“Tam nương, mấy ngày nay cứ hở một chút là lại có người tới thăm dò thông tin”. Hồ phu nhân cố gắng giữ giọng chậm rãi một chút, bà nghiêm mặt nhìn Đường Uyển đang ngơ ngác, nhẹ giọng nói. “Bọn họ đều vì con mà đến”.
Đường Uyển sững người, vì nàng? Chẳng lẽ… Không thể nào, kiếp trước
cha mẹ đâu có lo lắng hôn sự cho mình lần nữa, sao kiếp này… Ôi chao,
nàng thật hồ đồ, kiếp trước nàng luôn chìm đắm trong đau khổ sầu não,
nhất là Lục Du lấy vợ mới khiến nàng thất hồn lạc phách cả đoạn thời
gian dài, người nhà đề phòng nàng còn luẩn quẩn trong lòng, làm gì có
tâm tư thu xếp hôn sự.
Thấy con gái hơi sững sờ nhưng không tiếp
lời, Hồ phu nhân thở dài, xem ra con bà thật sự chưa nghĩ đến chuyện tái giá, vết thương lòng từ cuộc hôn nhân ngắn ngủi với Lục Du chưa phai
nhạt, con bà cần nhiều thời gian hơn để chữa lành vết thương ấy. Bà
không muốn bức con gái làm chuyện nó không muốn, nhưng bà biết nếu bà
không âm thầm đẩy sau lưng, thật không rõ đến bao giờ con bà mới bước
tiếp được.
“Tam nương, mẹ biết con còn chưa chuẩn bị tâm lý để tái giá,
nhưng con phải hiểu, sớm muộn gì con cũng phải nghĩ tới chuyện đó, mẹ và cha con không thể nhìn con độc thân cả đời được”. Hồ phu nhân nhìn con, thành khẩn nói.
“Mẹ, con hiểu mà”. Đường Uyển sao có thể không hiểu đạo lý
đó, ngay cả kiếp trước, dù chưa quên Lục Du, luôn đắm chìm trong chuyện
cũ, nàng vẫn nghe lời cha mẹ tái giá, kiếp này thấy rõ bộ mặt thật của
Lục Du, không còn bi thương, sao có thể ngoại lệ? Nàng không bất ngờ cha mẹ sắp xếp hôn sự cho nàng, chỉ không ngờ là nó sớm như vậy, mà nàng
thì chưa chuẩn bị sẵn sàng.
“Con hiểu là tốt rồi”. Hồ phu nhân hơi hơi thở dài nhẹ nhõm. “Tam nương, con không trách cha mẹ chưa thương lượng với con tiếng nào đã để lộ tin tức chứ?”.
“Con biết nỗi khổ tâm của cha mẹ, biết cha mẹ đều muốn tốt cho
con, không thể nhìn con một thân một mình sống cả đời, sao có thể trách
cha mẹ ạ?”. Đường Uyển lắc đầu, nhà mẹ đẻ có quyền thế đến đâu, của hồi môn có nuôi được cả đời mình hay không, lấy người chồng cưới mình
làm tục huyền hay bản thân bị bỏ rồi tái giá với người khác là chuyện
bình thường ở thời đại này, mặc dù có một vài ngoại lệ nhưng hiển nhiên
nàng không phải ngoại lệ đó. Thêm nữa, hai người anh của nàng đều đã có
công danh, chỉ chưa có vị trí thích hợp, nhà họ Đường sẽ không ngừng tìm chức vụ cho bọn họ, nếu nàng vẫn độc thân, đối với hai người anh cũng
là một loại bất lợi.
Đường Uyển hiểu nỗi khổ tâm của bọn họ, Hồ phu nhân nghe thấy, nhưng
Đường Uyển không có lòng dạ tái giá thì Hồ phu nhân không nhận ra, bà
thở dài một hơi, chờ Đường Uyển quay lại nhìn mình bà mới từ từ nói. “Tam nương, mẹ biết lòng con, cũng biết vết thương con từng chịu chưa
khép miệng, con không muốn lập gia đình. Cho nên, tuy con hiểu nỗi khổ
tâm của cha mẹ, nhưng không hề cam tâm tình nguyện, đúng không?”.
“Con chưa bao giờ gạt được mẹ điều gì”. Đường Uyển cúi đầu lí nhí, không bao biện cho bản thân.
“Thật ra mẹ cũng không muốn con tái giá quá sớm, mẹ luyến tiếc là một, hai là tuy bây giờ con đã có thể quản gia, nhưng còn rất nhiều chỗ thiếu khuyết. Con từng chịu khổ nhiều ở nhà họ Lục, có phần do không
biết quản gia, mẹ không muốn con lặp lại sai lầm”. Hồ phu nhân thấy Đường Uyển lộ vẻ nghi hoặc, bà nhẹ giọng khuyên. “Nhưng mà, mẹ vẫn muốn tiết lộ thông tin tuyển chồng cho con, con biết vì sao không?”.
“Con gái chịu thua”. Đường Uyển lắc đầu, trong lòng bỗng nhớ tới nguyên nhân kiếp trước cha mẹ mặc kệ nàng kịch liệt phản đối, an
bài hôn sự, gả đến nhà họ Triệu, nàng chần chờ nhìn Hồ phu nhân, hỏi
lại. “Chẳng lẽ mẹ lo Phùng tiểu nương tử sớm có bầu, sẽ bất lợi cho con?”.
Hồ phu nhân gật đầu. “Mẹ đương nhiên tin thân thể Tam nương không có bệnh gì khó nói, là Đường phu nhân mượn cớ. Mẹ nghĩ, xét tâm tính
Đường phu nhân, một khi Phùng tiểu nương tử có bầu, bà ta nhất định khoe ra cho mọi người đều biết, vừa loan tin vui của nhà họ Lục, cho ai ai
cũng hay là bà ta cưới được đứa con dâu hài lòng, vừa nhân đó mà đả kích con thật mạnh, vin vào cớ con không có con để chứng minh hành động của
bà ta là đúng. Mẹ chưa bao giờ lo lắng việc tái giá của con sẽ gặp khó
khăn, Tam nương nhà chúng ta có tài, chỉ cần thả tin tức, bà mối sẽ chen chúc đạp nát cổng nhà họ Đường mà vào, nhưng mẹ sợ mọi thứ sẽ bị bà ta
phá hư, không thể tìm được người tốt nhất cho con”.
‘Nhưng chỉ ai lâm vào tình huống đó mà vẫn không chê con thì mới là tốt nhất cho con’, Đường Uyển tự nhủ trong lòng mà không đáp, bản thân đã khiến cha mẹ lo
lắng quá nhiều, không thể gây thêm phiền toái cho họ, nàng chỉ thấp
giọng. “Mẹ, con hiểu rồi mà”.
“Nên mẹ mới để lộ tin tức”. Hồ phu nhân cười cười. “Cũng không phải gánh nặng gì đâu con, mẹ truyền tin ra ngoài không có nghĩa
mẹ sẽ vội vã tuyển chồng cho con, vội vã đẩy Tam nương nhà chúng ta ra
ngoài, chúng ta cứ từ từ nhé”.
“Mẹ đây là hành động đề phòng Đường phu nhân phải không ạ?”. Đường Uyển rốt cuộc thở phào, nhưng nàng biết nàng vẫn cần chuẩn bị để
tái giá, cuộc đời này, nàng sẽ gả cho ai đây? Nói thật, nàng không mong
đợi nhiều lắm.
“Ừ”. Hồ phu nhân xác nhận, sau đó nở nụ cười, trên mặt đắc ý và tự hào. “Không ngờ mẹ chỉ vừa hé lộ đôi chút tin tức chưa đến nửa tháng, số người đàng hoàng, trong nhà không tồi muốn cưới Tam nương nhà chúng ta đã có mười
bốn nhà, thậm chí có bốn nhà người nam vẫn là kết hôn lần đầu đấy”.
Cũng khó trách Hồ phu nhân đắc ý, tuy rằng những việc này đều bình
thường khi ai đó tái giá, chẳng ai ghé mắt lạ kỳ, nhưng trường hợp đặc
biệt như Đường Uyển không được nhiều người coi trọng, dù sao nhà họ
Đường ở Sơn Âm chỉ xem như nhà quan lại có thể diện, nếu nói rất quyền
thế cũng không phải.
Kết hôn lần đầu? Tim của Đường Uyển đột nhiên đập thật mạnh, người nhà họ Triệu cũng tới sao?
“Mẹ viết tên tất cả người đến trong này, tên bốn nhà đầu là bốn nhà mẹ vừa nói”. Hồ phu nhân rút tờ giấy trong tay áo đưa cho Đường Uyển. “Con xem qua đi, nhìn xem ai vừa mắt, mẹ sẽ nhờ người hỏi thăm cặn kẽ chi tiết gia cảnh và tính tình người nọ cho”.
Đường Uyển cũng không thẹn thùng, nhận lấy mở ra, phút chốc nỗi thất
vọng tràn trề mắt nàng — không có nhà họ Triệu. Chẳng lẽ kiếp này nàng
cùng Tử Quy thật sự không có duyên sao?
Tuy rằng nàng vẫn nghĩ sẽ tốt hơn khi không có nàng, Tử Quy sẽ không
biến thành trò cười cho người đời, nhưng sự thật vẫn khiến lòng nàng đau như ai xé, đau đến nỗi nàng không thở được…
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đường Uyển Sống Lại
Chương 41: Không có duyên sao?
Chương 41: Không có duyên sao?