“Nhà họ Vương và nhà họ Lục giải trừ hôn ước?”. Đường Uyển
kinh ngạc mở to hai mắt, sao lại có chuyện này, nếu Vương Nhị nương
không lấy Lục Du thì một lô lốc mấy đứa con của Lục Du phải làm sao? Ai
sẽ sinh bọn chúng?
“Đúng vậy, bên ngoài đồn ầm lên rồi”. Hồ phu nhân không che giấu được sảng khoái trong mắt, vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa,cười ha ha. “Đầy đường ai cũng nói chuyện này, nói gì mà Vương Nhị nương liều chết không lấy chồng, vì chứng minh cô ta kiên quyết nên tuyệt thực vài ngày, Lí
phu nhân không lay chuyển nổi đành đến nhà họ Lục xin từ hôn. Đường phu
nhân vì chuyện này trở mặt luôn với nhà họ Vương, náo nhiệt lắm lắm…
Chậc chậc, người ta kể lại hay vô cùng, ngay cả Đường phu nhân tức giận
đập vỡ đống ấm chén trà sưu tầm mà bà ta thích nhất như thế nào cũng kể
cực kì sống động”.
“Đường phu nhân đâu có sở thích sưu tầm ấm chén trà”. Đường Uyển lắc đầu, nói thật. “Những người đó đều bịa cả đấy mẹ, thích nói xấu người khác”.
“Con hiểu là được rồi”. Hồ phu nhân cười. “Chẳng qua trà dư tửu hậu nhàm chán thì tám chuyện giết thời gian thôi, ai cũng nói cứ như tận mắt thấy không bằng, còn thêm mắm thêm muối, khiến người nghe
tin lời mình nói là thật”.
“Đúng là rảnh rỗi”. Đường Uyển nhún vai, sau đó hỏi. “Nhà họ Vương sao đột ngột từ hôn nhà họ Lục vậy mẹ? Cả hai nhà chẳng phải đã tính xong cuối năm tổ chức hôn lễ sao?”.
“Còn có thể vì cái gì, nhà họ Lục đối xử với con sao mọi người
đều biết, cách cư xử của bọn họ thật khiến người ta lạnh cả tim gan”. Hồ phu nhân cười mỉa. “Vương Nhị nương nếu khôn nên tự mình hiểu lấy, cô ta chẳng có chỗ nào bằng
con, mà con đã bị bọn họ ghẻ lạnh, cô ta gả vào còn bị cỡ nào nữa?”.
“Nhưng người có ai giống ai đâu ạ. Con bị nhà họ Lục ghét bỏ, có
do tính cách quái dị của Đường phu nhân gây ra nhưng cũng có do bản thân con, Vương Nhị nương và con từ tính cách đến sở thích, vân vân đều khác hoàn toàn, con bất hạnh không có nghĩa cô ấy cũng bất hạnh. Trên thực
tế, con còn cảm thấy cô ấy gả vào nhà họ Lục sẽ sống không tồi, tuy rằng không nhất định ân ân ái ái yêu đương với Lục Vụ Quan, nhưng cả nhà mỹ
mãn an hòa hẳn chẳng có vấn đề gì”. Đường Uyển khó hiểu. “Thêm
nữa, nhà họ Vương trước khi đính hôn với nhà họ Lục đã biết Lục Du từng
bỏ vợ, lúc ấy không nói gì thì thôi hiện giờ lại vì cớ này mà từ hôn,
thanh danh của Vương Nhị nương bị ảnh hưởng, về sau muốn tìm hôn sự tốt
sẽ phiền phức lắm”.
“Lần này con sai rồi”. Hồ phu nhân lắc đầu, mỉm cười thần bí. “Từ hôn là có ảnh hưởng đến Vương Nhị nương, nhưng ảnh hưởng tốt hay xấu
chưa biết được, nói không chừng Vương Nhị nương vì chuyện này mà tìm
được cuộc hôn nhân tốt hơn hẳn đấy”.
“Ơ? Sao mẹ lại cho là như vậy?”. Đường Uyển nghệch ra nhìn
Hồ phu nhân, phụ nữ bị nhà chồng ruồng bỏ hoặc chồng chết, tái giá chỗ
nào cũng có, người khác cũng không vì cô ta đã thành thân liền khinh bỉ
chỉ trỏ cô ta. Nhưng từ hôn không giống vậy, bị người khác cười chê,
thanh danh cũng đáng ngại, Vương Nhị nương từ hôn rồi muốn tìm hôn sự
khác thật sự không dễ dàng.
“Con có biết người bên ngoài nghị luận chuyện này thế nào không?”. Hồ phu nhân không đáp, hỏi lại, gần đây bà luôn cố tình đưa ra các tình huống cho Đường Uyển, hôm nay bà kể hai nhà Lục Vương tranh cãi chẳng
qua là thứ yếu, chủ yếu là thông qua đó khiến Đường Uyển hiểu được cái
gì gọi là ‘nắm lấy cơ hội’, và phải ‘nắm lấy cơ hội’ như thế nào.
“Chẳng lẽ đại đa số mọi người cho rằng nhà họ Vương từ hôn là có
lý, Vương Nhị nương và Lí phu nhân làm vậy là hoàn toàn đúng đắn?”. Đường Uyển bây giờ đã thay đổi nhiều, vừa nghe Hồ phu nhân gợi mở, suy nghĩ cẩn thận lại một chút, hơi có ý. “Chẳng lẽ vì những gì đã xảy ra lúc trước nên mọi người có ấn tượng xấu về nhà họ Lục, nhất là Lục Vụ Quan và Đường phu nhân, nên dù nhà họ Vương
không có đạo lý, vẫn được bọn họ tán thành, ít nhất cho rằng Lí phu nhân lo lắng chung thân cả đời của con gái, không muốn con bà ấy đi vào vết
xe đổ của con, tấm lòng mẹ hiền có trời đất chứng giám?”.
“Không sai”. Hồ phu nhân gật gật đầu, thật vừa lòng con gái có tiến bộ, cười nói. “Không ít người cho rằng Vương Nhị nương sở dĩ cự hôn là do bị bộ mặt bạc bẽo
của Đường phu nhân dọa sợ, lo lắng bản thân mắc phải sai lầm, còn Lí phu nhân là bà mẹ yêu thương con gái thật sự, tuy rằng biết về sau không có khả năng tìm được nhà nào có dòng dõi tốt như nhà họ Lục nhưng vẫn quả
cảm giải trừ hôn ước với nhà họ Lục. Nói về lý, nhà họ Vương mất danh
dự, hẳn là bị người thóa mạ, nhưng về tình, cách làm của Lí phu nhân
không sai”.
“Vậy, mọi người xem như nửa khen nửa chê Lí phu nhân và Vương Nhị nương, chuyện từ hôn có ảnh hưởng không lớn đến Vương Nhị nương?”. Đường Uyển nhìn Hồ phu nhân, trong mắt chất chứa sâu xa. “Sự tình phát triển đến mức này là thuận theo tự nhiên hết thảy hay có
người âm thầm đẩy sau lưng? Mẹ, con nhớ mẹ có nói, tuy rằng trên đời này có rất nhiều chuyện trùng hợp, nhưng chuyện giống như trùng hợp lại
càng nhiều. Thế thì hai nhà Lục Vương giải trừ hôn ước là do ý trời hay
do ý người?”.
“Tam nương, con thật là quan tâm quá mức”. Hồ phu nhân trấn an con gái, cười nói. “Trước kia, con chỉ biết đứng xem, hoặc là đứng về phía nhà họ Vương,
hoặc là đứng về phía nhà họ Lục, chưa từng tự hỏi sau lưng đã xảy ra
chuyện gì, còn bây giờ con đã biết nhìn xuyên qua lớp vỏ bên ngoài, khai quật cái bên trong rồi. Con như vậy, lòng mẹ thật sự vui mừng. Mẹ nghĩ, qua một năm rưỡi nữa, Tam nương của mẹ nhất định thoát thai hoán cốt,
chờ về sau tái giá, hoàn toàn đủ tư cách trở thành đương gia chủ mẫu”.
“Mẹ, mẹ lại nói xa rồi”. Đường Uyển giận một tiếng, không
biết vì sao trong đầu bỗng nhớ tới Triệu Sĩ Trình, bởi vì sống lại rồi
bản thân trở nên bình tĩnh rất nhiều, và tỉnh táo nữa. Chẳng những không mê muội Lục Du, cố gắng quay về với hắn, còn tránh xa nhà họ Lục, xóa
sạch quan hệ, rất nhiều thứ khác biệt với kiếp trước, đến ngay cả hôn sự của Vương Nhị nương và Lục Du cũng bị mình ảnh hưởng, vậy thì mình còn
có thể đến với Triệu Sĩ Trình như kiếp trước không? Nghĩ đến đó, Đường
Uyển bất giác ảm đạm, nhưng rất nhanh đã điều chỉnh tâm lý — Không liên
lụy biến Triệu Sĩ Trình thành trò cười cho người đời chẳng phải là điều
nàng hy vọng ư? Nàng hẳn là nên thản nhiên chấp nhận chứ không phải buồn bã thất thần.
“Bây giờ không có chuyện gì quan trọng hơn trong lòng mẹ ngoài
tìm cho Tam nương một người thích hợp. Không cần phú quý, chỉ hy vọng nó chân chính yêu thương con, cho con hạnh phúc. Lúc này đây mẹ nhất định
mở to hai mắt, tỉ mỉ chọn lựa, nhất định không để thứ đồ hỏng hóc giả
tạo che mắt nữa”. Hồ phu nhân thấy Đường Uyển vừa thẹn vừa giận, bật cười. “Được rồi được rồi, không nói này nữa, dù sao chẳng gấp gáp đi đâu, chúng ta vẫn quay về chuyện hai nhà Lục Vương đi”.
“Con có nhớ năm sáu ngày trước, Vương Nhị nương cố ý tới gặp con không?”. Hồ phu nhân cười dài. “Bày đặt cái gì trong lòng bối rối, muốn xin con lời khuyên, giả hết. Trên
thực tế cô ta muốn dò xét thái độ của con đối với nhà họ Lục. Mẹ nghe
Ngọc Trân kể, ngày đó con không nói xấu gì Lục Vụ Quan và Đường phu
nhân, càng không nói Vương Nhị nương gả vào sẽ dẫm lên vết xe đổ của
con. Mẹ biết, con nói vậy vì con là đứa thành thật phúc hậu, nhưng mà…
Hừ, con không biết, có kẻ bản thân tâm địa đen tối, thích suy bụng ta ra bụng người, con càng nói tốt, kẻ đó lại càng cố hiểu sai đi”.
Uông Ngọc Trân cũng từng nói cho Đường Uyển, lúc ấy nàng nửa tin nửa
ngờ, nhưng nàng vẫn lờ mờ cảm nhận được Vương Nhị nương không an phận
thành thật, ngây thơ thiếu tâm kế như trong ấn tượng của nàng, nếu không nàng đúng là tin vì mấy câu nàng nói khiến Vương Nhị nương khăng khăng
cự hôn nhà họ Lục. Hồ phu nhân nhắc lại lần nữa, nàng chỉ biết cười
nhạt, bỏ qua hôn sự này, Vương Nhị nương có lẽ càng hạnh phúc hơn kiếp
trước, có thể tìm được người thấy hết cái tốt của cô ta, đối xử tử tế
với cô ta, nhưng cũng có lẽ sẽ gặp phải một kẻ còn kém hơn Lục Du, sống
bất hạnh, mặc kệ là trường hợp nào, Đường Uyển không áy náy nửa điểm,
hết thảy đều do Vương Nhị nương tự chọn, cho dù nàng có nói gì, có ảnh
hưởng bao nhiêu cũng chỉ trách Vương Nhị nương lòng dạ u ám thôi.
Nhìn Đường Uyển cười thản nhiên không chút áy náy, Hồ phu nhân cười
càng tươi, tâm hồn thiện lương là tốt, nhưng không thể thiện lương đến
độ ngô nghê, chẳng khác gì hại bản thân, con gái như bây giờ càng hợp ý
bà, Hồ phu nhân cười vui vẻ. “Vương Nhị nương về nhà đến ngày thứ
ba, mấy lời chỉ trích nhà họ Lục càng kịch liệt hơn, thậm chí có người
độc miệng bảo nhà họ Vương gả con gái vào nhà họ Lục là đẩy con xuống hố lửa… Nếu không có câu này, tất không có bây giờ, nhiều người thấy nhà
họ Vương từ hôn là thất tín nhưng hoàn toàn có lý”.
“Ý mẹ là lời chỉ trích do nhà họ Vương tuồn ra?”. Đường Uyển cũng hiểu cách nói của Hồ phu nhân, nhưng trong lòng nàng vẫn còn nghi ngờ, nàng nhìn Hồ phu nhân, nói. “Nếu lỡ nhà họ Lục không chịu từ hôn thì sao? Bọn họ làm vậy không sợ biến khéo thành vụng ư?”.
“Sự tình đã nháo nhào đến bước này, Vương Nhị nương lại không
xuất sắc đến nỗi nhà họ Lục không thể không cưới vào, người nhà họ Lục
có nhất quyết phải kiên trì hôn ước không. Hơn nữa dù kiên trì thì cưới
một người vợ lúc nào cũng có thể mang đến phiền toái cho nhà họ Lục, chỉ cần người nhà họ Lục đối xử với Vương Nhị nương không tốt chút xíu
thôi, Lí phu nhân sẽ đến làm rùng beng ngay… Nói thật, mẹ còn hy vọng
Đường phu nhân chịu đựng cưới Vương Nhị nương về bằng mọi giá, vậy chúng ta mới có kịch hay để xem”. Hồ phu nhân lắc đầu đáng tiếc, cuộc hôn nhân này cuối cùng vẫn là không thành, bà nhìn Đường Uyển, nói. “Đương nhiên, người nhà họ Vương có thật sự mớm lời cho dư luận hay không mẹ
không dám chắc, cũng không rảnh tìm tòi, nhưng nếu bọn họ có làm tất sẽ
lưu lại dấu vết. Nếu Đường phu nhân vì chuyện này mà hận nhà họ Vương,
có lẽ sẽ tra rõ ràng, cũng có lẽ chưa tra đã định tội bọn họ, hai nhà
còn một phiên tòa chưa xử đâu”.
“Mặc kệ bọn họ nháo qua nháo lại thôi”. Đường Uyển chán nản, bỗng nhiên nở nụ cười. “Bọn họ cãi nhau cũng tốt, không có người để ý chuyện của con và Lục Vụ Quan nữa”.
“Cái con bé này, rốt cuộc con cũng nghĩ thông”. Hồ phu nhân cười ha ha…
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đường Uyển Sống Lại
Chương 37: Náo nhiệt
Chương 37: Náo nhiệt