ địch cướp con trai khỏi bà ta, thứ hai Đường Uyển đã bị nhà họ Lục ruồng bỏ gần một năm, bà ta càng bài xích tin tức này. Nếu để người ngoài biết Lục Du rõ ràng viết giấy bỏ vợ nhưng vẫn
qua lại với nàng, thậm chí còn khiến nàng mang bầu, chẳng phải người ta
cười cho thối mũi?
Nhưng mà, nhìn con trai hưng phấn điên lên, Đường phu nhân thật chẳng biết nói thế nào, chỉ có thể dỗ chuyện này cần bàn bạc kĩ hơn, không
thể nóng vội. Còn nói nếu Đường Uyển thật sự có bầu, bà ta sẽ không bỏ
mặc, nhưng đám hỏi với nhà họ Vương vẫn phải làm, Đường Uyển quay về nhà họ Lục chỉ có thể làm thiếp… Đến cuối cùng, hai mẹ con bà ta vẫn không
thương lượng được kết quả sau chót, bất quá Lục Du chấp nhận thuận theo ý Đường phu nhân, cưới Nhị nương nhà họ Vương, Đường phu nhân cũng đồng ý nếu Đường Uyển có thai nhất định nghĩ biện pháp cho nàng quang minh
chính đại vào cửa, danh chính ngôn thuận sinh nhi dục nữ cho nhà họ Lục
nối dõi tông đường.
“Đường phu nhân nghĩ Huệ Tiên nhà chúng tôi có chuyện gì dính dáng tới nhà họ Lục các người sao?”. Tuy rằng Đường Uyển quả thực chẳng có chuyện gì liên quan đến nhà họ
Lục, Uông Ngọc Trân cũng không mong nàng có gì liên quan đến cái nhà
này, nhưng Uông Ngọc Trân vẫn bị thái độ của Đường phu nhân làm bực
mình, cười lạnh, muốn phủi tay cũng chẳng ai cư xử như bà đâu.
Chẳng lẽ Đường Huệ Tiên không mang thai? Đường phu nhân ngẩn ra, theo bà ta thấy, nếu Đường Uyển thật sự có bầu, để Đường Uyển có
thể trở lại nhà họ Lục, cho cả đứa nhỏ lẫn người lớn một danh phận,
người nhà họ Đường chắc chắn phải quỵ lụy bà ta. Nhưng Uông Ngọc Trân
đang cười khinh bỉ, thái độ vô cùng đoan chính, chẳng có chút gì tỏ vẻ
lấy lòng, là mình hiểu lầm ý đồ của cô ta sao?
“Uông phu nhân còn chưa nói lý do vì sao đến nhà chúng tôi đâu”. Nếu đã hiểu lầm, Đường phu nhân lập tức đá sang chuyện khác, phương thức tốt nhất là quay về chuyện ban đầu cần nói.
“Hôm nay tôi đến là để tiễn nha đầu Hồng Khởi đây”. Uông Ngọc Trân không quanh co nữa, chỉ vào Hồng Khởi. “Đường phu nhân chắc không biết, Lục đại quan nhân sở dĩ “tình cờ” gặp
được chúng tôi hoàn toàn nhờ công liên lạc âm thầm của Hồng Khởi và
hắn”.
Là tới mang binh hỏi tội? Đường phu nhân cuối cùng cũng hiểu, bà ta xem xét Uông Ngọc Trân, vu vơ. “Nó là người hầu nhà họ Đường, dạy dỗ sao là chuyện của nhà các người”.
“Vốn là phải vậy, nhưng nha đầu kia và Lục đại quan nhân thì
khác, đã bị đưa tới nơi quạnh quẽ còn không quên giúp đỡ Lục đại quan
nhân, không hỏi một tiếng đã xử trí thì quả là không nể mặt nhau”. Uông Ngọc Trân châm biếm. “Nếu Lục đại quan nhân đã tình thâm ý trọng với nha đầu này như thế, chúng
tôi cũng chấp nhận, tặng nha đầu kia cho Lục đại quan nhân, Lục đại quan nhân có thể tận hưởng lạc thú tay áo đỏ thêm hương, nhà họ Đường chúng
tôi cũng ít đi một tai họa ăn cây táo rào cây sung, nhất cử lưỡng tiện”.
Đường phu nhân xanh mặt, Uông Ngọc Trân thiếu đường nói toẹt ra là
Lục Du câu dẫn Hồng Khởi, bà ta làm sao không mất mặt? Uông Ngọc Trân
không nể bộ mặt khó coi của Đường phu nhân, vô tư nói tiếp. “Đây là
lần đầu tiên, cũng hy vọng là lần cuối cùng. Mời Đường phu nhân răn dạy
cậu nhà, dặn hắn chú tâm mà học, đừng nghĩ những chuyện không nên nghĩ,
phá hủy thanh danh của mình không nói, còn liên lụy đến người khác”.
“Cô…”. Đường phu nhân bị Uông Ngọc Trân nói tức đến hôn mê đầu óc.
“Tin chắc Đường phu nhân còn nhiều việc phải xử lý, tôi sẽ không quấy rầy, cáo từ”. Mục đích đã đạt tới, Uông Ngọc Trân mới không ở lại để bị Đường phu
nhân phản kích, chị đứng dậy cáo từ luôn, cục tức của Đường phu nhân bị
dồn nén mà không có chỗ bộc phát…
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đường Uyển Sống Lại
Chương 17: Phản ứng dây chuyền (3)
Chương 17: Phản ứng dây chuyền (3)